Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Tôi không làm h...
2024-10-26 22:34:16
Mộ Kình Triệt thản nhiên nói, giống như điều đó là lẽ thường vậy. Mà câu nói này, bỗng chốc khiến Úc Noãn cảm thấy như bản thân là tội nhân. Cô dường như có tình cảm với hắn, nhưng để đem ra so, lại chẳng thể bì được với đoạn tình cảm hắn đối với cô.
Để tránh khỏi tình cảnh ngượng ngùng này, Úc Noãn đặt bàn tay nhỏ lên bả vai hắn, cô nhẹ giọng nói, giống như muốn thông báo một chuyện quan trọng.
“Khoan... khoan đã, tôi muốn nói chuyện với ngài.”
Mộ Kình Triệt nhìn cô né tránh, vì thế nhẹ nhàng “Ừ” một câu trầm thấp, ngồi lặng yên nhìn cô.
“Em nói đi.”
“Ông chủ... tôi được chọn vào làm thực tập sinh của công ty giải trí Glory.
Mộ Kình Triệt nhìn cô, một tay đặt sau bả vai để dễ ôm lấy. Dường như biết trước loại chuyện này, bởi vốn hắn là người yêu cầu Nhiếp Tần Duật thực hiện điều đó.
“Rất giỏi, chúc mừng em!”
Vừa nói, vừa nhìn ánh mắt tràn đầy sự mong chờ của cô. Mà câu khen ngợi của hắn cũng vô cùng cứng ngắc, giống như là đang khen qua loa vậy.
Dường như, Mộ Kình Triệt chẳng mấy tập trung, khi mà tầm mắt vô thức nhìn sang thân thể nhỏ thơm ngát bên cạnh.
Bàn tay còn lại, mon men vuốt ve bả vai, để rồi khi trông thấy Úc Noãn muốn né tránh việc của hắn mà lên tiếng, Mộ Kình Triệt đã lấp đầy đôi môi nhỏ nhắn bằng nụ hôn của hắn, giống như một sự khơi màn cho dục vọng đã ngầm thức tỉnh từ lâu.
"Um..."
Úc Noãn bị chặn bất ngờ, bàn tay cô vẫn giữ nguyên tư thế đặt trên bả vai cường tráng của hắn ngăn lại, nhưng trông không giống như ngăn cản, lại như thể kích thích từng đợt ham muốn của hắn hơn.
Mộ Kình Triệt ôm cô, dùng tay nhấn mạnh eo, ép cô phải dính sát cơ thể hắn hơn, đó cũng là lúc, nơi mềm mại huyền bí của cô tiếp xúc với thứ gì đó đang ngóc đầu muốn vươn lên.
Mơ màng, chìm trong nụ hôn, dần dần, sự nhẹ nhàng khi môi lưỡi giao hòa bởi nụ hôn đã trở nên mạnh mẽ hơn, khi nhuốm lấy thứ màu dục vọng tràn vào.
Bàn tay hắn cứ thế, chạm lên khóa kéo phía sau mà roẹt một tiếng tụt xuống, trong thoáng đó, Úc Noãn nhận thức được sự tình nhưng cũng chẳng thể thoát được khi mà cứ bị dẫn dắt bởi nụ hôn của hắn, tâm trí như muốn phiêu đãng.
Điểm trụ chiếc váy không còn, vai áo ngủ lỏng lẻo, dễ dàng bị Mộ Kinh Triệt gạt bỏ nó lệch xuống một bên, để lộ bả vai trần trắng ngọc mịn màng.
Bàn tay to lớn của hắn, khẽ khàng vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn như ngọc có phần gầy gò.
Nụ hôn quyến luyến, kéo dài rất lâu, mãi đến khi người trong lòng chỉ có thể ngồi vững bởi sức lực của Mộ Kình Triệt, hắn mới luyến tiếc buông ra.
Úc Noãn nhìn hắn, đôi mắt cô tựa như phủ một tầng sương mỏng, nhìn kiểu gì cũng giống như câu dẫn kẻ khác, yếu ớt đáng thương, chóp mũi cũng hít nhẹ vài cái lấy hơi sau nụ hôn tước đoạt kia. Mộ Kình Triệt chỉ trong giây lát, bị cái nhìn của cô mà thần trí hắn cũng chẳng giữ vững nổi, càng lúc càng muốn chiếm lấy cô, đem giam cô trở thành của hắn.
Đó vốn là bản tính của hắn, mạnh bạo như thế.
Nhưng đối với cô, hắn đều không thể hiện ra.
Bàn tay vươn lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, thuận tiện dời xuống bên quai áo, ý đồ thâm sâu khi muốn kéo sâu xuống.
Úc Noãn trông vậy, hoảng loạn giữ lấy điểm chính giữa áo, nhằm tránh việc chiếc váy bị rơi rớt xuống.
“Ông chủ...”
Cô nhìn hắn, mỗi lúc càng rơi vào cái biển lửa của dục vọng sâu thẳm kia.
Mộ Kình Triệt vẫn vậy, trong sự hoảng loạn của cô, ít nhất hắn tìm ra được điểm cô đã không còn sợ hãi như ban đầu hay né tránh, chẳng qua hiện tại chỉ vì cô chưa thể thích nghi với chuyện này.
Vì thế, Mộ Kình Triệt vẫn cố hạ thấp giọng, bao bọc cô vào cái ôm của hắn như muốn chở che, một tay khẽ nâng cằm cô lên, để cô đối diện với hắn tràn đầy sự si tình khó mà khống chế được, kể cả sự ham muốn vượt mức kiểm soát đến trần trụi kia.
“Bé con, tôi không làm hại em, sẽ không bao giờ làm hại em... đừng sợ hãi tôi như vậy nữa, được chứ?”
Úc Noãn ngẩng nhìn, lời nói giống như thể bị thôi miên, người đàn ông này lúc nào cũng vậy, toàn bộ đều dùng sự dịu dàng để khiến cô sa vào lưới.
Bốn năm trước, hay bốn năm sau... cũng đều vậy.
Hắn quả thật chưa từng làm hại cô.
Trong lúc Úc Noãn dần buông lỏng sự cảnh giác, Mộ Kình Triệt mới dám tiến lại gần, nụ hôn ôn nhu đặt lên khắp gương mặt của cô, giống như một ngọn lửa tiêu tán toàn bộ sự hoảng loạn của cô.
Úc Noãn chớp mắt, cho đến khi Mộ Kình Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang giữ lớp váy mỏng rời khỏi, ngay lập tức chiếc váy theo đó mà rơi rớt trên thân thể nhỏ, để lộ nơi mềm mại phía trên, nhẹ nhàng kéo bàn tay chạm vào trái tim nơi ngực trái của hắn.
“Thật sự không cảm nhận được sao? Tim anh chỉ đập nhanh như thế... khi em bên cạnh mà thôi!”
Úc Noãn bàng hoàng nhìn hắn, gò má cũng không chịu nổi toàn bộ sự tình tứ mà đỏ lên, tâm trí phiêu dật phương nào, mãi cho đến khi Mộ Kình Triệt đặt nằm xuống nơi góc giường.
Cô thật sự không chống đỡ nổi hắn!
Để tránh khỏi tình cảnh ngượng ngùng này, Úc Noãn đặt bàn tay nhỏ lên bả vai hắn, cô nhẹ giọng nói, giống như muốn thông báo một chuyện quan trọng.
“Khoan... khoan đã, tôi muốn nói chuyện với ngài.”
Mộ Kình Triệt nhìn cô né tránh, vì thế nhẹ nhàng “Ừ” một câu trầm thấp, ngồi lặng yên nhìn cô.
“Em nói đi.”
“Ông chủ... tôi được chọn vào làm thực tập sinh của công ty giải trí Glory.
Mộ Kình Triệt nhìn cô, một tay đặt sau bả vai để dễ ôm lấy. Dường như biết trước loại chuyện này, bởi vốn hắn là người yêu cầu Nhiếp Tần Duật thực hiện điều đó.
“Rất giỏi, chúc mừng em!”
Vừa nói, vừa nhìn ánh mắt tràn đầy sự mong chờ của cô. Mà câu khen ngợi của hắn cũng vô cùng cứng ngắc, giống như là đang khen qua loa vậy.
Dường như, Mộ Kình Triệt chẳng mấy tập trung, khi mà tầm mắt vô thức nhìn sang thân thể nhỏ thơm ngát bên cạnh.
Bàn tay còn lại, mon men vuốt ve bả vai, để rồi khi trông thấy Úc Noãn muốn né tránh việc của hắn mà lên tiếng, Mộ Kình Triệt đã lấp đầy đôi môi nhỏ nhắn bằng nụ hôn của hắn, giống như một sự khơi màn cho dục vọng đã ngầm thức tỉnh từ lâu.
"Um..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Noãn bị chặn bất ngờ, bàn tay cô vẫn giữ nguyên tư thế đặt trên bả vai cường tráng của hắn ngăn lại, nhưng trông không giống như ngăn cản, lại như thể kích thích từng đợt ham muốn của hắn hơn.
Mộ Kình Triệt ôm cô, dùng tay nhấn mạnh eo, ép cô phải dính sát cơ thể hắn hơn, đó cũng là lúc, nơi mềm mại huyền bí của cô tiếp xúc với thứ gì đó đang ngóc đầu muốn vươn lên.
Mơ màng, chìm trong nụ hôn, dần dần, sự nhẹ nhàng khi môi lưỡi giao hòa bởi nụ hôn đã trở nên mạnh mẽ hơn, khi nhuốm lấy thứ màu dục vọng tràn vào.
Bàn tay hắn cứ thế, chạm lên khóa kéo phía sau mà roẹt một tiếng tụt xuống, trong thoáng đó, Úc Noãn nhận thức được sự tình nhưng cũng chẳng thể thoát được khi mà cứ bị dẫn dắt bởi nụ hôn của hắn, tâm trí như muốn phiêu đãng.
Điểm trụ chiếc váy không còn, vai áo ngủ lỏng lẻo, dễ dàng bị Mộ Kinh Triệt gạt bỏ nó lệch xuống một bên, để lộ bả vai trần trắng ngọc mịn màng.
Bàn tay to lớn của hắn, khẽ khàng vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn như ngọc có phần gầy gò.
Nụ hôn quyến luyến, kéo dài rất lâu, mãi đến khi người trong lòng chỉ có thể ngồi vững bởi sức lực của Mộ Kình Triệt, hắn mới luyến tiếc buông ra.
Úc Noãn nhìn hắn, đôi mắt cô tựa như phủ một tầng sương mỏng, nhìn kiểu gì cũng giống như câu dẫn kẻ khác, yếu ớt đáng thương, chóp mũi cũng hít nhẹ vài cái lấy hơi sau nụ hôn tước đoạt kia. Mộ Kình Triệt chỉ trong giây lát, bị cái nhìn của cô mà thần trí hắn cũng chẳng giữ vững nổi, càng lúc càng muốn chiếm lấy cô, đem giam cô trở thành của hắn.
Đó vốn là bản tính của hắn, mạnh bạo như thế.
Nhưng đối với cô, hắn đều không thể hiện ra.
Bàn tay vươn lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, thuận tiện dời xuống bên quai áo, ý đồ thâm sâu khi muốn kéo sâu xuống.
Úc Noãn trông vậy, hoảng loạn giữ lấy điểm chính giữa áo, nhằm tránh việc chiếc váy bị rơi rớt xuống.
“Ông chủ...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn hắn, mỗi lúc càng rơi vào cái biển lửa của dục vọng sâu thẳm kia.
Mộ Kình Triệt vẫn vậy, trong sự hoảng loạn của cô, ít nhất hắn tìm ra được điểm cô đã không còn sợ hãi như ban đầu hay né tránh, chẳng qua hiện tại chỉ vì cô chưa thể thích nghi với chuyện này.
Vì thế, Mộ Kình Triệt vẫn cố hạ thấp giọng, bao bọc cô vào cái ôm của hắn như muốn chở che, một tay khẽ nâng cằm cô lên, để cô đối diện với hắn tràn đầy sự si tình khó mà khống chế được, kể cả sự ham muốn vượt mức kiểm soát đến trần trụi kia.
“Bé con, tôi không làm hại em, sẽ không bao giờ làm hại em... đừng sợ hãi tôi như vậy nữa, được chứ?”
Úc Noãn ngẩng nhìn, lời nói giống như thể bị thôi miên, người đàn ông này lúc nào cũng vậy, toàn bộ đều dùng sự dịu dàng để khiến cô sa vào lưới.
Bốn năm trước, hay bốn năm sau... cũng đều vậy.
Hắn quả thật chưa từng làm hại cô.
Trong lúc Úc Noãn dần buông lỏng sự cảnh giác, Mộ Kình Triệt mới dám tiến lại gần, nụ hôn ôn nhu đặt lên khắp gương mặt của cô, giống như một ngọn lửa tiêu tán toàn bộ sự hoảng loạn của cô.
Úc Noãn chớp mắt, cho đến khi Mộ Kình Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang giữ lớp váy mỏng rời khỏi, ngay lập tức chiếc váy theo đó mà rơi rớt trên thân thể nhỏ, để lộ nơi mềm mại phía trên, nhẹ nhàng kéo bàn tay chạm vào trái tim nơi ngực trái của hắn.
“Thật sự không cảm nhận được sao? Tim anh chỉ đập nhanh như thế... khi em bên cạnh mà thôi!”
Úc Noãn bàng hoàng nhìn hắn, gò má cũng không chịu nổi toàn bộ sự tình tứ mà đỏ lên, tâm trí phiêu dật phương nào, mãi cho đến khi Mộ Kình Triệt đặt nằm xuống nơi góc giường.
Cô thật sự không chống đỡ nổi hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro