Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 109

Khương Chi Ngư

2024-11-13 00:58:55

Editor: Thanh Việt

Ninh Mông chưa từng gặp Thời Thiện Ngôn.

Trong sách cũng chỉ đề cập một lần đến chuyện y chết non mà thôi, còn có đôi khi là ký ức của lão phu nhân, rõ ràng biết Thời Thiện Cẩn là con trai cả, bà Thời mang thai Thời Thiện Ngôn khi ông mới một tuổi, sau đó Thời Thiện Ngôn sinh chưa tới hai tháng đã chết yểu.

Cuối cùng ngay cả gia phả cũng không được vào, cho nên sau này sinh thêm Thời Thiện Thận và Thời Thiện Hành lên trước một vị.

Hệ thống giải thích: “Theo lý mà nói, đứa trẻ chết non không thể tổ chức ma chay, cũng không thể tảo mộ cho y, giống như hoả táng vậy, đều không nhận trẻ con chết non.

Tro cốt của Thời Thiện Ngôn bây giờ đang ở trong cái hộp kia, tất nhiên là có người tự thiêu, lại còn lập cho y một tấm bia, sau đó mới gửi lại cho cô.

Ninh Mông không nghĩ ra, người gửi hũ tro cốt này cho cô vì sao không xuất hiện, mà lại mượn Lập Xuân, hôm sau còn dùng phương thức chuyển phát nhanh, cũng không sợ làm sai ở đâu.

“Có đôi khi, trẻ con mới sinh có tác dụng rất lớn.” Hệ thống uyển chuyển mở miệng: “Sinh thần bát tự của Thời Thiện Ngôn, còn có thể chất, chỉ kém hơn cô một chút.”

Dù sao cũng là bé trai, về diện tính âm đương nhiên cũng không bằng con gái.

Ninh Mông như là chỗ bít tắc đột ngột được tháo gỡ, hiểu ra điều gì đó. . truyện xuyên nhanh

Nói cách khác lúc trước có người phát hiện Thời Thiện Ngôn mới sinh có chút thích hợp, vì thế tìm cách đưa y đi, còn biến thành hiện tượng chết non, nhưng nhiều năm về sau, bây giờ tro cốt này lại được gửi tới chỗ cô.

Người gửi tro cốt của đứa trẻ nhất định là biết người phía sau màn, bằng không sao có thể lấy được hũ tro từ chỗ hắn ta.

Bây giờ Ninh Mông cảm thấy tất cả như một câu đố, giống như trò chơi ghép hình, từng miếng dẫn tới gần chân tướng, cho đến cuối cùng lắp ghép lại, sẽ ra được đáp án cuối cùng.

Cô nhấp môi, cuối cùng vẫn nhìn người phụ nữ đối diện, lựa chọn cách hỏi hệ thống: “Hiện tại Thời Thích đang ở đâu?”

Lần này hệ thống không chần chừ, “Ở lầu hai, cái phòng trước kia cậu ta ở.”

Phòng kia nói nghe thì có vẻ ổn, nhưng so với Thời Thông Thời Tuệ năm đó, thực sự là không đáng nhắc tới, sự chênh lệch có hơi lớn.

Lúc Ninh Mông đẩy cửa đi vào, cho rằng mình sẽ nghe được một chút tiếng động, kết quả lại là bên trong tĩnh lặng muốn chết, căn bản là không có tiếng gì.

Cô xoay người đóng cửa, phát hiện người phụ nữ tóc vàng cũng theo qua đây.

Ở cự ly gần, Ninh Mông thật sự lại một lần nữa kinh ngạc cảm thán với dung mạo của bà ta, không thấy được chút nếp nhăn nào, giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi, tinh tế rạng rỡ.

Suy nghĩ xong, cô vẫn để bà ta đi vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phòng rất lớn, Ninh Mông trực tiếp đi vào bên trong, sững sờ tại chỗ.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thời Thích như thế.

Thời Thích nằm trên giường, nhắm chặt mắt, mặt mày cực kì khó coi, trên mặt bình thường tinh xảo lại không hề có chút máu nào, giống như búp bên sứ, vừa thấy hẳn là bị thương hay như thế nào đó.

Cô không biết một ngày buổi tối kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là nguyên nhân do bàn tay tội ác phía sau màn, không cần nghĩ cũng biết.

Ninh Mông ngẩn người một hồi, duỗi tay qua, mới sờ vào da anh, tay đã bị cháy đến đau, cô “xi” một tiếng thu tay về.

Người phụ nữ phía sau nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cô không thể đụng vào.”

Ninh Mông xoay người, “Vậy bây giờ phải làm sao mới được? Anh ấy vẫn luôn như thế này sao? Hay là cần phải dùng đến cái gì đó mới được?”

Người phụ nữ bỗng nhìn chằm chằm cô, màu xanh biếc trong mắt tựa như loé ra ánh sáng không thể hiểu nổi, làm cả người cũng như thay đổi theo, “Cô sẵn lòng làm?”

Làm? Làm cái gì?

Trực giác của Ninh Mông thấy có điểm lạ, nhưng vẫn hỏi: “Cô nói trước.”

Không nói thì làm sao biết có làm được hay không, hơn nữa người trước mặt còn chưa biết tốt xấu, lúc trước Thời Thích còn nhỏ đã dứt khoát bỏ đi luôn, không chăm sóc anh, bây giờ tới cũng không biết có lợi ích gì.

Tuy rằng không rõ thân phận của bà ta lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô lên án hành vi vứt bỏ con không quan tâm, trực tiếp biến mất của bà ta.

Nghĩ tới đó, cô lại hỏi hệ thống: “Rốt cuộc bà ta có thân phận gì?”

Không phải người, cũng không phải quỷ hút máu các loại, vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà trường sinh bất tử dung mạo không thay đổi chứ?

Hệ thống do dự một lát một mở miệng: “Gặp duyên, trở thành người trường sinh.”

Thế giới này là thế giới trong sách, hoàn toàn dựa theo sự bố trí lúc trước của tác giả, tuy rằng không đề cập cụ thể, nhưng trong đầu bà ta đã cấu thành nên tất cả mọi thứ của thế giới này, nó cũng phải đi tra mới biết được.

Trường sinh không phải chuyện giản đơn, có cũng là tội lỗi cả đời.

Hình như là vì phán đoán cô có ích cho Thời Thích hay không, người phụ nữ di chuyển trong phòng rất lâu, cuối cùng phát hiện một thứ ở trên bàn, sau khi mở ra xem lại quét mắt liếc cô một cái.

Ninh Mông híp mắt lén nhìn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy thế nào cũng là giấy kết hôn mà...

Cô còn đang suy nghĩ, người phụ nữ đã buông thứ trong tay xuống, lập tức đi về phía cô, hũ tro cốt trong tay cũng bị bà ta đặt lên bàn, “Một lát nữa cần cô phối hợp.”

Ninh Mông do dự một chút, gật đầu.

Dựa theo ý của hệ thống, hẳn là bà ta phải là người tốt mới đúng, hơn nữa nếu muốn hại Thời Thích, vậy hẳn sẽ không sinh anh ra, hoặc là dứt khoát sinh xong giết chết là được, không cần chờ tới ngày hôm nay.

Suy nghĩ nửa ngày, Ninh Mông đột nhiên nhanh trí.

Người kia muốn lợi dụng Thời Thiện Ngôn mới sinh ra năm đó, sau khi bận rộn biết bao nhiêu năm, em trai Thời Thiện Hành của Thời Thiện Ngôn đã lớn, rơi vào bể tình với người phụ nữ trước mắt này, nhưng chuyện này bị một người biết, người này muốn trường sinh bất tử, vừa đúng lúc bà ta là kiểu người này, vì thế lập tức lựa chọn muốn bắt bà ta đi, để bản thân được trường sinh, vì thế bà ta lập tức bỏ lại Thời Thiện Hành và Thời Thích mới được sinh ra không bao lâu mà rời đi.

Người phía sau màn kia đã không còn cách nào, lại một lần nữa muốn quay lại phương pháp phức tạp rườm rà lúc đầu kia, lại một lần nữa định lợi dụng Thời Thiện Ngôn năm đó mới sinh ra không bao lâu đã bị hắn bắt đi.

Ninh Mông càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình rất đúng.

Người phụ nữ cầm một cái chén, “Máu.”

Ninh Mông cắn răng cắt đứt cổ tay, thật cẩn thận mà bỏ đi nửa chén máu, chịu đựng cơn đau của bản thân mà băng bó miệng vết thương, nhìn bà ta vẽ tới vẽ lui trên đất.

Không lâu sau, mặt đất của căn phòng đã bị bôi đầy hình vẽ màu đỏ tươi.

Sau khi tất cả mọi việc xong xuôi, người phụ nữ đứng ở mép giường cách đó không xa, bắt đầu ngâm hát một bài ca tối nghĩa khó hiểu, cũng chính trong lúc này, Ninh Mông mới nhìn thấy trên cánh tay quần áo lỏng lẻo của bà ta hiện ra đủ loại hình vẽ văn tự, cực kì thần bí.

Cùng lúc đó, chỗ ở giữa bà và giường cũng đột ngột có một ngọn lửa bốc lên.

Rất nhanh, ngọn lửa lên càng lúc càng cao.

Ninh Mông không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bà, trước mắt cô đã nhìn thấy như có mấy người xuất hiện vây chung quanh ngọn lửa, hình bóng mơ mơ hồ hồ bắt đầu múa cùng người phụ nữ, chẳng qua tốc độ không nhanh như bà.

Rõ ràng là ở trong phòng, bên tai cô lại vang lên tiếng gió ù ù, còn như có tiếng hô từ phương xa truyền tới, chấn động lòng người.

Ninh Mông đang đực người, người đối diện bỗng nhiên túm cô qua, dứt khoát đâm thủng đầu ngón tay cô, vào lúc cô chưa phản ứng lại đã nặn một giọt máu nhỏ lên môi Thời Thích, sau đó theo đường rãnh môi mà đưa vào miệng.

Tiếng ngâm xướng lớn hơn một chút nữa, cuối cùng lại dần dần trở về yên lặng.

Cô khoá mắt nhìn, ngọn lửa và mấy người bên cạnh vây quanh như là từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, biến mất không còn một mống.

Trong phòng từ máu của cô, thì không còn thứ gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Số ký tự: 0