Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 31

Khương Chi Ngư

2024-11-13 00:58:55

Editor: Muscat

Beta: Cỏ

Ninh Mông ngẩn người hồi lâu.

Cô nhập tên Thời Thích vào khung trình duyệt, sau đó trên điện thoại hiện ra tất cả tin tức có liên quan đến những người tên Thời Thích trong cả nước, còn có đủ loại tin tức kỳ lạ.

Dù sao liếc một cái cũng biết không phải cậu ấy rồi.

“Ai da.” Ninh Mông chống cằm, cậu nhóc đó đã trưởng thành, người làm bà nội được mấy tháng như cô sao lại thấy kỳ lạ chứ.

Nói đến điều này, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Khuôn mặt của Ninh Ninh và cô không phải là tương tự thì cũng là rất giống, giống như lúc trước cô thấy khuôn mặt của bà cụ đó vậy.

Cô hỏi hệ thống thì đều nhận được câu trả lời là không có gì.

Chẳng lẽ là vì khuôn mặt giống nhau, thể chất cũng giống, mới có thể nhập vào? Cô cũng không hiểu thời cơ thích hợp để nhập vào là thế nào, suy nghĩ một lúc lâu rồi lại quên chuyện này luôn.

Sáu giờ chiều, Lương Phượng Mai từ nhà hàng xóm trở về làm cơm chiều.

Bà ấy nấu ăn rất ngon, chỉ ba món ăn thông thường đã khiến Ninh Mông ăn uống vui vẻ, ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói mấy ngày.

Lương Phượng Mai gõ bàn: “Ăn gì nhanh vậy, có ai giành ăn với mày đâu, ăn chậm thôi, mắc nghẹn thì đừng có kêu tao.”

Ninh Mông ăn xong, cô lau miệng.

Một lúc sau, cô hỏi: “Có phải ngày mốt con phải đi báo danh rồi đúng không?”

Lương Phượng Mai gật đầu: “Đúng vậy, đến lúc đó chú Lâm dẫn chúng ta đi, mày đến lớp mới nhớ hòa đồng với bạn bè trong lớp, cố gắng học tập, có biết chưa hả?”

Ninh Mông nghiêm túc trả lời: “Con nhất định sẽ làm vậy.”

Buổi tối tắt đèn đi ngủ, cô nằm trên giường ngẩn người ra.

Cô thật sự rất muốn trèo tường vào nhà họ Thời lén xem tình hình nhà họ ra sao.

Nhưng nghĩ lại, chỗ ở của nhà họ Thời cũng khỏi phải nói, không những an ninh chặt chẽ, hơn nữa sau vụ việc kia, nhất định là được quản lý càng nghiêm ngặt hơn.

Nếu cô đi, phỏng chừng còn chưa tới cổng chính đã bị người ta phát hiện.

Đến lúc đó, không phải mình sẽ bị lộ sao, để cho Thời Thiện Cẩn biết mẹ của ông ta đã sớm qua đời, bị cô hồn dã quỷ nhập vào người mấy tháng, chắc chắn ông ta sẽ lột da cô ra.

Ninh Mông rùng mình, vẫn là ngoan ngoãn lo học hành thì hơn.

Hy vọng Thời Thích không bị ảnh hưởng mà tâm lý trở nên lệch lạc, lớn lên trở thành thiếu niên tốt vẹn toàn, như vậy thì cô nằm mơ cũng cảm thấy vui mừng.

Có lẽ về sau còn có thể đọc được tin tức cậu ấy sẽ có đám cưới thế kỷ cũng không chừng.

Ninh Mông ôm suy nghĩ này rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đến ngày đi báo danh, Ninh Mông thức dậy rất sớm.

Cô đã không đi học nhiều năm rồi, mỗi lần nhìn thấy trên mạng xã hội đăng những bản tin về các kỳ thi đại học, cô đều vô cùng cảm khái, hoài niệm cuộc sống khi đó của bản thân mình.

Giờ ngược lại chính bản thân mình phải đi học thật, không biết có thể thi được bao nhiêu điểm nữa đây.

Hai ngày nay cô đều đọc sách, may mắn có ký ức của Ninh Ninh, làm mấy bài thi rồi tính điểm, thấy cũng không khác với ngày trước là mấy, mới khiến cô yên tâm.

Nếu đột nhiên thành tích học tập giảm sút thành học sinh bét lớp thì cô đúng là có lỗi với cô ấy rồi.

Khoảng cách từ nhà cô đến khu Tô Nam có hơi xa, nên ông chú chủ nhiệm giáo vụ kia sáng sớm đã lái xe tới đây đón bọn họ.

Chủ nhiệm giáo vụ tên là Lâm Hữu Sinh, là một người đàn ông trung niên, nhìn vô cùng nho nhã, là dáng vẻ của người đọc sách, không hề giống như trong mấy bộ phim truyền hình hở ra là dùng quyền thế ép người.

Dọc đường đi đều là ông ấy nói chuyện cùng với Lương Phượng Mai, thỉnh thoảng có quay qua hỏi cô vài câu.

Hơn nữa lần này tới, ông ấy còn mang cho cô không ít đồ, hiển nhiên vô cùng quan tâm, Lương Phượng Mai có nói không dùng tới cũng vô dụng.

Mười giờ hơn, bọn họ đã tới trường Nhất Trung.

Ninh Mông ngoan ngoãn đi phía sau ông ấy, thỉnh thoảng lại đánh giá ông ấy cùng Lương Phượng Mai.

Lương Phượng Mai hiển nhiên là không có tâm tư gì, nhưng thấy ông chú chủ nhiệm này lúc nào cũng liếc nhìn bà ấy, e là có cảm tình rồi.

Nhưng cũng đúng thôi, nghe nói đàn ông con trai đối với mối tình đầu thường khắc cốt ghi tâm.

Cô lén hỏi thăm hệ thống: “Chủ nhiệm này đã kết hôn chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu kết hôn rồi mà còn như vậy, không thể nghi ngờ gì đó chính là người đàn ông đểu cáng, lúc đó phải nói Lương Phượng Mai giữ khoảng cách với ông ấy, bằng không lọt vào cái hố đó thì không tốt chút nào.

Lát sau hệ thống mới nói: “Để tôi nhìn xem… Năm trước ly hôn, nguyên nhân… Là vợ của ông ta ngoại tình, ông ta giành được quyền nuôi con.”

Ninh Mông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhớ rõ Ninh Ninh đã không còn sống nữa, nếu một năm sau cô cũng rời đi, Lương Phượng Mai chẳng phải chỉ có một mình cô đơn sống trên cõi đời này, mất đi người chồng lại phải chịu thêm nỗi đau mất đi đứa con gái, chỉ sợ không thể chống đỡ nổi mà suy sụp tinh thần.

Nếu lúc tuổi già bên cạnh có người yêu thương bà ấy, so với việc không có ai thì chắc chắn là tốt hơn rất nhiều.

Lâm Hữu Sinh rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn của Ninh Ninh, ông dịu dàng nói: “Ninh Ninh, ngày thứ hai sau khi khai giảng, trường học vì muốn cho mấy em lớp mười hai thư giãn tinh thần nên đã chuẩn bị tiết mục múa rối bóng, may mắn là con đến vừa kịp lúc.”

Ninh Mông kinh ngạc: “Là múa rối bóng của ngày xưa hả chú?”

Lâm Hữu Sinh cười: “Đúng vậy, vừa lúc có đoàn chuyên múa rối bóng tới Yến Kinh biểu diễn, trường chúng ta mời bọn họ tới, sẽ biểu diễn ở hội trường lớn của trường.”

Nghe có vẻ rất thú vị.

Ninh Mông chỉ được nhìn thấy múa rối bóng ở trong sách và các bộ phim ngày xưa mà thôi, loại nghệ thuật thủ công ấy khiến cô cảm thấy vô cùng thú vị và hấp dẫn, hơn nữa những câu chuyện được kể lại cực kỳ rõ ràng, cách kể chuyện không thua kém bất cứ loại hình nào cả.

Đáng tiếc tới hiện đại, loại hình nghệ thuật cổ xưa này đã không còn nhiều, chỉ có ở một số khu phong cảnh của thành phố cổ mới có thể nhìn thấy mà thôi.

Cô cười tươi: “Cháu nhất định phải xem cho bằng được.”

Lâm Hữu Sinh nói chuyện với cô cũng rất căng thẳng, sợ bản thân tìm đề tài mà cô không thích, nếu sinh ra chán ghét vậy mất nhiều hơn được.

Vừa tiến vào trường, cô nhịn không được hít một hơi.

Trường Nhất Trung được xem là ngôi trường công lập tốt nhất ở khu vực Tô Nam và Yến Kinh, ở Yến Kinh cũng được coi là xếp vào hàng ngũ ngôi trường danh giá, Ninh Ninh có thể vào được thật đúng là phải đi cửa sau mới có thể.

Nhìn từ góc độ cô đang đứng, trường học này so với những trường quý tộc cũng không kém là bao.

Thật sự là mạnh tay, được vào đây học nhất định không đơn giản.

Lương Phượng Mai hoàn toàn không hiểu mấy chuyện này, chỉ biết lúc ấy vừa lúc đụng phải Lâm Hữu Sinh, bạn bè cũ ôn chuyện xưa thì có nhắc tới chuyện này.

Lâm Hữu Sinh liền đặt ở trong lòng, tìm cơ hội.

Sau khi rời khỏi tòa nhà hành chính, Ninh Mông được Lâm Hữu Sinh dẫn đến khu vực dạy học của lớp mười hai.

Ngày hôm qua là ngày báo danh nhập học, hiện tại học sinh đều đã ở trong lớp học, cô cắt ngang giờ học mà tiến vào thì chắc chắn phải chào hỏi với chủ nhiệm lớp rồi.

Thời tiết râm mát, cô đã quan sát ngôi trường này suốt dọc đường.

Có thể thấy được môi trường ở đây rất tốt, khu dạy học đều rất đẹp, tòa nhà dạy học cho lớp mười hai được tách riêng biệt ra với khối lớp mười và mười một.

Ngang lối đi dạo có bồn hoa, sau đó đi vào trong là văn phòng.

Một tầng có năm lớp, lớp 12-1 nằm ở tầng một.

Chủ nhiệm lớp 12-1 tên là Trần Diễm, mạnh mẽ quyết đoán, đã có tám năm kinh nghiệm dạy học, từng giành được giải thưởng giáo viên cấp đặc biệt, ngoài ra còn có một số giấy chứng nhận khác.

Cô ấy biết chuyện Lâm Hữu Sinh sẽ đến, cũng dò hỏi những tin tức có liên quan, thỉnh thoảng lại đánh giá cô gái đứng phía sau.

Nếu là lớp 1, chắc chắn thành tích học tập phải rất xuất sắc.

Tuy rằng không chỉ có như vậy, trong nhà cũng phải có quyền thế, nhưng quan trọng hơn hết là thành tích học tập phải đặc biệt xuất sắc, huống hồ gì trong lớp còn có con cháu nhà họ Thời…

Cô đã xem qua thành tích nhập học của cô bé này, rất tốt, phù hợp với tiêu chuẩn của cô, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất ngoan ngoãn, hẳn là không khó dạy bảo.

Lâm Hữu Sinh nói: “Cô Trần, đứa nhỏ này giao cho cô.”

Trần Diễm cười: “Chủ nhiệm cứ yên tâm."

Lâm Hữu Sinh quay đầu lại dặn dò một hai câu, cuối cùng cùng Lương Phượng Mai rời đi, để lại Ninh Mông một mình đứng đó.

Trần Diễm chủ động hỏi: “Em tên là Ninh Ninh đúng không, theo cô đến đây đi. Hôm nay học sinh trong lớp đều tới cả rồi, lát nữa em không cần quá căng thẳng, nếu có bất cứ vấn đề gì thì cứ nói cho cô biết.”

Hiện tại học sinh mắc chứng trầm cảm rất nhiều, năm ngoái lớp cô dạy cũng có một học sinh như vậy.

Ninh Mông trả lời: “Dạ vâng, em cảm ơn cô ạ.”

Trần Diễm đứng lại ở cửa lớp, xoay người nói với cô: “Cô họ Trần, về sau cứ gọi cô là cô Trần là được, không cần căng thẳng.”

Ninh Mông làm sao mà không căng thẳng cho được, lâu lắm rồi cô có đi học cấp ba đâu.

Hiện tại trong đầu cô cũng không biết tự giới thiệu như thế nào nữa đây, chỉ nói tên hay là nói thêm một số sở thích hoặc sở trường đặc biệt đây…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao, không ít học sinh ở bên ngoài.

Cửa sổ lớp 1 mở ra, có nam sinh chui đầu ra, nhìn thấy một nữ sinh thanh tú xa lạ đang đứng cùng với cô giáo chủ nhiệm lớp 1.

Cậu ta lập tức quay đầu lại kêu lên: “Lớp chúng ta có học sinh mới chuyển tới!”

Trong nháy mắt, vài người bên cạnh cậu ta cũng đi tới.

“Nam hay nữ? Mặt mũi như thế nào có đẹp không? Mau tránh ra chút coi, cho tớ nhìn xem. Ái chà chà là nữ sinh đó.”

“Tớ thấy rồi, một nữ sinh cũng khá xinh đẹp, dáng người nho nhỏ, muốn véo má bạn nữ sinh đó ghê, giống như em gái năm nay mới lên cấp hai của tớ vậy đó!”

“Này cậu cười thật đểu giả, biến qua một bên đi, né chỗ cho bà đây nhìn xem!”

Trước cửa sổ lập tức chen chúc thành một đoàn người tám chuyện, đại đa số đi xem náo nhiệt, đi học quá nhàm chán, chỉ có luồng gió tươi mới này mới có thể tạo nên hứng thú cho mọi người mà thôi.

Lúc Ninh Mông đang nghe Trần Diễm dặn dò thì ánh mắt cô liếc nhìn về phía cửa sổ, bắt gặp vài ánh mắt lấp lánh như sao, mím môi mỉm cười.

Những người sau cửa sổ cũng cười theo.

Học sinh mới chuyển tới sao mà có thể đáng yêu đến như thế cơ chứ!

Hiện tại vừa hay là nghỉ giữa giờ, còn khoảng hai mươi phút nữa, Trần Diễm nhìn đồng hồ, còn đủ thời gian để đi vào liền không nói dài dòng nữa, dẫn cô vào trong phòng học.

Trong phòng học chỉ có vài người đi ra ngoài.

Ninh Mông đứng trên bục giảng cùng với Trần Diễm, trong lòng thấp thỏm muốn chết, nghĩ đến chuyện cô từng sống trong cơ thể bà cụ, bây giờ lại học cùng với đám thanh thiếu niên trẻ tuổi.

Những người phía dưới đều chờ cô chủ nhiệm nói, muốn biết họ tên cô là gì.

Diện mạo của cô không phải vẻ đẹp tinh xảo, mà là thanh tú, giống như em gái nhà bên vậy, đáng yêu xinh xắn, vóc dáng nhỏ nhắn làm cho người khác muốn che chở.

“Đứng bên cạnh cô chính là học sinh mới chuyển tới vào học kỳ này.” Trần Diễm gõ bục giảng, lại chuyển hướng sang cô: “Ninh Ninh, em tự giới thiệu về bản thân mình đi.”

Ninh Mông còn chưa quan sát hết mọi người trong phòng học: “Chào mọi người, tớ tên là Ninh Ninh, hy vọng những ngày tới sẽ cùng mọi người học tập thật vui vẻ.”

Mọi người phía dưới đều vỗ tay hoan nghênh, ngược lại làm cô không nhịn được mà cười trộm.

Trong phòng học chỉ còn một chỗ trống, Trần Diễm chỉ vào hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ: “Em cứ ngồi chỗ kia trước đi, qua vài ngày nữa lớp sẽ tiến hành đổi chỗ ngồi, đến lúc đó sẽ điều chỉnh lại chỗ cho em.”

Những người trong lớp cũng đồng loạt liếc nhìn.

Không quá vài giây lại quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ sinh đang đứng trên bục giảng.

Ninh Mông bị bọn họ làm bối rối, cô ngẩng đầu nhìn qua bên đó.

Hai cái bàn trống trơn, một bên thì chất đầy sách, người ngồi đằng sau chồng sách đó đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt là đã biết rất đẹp trai rồi, giống mấy thiếu niên xinh đẹp trên Weibo.

Không… Có lẽ so với những người kia còn đẹp hơn.

Không ngờ rằng có ngày cô được ngồi cùng bàn với một soái ca.

Ninh Mông ngoan ngoãn đi qua đó, dọc đường đi mọi người đều chào hỏi cô rất nhiệt tình, làm cô có chút được sủng ái mà lo sợ.

Động tĩnh không nhỏ, khiến cho nam sinh đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ quay đầu lại.

Chỉ nhìn lướt qua, nhưng sau đó cậu ta đột nhiên ngừng lại, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm, sáng như sao trời.

Ninh Mông đột nhiên có chút căng thẳng: “Xin chào, mình tên là Ninh Ninh.”

Đối với cô mà nói đây là lần thứ hai nhìn thấy người có đôi mắt màu xanh lá, rất cân xứng với gương mặt đẹp tuyệt vời đó, đúng là con trai cưng của ông trời, khiến cho người khác không thể rời mắt.

Thời Thích khi đó có khuôn mặt nhỏ nhỏ tinh xảo đáng yêu, còn người này chính là cậu thiếu niên xinh đẹp như bước ra từ trong tranh vậy.

Có lẽ mười năm qua đi, cậu nhóc đó cũng sẽ rất đẹp trai, có lẽ không thua kém gì với cậu nhóc đang đứng trước mặt cô, cô thầm nghĩ.

Một trận gió từ cửa sổ được mở ra thổi vào, làm cho mái tóc đen nhánh của cậu ta loạn cả lên.

Một lúc sau, cậu đứng lên, từ trên cao nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Xin chào, tôi tên là… Thời Thích.”

Ninh Mông sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.

Nữ sinh phía sau thấy lạ, bèn dùng ngón tay chọc cô, nhỏ giọng nói: “Cậu không sao chứ? Thời Thích cậu ấy ngày thường lạnh lùng lắm.”

Ninh Mông lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa tự hù chết chính mình, hốt hoảng trả lời: “Không… Không sao…”

Người ở trước mắt, là cháu trai của cô???

Thật là… không ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Số ký tự: 0