Chương 14
An An Đích Miêu
2024-04-25 00:40:23
Các người đẹp lớn mật đi tới, bưng chén rượu đến bắt chuyện, "Hai anh đẹp trai, có muốn cùng uống không?"
Thời Doanh đã quen phóng đãng, có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ anh tự nhiên sẽ không cự tuyệt, anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo nữ nhân ngồi xuống bên cạnh mình.
Người phụ nữ mặc váy ngắn thắt eo màu đen lập tức mỉm cười, đi tới ngồi xuống.
Người đẹp quấn như rắn nước, trèo lên cánh tay Thời Doanh, "Anh đẹp trai, có muốn chơi trò chơi không, thắng em đi theo anh, thua anh đi theo em."
Người phụ nữ lộ ra vẻ kiều mỵ, thật sự là làm cho phái nam rất khó cự tuyệt. Nếu như Thời Doanh chỉ là một người đàn ông bình thường, vậy chỉ sợ đã lên móc câu của cô, nhưng nơi này là anh mở, phụ nữ như vậy anh thấy nhiều.
Uống rượu chơi đùa thì có thể, tiến thêm một bước cũng không được.
Khóe miệng Thời Doanh mỉm cười, không nói gì.
Một người phụ nữ tóc đỏ khác tự mình ngồi xuống bên cạnh Phó Tự Trì, cô vừa định tới gần người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này như người phụ nữ trước đây, đã bị ánh mắt hung ác của anh dọa lui.
Người phụ nữ tóc đỏ run rẩy vì sợ hãi.
Người đàn ông này rõ ràng một chữ cũng không nói, nhưng khí thế trên người anh khiến người ta không rét mà run.
Người phụ nữ tóc đỏ cuống quít đứng dậy, "Thật ngại quá, tôi đi trước đây."
Nói xong, cô lập tức dùng ánh mắt ý bảo bạn mình bên cạnh Thời Doanh cũng rời đi.
Nhưng cô gái kia lại không muốn đi.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc đồng hồ đắt tiền tinh xảo trên cổ tay người đàn ông này, cô am hiểu sâu sắc điều này, biết chiếc đồng hồ này là chiếc đồng hồ giá cao năm ngoái của phòng đấu giá Camille nước Pháp, giá trị bằng một chiếc Bentley.
Con cá lớn như vậy, cô cũng không muốn bỏ lỡ.
Người phụ nữ đan chéo hai chân, thân thể mềm mại không xương, đổ lên người Thời Doanh, mũi chân cô cọ vào mắt cá chân người đàn ông, mập mờ đến cực điểm, "Để tôi nếm thử rượu trong ly của anh."
Thời Doanh nâng ly rượu lên, đưa tới trong tay cô, trong mắt anh vẫn chứa ý cười, lại cười đến lạnh bạc, "Anh em của tôi hôm nay mất hứng, mang đi chỗ khác uống."
Mũi chân cô dừng lại, vừa xấu hổ vừa giận dữ, dường như không ai có thể cự tuyệt cô như vậy.
Cô không nhận lấy ly, đứng dậy rời đi.
Thời Doanh đổ đi toàn bộ rượu trong ly, thứ không đưa ra được anh cũng sẽ không nhận.
Ly rượu rơi trên bàn thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy, cho dù dưới tiếng điện thoại ồn ào cũng đặc biệt chói tai.
Trong lòng Phó Tự Trì càng thêm phiền não.
Anh uống cạn ly rượu trong một ngụm.
Thời Doanh nhận lấy ly của anh, "Chỗ tôi không có gì khác, đủ rượu uống."
Anh lại rót đầy một ly Whiskey, ly rượu trong suốt phản chiếu sắc rượu rõ ràng.
Anh cũng không có gấp gáp đưa cái ly trở về, mà là thăm dò hỏi "Cậu có phải còn chưa buông bỏ cô ấy hay không?"
Hai năm nay, Phó Tự Trì chưa bao giờ nhắc tới người phụ nữ kia, cũng chưa bao giờ thất thố trước mặt anh như vậy. Vốn dĩ Thời Doanh cho rằng qua nhiều năm như vậy, sớm muộn Phó Tự cũng buông tay.
Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải.
Cậu ấy vẫn luôn không buông xuống.
Nếu sớm một chút đi tìm người phụ nữ kia nói rõ ràng, có lẽ hết thảy còn có đường sống quay về, hiện tại dù sao cô cũng đã đính hôn, mặc dù cậu ấy không bỏ xuống được, cũng không thể có mối quan hệ gì.
Hơn nữa cô gái kia còn là vị hôn thê của cấp dưới.
"Đừng nghĩ nữa, cô ấy đã đính hôn rồi, cậu có nghĩ cũng vô dụng." Thời Doanh tốt bụng khuyên nhủ.
Phó Tự Trì cầm ly rượu trong tay anh, anh nhấc chân đặt lên bàn thủy tinh, kéo cà vạt ra, cảm giác áp bức rất mạnh, "Vô dụng?"
Anh cười khẽ một tiếng, "Tôi càng muốn."
Từ nhỏ đến lớn, đồ vật anh muốn chưa từng có gì không chiếm được, anh không ngại tốn nhiều một chút thời gian bồi Lê Sơ chơi đùa.
Thời Doanh đã quen phóng đãng, có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ anh tự nhiên sẽ không cự tuyệt, anh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo nữ nhân ngồi xuống bên cạnh mình.
Người phụ nữ mặc váy ngắn thắt eo màu đen lập tức mỉm cười, đi tới ngồi xuống.
Người đẹp quấn như rắn nước, trèo lên cánh tay Thời Doanh, "Anh đẹp trai, có muốn chơi trò chơi không, thắng em đi theo anh, thua anh đi theo em."
Người phụ nữ lộ ra vẻ kiều mỵ, thật sự là làm cho phái nam rất khó cự tuyệt. Nếu như Thời Doanh chỉ là một người đàn ông bình thường, vậy chỉ sợ đã lên móc câu của cô, nhưng nơi này là anh mở, phụ nữ như vậy anh thấy nhiều.
Uống rượu chơi đùa thì có thể, tiến thêm một bước cũng không được.
Khóe miệng Thời Doanh mỉm cười, không nói gì.
Một người phụ nữ tóc đỏ khác tự mình ngồi xuống bên cạnh Phó Tự Trì, cô vừa định tới gần người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này như người phụ nữ trước đây, đã bị ánh mắt hung ác của anh dọa lui.
Người phụ nữ tóc đỏ run rẩy vì sợ hãi.
Người đàn ông này rõ ràng một chữ cũng không nói, nhưng khí thế trên người anh khiến người ta không rét mà run.
Người phụ nữ tóc đỏ cuống quít đứng dậy, "Thật ngại quá, tôi đi trước đây."
Nói xong, cô lập tức dùng ánh mắt ý bảo bạn mình bên cạnh Thời Doanh cũng rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô gái kia lại không muốn đi.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc đồng hồ đắt tiền tinh xảo trên cổ tay người đàn ông này, cô am hiểu sâu sắc điều này, biết chiếc đồng hồ này là chiếc đồng hồ giá cao năm ngoái của phòng đấu giá Camille nước Pháp, giá trị bằng một chiếc Bentley.
Con cá lớn như vậy, cô cũng không muốn bỏ lỡ.
Người phụ nữ đan chéo hai chân, thân thể mềm mại không xương, đổ lên người Thời Doanh, mũi chân cô cọ vào mắt cá chân người đàn ông, mập mờ đến cực điểm, "Để tôi nếm thử rượu trong ly của anh."
Thời Doanh nâng ly rượu lên, đưa tới trong tay cô, trong mắt anh vẫn chứa ý cười, lại cười đến lạnh bạc, "Anh em của tôi hôm nay mất hứng, mang đi chỗ khác uống."
Mũi chân cô dừng lại, vừa xấu hổ vừa giận dữ, dường như không ai có thể cự tuyệt cô như vậy.
Cô không nhận lấy ly, đứng dậy rời đi.
Thời Doanh đổ đi toàn bộ rượu trong ly, thứ không đưa ra được anh cũng sẽ không nhận.
Ly rượu rơi trên bàn thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy, cho dù dưới tiếng điện thoại ồn ào cũng đặc biệt chói tai.
Trong lòng Phó Tự Trì càng thêm phiền não.
Anh uống cạn ly rượu trong một ngụm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Doanh nhận lấy ly của anh, "Chỗ tôi không có gì khác, đủ rượu uống."
Anh lại rót đầy một ly Whiskey, ly rượu trong suốt phản chiếu sắc rượu rõ ràng.
Anh cũng không có gấp gáp đưa cái ly trở về, mà là thăm dò hỏi "Cậu có phải còn chưa buông bỏ cô ấy hay không?"
Hai năm nay, Phó Tự Trì chưa bao giờ nhắc tới người phụ nữ kia, cũng chưa bao giờ thất thố trước mặt anh như vậy. Vốn dĩ Thời Doanh cho rằng qua nhiều năm như vậy, sớm muộn Phó Tự cũng buông tay.
Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải.
Cậu ấy vẫn luôn không buông xuống.
Nếu sớm một chút đi tìm người phụ nữ kia nói rõ ràng, có lẽ hết thảy còn có đường sống quay về, hiện tại dù sao cô cũng đã đính hôn, mặc dù cậu ấy không bỏ xuống được, cũng không thể có mối quan hệ gì.
Hơn nữa cô gái kia còn là vị hôn thê của cấp dưới.
"Đừng nghĩ nữa, cô ấy đã đính hôn rồi, cậu có nghĩ cũng vô dụng." Thời Doanh tốt bụng khuyên nhủ.
Phó Tự Trì cầm ly rượu trong tay anh, anh nhấc chân đặt lên bàn thủy tinh, kéo cà vạt ra, cảm giác áp bức rất mạnh, "Vô dụng?"
Anh cười khẽ một tiếng, "Tôi càng muốn."
Từ nhỏ đến lớn, đồ vật anh muốn chưa từng có gì không chiếm được, anh không ngại tốn nhiều một chút thời gian bồi Lê Sơ chơi đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro