Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Mộng ảo
2024-10-26 22:34:16
Từ ngày Mộ Kình Triệt rời đi, phần thi thể được đem vào phòng bảo quản thi thể, khi nào cũng trông thấy bóng dáng cô gái nhỏ ngồi trên giường bệnh, trạng thái vô cùng suy sụp.
Ngày nào cũng trông hiện trạng như vậy, ngồi cả một đêm.
Phòng bảo quản thi thể vốn là nhà lạnh, mục đích bảo quản tránh phần hủy, giữ hiện trường thi thể nạn nhân một cách tốt nhất, chờ đến khi có lệnh chính thức thống nhất đem Mộ Kình Triệt đi chôn cất.
Thi thoảng Đình Khiêm và toàn bộ người Ngự Viên đến liếc ngang qua, nhưng rồi không dám nhìn thật lâu, khung cảnh bên trong u ám, tiếng khóc nấc của Úc Noãn lại là thứ đáng thương nhất, cô như một người hoàn toàn mất đi toàn bộ niềm hy vọng sống.
Uc Noãn ngồi rất lâu, từ ngày đầu đến tận bây giờ đã là hôm thứ sáu.
Không ăn không uống, thi thoảng Đình Khiêm đến đưa đồ mới miễn cưỡng duy trì. Nét mặt Úc Noãn hiện tại tái đi, bởi đã ở phòng kín rất lâu, thân thể nhỏ nhắn cũng như bị nhiễm cái lạnh thấu của phòng bảo quản mà da thịt lạnh ngắt. Dầu vậy như đã có sự dự đoán, nhiệt độ đều điều chỉnh mức độ không quá thấp, tránh Úc Noãn ảnh hưởng.
Hơn tám giờ khuya.
Tròn sáu ngày Úc Noãn bên cạnh Mộ Kình Triệt, hoàn toàn không ngủ được, cô khóc, mắt cũng sưng húp, đáng thương vô cùng, giờ giọng nói cũng như bị lạc đi vài phần. Úc Noãn dựa bên cạnh thi thể đã mất, muốn cùng hắn tồn tại trước khi hắn vùi lấp sau những lớp cát dưới nền đất sâu thẳm kia, vĩnh viễn cũng không trông thấy nhau nữa.
giống như là một số phận, Úc Noãn nhìn Mộ Kình Triệt rời đi, thật sự muốn cùng hắn từ bỏ thế giới này, xuống nơi bên dưới tìm kiếm hắn, tiếp tục viết nên đoạn tình cảm này.
Nhưng... Úc Noãn không thể.
Trong phần bụng nhỏ, lại là một sinh linh, ranh giới duy nhất níu Úc Noãn lẫn Mộ Kình Triệt bên cạnh nhau, triệt bỏ toàn bộ đoạn suy nghĩ tiêu cực muốn rời khỏi thế giới này.
Đau đớn thay.
Úc Noãn gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt long lanh hiện tại xuất hiện quầng thâm, gèn trên gương mặt vấy bẩn sự xinh đẹp, đều là dáng vẻ thống khổ của một người đau đớn.
Bàn tay nhỏ nhắn cần thận kéo đi lớp khăn che kín, gương mặt quen thuộc dần hiện ra trước mặt, vẫn là đường nét kiêu ngạo ấy, sự cao ngạo quyền quý, cả sự ngang tàn hống hách, chỉ là hiện tại, gương mặt chỉ còn là sự nhợt nhạt phô bày, không hơi ấm, không lời đáp trả, đồi mắt nhằm chặt, không có bất kỳ cử động nào.
"Triệt... anh từng bảo nếu em dám chạy, anh sẽ chặt chăn em mà? Nếu giờ em chạy... e là anh có muốn cũng
chang the bat em ve dudc nda."
Uc Noãn khép mở hàng mi, đôi mi cong cong run lên từng hồi yếu ớt một cách thảm hại, đau đớn thắt nơi lồng ngực, cô cúi thấp người, cố chấp nhúng ướt lớp khăn, lau đi gương mặt trước mặt trở nên sạch sẽ nhất.
"Anh xem... anh lại nói dối em rồi!"
"Anh vẫn chưa tỉnh..."
Còn gì đau đớn hơn, ranh giới chia cắt lại là sự cách biệt ẩm dương này.
Từng lời thủ thỉ, cứ thế được nói ra, Úc Noãn biết, Mộ Kình Triệt yêu cô nhiều như thế, hắn sẽ luôn nghe...
Thế nhưng, tự an ủi là thế, vẫn thấy nhói lòng.
"Anh yên tâm, con của chúng ta em sẽ chăm sóc tốt nhất."
"Nếu là con trai, chúng ta sẽ đặt tên là một âm Triệt như anh nhé? Ngược lại con gái, lấy vần của em ghép lại...
anh xem có được không? Mộ Noãn... tên đẹp biết bao."
Úc Noãn vẫn nói, nói không ngừng nghỉ, dù cho không có đáp trả, cô vẫn một mình độc thoại như thế.
Người bên ngoài nhìn vào, thi thoảng một vài y tá, vệ sĩ canh gác, đều không tránh khỏi sự đau xót này. Không yêu thì thôi, đã yêu thì chính là yêu đến hèn mọn.
Úc Noãn lần nữa núhng ướt lớp khăn, lau đi các ngón tay thon dài, ngón tay này đã từng vẫn luôn chạm lên gương mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, ôm cô vào lòng, từng ấm áp là thế, giờ toàn bộ là sự lạnh lẽo đáp trả.
Cô vô thức đan bàn tay nhỏ nhằn vào, siết lấy bàn tay hẳn, vô thức nhìn vào ngón áp út. Nhớ lại câu nói trước đây của Mộ Kình Triệt, muốn đeo nhẫn vào cho cô.
Giờ, mọi thứ chỉ còn là mộng ảo!
Để rồi, Úc Noãn gục đầu lên lồng ngực ấy, lồng ngực đã từng ấm áp, che chở cô khỏi mọi thứ. Cô lần nữa bật khóc.
"Triệt.."
Đêm tối, trăng treo ngoài trời, không gian này càng thêm u ám hơn.
Căn phòng lạnh lẽo là thế, không có một nhịp ấm nào. Đồng hồ điểm qua một giờ ngày mới.
Úc Noãn mệt mỏi gục bên cạnh giường, hoàn toàn gục xuống, một ngày trôi qua, vừa vặn một tuần cô bên cạnh hắn.
Thật sự không kiểm được, cứ thế nép sâu vào lồng ngực hắn, cô mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ bởi kiệt sức.
Tròn bảy ngày vật vờ như bóng ma bên cạnh thi thể của Mộ Kình Triệt không buông.
Rất lâu sau, Đình Khiêm bất lực xem xét hiện trạng của Úc Noãn, cẩn thận vác cô ra bên ngoài nhưng lại vô cùng tinh tế không có hành động thân mật.
Ngầng nhìn chủ nhân của mình đang yên giấc. Cậu lại thở dài.
Ngày nào cũng trông hiện trạng như vậy, ngồi cả một đêm.
Phòng bảo quản thi thể vốn là nhà lạnh, mục đích bảo quản tránh phần hủy, giữ hiện trường thi thể nạn nhân một cách tốt nhất, chờ đến khi có lệnh chính thức thống nhất đem Mộ Kình Triệt đi chôn cất.
Thi thoảng Đình Khiêm và toàn bộ người Ngự Viên đến liếc ngang qua, nhưng rồi không dám nhìn thật lâu, khung cảnh bên trong u ám, tiếng khóc nấc của Úc Noãn lại là thứ đáng thương nhất, cô như một người hoàn toàn mất đi toàn bộ niềm hy vọng sống.
Uc Noãn ngồi rất lâu, từ ngày đầu đến tận bây giờ đã là hôm thứ sáu.
Không ăn không uống, thi thoảng Đình Khiêm đến đưa đồ mới miễn cưỡng duy trì. Nét mặt Úc Noãn hiện tại tái đi, bởi đã ở phòng kín rất lâu, thân thể nhỏ nhắn cũng như bị nhiễm cái lạnh thấu của phòng bảo quản mà da thịt lạnh ngắt. Dầu vậy như đã có sự dự đoán, nhiệt độ đều điều chỉnh mức độ không quá thấp, tránh Úc Noãn ảnh hưởng.
Hơn tám giờ khuya.
Tròn sáu ngày Úc Noãn bên cạnh Mộ Kình Triệt, hoàn toàn không ngủ được, cô khóc, mắt cũng sưng húp, đáng thương vô cùng, giờ giọng nói cũng như bị lạc đi vài phần. Úc Noãn dựa bên cạnh thi thể đã mất, muốn cùng hắn tồn tại trước khi hắn vùi lấp sau những lớp cát dưới nền đất sâu thẳm kia, vĩnh viễn cũng không trông thấy nhau nữa.
giống như là một số phận, Úc Noãn nhìn Mộ Kình Triệt rời đi, thật sự muốn cùng hắn từ bỏ thế giới này, xuống nơi bên dưới tìm kiếm hắn, tiếp tục viết nên đoạn tình cảm này.
Nhưng... Úc Noãn không thể.
Trong phần bụng nhỏ, lại là một sinh linh, ranh giới duy nhất níu Úc Noãn lẫn Mộ Kình Triệt bên cạnh nhau, triệt bỏ toàn bộ đoạn suy nghĩ tiêu cực muốn rời khỏi thế giới này.
Đau đớn thay.
Úc Noãn gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt long lanh hiện tại xuất hiện quầng thâm, gèn trên gương mặt vấy bẩn sự xinh đẹp, đều là dáng vẻ thống khổ của một người đau đớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay nhỏ nhắn cần thận kéo đi lớp khăn che kín, gương mặt quen thuộc dần hiện ra trước mặt, vẫn là đường nét kiêu ngạo ấy, sự cao ngạo quyền quý, cả sự ngang tàn hống hách, chỉ là hiện tại, gương mặt chỉ còn là sự nhợt nhạt phô bày, không hơi ấm, không lời đáp trả, đồi mắt nhằm chặt, không có bất kỳ cử động nào.
"Triệt... anh từng bảo nếu em dám chạy, anh sẽ chặt chăn em mà? Nếu giờ em chạy... e là anh có muốn cũng
chang the bat em ve dudc nda."
Uc Noãn khép mở hàng mi, đôi mi cong cong run lên từng hồi yếu ớt một cách thảm hại, đau đớn thắt nơi lồng ngực, cô cúi thấp người, cố chấp nhúng ướt lớp khăn, lau đi gương mặt trước mặt trở nên sạch sẽ nhất.
"Anh xem... anh lại nói dối em rồi!"
"Anh vẫn chưa tỉnh..."
Còn gì đau đớn hơn, ranh giới chia cắt lại là sự cách biệt ẩm dương này.
Từng lời thủ thỉ, cứ thế được nói ra, Úc Noãn biết, Mộ Kình Triệt yêu cô nhiều như thế, hắn sẽ luôn nghe...
Thế nhưng, tự an ủi là thế, vẫn thấy nhói lòng.
"Anh yên tâm, con của chúng ta em sẽ chăm sóc tốt nhất."
"Nếu là con trai, chúng ta sẽ đặt tên là một âm Triệt như anh nhé? Ngược lại con gái, lấy vần của em ghép lại...
anh xem có được không? Mộ Noãn... tên đẹp biết bao."
Úc Noãn vẫn nói, nói không ngừng nghỉ, dù cho không có đáp trả, cô vẫn một mình độc thoại như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người bên ngoài nhìn vào, thi thoảng một vài y tá, vệ sĩ canh gác, đều không tránh khỏi sự đau xót này. Không yêu thì thôi, đã yêu thì chính là yêu đến hèn mọn.
Úc Noãn lần nữa núhng ướt lớp khăn, lau đi các ngón tay thon dài, ngón tay này đã từng vẫn luôn chạm lên gương mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, ôm cô vào lòng, từng ấm áp là thế, giờ toàn bộ là sự lạnh lẽo đáp trả.
Cô vô thức đan bàn tay nhỏ nhằn vào, siết lấy bàn tay hẳn, vô thức nhìn vào ngón áp út. Nhớ lại câu nói trước đây của Mộ Kình Triệt, muốn đeo nhẫn vào cho cô.
Giờ, mọi thứ chỉ còn là mộng ảo!
Để rồi, Úc Noãn gục đầu lên lồng ngực ấy, lồng ngực đã từng ấm áp, che chở cô khỏi mọi thứ. Cô lần nữa bật khóc.
"Triệt.."
Đêm tối, trăng treo ngoài trời, không gian này càng thêm u ám hơn.
Căn phòng lạnh lẽo là thế, không có một nhịp ấm nào. Đồng hồ điểm qua một giờ ngày mới.
Úc Noãn mệt mỏi gục bên cạnh giường, hoàn toàn gục xuống, một ngày trôi qua, vừa vặn một tuần cô bên cạnh hắn.
Thật sự không kiểm được, cứ thế nép sâu vào lồng ngực hắn, cô mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ bởi kiệt sức.
Tròn bảy ngày vật vờ như bóng ma bên cạnh thi thể của Mộ Kình Triệt không buông.
Rất lâu sau, Đình Khiêm bất lực xem xét hiện trạng của Úc Noãn, cẩn thận vác cô ra bên ngoài nhưng lại vô cùng tinh tế không có hành động thân mật.
Ngầng nhìn chủ nhân của mình đang yên giấc. Cậu lại thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro