Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Lo lắng trong đ...

2024-10-26 22:34:16

Đêm nay, Mộ Kình Triệt không yên giấc. Nằm bên cạnh cẩn thận vỗ về cô gái nhỏ rơi vào giấc ngủ. Trong ánh mắt hoàn toàn là sự nuông chiều.

Gần hơn nửa đêm, Mộ Kình Triệt mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa được bao lâu, điện thoại người đàn ông hiện lên âm báo rung, hần theo giác quan cần thận ngồi dậy cẩm lên, tránh làm cô gái nhỏ tỉnh dậy.

Vừa vang lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy sự lo lắng của Nhiệm Kha vang dội, thậm chí mang theo sự gấp gáp chẳng tài che giấu được.

"Ồng chủ, xảy ra chuyện rồi, lão gia Mộ qua đời. Bên phía Mộ gia bây giờ rục rịch vô cùng lớn liên tục đòi gặp mặt ngài để giải quyết rõ ràng."

Mộ Kình Triệt rũ mi mắt che đi biểu cảm hiện tại, đáy mắt hoàn toàn là sự lạnh nhạt, bàn tay vẫn ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về trái ngược với cảm xúc hiện tại.

Hắn biết, bên phía Mộ gia đã không thể nhịn nồi, nhưng mà tên Mộ Thúc gấp gáp không đợi được, trực tiếp đi hiến tế lão già ngu ngốc kia chỉ đề đồ tội qua phía hắn.

Lần cuối cùng lão gia Mộ hiện diện, chính là tại buổi họp ban lại quyền hành từ một dự án khai thác đầu tư của Mộ Kình Triệt. Vì thế, đoạn tin tức này dấy lên, hoàn toàn mọi tội lỗi đều nghiêng qua phía hắn.

Mộ Thúc lần nữa, chính là mượn đao giết người. Xem ra, chung một dòng máu cũng chẳng tài nào đem so bì với lượng lớn gia sản kia.

Mộ Kình Triệt lằng lặng tắt điện thoại, ngầng nhìn cô gái nhỏ yên giấc như một tiểu thiên sứ bên cạnh, đối nghịch với ánh mắt tràn đầy suy tính nguy hiểm chết chóc của hắn. Khẽ khàng cúi đầu, đặt lên mái tóc cô một nụ hôn rất sâu, như muốn truyền toàn bộ sự chân thành của hắn đến đề cô cảm nhận.

Người đàn ông di chuyển rời khỏi giường, một lần nữa điều chỉnh nhiệt độ điều hòa về mức độ ổn định, ngay cả căn phòng, một ánh sáng cũng không lọt vào để đảm bảo cô hoàn toàn yên giấc.

Cẩn thận mặc vào bộ âu phục sang trọng, rất nhanh liền rời khỏi khu phòng.

Trước khi đi, vẫn không quên viết lại một bức thư. Rời khỏi khu vực bên ngoài, dặn dò toàn bộ đoàn vệ sĩ canh chừng cô cẩn thận.

Mộ Kình Triệt nhấn đến điện thoại, hiện một chữ Nhiếp. Đầu dây vừa vang lên chưa bao lâu, Nhiếp Tần Duật rất nhanh liền bắt máy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dường như đoán được ý định của Mộ Kình Triệt, Nhiếp Tần Duật lên tiếng trước, chất giọng trẩm ấm như loại rượu đắt tiền ủ qua ngàn năm, vô cùng cuốn hút.

"Bọn chúng ra tay rồi?"

Mộ Kình Triệt nhàn nhã đáp lại một từ "Ừ", bắt đầu châm lên điếu thuốc khiến tỉnh táo, gương mặt thần sắc tràn đầy sự mị hoặc. Ưu nhã mặc lên bộ âu phục rồi rời đi xuống bên dưới.

"Lẩn này nhờ đến sự giúp đỡ của cậu rổi."

Ngoại trừ các mối quan hệ thân thiết, lại chẳng mấy ai biết được mối quan hệ thân thiếu của Mộ Kình Triệt lẫn

Nhiếp Tần Duật là bao.

Bình thường được Mộ Kình Triệt ôn nhu vỗ về chìm vào giấc ngủ đã quen, nay sự rời đi đột ngột bất thình lình, Úc Noãn ngủ không hề sâu. Đến khi tỉnh lại đã vào hơn hai giờ khuya, hơn thế trên gương mặt mổ hôi chảy liên tục dù cho điều hòa bật tương đối mát mẻ.

Úc Noãn mơ thấy điều chẳng mấy tốt lành.

Cô gái nhỏ bước xuống nền giường, không gian tối sầm, cô nghe thấy thanh âm ồn ào từ phía nền trời bên ngoài,

sam vang doi.

Mưa rồi sao?

Cũng đúng, gần như hơn ba tháng trời thành phố Thiềm Sá không có lấy một cơn mưa, nay vừa sang thu, ban ngày nắng gắt, ban đêm mưa là chuyện thường tình.

Có lẽ là mưa đầu mùa, nên thật sự rất lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Úc Noãn không yên tâm, huống hồ chi sớm đã quen với việc Mộ Kình Triệt bên cạnh, cô gái nhỏ quên việc mang đôi dép nhỏ mà cứ thế bước ra bên ngoài, vừa hay ánh sáng trắng lóe một đường như thể muốn xé rách bầu trời làm hai nửa bên khung cửa kính khiến ánh mắt cô kinh hoàng, nền trời âm thanh vang dội, nước lất phất trên tấm kính, dần dần to hơn. Hạt mưa trắng xóa phủ lên mỗi lúc càng nhiều.

Cô bước ra góc bàn nhỏ nơi gian bếp, căn phòng hiện tại lạnh lẽo vô cùng, không ngoài dự đoán là một bức thư của Mộ Kình Triệt.

Mộ Kình Triệt hoàn toàn rời đi rồi. Theo như nét chữ, mực cũng đã khô, có lẽ đợi cô mê man, rời đi khoảng một hoặc hai tiếng trước.

Úc Noãn cầm lên, nhìn nét chữ ngay ngắn lại tỉ mỉ.

"Bé con, hiện tại anh bận công việc cần phải giải quyết. Thời gian rời đi có lẽ sẽ lâu và không cụ thể, anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian quay trở lại với em. Ở một mình, nhớ phải tự biết chăm sóc bản thân, ăn cơm đúng bữa, làm việc vừa vặn. Anh đã cử người ở lại cùng em. Đợi anh quay lại!

Bé con, anh yêu em. Mộ Kình Triệt yêu em."

Úc Noãn buông tấm thư xuống, cảm giác vô cùng trống rỗng. Mộ Kình Triệt thời gian gần đây thật sự rất bận rộn.

Lúc này, tiếng mưa rơi lộp độp bên cửa kính cũng vang lên, mưa đã to hẳn.

Cô đẩy cửa bước ra ngoài, nơi dãy hành lang vắng lặng, chỉ duy một người vệ sĩ đứng ngay cạnh bên cửa. Vừa thấy cô, người vệ sĩ kinh ngạc một chốc, hiển nhiên không nghĩ vẫn còn sớm cô đã tỉnh lại.

"Cô Noãn, cô nên quay trở lại ngủ. Cô không ngủ, ông chủ sẽ lo lắng."

Úc Noãn ngầng nhìn vệ sĩ, không đáp lời, trực tiếp đóng cửa bước vào căn phòng.

Nhìn trên thực tế chỉ một người, nhưng căn bản cô biết vô số vệ sĩ lẫn ảnh vệ núp phía trong bóng tối, theo sau

Mo Kinh Triet da lau, nhung van de nay hon ai het co deu hieu ro.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Số ký tự: 0