Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Ngoan nào

2024-10-26 22:34:16

Hơn bảy giờ khuya Mộ Kình Triệt mới có thể trở về. Trên người hiện tại thoang thoảng mùi thuốc, phần lớn đều là tự tiếp xúc với các loại thảo dược để xem độ ứng nghiệm thực thi và chính xác.

Vừa đẩy cửa phòng, không gian vẫn u tối như thế, nhưng lần này thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ. Gương mặt Mộ Kình Triệt cũng vì điều này trở nên thoải mái không còn cau có.

Úc Noãn vừa mới trở lên, trên tay vỏn vẹn bốn bồ độ nhỏ được xếp trong chiếc hộp.

Nghe tiếng động liền xoay người nhìn, chưa định thần đã thấy bóng dáng to lớn tiến đến, trên người thoang thoảng mùi thảo dược pha trộn vào thứ mùi xạ hương đặc trưng.

Mộ Kình Triệt hơi cúi người, dễ dàng đem cô dồn vào một góc dưới thân thể tráng kiện.

Bàn tay người đàn ông lưu manh cởi từng nút áo sơ mi trên người hắn, tùy tiện ném chiếc áo xuống nền đất, làn da màu đồng cường tráng theo đó lộ ra, phía trước vẫn một hình xăm trổ con rồng màu đen rất lớn. Thân thể trước mặt cao lớn trần trụi.

Úc Noãn hoảng hốt vội đưa tay muốn ngăn lại.

“Ngài định làm gì?”

Mộ Kình Triệt cúi thấp người, thanh âm trầm thấp quyến rũ vang lên.

“Bé con, em tắm cho tôi. Tôi không nhìn thấy, căn bản không tắm được.”

Không phải mắt không thấy không tắm được, mà muốn em tắm cho tôi.

Úc Noãn vừa ngẩng đầu, lập tức rơi vào đôi mắt đen nhánh mê người của Mộ Kình Triệt. Cho dù có thật sự không nhìn thấy, cái nhìn đối diện vẫn luôn muốn đem con người chìm vào thứ cảm xúc khó nói.

Cho đến khi Mộ Kình Triệt bế bổng cô lên, cô mới nhận ra sự việc trước mắt, bàn tay bất lực đẩy liền chạm lên bả vai trần, ý định phản kháng chưa hề dừng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông nheo con mắt, hiện rõ sự nguy hiểm, mang theo lưỡi dao đe dọa vô hình với cô.

“Nhiệm vụ của một người hầu, không lẽ em định từ chối?”

Úc Noãn cắn môi, gương mặt nhỏ rõ ràng biến sắc, thái độ vô cùng miễn cưỡng đáp.

“Không thưa ngài.”

Đôi mắt bị ảnh hưởng, nhưng căn phòng quen thuộc Mộ Kình Triệt cái gì cũng biết. Chẳng qua hiện tại, chính là nổi tà ý với cô.

Vừa bước vào phòng tắm, người đàn ông liền đặt Úc Noãn lên thành bồn rửa mặt, cô chưa thích nghi một nụ hôn lập tức xen tới, giống như đối với đôi môi nhỏ hồng nhạt, thật sự mê luyến dây dưa không thôi, đem đôi chân thon dài cưỡng bách quấn lấy ngang hông rắn chắc.

Đầu óc một mảng choáng váng, mãi đến khi buông ra, Úc Noãn trong đôi mắt sớm đã ánh đỏ ướt át, miệng nhỏ khẽ há mà thở dốc lấy hơi thở, ánh mắt ai oán ngước nhìn người mặt, nét mặt xinh đẹp động lòng người.

Mộ Kình Triệt không thấy, nhưng ngón tay người đàn ông vẫn vươn ra, dịu dàng vuốt ve gò má, đôi mắt, rồi đến đôi môi, ánh mắt sâu thẳm, thứ gì trong người không ngừng khao khát, hơi thở vẫn vương vấn, khiến hắn mãi cũng muốn rời khỏi.

Đôi môi cô dần bị hắn vụt vặt từng chút đoạt hơi thở, giờ đây phủ quanh quẩn chóp mũi nhỏ toàn mùi hương nam tính mạnh mẽ của người đàn ông độc chiếm lấy, đè ép lấy hơi thở non mềm kia.

Bàn tay Úc Noãn vẫn vươn ra, cố chấp chạm lên lồng ngực nơi hình xăm của hắn muốn tạo khoảng cách, chỉ có điều nơi đây, khá nhiều dấu vết khác nhô ra, nếu nhìn kĩ hầu như đều là sẹo. Ánh mắt Úc Noãn khi này, vài phần kinh hãi.

Người đàn ông cúi thấp đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ không yên phận, dịu dàng hôn một cách quyến luyến lên các đốt ngón tay nhỏ khiến Úc Noãn ngạc nhiên, đáy mắt vốn phiếm hồng vì thế mở to ra. Đây là lần đầu có người đối xử với cô như thế.

“Ngoan nào.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Kình Triệt lên tiếng trầm thấp dụ dỗ, biết cô muốn trốn chạy, tiếc là vào hang sói, nào có dễ vậy.

Người đàn ông nắm bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên vị trí khóa kéo ngay quần, thấp giọng trêu chọc.

“Giúp tôi cởi ra, không cởi thì làm sao tắm được?”

Úc Noãn cắn môi đầy uất ức, người đàn ông này căn bản lợi dụng việc bị mù mà lưu manh với cô.

Cô vươn ngón tay nhìn xuống vị trí khóa kéo, đầu ngón tay vô tình chạm qua thứ gì nóng hổi sau đũng quần, vừa ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt người đàn ông tràn đầy ánh lửa của dục vọng, khó mà kiềm chế nổi, hơi thở của hắn, cũng dần trở nên thô suyễn đặc lại.

“Bé con…”

Mộ Kình Triệt tuy không tiếp xúc nữ nhân, nhưng đến đây hắn còn không nhận ra thứ dục vọng kia thì cũng không phải là bản tính hắn nữa.

Hắn căn bản cũng chỉ là một người đàn ông, bản năng nguyên thủy như thế nào cũng bản thân rõ nhất, hiện tại chính là vô cùng khao khát cô.

“Bé con, tôi thật sự rất muốn nhìn thấy em.”

Người đàn ông cúi thấp, thân mật tựa lên gò má, mà lúc này, chiếc quần cũng rơi xuống, chỉ còn lấy một chiếc quần nhỏ.

Mộ Kình Triệt chê vướng víu, cũng chỉ tự cởi, khao khát mãnh liệt qua thứ vật bên dưới cũng căng trào.

“Bé con, tắm cho tôi.”

Người đàn ông bế bổng cô lên, ánh mắt Úc Noãn vô thức rơi xuống thứ vật nhô cao bên dưới, gương mặt nhiễm phấn hồng dày đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Số ký tự: 0