Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Vĩnh viễn không...

2024-10-26 22:34:16

Nghe Mộ Kình Triệt nói, cô cụp mi mắt xuống.

Đối với câu nói này, Úc Noãn muốn tự bản thân đem dập đi những niềm hy vọng cuối cùng, để sau này rời đi. Sẽ không phải mang theo luyển tiếc hay định ngoảnh đầu nhìn lại, cho dù chỉ là một lần. Cô và hắn, vĩnh viền là không chung đường chung lối.

Thấy cô gái nhỏ chủ động, Mộ Kình Triệt tiến tới ôm lấy cô đem vào lòng. Thân thể mềm mại không xương không ngừng dán vào người hắn, như tấm lụa mỏng quyến luyến vắt ngang, càng lúc càng khơi gợi.

Hắn không thể nhìn, cũng chẳng nhận ra biểu cảm biến hóa của cô.

Nhưng Mộ Kình Triệt biết, hắn muốn cô, ngay tại thời khắc này hắn chỉ muốn đem cô làm của riêng hắn, mọi thứ hoàn toàn thuộc về hắn!

Người đàn ông cúi thấp đầu thở dốc, một tay siết lấy eo nhỏ cởi đi lớp váy mỏng tang để lộ da thịt trắng nõn, một tay lần này không kiêng dè cởi đi thành phòng thủ, luồn vào yếu ớt lại mang đầy sự mê hoặc nhất.

Lưu manh đem cô đặt lên giường, thân hình dũng mãnh đề ép xuống tấm chăn mềm, thì thầm dụ dỗ.

"Bé con ngoan, cho tôi đêm nay, đợi tôi chữa khỏi khỏi đôi mắt này, tôi cho em một danh phận, cho em những gì tốt nhất!"

Úc Noãn nghe hắn nói thì kinh ngạc, bị hồn đến choáng váng thì nghe thấy tiếng kéo khóa quần rơi xuống. Mở mắt, đã thấy vật đó sừng sững ngang tàng.

Mộ Kình Triệt dường như vẫn chưa làm tới, hắn cúi thấp người nhìn cô, cố ý để thứ vật đó chạm vào nơi mềm mại.



Một tay luồn sau mái tóc, ôn nhu đặt một nụ hôn muốn tước đoạt đi hơi thở, chìm vào men say đến vô tận. Một tay còn lại mang theo hơi nóng của luồng điện, luồn vào sâu da thịt phía bên dưới, khiến ánh mắt Úc Noãn mỗi lúc một trở nên mụ mị.

Bị hồn như tước đoạt, Úc Noãn khó chịu rên rỉ một tiếng đến mức câu hồn, bàn tay bất lực đẩy đẩy bởi nụ hôn khiến cô không thể thở, vài giây sau liền buông xuống.

Cũng là lúc, cảm nhận rõ đầu ngón tay vuốt ve nơi đùi thon mịn, kéo dần đến cấm địa vuốt ve nơi ẩm ướt non mềm. Úc Noãn căng thẳng, đôi chân vừa muốn co lại đã bị người đàn ông đẩy ra.

"Bé con ngoan đừng sợ."

Ánh mắt Mộ Kinh Triệt hiện tại quá đỗi mê người, lại chứa bản năng dục vọng nguyên thủy. Cho đến khi đầu ngón tay thâm nhập, cô gái nhỏ truyền đến loại cảm xúc kỳ lạ, đầu lập tức ngửa ra sau, cơ thể mềm mại cứ thể ưỡn lên phía trước, nơi hai bầu ngực đầy đặn chạm đến da thịt săn chắc.

Mộ Kình Triệt hít thở sâu, cúi người cắn lấy một bên bầu ngực. Úc Noãn vẫn chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ, đối với loại chuyện này từng cái chạm đều mẫn cảm, bất lực tránh né vô dụng, phát ra từng tiếng câu hồn như muốn đoạt đi hồn phách đối phương.

"Um... ngài đừng..."

Mộ Kình Triệt nâng niu nhìn cô, dù cho hiện tại bản thân không thể chịu đựng nổi cũng không nỡ làm cô đau. Cúi người ôm trong lòng, từng chút tiến sâu vào, cảm nhận nơi yếu ớt không ngừng xâm lớn.

"Bé con... chịu đau một chút. Tôi sẽ cho em những gì tốt nhất."

Người đàn ông nhướng người, lúc này mới hôn lên bờ môi, cảm nhận từng giọt nước mắt chảy dài, hẳn hoàn toàn nếm được. Hắn cũng chỉ là lần đầu, nên hiển nhiên không biết làm như nào cô mới có thể bớt khó chịu, cũng chỉ là nói những câu an ủi vô nghĩ như thế này.



Dẫu sao người trước mặt như ngọc bảo quý báu.

Úc Noãn yếu ớt như cánh hoa, cơ thể mỗi lúc càng méo mó. Người đàn ông rút ngón tay rời đi, cúi người đặt lên từng vị trí mẫn cảm nâng niu nhấm nháp hương vị ngọt ngào thanh khiết của thiếu nữ.

Nơi bẩu ngực mềm mại, nơi chiếc rồn nhỏ nhắn, cho đến nơi bí ẩn kia, cẩn trọng hôn lên.

Cũng là lúc, đôi mắt tràn ngập dục vọng, thứ vật kia không ngừng bành trướng đến mức phát đau.

Đến khi buông ra, cũng là người đàn ông cúi thấp người. Đẩy thứ vật nam tính kia vào sâu phía bên trong. Úc Noãn lần đầu cảm nhận cảm nhận cơn đau đến tê dại này xuyên thấu, xâm nhập giữa đôi chân nhỏ như muốn đem cô xé làm hai, càng lúc càng khóc nức nở hơn.

"Ư... đau... ngài buông ra!"

Nơi mềm mại giữa chân, một dòng máu ấm nóng lan tràn... đại diện cho sự thuẩn khiết, cũng là đại diện cho việc cô hoàn toàn thuộc về hắn ở thể xác!

Úc Noãn khó mà cảm nhận, loại cảm giác đau đớn như vậy, toàn thân càng lúc như bị rút lấy sức lực, cơ thể nhỏ co rúm. Cô vừa ngẫng đầu, liền đối diện với đôi mắt đen nhánh, giờ phút này còn phản chiếu lấy hình ảnh tuyệt mỹ của cô.

Mộ Kình Triệt cũng phát giác cô đau đớn vì không chịu được sự cuồng dã của hắn, cố kiếm nén lại cảm giác hung hăng lần nữa muốn tiến vào sâu hơn, cúi thấp người hôn lên đôi môi cô, khẽ thì thầm bằng thanh âm trầm khàn, rõ ràng đã bị biến đổi tràn đầy dục vọng từ tính.

"Tôi xin lỗi, đã khiến em đau rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!

Số ký tự: 0