Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Ướt thì cởi

2024-10-26 22:34:16

Đặt xuống giường, Úc Noãn càng đoán được không thể thoát khỏi, vội vàng vung tay đẩy hắn.

“Đồ tôi ướt thưa ngài.”

Mộ Kình Triệt dường như không quan tâm, bàn tay người đàn ông vừa tắm xong mát lạnh, chạm lên da đùi non mịn khiến Úc Noãn cũng không kiềm chế nổi cảm xúc khẽ run, bàn tay nhỏ vội đưa ngăn lại, khi này Mộ Kình Triệt khẽ cúi thấp, nhỏ giọng nói.

“Ướt thì cởi, sao em lại mặc đồ ướt thế kia?”

Mộ Kình Triệt cảm giác như thể, bản thân đối với cô là phải kiềm nén vô cùng, hắn chính là đang đứng giữa ranh giới vùng lên trước sự ham muốn mãnh liệt.

Chiếc váy kéo cao đến ngang eo, người đàn ông hơi cúi thấp, nụ hôn đặt lên da thịt trước bụng mềm mại, chiếc rốn nhỏ xinh khiến cô cũng phải run rẩy.

Ngăn cản vô dụng.

Người đàn ông vươn tay, dễ dàng tìm đến khóa kéo một đường tháo xuống, lớp vải phía sau lưng thật sự đã ướt đẫm một mảng.

Hắn hôn từng cái nâng niu lên da thịt, mỗi nụ hôn là một sự yêu chiều. Đầu ngón tay không yên phận, tháo gỡ từng thứ trên người cô xuống.

Hiện tại hắn không còn thứ gì trên người, cô cũng phải vậy. Đâu thể để bản thân hắn thua thiệt được.

Từng dấu ngân hôn rải rác trên da thịt, mỗi nơi đều cố tình để lại dấu ấn riêng.

Cá nằm trên thớt, không tài nào thoát.

Ngay chính Úc Noãn cũng dần bất lực, cô dường như phản kháng chút ít chứ không từ chối, rõ ràng đối với sự dịu dàng của hắn đều khiến bản thân không khỏi mềm nhũn.

Căn bản chưa có ai từng đối xử với cô như thế.

Người đàn ông dịu dàng xoay thân thể nhỏ, trên người sớm đã không còn mảnh vải, bàn tay hắn như lửa đốt lướt trên da thịt cô cảm thụ từng đợt run rẩy, nhưng cũng đều không thể nhìn thấy. Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại nhẵn mịn, ôn nhu hôn lên bả vai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô thật sự chính là phúc tinh của hắn.

“Nhiệm vụ làm ấm giường của em sau này không cần mặc quần áo, khi đó độ ấm da thịt em mới truyền qua tôi được. Sau này trên giường với tôi, có thể không cần mặc gì, tôi sẽ không trách phạt.”

Lời nói hết sức vô sỉ, khiến Úc Noãn đỏ mặt.

Mộ Kình Triệt kiềm nén, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, kéo lên lớp chăn che đậy, quyến luyến ôm không có ý định rời.

“Ngủ ngon bé con.”

Người đàn ông cúi đầu, da thịt trần trụi ma sát từng hồi, hắn ôn nhu hôn lên mái tóc, ngón tay đan vào lọn tóc dài, dịu dàng lướt xuống xoa lấy da đầu mềm mại, cũng khiến Úc Noãn trở nên vô thức tận hưởng sự thoải mái, dần chìm vào giấc ngủ.

Trời vừa sáng, trên làn kính khi này phủ một lớp sương mù đọng trên thành kính một mảng mờ đặc, căn bản không thể thấy được khung cảnh bên ngoài như nào, nhưng dường như bên trong còn diễm lệ gấp bội, hai thân thể tương hòa ôm lấy nhau, từng cái chạm đều ôn nhu trân quý như nâng niu báu vật.

Đâu đó lời đồn, thương nhân hắc đạo là một lão già, kẻ điên.

Úc Noãn không cảm thấy như vậy.

Cô sớm đã tỉnh dậy, hiện tại đang trong lòng người đàn ông, cơ thể mềm mại áp vào lồng ngực cường tráng, hơn hết là bàn tay Mộ Kình Triệt cố tình ôm chặt, như muốn đem cô khảm sâu vào, đôi chân thon dài nhỏ nhắn vùi sâu giữa chân hắn, thoang thoảng cảm nhận chạm vào thứ vật kia.

Vừa ngẩng đầu liền thấy được quai hàm cương nghị, dù đang trong giấc ngủ nhưng vẫn mang theo sự uy quyền áp bức vô cùng, vị thế kẻ đứng đầu luôn khiến mọi người quy thuận phục tùng.

Úc Noãn chợt nghĩ đến việc, cô và hắn hoàn toàn là người của hai thế giới.

Hiện tại được hắn nâng niu vì có lợi ích, như thế sau này liệu có dễ dàng thoát khỏi chế ngự hay không.

Úc Noãn hơi động đăyj, lòng bàn tay yên vị ngay vùng eo nhỏ lần nữa siết chặt đem cơ thể cô áp sát, nơi tròn trịa mềm mại phía trên cũng chạm vào, khiến cô cảm giác có vẻ ngột ngạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tỉnh rồi sao?”

“Vâng.”

Người đàn ông không hề mở mắt, vùi đầu vào mái tóc mềm, ôn nhu hôn lên chiếc cổ cao trắng ngần, hôm qua nơi đây đầy dấu hôn, hiện tại chỉ có thêm chứ không hề giảm bớt.

Giấc ngủ của Mộ Kình Triệt từ khi được cô chăm sóc chu đáo như thế, căn bản không cách nào mà rơi vào trạng thái mất ngủ hay mệt mỏi.

Mộ Kình Triệt chợt nghĩ đến, công dụng bé con lớn lao như thế, vượt ngoài sức tưởng tượng, hắn vẫn là nên ban thưởng cho cô.

Hắn lười biếng dựa vào bả vai nhỏ, khàn giọng lên tiếng.

“Bé con, công dụng em tốt thế này, em có muốn tôi ban thưởng gì cho Diệp gia hay không?”

Úc Noãn nghe đến đây hơi ngạc nhiên, có chút không biết trả lời như nào mới đúng.

“Nếu được thế thì cảm ơn ngài.”

Mộ Kình Triệt đối với số nợ của Diệp gia, hắn kỳ thực chẳng nhớ đến. Trước đây trên thương trường chèn ép cũng đều bởi vì cách làm việc luôn qua mặt hắn, nhưng hắn căn bản không đặt vào mắt.

“Không thêm gì sao, tôi cho Diệp gia một dự án tốt lợi nhuận cao, thật sự chính là cơ hội.”

Người đàn ông khẽ cọ má, tiếp xúc thân mật da kề da, Úc Noãn lần này không ngăn cản nhưng vẫn không tránh khỏi việc ngượng ngùng.

“Chỉ cần ngài yêu cầu, tôi chắc chắn sẽ làm tốt.”

Dẫu sao việc này ngoài tầm kiểm soát của Úc Noãn, Diệp gia ném cô qua đây, cô thay tiểu thư Diệp Ngọc, cũng không có nghĩa sẽ biết mọi thứ của họ.

Nếu Mộ Kình Triệt có ban phát đặc ân gì đó, thì cũng chỉ Diệp gia mới hưởng lợi chứ không phải cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Số ký tự: 0