Người Đứng Sau
Manh Manh Đát Điểu
2024-12-13 23:27:01
Sau khi nhận được tiền, Cố Sênh mới có dũng khí ngẩng đầu nhìn cô gái này.
Vừa liếc nhìn, trong lòng đã không khỏi khen ngợi một tiếng, khuôn mặt cô ta quả thực quá đỗi xinh đẹp, đôi lông mày liễu mỏng manh, chóp mũi xinh đẹp, là báu vật mà đàn ông nhìn thấy là máu như sôi trào.
Chẳng qua cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài, không thì cũng không nghĩ tới việc tìm "tay vịn" tới đặt cái bẫy này cho người đàn ông trên giường.
Đầu tiên là làm cho ông ta sướng mê tơi, sau đó nhân cơ hội đánh thuốc mê ông ta, tiết lộ ảnh giường chiếu của ông ta ra ngoài, bất kể là có mục đích gì, người đàn ông này không bị chơi chết đã là tốt lắm rồi.
"Chuyện hôm nay, tôi không hy vọng ngoài cô và tôi ra thì còn người thứ ba biết. Tiền tôi đã chuyển cho cô rồi, co cũng không cần lo ông ta trả thù, ông ta không sống được tới lúc đó đâu. Còn nữa... Tôi không thích bị phản bội, nếu cô không làm được, tôi cũng có biện pháp khiến cô biến mất khỏi Giang Thành, hiểu chưa?" Người phụ nữ ngước đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên, từ đáy mắt toát lên sự âm u ác liệt hoàn toàn khác lúc trước.
Bả vai Cố Sênh hơi run run, cô vội gật đầu liên tục.
Người phụ nữ lại cười, định đứng dậy bước đi, nhưng chợt thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân lơ lửng như bước trên bông.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức quay đầu nhìn Cố Sênh.
"Cốc nước kia, cô lại dám..." Còn chưa dứt lời, toàn thân cô ta như bị rút mất hồn phách mà ngã rầm xuống nền.
Cùng lúc đó, cửa lại được mở ra, lần này là một cô gái khác. Cô gái kia oán hận trừng mắt người nằm ngất dưới đất, thích thú cười khẩy: "Trần Di Hàm, mày cũng có hôm nay!"
Lúc này Cố Sênh nhìn cô thiếu nữ đang hừng hực ngọn lửa báo thù trong mắt, bèn hỏi: "Mặc Mặc, tiếp theo nên làm gì bây giờ?"
"Yên tâm, chuyện này một mình tôi làm, người báo thù là tôi, nếu cô ta tìm tới tôi thì tôi sẽ nhận, nhưng tiền đề là tôi muốn cô ta phải sống không bằng chết trước đã!"
Lâm Mặc Mặc vừa nói vừa dạp cho Trần Hàm một cái hệt như để trút giận, lại vừa thích thú vừa cười lạnh cởi sạch đồ trên người cô ta ra.
Dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô gái còn đột nhiên bùng phát sức lực, trực tiếp kéo Trần Di Hàm lên giường, tách đôi chân dài trắng nõn của cô ta ra, để nơi riêng tư đỏ sẫm lộ ra ngoài.
"Tách tách", tiếng máy ảnh và đèn flash lập tức chiếu sáng rõ căn phòng mờ mờ.
Lại thấy Lâm Mặc Mặc liếc nhìn lão đàn ông tuy đã ngủ say như chết nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn dựng thẳng kia, cô ta kéo Trần Di Hàm trên giường dậy, để nơi riêng tư kia chống trên côn ŧᏂịŧ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Lâm Mặc Mặc định làm gì.
"Mặc Mặc..."
"Cô ta đáng đời. Cố Sênh, đời này của tôi xong rồi, đừng ngăn cản tôi." Mặc Mặc để lộ nụ cười quỷ dị, kết hợp với ánh đèn trong phòng làm cho khuôn mặt cô ta hệt như tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Cố Sênh há miệng, nhưng không khuyên can nữa.
Dù sao cô biết rõ toàn bộ kế hoạch, lần này cô tham gia vào chuyện này coi như cũng là đồng lõa rồi, phần còn lại chỉ có thể giao cho Mặc Mặc, nếu không mai sau cô mà rơi vào tay người phụ nữ này, cô cũng không có kết quả tốt.
Nghĩ tới chuyện Mặc Mặc vì chút tùy hứng mà bị người đàn ông sau lưng ả đàn bà đang nằm dưới đất này ném vào nơi ma quỷ kia, gần đây vất vả lắm mới thoát ra được, trong lòng cô lập tức lạnh toát.
Lâm Mặc Mặc, một đại tiểu thư nhà giàu, chỉ vì gặp phải Trần Di Hàm, kết quả còn chưa chờ Trần Di Hàm ra tay, đám đàn ông phía sau coi cô ta là ánh trăng sáng rồi mối tình đầu đã lặng lẽ bắt cóc Mặc Mặc đưa tới một biệt thự ngoại ô, đưa cho một đám lão già, hành hạ liên tục ba ngày ba đêm...
Chờ Mặc Mặc trốn thoát ra được thì đã không còn ra hình người, mắc chứng trầm cảm nặng và rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Tuy Cố Sênh chỉ là bạn quen trên mạng lúc chơi game cùng nhau của Lâm Mặc Mặc, nhưng lần này cô cũng tham gia vào kế hoạch này, đó là vì cô cần tiền, mà Lâm Mặc Mặc muốn báo thù, kết quả là hai cô gái đã liên thủ như vậy.
Cô Sênh chuyển trang bị giá hai trăm nghìn tệ trong game cho Lâm Mặc Mặc mà không chuyển khoản là để tránh nguy cơ bị người ta tra ra, thay bộ đồ leo núi trong ba lô mà Mặc Mặc mang đến, đội mũ lưỡi trai rồi rời khỏi phòng.
Lúc ở hành lang, cô còn gặp ba bốn gã đàn ông trông có vẻ lưu manh.
Cố Sênh thầm căng thẳng trong lòng, bèn quay đầu liếc nhìn mấy người này, quả nhiên bọn họ đi vào căn phòng kia.
Vừa nhìn là biết Lâm Mặc Mặc muốn làm gì. Cô ta muốn trả lại toàn bộ những sỉ nhục mà mình phải chịu đựng cho Trần Di Hàm.
Lúc này Cố Sênh còn không biết mình đã chọc tới ai, bởi vì những gì cô làm ở đây đều đủ để khuấy đảo toàn bộ bầu trời Giang Thành!
Vừa liếc nhìn, trong lòng đã không khỏi khen ngợi một tiếng, khuôn mặt cô ta quả thực quá đỗi xinh đẹp, đôi lông mày liễu mỏng manh, chóp mũi xinh đẹp, là báu vật mà đàn ông nhìn thấy là máu như sôi trào.
Chẳng qua cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài, không thì cũng không nghĩ tới việc tìm "tay vịn" tới đặt cái bẫy này cho người đàn ông trên giường.
Đầu tiên là làm cho ông ta sướng mê tơi, sau đó nhân cơ hội đánh thuốc mê ông ta, tiết lộ ảnh giường chiếu của ông ta ra ngoài, bất kể là có mục đích gì, người đàn ông này không bị chơi chết đã là tốt lắm rồi.
"Chuyện hôm nay, tôi không hy vọng ngoài cô và tôi ra thì còn người thứ ba biết. Tiền tôi đã chuyển cho cô rồi, co cũng không cần lo ông ta trả thù, ông ta không sống được tới lúc đó đâu. Còn nữa... Tôi không thích bị phản bội, nếu cô không làm được, tôi cũng có biện pháp khiến cô biến mất khỏi Giang Thành, hiểu chưa?" Người phụ nữ ngước đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên, từ đáy mắt toát lên sự âm u ác liệt hoàn toàn khác lúc trước.
Bả vai Cố Sênh hơi run run, cô vội gật đầu liên tục.
Người phụ nữ lại cười, định đứng dậy bước đi, nhưng chợt thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân lơ lửng như bước trên bông.
Cô ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức quay đầu nhìn Cố Sênh.
"Cốc nước kia, cô lại dám..." Còn chưa dứt lời, toàn thân cô ta như bị rút mất hồn phách mà ngã rầm xuống nền.
Cùng lúc đó, cửa lại được mở ra, lần này là một cô gái khác. Cô gái kia oán hận trừng mắt người nằm ngất dưới đất, thích thú cười khẩy: "Trần Di Hàm, mày cũng có hôm nay!"
Lúc này Cố Sênh nhìn cô thiếu nữ đang hừng hực ngọn lửa báo thù trong mắt, bèn hỏi: "Mặc Mặc, tiếp theo nên làm gì bây giờ?"
"Yên tâm, chuyện này một mình tôi làm, người báo thù là tôi, nếu cô ta tìm tới tôi thì tôi sẽ nhận, nhưng tiền đề là tôi muốn cô ta phải sống không bằng chết trước đã!"
Lâm Mặc Mặc vừa nói vừa dạp cho Trần Hàm một cái hệt như để trút giận, lại vừa thích thú vừa cười lạnh cởi sạch đồ trên người cô ta ra.
Dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô gái còn đột nhiên bùng phát sức lực, trực tiếp kéo Trần Di Hàm lên giường, tách đôi chân dài trắng nõn của cô ta ra, để nơi riêng tư đỏ sẫm lộ ra ngoài.
"Tách tách", tiếng máy ảnh và đèn flash lập tức chiếu sáng rõ căn phòng mờ mờ.
Lại thấy Lâm Mặc Mặc liếc nhìn lão đàn ông tuy đã ngủ say như chết nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn dựng thẳng kia, cô ta kéo Trần Di Hàm trên giường dậy, để nơi riêng tư kia chống trên côn ŧᏂịŧ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Lâm Mặc Mặc định làm gì.
"Mặc Mặc..."
"Cô ta đáng đời. Cố Sênh, đời này của tôi xong rồi, đừng ngăn cản tôi." Mặc Mặc để lộ nụ cười quỷ dị, kết hợp với ánh đèn trong phòng làm cho khuôn mặt cô ta hệt như tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Cố Sênh há miệng, nhưng không khuyên can nữa.
Dù sao cô biết rõ toàn bộ kế hoạch, lần này cô tham gia vào chuyện này coi như cũng là đồng lõa rồi, phần còn lại chỉ có thể giao cho Mặc Mặc, nếu không mai sau cô mà rơi vào tay người phụ nữ này, cô cũng không có kết quả tốt.
Nghĩ tới chuyện Mặc Mặc vì chút tùy hứng mà bị người đàn ông sau lưng ả đàn bà đang nằm dưới đất này ném vào nơi ma quỷ kia, gần đây vất vả lắm mới thoát ra được, trong lòng cô lập tức lạnh toát.
Lâm Mặc Mặc, một đại tiểu thư nhà giàu, chỉ vì gặp phải Trần Di Hàm, kết quả còn chưa chờ Trần Di Hàm ra tay, đám đàn ông phía sau coi cô ta là ánh trăng sáng rồi mối tình đầu đã lặng lẽ bắt cóc Mặc Mặc đưa tới một biệt thự ngoại ô, đưa cho một đám lão già, hành hạ liên tục ba ngày ba đêm...
Chờ Mặc Mặc trốn thoát ra được thì đã không còn ra hình người, mắc chứng trầm cảm nặng và rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Tuy Cố Sênh chỉ là bạn quen trên mạng lúc chơi game cùng nhau của Lâm Mặc Mặc, nhưng lần này cô cũng tham gia vào kế hoạch này, đó là vì cô cần tiền, mà Lâm Mặc Mặc muốn báo thù, kết quả là hai cô gái đã liên thủ như vậy.
Cô Sênh chuyển trang bị giá hai trăm nghìn tệ trong game cho Lâm Mặc Mặc mà không chuyển khoản là để tránh nguy cơ bị người ta tra ra, thay bộ đồ leo núi trong ba lô mà Mặc Mặc mang đến, đội mũ lưỡi trai rồi rời khỏi phòng.
Lúc ở hành lang, cô còn gặp ba bốn gã đàn ông trông có vẻ lưu manh.
Cố Sênh thầm căng thẳng trong lòng, bèn quay đầu liếc nhìn mấy người này, quả nhiên bọn họ đi vào căn phòng kia.
Vừa nhìn là biết Lâm Mặc Mặc muốn làm gì. Cô ta muốn trả lại toàn bộ những sỉ nhục mà mình phải chịu đựng cho Trần Di Hàm.
Lúc này Cố Sênh còn không biết mình đã chọc tới ai, bởi vì những gì cô làm ở đây đều đủ để khuấy đảo toàn bộ bầu trời Giang Thành!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro