Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Nuông chiều

2024-10-26 22:34:16

Trên xe trở về, đoạn đường về đêm nền trời tối sẫm, ánh đèn đường hiu hắt không chiếu nổi sáng, chỉ càng họa nên nét cô độc tịch mịch. Nét mặt Mộ Kình Triệt sa sầm, hàng lông mày cương nghị nhíu lại.

"Mấy giờ rồi?"

"Thưa ông chủ, đã hơn mười giờ khuya."

Nghe đến đây, gương mặt Mộ Kình Triệt trở nên khó coi, lũ người trong gia tộc thật biết cách giữ chân, nếu còn ở lại, chỉ e là sự cuồng loạn của Mộ Kình Triệt bộc phát, lần nữa tạo cơ hội dòm ngó đến lũ người Mộ gia.

Người đàn ông tâm trạng hiện tại khó chịu, nhưng rồi nghĩ về bóng dáng nhỏ nhắn ở trong phòng đợi hẳn trở về, nghĩ đến việc trở về có thể gặp cô, lòng càng lúc càng nôn nóng, bàn tay siết chặt lại, khó chịu lên tiếng.

"Lái xe nhanh một chút!"

"Vâng."

Hiện giờ trong đầu, bản thân cảm giác khó chịu cùng cơn đau đầu nhói lên, hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ trở về phòng gặp cô gái nhỏ ngay lập tức.

Lúc Mộ Kình Triệt trở về lại biệt thự, thời gian đã hơn mười một giờ khuya. Quản gia Mục phụ trách hướng dẫn đường, vừa đến dãy phòng quen thuộc, người đàn ông vội vã chạy đến, mở cửa phòng.

Quản gia Mục lẫn Đình Khiêm không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau, bình thường Mộ Kình Triệt cho dù khó chịu như nào, nhưng sự tự chủ cũng đều kiềm nén đến tận khi về phòng để tránh việc kẻ nào ý đồ xấu trong biệt thự nhìn thấy. Còn hiện tại thì, dường như không để tâm đến thứ gì, chỉ mang trong người một mục đích duy nhất gặp nữ hầu kia.

Úc Noãn gần đây nhận sự nuông chiều sớm đã quen, trước đó Mộ Kình Triệt không bắt ép gì với giấc ngủ, lần nào cô cũng đều thoải mái, chỉ cần hiện diện trong phòng người đàn ông để làm ấm giường.

Mười một giờ khuya, Úc Noãn ngồi đợi, sau cùng vẫn không chống cự nổi cơn buồn ngủ, sớm đã yên giấc trong lớp chăn ấm nệm êm, đượm mùi xạ hương thoang thoảng của Mộ Kình Triệt, quen thói vùi sâu vào lớp chăn mềm, như bình thường người đàn ông vẫn vươn bàn tay ôm cô vào lồng ngực.

Trước đây chăn gối người hầu không thoải mái như thế, đều là đồ cũ và loại nhỏ, đắp cũng chẳng thể che đậy được cái lạnh. Lần đầu được cảm nhận cái ấm, cô thật sự tham lam muốn tận hưởng sự yên bình.

Khi này, Mộ Kình Triệt vừa đẩy phòng, đã phát giác căn phòng yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương quen thuộc, hắn biết cô gái nhỏ đã ở trong phòng. Người đàn ông chậm rãi quen thuộc đi về hướng giường, lại thấy không có động tĩnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Kình Triệt không thể nhìn thấy, vì vậy theo thói quen cúi thấp người với gương mặt đến khi nhận ra nhịp thở đều, cảm nhận người con gái mỏng manh gần kề ngay bên cạnh, hơi thở quen thuộc của cô tỏa ra mềm mại, dường như đã ngủ rất say.

Vốn dĩ vừa từ bên ngoài trở về, hơi lạnh áp vào, trên người Mộ Kình Triệt vẫn còn vương sự lạnh lẽo. Người đàn ông đưa đầu ngón tay thô ráp, khẽ chạm vào gương mặt mềm mại đang yên giấc, bởi vì hơi lạnh, Úc Noãn vô thức đẩy ra, đôi môi phát thanh âm mềm nhũn như muốn từ chối cái chạm này.

"Um..."

Mộ Kình Triệt cảm giác hành động mềm mại này, dù bị đẩy ra nhưng không hề tức giận, cảm giác u uất ban nãy khi từ Mộ gia trở về, gặp cô đều bay biến hết, giống như người con gái trước mặt mang sự thần kỳ, dễ dàng xóa tan đi những muộn phiền mà hắn chất chứa tồn đọng bấy lâu.

Cô gái nhỏ này thật sự là một báu vật.

Khóe môi Mộ Kình Triệt nhếch cao lên, trực tiếp nằm xuống bên cạnh giường, ôm cơ thể nhỏ vào lòng, để cô dựa vào lồng ngực hắn.

Trong giấc ngủ, Úc Noãn mất điểm tựa, nhưng rồi phía trước một lồng ngực ấm áp cùng mùi hương quen thuộc áp xuống, thoang thoảng mùi thuốc lá, dễ dàng tạo sự thoải mái, cô liền vùi sâu như đứa trẻ nhỏ tìm nơi trú ẩn, đưa gò má khẽ chạm vào lớp vải âu phục.

Mộ Kình Triệt cảm nhận người con gái trong lòng, vòng tay ôm cô vào sâu hơn, lực tay bình thường cứng rắn, nhưng chạm vào cô lại nhẹ nhàng hết thảy nâng niu. Bàn tay vẫn đưa lên, vuốt ve gò má châm chọc.

"Không đợi tôi về rồi ngủ, em nghĩ có nên phạt hay không đây?"

Vừa nói, ánh mắt ánh lên sự cưng chiều vô hạn, một tay để cô gối lên vuốt ve sóng lưng thanh mảnh, một tay còn lại vấn ham muốn chạm vào đường nét gương mặt quen thuộc mân mê từng chút một với sự quyến luyến khó diễn tả, từ đôi mắt, hàng lông mi mềm mại, sóng mũi nhỏ nhắn, cho đến đôi môi hồng hào.

Dưới từng cái chạm, trong đầu dần tự phác họa lên hình ảnh gương mặt cô, nhưng lại chẳng thể định hình rõ, có đôi chút mờ nhạt.

Mộ Kình Triệt không biết đã bao nhiêu lần ham muốn có thể được tận mắt chứng kiến gương mặt cô, nhưng rõ ràng đều vô dụng. Hắn thở dài một hơi bất lực, khẽ hôn lên vầng trán nhỏ, cất thanh âm trầm thấp đến mê người.

"Bé con, ngủ ngon."

Nhiều lúc Mộ Kình Triệt cũng không khỏi ngạc nhiên, sao chính bản thân hẳn thường ngày ra tay tàn bạo, nhưng đối diện với cô lại có thể nhẹ nhàng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Số ký tự: 0