Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Không tồn tại

2024-10-26 22:34:16

Nhận thấy Úc Noãn muốn né tránh, người đàn ông liền gắt giọng. Bình thường nuông chiều cô như thế nào, nhưng những loại chuyện này hắn chưa bao giờ để cô toàn quyền quyết định.

Nghe Mộ Kình Triệt lớn giọng, Úc Noãn cũng chỉ có thể phát giác cô đang vượt quá phận mà tự động nằm im nghe lời. Trông cô không khác gì được sủng nên ỷ lại mà lại quên mất bản thân hiện tại đang là gì.

Mộ Kình Triệt tiến lại gần, vẫn dùng sự bá đạo dồn ép cô vào lồng ngực, bàn tay siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, cất giọng nói trầm ấm. Hắn không muốn lớn giọng để cô sợ hắn, cũng không muốn khiến cô phải đau đớn vì những thứ hành động hắn đã làm ngày hôm qua.

“Bé con, hôm qua tôi làm đau em ở chỗ nào?”

Úc Noãn nghe người đàn ông nói, cũng không khó cảm nhận bàn tay thô ráp của hắn đang xoa nắn lấy phần bụng nhỏ một cách nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy sự chân thành dành cho cô.

“Tôi xin lỗi, hôm qua cũng là lần đầu. Tôi không biết làm như nào mới đúng để cho em bớt đau.”

Người đàn ông khẽ dụi người bày tỏ sự có lỗi, đầu vùi vào hõm cổ cô, để thân thể cô gái nhỏ càng tiếp xúc thân mật với hắn hơn, da thịt kề liền.

“Lần sau tôi sẽ không khiến em đau như thế nữa, được không bé con? Em đừng né tránh tôi.” (T

Úc Noãn bỗng chốc không biết nên nói như thế nào, giữa cô và hắn làm gì còn có lần sau nữa. Tuy vậy cũng không thể phủ nhận được, Mộ Kình Triệt thật sự là một người đàn ông lưu manh.

Nhưng cô lại nghe hắn nói mấy chữ lần đầu kia, đáy mắt Úc Noãn cũng trở nên dịu lại. Những tưởng một kẻ sống ở trên đỉnh cao, xung quanh thứ gì cũng đều không thiếu và từng trải qua, vậy mà hiện tại với cô lại có thể là lần đầu.

Có những thứ việc, bản thân đã dần hãm sâu vào. Một bên kiên quyết muốn thoát khỏi giữ lại ít tự tôn cho bản thân, nhưng một bên lại chỉ muốn đi theo chuẩn mực đã chọn.

Dù gì, Úc Noãn và người đàn ông này cũng không thể bên nhau về sau, cũng chẳng thể nào mà gặp lại lần nữa. Chi bằng... cứ việc thể hiện cảm xúc bản thân của cô đối với hắn. Sau này nghĩ lại, cũng không luyến tiếc về đoạn tình cảm chẳng thể phân biệt rõ ràng này. (2)

Nghĩ đến đây, Úc Noãn cũng không phản kháng cái ôm này, cô trực tiếp xoay người, bàn tay vòng qua ôm chặt lấy Mộ Kình Triệt, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực ấm áp của hắn, khẽ dụi lấy vài cái như chú mèo nhỏ, cất giọng nói.

“Ngài ngủ ngon.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảm giác này, chưa bao giờ là tệ.

Ít nhất trong mắt Úc Noãn hiện giờ, Mộ Kình Triệt là người cứu vớt cô, nhưng đồng thời cũng là người mà cô không thể nào với tới được. Người đàn ông uy quyền, một kẻ độc tôn kiêu ngạo, luôn đứng vững trên địa vị cao ngất ngưởng của giới quý tộc.

Còn cô, lại chỉ là kẻ hầu không danh không phận, ở trong một cái danh mà chẳng hề tồn tại, hơn thế hắn cũng chưa từng nghe qua cái tên cô, hắn cũng không hề biết cô như nào.

Trong tâm trí hắn, cô vĩnh viễn không hề tồn tại.

Mộ Kình Triệt lần đầu được cô chủ động ôm, bỗng chốc chính hắn cũng trở nên ngỡ ngàng.

“Ngủ ngon bé con.”

Ngày hôm sau, Mộ Kình Triệt lúc tỉnh dậy thì Úc Noãn vẫn còn say ngủ, người đàn ông không dám đánh thức, chỉ có thể ngồi bên cạnh tiếp tục yên giấc cùng cô.

Bên ngoài tuyết rơi đầy, trái lại bên trong phòng nhiệt độ đã tăng cao nhưng vẫn không tránh được cái lạnh. Úc Noãn ở dưới tấm chăn mềm mại, chui rúc cọ nhẹ vào thân nhiệt ấm áp của người trước mặt như thể tìm nơi trú ẩn, vì thế chỉ bằng mấy hành động vô thức, cũng dễ dàng khơi dậy bản năng dục vọng của Mộ Kình Triệt.

Mộ Kình Triệt ôm cô, tham luyến cúi người ngửi lấy mùi hương đơn thuần chỉ riêng cô có, vẫn theo thói quen, đưa ngón tay thô ráp mân mê từng đường nét gương mặt nhỏ nhắn để cảm nhận hình ảnh cô trong đầu hắn, dù cho ngày nào cũng lặp đi lặp lại, thế nhưng hình ảnh cô trong đầu hắn vẫn chưa hề hiện hữu.

Nghĩ đến đây, sâu thẳm đáy mắt lan tỏa sự thất vọng như từng sợi dây u uất không ngừng bấu víu lấy tâm hồn hẳn.

Bàn tay chạm vào lọn tóc dài đen nhánh khẽ khàng vuốt ve, cúi người ôn nhu hôn mái tóc mềm mại.

Hắn rất mong chờ ngày có thể đường hoàng thấy cô gái nhỏ hiện diện trước mặt hắn, rồi dùng dáng vẻ đáng yêu này ôm trọn hắn trong lòng. Cũng muốn với đôi mắt của hắn, có thể nhìn ngắm bộ dạng cô say ngủ trông như thế nào.

Úc Noãn dạo gần đây được hắn nuông chiều, không khó để cảm nhận da thịt cô gái cũng trở nên đầy đặn hẳn.

Mộ Kình Triệt khẽ vỗ về, bao suy tính về cô trong đầu được dựng nên khi hắn chữa khỏi đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Số ký tự: 0