Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 105

Khương Chi Ngư

2024-11-13 00:58:55

Editor: Hennessy

“Phòng của anh an toàn với em…” Ninh Mông nói được một nửa đột nhiên im bặt.

Cô kịp nhận ra, lại nhìn Thời Thích ở bên kia mang vẻ thản nhiên, dường như chỉ đang nói một việc bình thường thôi.

“Anh ta nói đúng đấy, phòng ông xã cô an toàn nhất.” Hệ thống lại nhô ra nói.

Ninh Mông oán giận nó một câu, “Còn nói nữa ta sẽ khiếu nại ngươi.”

Ký chủ khiếu nại hệ thống là một việc rất đáng sợ, nghe vậy, nó lập tức biến mất, không dám nói chuyện nữa. Ngôn Tình Cổ Đại

Thời Thích cử động ngón tay, “Anh nói thật.”

Khóe miệng Ninh Mông giật giật, cô cũng biết là anh đang nói thật nên, do dự hỏi: “Vậy phòng của anh có mấy chiếc giường thế?”

Cô nhớ rõ là chỉ có 1 chiếc thôi?

Thời Thích trong mắt tựa hồ mang theo ý cười, “Một chiếc.”

Vừa khéo Lập Xuân đi tới, nghe được lời này lập tức nói tiếp: “Phu nhân, gần đây tòa nhà nhỏ này không có người khác vào, hơn nữa còn đủ loại nguyên nhân nữa, cô cũng biết mà, cho nên chỉ có một chiếc giường lớn thôi.”

Cô không biết mà… Ninh Mông không nói gì thêm.

Nhìn dáng vẻ của Thời Thích không giống người sẽ làm ra việc xấu, hơn nữa có nhìn anh lớn lên từ bé nên nhân phẩm vẫn là bảo đảm được, còn nữa nếu như có việc thì đã sớm xảy ra từ lâu rồi, cô cũng không làm gì được anh.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Ninh Mông mở rộng hơn, “Được rồi.”

Thời Thích nói, “Vậy quyết định thế nhé.”

Lập Xuân tranh thủ cười nói tiếp: “Aiyo, tôi không thể nhìn hai vợ chồng tách ra ở riêng được, hai người phải ở bên nhau mới có thể sớm sinh quý tử nha.”

Ninh Mông: “…”

Cô không chỉ trở thành phụ nữ có gia đình mà còn phải sinh con sớm?

Ninh Mông lén lút liếc Thời Thích, lúc đối diện với anh lại chột dạ thu hồi tầm mắt… Mặc dù hiện tại cô cảm thấy thích anh, nhưng cũng không thể nhanh như vậy chứ?

“Đừng như thế ――”

Còn chưa nói xong, Thời Thích ở phía đối diện đột ngột đứng lên, sắc mặt lạnh lùng kéo cô lên đẩy cho Lập Xuân phía bên kia, “Vào trong đi, đừng ra ngoài.”

Lập Xuân phản ứng rất nhanh, “Phu nhân, cô đi theo tôi nhé.”

Thời Thích sải bước ra khỏi phòng khách của tòa nhà nhỏ và đứng trong sân, tấm lưng cao lớn của anh bị bóng tối che khuất, nửa tối nửa sáng.

Ninh Mông hỏi: “Có phải là có thứ gì tới không?”

Con chồn luôn đi theo bên cạnh lúc này cũng chạy ra ngoài, ngồi xổm ở cửa phòng khách, đứng song song với Thời Thích.

Lập Xuân tắt đèn, Ninh Mông chìm vào bóng tối, cô trực tiếp ngồi lên sô pha phía sau.

Sau khi dần thích ứng được, cô thấy một người từ đằng xa đi tới.

E là hung thủ phía sau màn tới rồi đi?

Là do đồ bị bọn họ phá hỏng nên giờ tìm tới tận cửa không?

Nói là người thật ra cũng chỉ là cô đoán thôi, cô không nhìn rõ rốt cuộc ở đằng kia là cái gì, dù sao cũng chỉ thấy một khối đen sì từ từ đi về phía bên này.

Không hiểu sao cô lại nhớ tới lúc còn ở trong thân thể bà Thời, lúc trước cũng gặp phải một người mặc quần áo đen nhưng không thấy rõ diện mạo.

Lần này cũng là màu đen, thật sự đến rồi sao?

Ninh Mông không rõ vì sao phải một hai theo đuổi sự trường sinh, không phải chết là một việc rất bình thường sao, giết nhiều người như vậy, chuẩn bị nhiều năm như vậy chỉ vì kéo dài tuổi thọ à?

Chẳng lẽ hắn không biết trên thế giới này trường sinh là việc không hợp lẽ thường à.

Ninh Mông không nhịn được thở dài: “Đúng là, vì trường sinh mà không màng tất cả, cái gì cũng phải thử một chút, giờ không biết là đã giết bao nhiêu người rồi, chắc chắn sẽ trường sinh được sao?”

Hệ thống giống như nhân tính hóa thở dài: “Cô nghĩ xem, cổ đại có nhiều hoàng đế như vậy chẳng lẽ lại không biết là con người không thể trường sinh sao? Bọn họ luôn nghĩ chính mình có thể trở thành người đầu tiên trường sinh nên cách gì cũng muốn thử, dùng thuốc đã được coi là bình thường nhất rồi.”

Cái này thì Ninh Mông biết rất rõ.

Tần Thủy Hoàng cầu thuốc trường sinh là việc mọi người đều biết, ông ta muốn có thể sống mãi… Thật ra lúc trước Thời Thích cũng từng nói với cô một câu “Bắt chước Thủy Hoàng”.

Hệ thống tiếp tục nói: “Ở một số nơi đặc biệt, thì không thông qua thuốc trường sinh mà lại dựa vào đủ loại tế bái, để đạt tới mục đích trường sinh.”

Một số bộ tộc nhỏ ẩn đi, căn bản sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của người đời, tộc bọn họ có truyền thống cổ xưa, phần lớn đều có pháp sư và các nghi lễ cúng tế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàn toàn bất đồng với công nghệ cao bây giờ.

“Cái kia là thứ gì? Là người sao?” Ninh Mông híp mắt nhìn, lại không dám đi ra ngoài, nhỡ trở thành gánh nặng của Thời Thích sẽ không tốt.

Cô càng nhìn càng cảm thấy nó là một con người đấy.

Hệ thống lên tiếng: “Cô không nhìn nhầm, đúng là một con người. Yên tâm đi, ông xã của cô dư sức đối phó hắn, chúng ta cùng nhau cổ vũ thôi!”

Giờ Ninh Mông đã học được cách trực tiếp bỏ qua ba chữ “Ông xã cô” mà tập trung nắm bắt thông tin chính.

Trải qua việc trùng hài nhi vừa rồi, cô có thể giữ cho khuôn mặt không đổi sắc.

Không biết trời bên ngoài tối sầm xuống từ bao giờ.

Ninh Mông nằm trên sô pha nhìn ra ngoài, vừa thích ứng được với bóng tối nên cô có thể nhìn thấy khá nhiều rồi, người đứng đối diện với Thời Thích đầu tóc bù xù, trên mặt toàn dầu mỡ, kinh tởm vô cùng.

Mặt của hắn tựa hồ bị vẽ cái gì đó lên nên không nhìn rõ được bộ dáng ban đầu, giống như ác quỷ tới từ địa ngục.

So với mặt nạ trước đây còn kỳ dị hơn.

Bộ quần áo hắn ta mặc cũng cực kì quái dị, tuy Ninh Mông không biết nó làm bằng gì, nhưng nhìn thoáng qua sẽ mang lại cảm giác rất âm u.

Bầu trời tối đen che giấu hắn, nhìn không rõ lắm.

Thời Thích cũng bước vào bóng tối, mọi thứ tiếp theo Ninh Mông còn còn thấy nữa, tốc độ và động tác của Thời Thích nhanh chóng mặt, giống như cái bóng, thỉnh thoảng sẽ có cái bùa lửa sáng lên, trong nháy mắt đã chiếu sáng tên mặc áo đen kia.

Có đeo mặt nạ, không lộ mặt.

Ninh Mông suy đoán là Thời Thích đã chiếm thế thượng phong, bởi vì âm thanh người nọ ngã xuống đất rất rõ, còn kèm theo tiếng kỳ quái.

Chờ đến lúc hắn lung lay đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, Ninh Mông cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của hắn bây giờ.

Cả người lẫn mặt đều be bét thịt máu, máu chảy đầm đìa, không thấy rõ ngũ quan, chỉ có vài cái lỗ thủng cô cùng đáng sợ.

Mặt nạ kỳ quái ban đầu đã bị rơi xuống nơi cách đó không xa.

Nhìn đến gương mặt này làm Ninh Mông nổi hết da gà, mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra, “Đây là người hay là quỷ vậy?”

Hệ thống nhắc nhở: “Không thể xem là quỷ, cũng không được xem là người.”

Con chồn yên lặng ở bên cạnh, nhìn thấy tình cảnh đằng kia cũng không nhịn được kêu lên, nhưng không dám phát ra âm thanh quá lớn.

Cái thứ không tính là người kia đứng dậy rất nhanh, đi về phía Thời Thích.

Ninh Mông không thấy rốt cuộc Thời Thích dùng cái gì mà mỗi lần giơ tay, thứ người không ra người quỷ không ra quỷ kia phải kêu ra tiếng, sau đó là tiếng đồ vật đâm vào da thịt đầy nặng nề.

Thỉnh thoảng khi mây đen che mặt trăng rời đi, cô có thể thấy vết máu ngấm trên mặt đất, làm bẩn một mảng lớn, còn ngấm vào trong nước.

Tên kia cuối cùng cũng nằm bất động trên đất.

Thời Thích đợi một lát rồi dùng chân đá văng ra bộ quần áo màu đen trên người hắn ta ra, động tác nhanh nhẹn, không hề dây dưa dài dòng.

Sau khi vén quần áo lên, Ninh Mông suýt chút nữa không thốt lên lời.

Cái này đâu thể coi là người nữa, vốn không còn đồ vật chống đỡ, chỉ còn bộ quần áo nâng đỡ bộ xương vô cùng nhỏ.

Về cơ bản là giống hệt như chương trình khảo cổ học trên TV, lúc lật nắp quan tài lên, thi thể bên trong đã thối rữa nhiều năm, chỉ còn lại bộ xương.

Ninh Mông không nhịn được hỏi: “Người này sao còn sống được nhiều năm như vậy?”

Một người nếu không có thịt, chỉ còn lại có xương cốt, còn có thể sống được trên đời giống người bình thường như bọn họ sao?

Tuy rằng đây là thế giới linh dị, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn đánh một quyền thật mạnh vào thế giới quan của cô.

Ngay khi cô cho rằng tất cả đã kết thúc liền xảy ra biến cố.

Bộ xương vừa mới nằm bất động trên mặt đất dường như đột nhiên có sự sống, chậm rì rì bò dậy khỏi mặt đất, rõ ràng là không còn thịt để nối nhưng lại không rời ra, đứng đó giống như một con người, sau khi cởi áo ngoài ra càng nhìn thấy rõ hơn.

Tròng mắt hắn vẫn còn hai nhãn cầu, di chuyển lòng vòng, nghiêng đầu nhìn về hướng Ninh Mông nơi này, xương cốt chạm vào nhau phát ra âm thanh kỳ quái.

Ninh Mông ngay từ đầu không để ý đến, giờ nhìn chính diện, cái đầu của hắn còn bình thường hơn so với cơ thể, nhưng cái đầu này phối với bộ khung xương càng tăng sự kinh khủng lên.

Hệ thống cũng nhịn không được kêu lên: “Trời ạ, chạy đi chạy đi chạy đi!”

Ninh Mông cứng họng: “Hắn đi chậm như vậy sẽ không đến đây đâu.”

Cô thấy rất rõ hắn ta bước đi chậm chạp như slow motion vậy, nửa ngày mới dịch được một đoạn, khoảng cách đến chỗ cô còn rất xa.

Thời Thích chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, đứng một chỗ nhíu mày, nhưng nhìn thấy phương hướng mà bộ xương di chuyển, đôi mắt xanh biết chợt sắc lạnh.

Quả nhiên là đi về phía cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh nhìn Ninh Mông trong toàn nhà nhỏ, cô đang trốn ở sô pha lộ cái đầu nhỏ ra, nhìn thấy anh thì đôi mắt sáng long lanh không hề nghi ngờ, làm một cái khẩu hình,

Thời Thích thu hồi tầm mắt.

“Ngươi nói xem anh ấy có nhìn thấy không?” Ninh Mông lén nói thầm với hệ thống.

Hệ thống nghĩ một lát rồi trả lời: “Thấy được rồi, mắt của ông xã cô rất lợi hại, bằng không thì cô đã không bị rớt mất lớp ngụy trang sớm như vậy.”

Vừa nhắc tới cái này, cô liền muốn đánh hệ thống một trận, “Ngươi còn mặt mũi nói cái này sao? Thứ hệ thống gà, thế mà không hề phát hiện ra chút nào.”

Con chồn ngồi xổm bên bàn trà đi vòng vòng, dùng đầu đụng bắp chân cô, hướng ra bên ngoài kêu không ngừng, âm thanh nhỏ nhưng lại rất có khí lực.

Ninh Mông bớt chút thời gian xoa đầu nó, “Đừng chạy lung tung, bên ngoài đang rất loạn.”

Không ngờ con chồn cọ cọ xong liền tránh khỏi tay cô, xòe móng vuốt chạy ra bên ngoài, một tia chớp vàng lóe lên rồi biến mất ở cửa, còn còn chưa phản ứng lại kịp.

Bộ xương cốt còn chưa đi tới cửa đã bị Thời Thích đánh tan.

Nhưng rất nhanh, hắn đã tự ráp cơ thể lại lần thế rồi bò dậy, vòng tuần hoàn như thế lặp đi lặp lại vài lần, Ninh Mông nhận ra Thời Thích không còn kiên nhẫn nữa.

Cũng phải thôi, bộ xương giống như bất tử đánh mãi không chết.

Không biết rốt cuộc là vì sao người này lại biến mình thành dáng vẻ như vậy, dám lấy bộ dạng này sống trên đời, thành dạng này rồi còn muốn trường sinh, Ninh Mông rất hoài nghi liệu có phải hắn giết nhiều người như vậy là để tạo ra cơ thể mới không.

Kéo dài tuổi thọ, có cơ thể mới chắc là hy vọng lớn nhất của hắn ta.

Tất cả những việc này nghe thế nào cũng thấy khó tin, Ninh Mông có được cơ thể này nhờ hệ thống, cộng thêm đời trước cô đã làm rất nhiều việc thiện tích đức.

Người này làm nhiều việc ác như thế, rất nhiều người hắn giết đều không thể đầu thai, có thể nói là nghiệp chướng nặng nề, nếu như trường sinh thật thì quá không công bằng rồi.

Trong sân Thời Thích lại chế ngự được bộ xương người lần nữa, hắn dừng lại rất lâu mà không lắp ráp lại cơ thể, trong ánh mắt toát ra ngọn lửa xanh âm u.

Chồn vẫn luôn đứng ở cửa sân thấy cảnh này lập tức vọt lên, ngậm cục xương vào trong miệng tàn nhẫn cắn xuống, không bao lâu cục xương kia đã tan thành mấy mảnh.

Ninh Mông há hốc miệng, nhìn chằm chằm nơi đó tới ngây người.

Tiếp theo, chồn cứ thế trực tiếp c ắn vào cổ bộ xương kia một cái, ghì chân lên bộ xương cốt, phát ra tiếng xoẹt xoẹt không dứt.

Nó dùng sức vô cùng lớn, miệng rất nhanh đã cắn ra một lỗ lổng, dùng sức xé rách phần bên ngoài, cuối cùng chỉ trong chốc lát, đầu bộ xương đã lìa khỏi cổ, ngọn lửa xanh âm u hiện lên trong mắt cũng dần yếu đi.

Những khúc xương trên mặt đất tụ lại một chỗ, cố gắng chắp vá thành một người, lại bị con chồn nhìn thấy trực tiếp lấy chân đạp lên, xương cốt vừa mới tụ lại đã đứt lìa.

Làm đ ến đây, con chồn cuối cùng cũng ngừng lại, chạy đến bên Thời Thích vẫy đuôi với anh, kêu khẽ mấy tiếng.

Thời Thích khom lưng xoa xoa đầu của nó.

Con chồn hưng phấn vẫy vẫy cái đuôi, phi nhanh vào phòng khách rồi trở lại bên cạnh Ninh Mông lần nữa, nhào qua.

Ninh Mông không kịp phòng bị bị nó bổ nhào vào.

“Đại Hoàng, mày cẩn thận một tí, mày phải tắm rửa trước đã…” Ninh Mông bò dậy, “Mày là chồn, không phải chó, đừng có li3m tao.”

Con chồn hậm hực ngồi xổm một chỗ

Ninh Mông quay ra hướng sân, bị cảnh tượng tiếp theo dọa cho hoảng sợ không thốt lên lời.

Thời Thích tao nhã ngồi xổm ở đó, đeo bao tay rồi đặt cái đầu của nó dưới tay, ngón trỏ và ngón giữa tách ra di chuyển trên ra đầu, đột nhiên vạch ra một cái lỗ ngay trước ánh mắt kinh hãi của cô.

Người nọ lập tức phát ra tiếng hét chói tai.

Ngón tay Thời Thích khuấy động bên trong một lát, không bao lâu liền kẹp ra một thứ dường như còn đang nhúc nhích.

Ninh Mông không nhìn thấy, chỉ có thể nhờ hệ thống nói cho mình: “Là một con sâu độc. Cô cũng biết đấy, con sâu này có thể làm ra rất nhiều việc, cũng có thể khống chế người.”

Cô suýt chút nữa đã nôn ra, “Quá kinh tởm.”

“Mỗi một nơi sẽ có một biện pháp để trường sinh không giống nhau, người này chắc chắn là trường sinh nhờ sâu độc, chỉ tiếc cuối cùng lại trở thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, thứ sâu độc cần nhất chính là dinh dưỡng trong cơ thể, thật ra thì hắn cũng chỉ là vật chứa thôi.”

Ninh Mông nhăn mặt, “Vì trường sinh mà không từ thủ đoạn nào.”

Thời Thích kẹp ra liên tục vài con sâu, cứ đặt xuống đất là muốn chui lại vào cơ thể hắn ta nên bị bóp ch3t luôn.

Anh lấy một chiếc bình nhỏ từ trong túi ra, rải ít bột lên, mấy con sâu đã chết liền giãy giụa, vài phút thì không còn động tĩnh gì nữa.

Ninh Mông là nhìn được hình dáng của mấy con sâu kia.

Không thấy nhưng vẫn tưởng tượng được, đặc biệt là sau khi nghe hệ thống miêu tả, con sâu kia đã bị cô hình dung ra một dáng vẻ vô cùng kinh khủng.

Con chồn ngược lại rất phấn chấn đi xung quanh bàn trà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Số ký tự: 0