Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Nếu dám chạy, t...

2024-10-26 22:34:16

"Mở mắt ra nhìn tôi!"

Mộ Kình Triệt thấy cô vẫn khóc, trực tiếp dùng bàn tay siết nhẹ một bên má, thậm chí còn vỗ vỗ như cách thức an ủi lạ kỳ, không còn lấy sự nuông chiều ôn nhu ban đầu.

Úc Noãn sụt sùi mở mắt, đôi mắt cô khi này ướt nhẹp ánh nước, long lanh trong vắt, hàng nước dính lên đôi mi cong cong, quanh vùng mắt như phết một lớp phần hồng, nhìn mê diễm tuyệt dối câu dẫn nam nhân với cái dáng vẻ mị hoặc này.

Người đàn ông vươn tay, đem bàn tay áp lên gương mặt mềm mại vuốt ve, gương mặt cô khi này nhỏ nhắn thanh thuần, chỉ ngang bàn tay lớn của hắn.

Mộ Kình Triệt khẽ cúi thấp người, trong mắt hắn hiện tại sóng ngầm cuồn cuộn báo hiệu bão giông lớn, kéo cô vào lồng ngực, đôi môi cắn lấy vành tai nhỏ nhắn, giọng nói kiềm nén sự tức giận, từng câu từng chữ trầm thấp đe dọa đều vang lên.

"Bé con không ngoan, lần này còn dám chạy nữa, tôi không ngại chặt mất đôi chân của em đâu!"

Ánh nắng mặt trời khi này đã lên cao, ánh sáng không mấy gay gắt giữa thời tiết, mang theo dáng vẻ hừng sáng rọi vào căn phòng.

Trên chiếc giường lớn, Mộ Kinh Triệt cẩn thận cởi vạt áo của hắn, lớp áo từng nghĩ ngăn cản sự tiếp xúc thân mật với cô gái nhỏ để cố kiềm nén dục vọng sợ rằng làm cô bị thương, nhưng toàn bộ căn bản hiện tại đều không cần thiết nữa khi nghe những lời nói nhẫn tâm của cô

Cho đến khi trông thấy Úc Noãn thân thể quyến rũ dưới lớp áo sơ mi đen, cô khóc đến kiều diễm, gương mặt bị ửng đỏ trở nên ướt át, đôi chân thon dài không đủ che dưới cái vạt áo sơ mi, càng họa nên sự thần bí mê người.

Hơn bốn năm trời, chỉ càng khiến các nơi trên người cô gái nhỏ phát triển, cô hệt như đóa hoa vốn đã kiều diễm này càng nở rộ tuyệt mỹ, đẹp đến mức khiến hắn mê đắm không thôi.

Mộ Kình Triệt lên xuống yết hầu nhìn Úc Noãn dưới thân, cô run lẩy bẩy qua từng động tác dụ hoặc cởi đi lớp áo của hắn, để lộ qua đó làn da màu đồng săn chắc dần hiện hữu, qua các tháng năm dài, vết sẹo in hằn vẫn nằm đó, hơn hết là chỉ có thêm chứ không hề bớt, loang lổ hòa vào cùng những hình xăm. Thậm chí có những vết sẹo vẫn còn mới hiện rõ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong một thoáng, Úc Noãn cảm thấy đau lòng vì những thương tích của hắn, nhưng khi đối diện với gương mặt đáng sợ thì nghĩ lại, đáng lẽ người đáng thương mới phải là cô.

Cô vội vàng chui rúc trong lớp chăn đọng lại mùi hương nam tính riêng hắn, đôi chân nhỏ nhắn đẩy lùi vào góc giường thoát khỏi sự khống chế, nhưng chỉ chốc lát, Mộ Kình Triệt dùng lực tay kéo gọn cổ chân mảnh khảnh lại gần hắn.

"Muốn chạy?"

Mộ Kình Triệt lên tiếng, ngữ điệu lạnh nhạt vô cùng khi thấy cô né tránh hắn.

Úc Noãn mím môi, liên tục lắc đầu.

Chốc lát, Mộ Kình Triệt áp thân thể cường tráng xuống giường, mùi hương nam tính mạnh mẽ hòa vào, phảng phất khắp người khiến cô căng cứng, da thịt hắn áp lên người cô, mảng giường cứ thế lún xuống vì sự to lớn của hắn.

Tâm trạng Úc Noãn mỗi lúc một bất an, dường như đoán được ý định đen tối cho đến khi nghe tiếng khóa kéo quần của hắn. Cô không ngốc đến mức độ không biết người đàn ông này muốn làm gì tiếp theo.

Ngay khi cô định lên tiếng, Mộ Kình Triệt đã hùng hồn từng chút một cáo trạng cô, môi mỏng kiêu bạc lướt qua mái tóc, khiến mỗi sợi da đầu đều truyền đến loại cảm xúc sợ hãi chân thực nhất.

"Giấu tên thật của em, giấu số tuổi của em, lừa gạt tráo đổi người, Úc Noãn, em xem thử tội danh này có lớn hay không?"

Hơi thở của Mộ Kình Triệt áp bức, từng chút một phả trên đỉnh đầu của cô, khuôn mặt Mộ Kình Triệt khi này lạnh nhạt, đến mức cô cũng cảm nhận được lửa giận tản ra trên người hắn.

"Tôi... tôi chỉ là hết cách, tôi cần tiền, tôi cũng muốn tự do..."

Úc Noãn run rẩy đáp, lại vừa uất ức trả lời, cô không dám ngẩng đầu. Từ lúc bị bắt ép, cô vốn không có sự lựa chọn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bé con, những thứ đó tôi không thiếu. Thế nhưng cho đến tận khi đôi mắt tôi khỏi, em lại một mực muốn rời đi.

Đến cuối cùng, em xem tôi là cái gì?"

Úc Noãn bị chất vấn, cô không dám đối diện với hắn. Bản thân trước kia tuy thấy bản thân làm sai, nhưng cô chỉ là muốn thực hiện những thứ mong muốn nhỏ nhoi nhất mà cả đời không thế

"Ông chủ... ngài từng bảo kẻ lừa gạt sẽ phải chết, tôi không muốn đặt cược mạng sống của tôi để nói với ngài.

Hơn nữa... chẳng phải ngài đã có tiểu thư Diệp Ngọc bên cạnh rồi hay sao?"

Mộ Kình Triệt cười nhạo nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm như đáy đại dương, lần này thì thật sự như một cơn bão giông ập tới toàn bộ, càn quét những thứ mỏng manh nhất trên biến cả rộng lớn.

"Thì ra tôi không đáng tin với em như vậy."

Mộ Kình Triệt cúi đầu, trực tiếp cắn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, sức mạnh áp bức cứ thế xâm nhập càn quét, không cho cô cơ hội phản kháng.

Trong một thoáng mụ mị, Úc Noãn trực tiếp bị đè ra phía sau thành giường, bàn tay nhỏ nhắn bất lực, lại cảm nhận một lực lớn đặt lên lớp áo sơ mi, trực tiếp đem toàn bộ xé ra đế lộ thân hình mỹ miều.

"Đáng tiếc, khi em trung thành muốn đại tiểu thư của mình bên cạnh tôi, thì cô ta chỉ xứng đáng với thân phận kẻ hầu thấp kém. Đã được đem qua làm kẻ hẩu, căn bản cũng đừng mơ tưởng những thứ xung quanh!"

"Còn bé con, hôm nay em nên chuẩn bị tốt nhất để đối diện với hình phạt mà tôi dành cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Số ký tự: 0