Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 33

Khương Chi Ngư

2024-11-13 00:58:55

Editor:Muscat

Đoàn múa rối bóng đến trường vào tiết cuối.

Vừa lúc là tiết tự học, trên bục giảng cũng không có thầy cô giám sát, Ninh Mông ngồi ở bên cửa sổ, mặc dù còn cách Thời Thích mới tới cửa sổ, nhưng cô vẫn có thể nhìn được.

Nhưng vì không muốn Thời Thích chú ý, nên cô chỉ liếc nhìn.

Lớp 12-1 ở tầng một, có thể nhìn khá rõ.

Ninh Mông nhìn thấy đoàn xiếc có khoảng năm người, tất cả đều khá lớn tuổi, có một người bị gù, râu tóc bạc phơ.

Phía sau ông ta còn có một nam sinh cực kì trẻ tuổi, áng chừng mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là dưới mắt có quầng thâm đen xì, có lẽ là phải thức đêm.

Mấy học sinh bên cửa sổ đều nhìn thấy, nhỏ giọng bàn tán: “Đây là thành viên trong đoàn đó đây hả? Toàn người già, không có đệ tử hả?”

“Cậu nói xem giờ còn ai xem múa rối bóng nữa chứ, nếu không phải được bầu chọn là di sản văn hoá phi vật thể thì chắc chẳng ai thèm làm.”

“Đã thế làm nghề này còn vất vả, là môn nghệ thuật thủ công. Tớ hỏi bà nội, nội nói khi còn nhỏ thích nhất xem múa rối bóng, rất thú vị đó.”

“Ầy, không chỉ có múa rối bóng thôi đâu, những môn nghệ thuật truyền thống khác hiện tại cũng rất ít được ưa chuộng.”

“……”

Những lời bàn tán đều lọt vào tai Ninh Mông, cô nghiêng đầu, thấy Thời Thích cũng đang nhìn đoàn người phía dưới.

Có lẽ là do cô nhìn quá chăm chú, người bạn ngồi cùng bàn bỗng nhiên quay lại.

Thời Thích nhìn cô chằm chằm sau đó cất tiếng hỏi: “Cậu sống ở đây bao lâu rồi?”

Ninh Mông nhất thời không kịp phản ứng, thuận miệng nói: “Mười bảy năm.”

Dựa theo ký ức, năm nay Ninh Ninh mười bảy tuổi, lại chưa từng ra khỏi thành phố Yến Kinh, tính là mười bảy năm chắc hẳn không sai.

Nào biết, cô vừa nói xong câu đó, Thời Thích đột nhiên hừ một tiếng, xoay đầu cặm cụi viết bài thi, không thèm để ý tới cô nữa.

Ninh Mông: “……” Đúng là không thể hiểu được.

Cô theo bản năng vươn tay định sờ cậu ấy, lại nhanh chóng rút tay về, nghĩ thầm đúng là nguy hiểm thật.

Cậu nhóc bị sao thế nhỉ, giống y hệt như trước đây mỗi lần khó chịu là chẳng nói chẳng rằng không nói nguyên nhân, nhưng trong lòng thì lo lắng.

Sớm muộn gì thì chính cậu ấy cũng sẽ nói ra.

Thời Thích hừ xong thì cảm thấy hối hận.

Thật ra cậu muốn hỏi, tại sao cô muốn nhập vào người khác, lúc trước có phải ngay từ đầu cô nhập vào người bà nội hay không.

Còn nữa, ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Nghĩ nghĩ, cậu cũng chẳng viết thêm được chữ nào, bèn dựa vào chồng sách cao nhìn trộm cô.

Giống như trước kia cậu luôn quan sát cô như vậy, cơ thể người ngồi cùng bàn với cậu do người trẻ tuổi ấy điều khiển, hơn nữa từng lời nói cử chỉ giống y hệt người đó không khác chút nào.

Ban nãy thiếu chút nữa buột miệng bảo gọi “Bà nội” cậu vẫn còn nhớ, càng xác định những gì cậu nghĩ là không sai.

Cậu năm đó không nhìn thấy được khuôn mặt cô, nhưng hình dáng, cử chỉ và lời nói cũng đủ xác định được người đó là cô.

Động tác sờ đầu ban nãy, là hành động mà dã quỷ kia thích làm nhất, hơn nữa góc độ hoàn toàn giống nhau, chắc chắn là cùng một người.

Nghĩ đến Tiểu Hoàng trong nhà, cậu híp mắt.

Tuy rằng mũi chồn không thể so với chó được, nhưng động vật luôn có linh tính của nó, hơn nữa Tiểu Hoàng còn không phải con vật bình thường, nó hẳn là có phán đoán riêng của mình.

Cậu sẽ tìm cơ hội thử xem.

Tiết tự học buổi tối là để xem múa rối bóng.

Ngay cả giáo viên cũng giao ít bài tập hơn, cho nên sau khi kết thúc tiết tự học thứ nhất của buổi tối thì mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.

Kết quả không chờ được thông báo, chỉ nghe chủ nhiệm lớp nói buổi biểu diễn bị hủy bỏ.

Ngay lập tức cả lớp đều lên tiếng không đồng ý.

“Tại sao lại hủy bỏ? Chẳng lẽ trường học không cho chúng ta xem sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tớ định chụp mấy tấm hình đăng cho bạn bè cùng xem, kết quả bây giờ lại thông báo huỷ bỏ.”

“Buổi chiều không phải họ đến rồi à? Tại sao tự nhiên lại không diễn nữa?”

Lớp học trở nên ồn ào, Trần Diễm mặt không cảm xúc đứng trên bục giảng, chẳng bao lâu âm thanh giảm xuống, trở nên lặng ngắt như tờ.

Trần Diễm lúc này mới mở miệng giải thích: “Chủ nhiệm bên đó thông báo, vì nhân vật người giấy trong đoàn múa rối bóng có chút vấn đề, phải sửa chữa và làm lại, cho nên buổi biểu diễn sẽ bị hoãn lại đến cuối tháng này, các em không cần phải nôn nóng, sắp tới bọn họ sẽ ở lại trường học. Nếu mấy em tò mò thì có thể tự mình đi hỏi, chỉ cần không quấy rầy bọn họ là được.”

Câu cuối cùng vừa dứt, đôi mắt của các cô cậu học sinh trong lớp đều sáng lên.

Đối với nghệ thuật múa rối bóng, đa số các học sinh chỉ xem video hoặc xem trên Weibo, với cách kể chuyện và lối diễn đặc biệt không pha lẫn những bộ môn nghệ thuật khác.

Nếu không phải do trường học mời, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với mấy cái này, nhưng hiện tại người cũng đến rồi, nên đương nhiên họ muốn xem thử rốt cuộc múa rối bóng là như thế nào, liệu những miếng giấy được cắt ra kia có thể chuyện động theo ý muốn thật không?

Bây giờ phải chờ tới cuối tháng, mọi người cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Ninh Mông cũng khẽ thở dài, cô cũng rất muốn xem cái đó.

Sau khi chủ nhiệm đi thì tan học, bên ngoài có người gọi tên cô: “Ninh Ninh, có người tìm cậu.”

Ninh Mông biết cô vừa tới học, ở trường học này chẳng quen biết ai, nhưng thấy đối phương là nữ nên cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Bạn nữ có chút xấu hổ: “Cậu  là Ninh Ninh à? Là người ngồi bên cạnh Thời Thích phải không?”

Ninh Mông gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Thời Thích được mến mộ cô cảm thấy rất bình thường, vẻ ngoài cậu đẹp trai, gia đình cũng không phải thuộc dạng bình thường, chính là kiểu chàng trai trong mơ của các cô gái đang tuổi mới lớn.

Bạn nữ đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Có thể nhờ cậu giúp tớ được không? Chỉ một chút thôi. Lát nữa, cậu giúp tớ chụp một tấm ảnh của cậu ấy có được không?”

“Chụp ảnh?” Ninh Mông kinh ngạc.

Nữ sinh tưởng rằng cô không đồng ý, nhanh chóng bổ sung: “Đúng vậy, đúng vậy… Tớ cùng bạn bè chơi trò đại mạo hiểm nhưng bị thua, tớ không hoàn thành thử thách thì phải ở nhà vệ sinh một đêm, đáng sợ lắm, cậu giúp tớ đi mà, tớ có thể trả cậu tiền!”

Cô ta lập tức lấy bóp tiền của mình ra.

Tuy rằng là đại mạo hiểm, nhưng bản thân cô ta thật ra cũng có ý này. Thời Thích chính là đối tượng được đông đảo nữ sinh trong trường yêu thích, rất nhiều người muốn yêu đương với cậu ấy, đáng tiếc lại không với tới.

Ngay cả những nữ sinh học chung lớp với Thời Thích cũng chưa thể gần quan được ban lộc* 

*Ý chỉ ở gần mà còn chưa được để ý.

Nữ sinh thấy Ninh Mông mới tới, trông cô hiền lành dịu dàng, khá dễ gần nên không sợ, dù sao thì Thời Thích cũng không để ý đến cô.

Cô ta lại bổ sung: “Vậy cậu có thể giúp tớ được  không?”

Nếu là người bình thường nói như vậy, sẽ mang cho người khác cảm giác giả tạo, nhưng mà giọng điệu của nữ sinh này vô cùng nhẹ nhàng, khiến người khác không thể ghét được.

Ninh Mông thấy xấp tiền, trong lòng nghĩ, cô bé này đúng là giàu có thật, hào phóng ghê.

Bây giờ cô nhập vào người Ninh Ninh, hôm qua Lương Phượng Mai đã dùng số tiền còn lại trong nhà đi thuê một cửa hàng nhỏ ở cổng trường, bán mấy món ăn vặt.

Cho nên hiện tại trong nhà trong nhà cơ bản là nghèo rớt mồng tơi, làm sao mà có nhiều tiền chocô tiêu vặt chứ, dĩ nhiên cô không thể xoè tay xin tiền được.

Cô nhớ hạt dưa ngày trước mua lúc còn ở nhà họ Thời, tiếc là cái đó hơi mắc.

Ninh Mông lại hỏi: “Nếu tớ không giúp thì sao?”

Nữ sinh buông tay: “Vậy chỉ có thể tìm người khác giúp thôi, có một bạn nữ  nói có thể chụp lén một tấm cho tớ, nhưng tớ nghĩ cậu ngồi ở bên cạnh, chắc hẳn chụp đẹp hơn nhiều.”

Lời này của cô ta khiến cho Ninh Mông không hài lòng lắm.

Chụp lén là gì, không được sự đồng ý của người khác mà chụp ảnh, sau đó còn cho người khác, nói là đại mạo hiểm nhưng không chừng lại cầm đi làm gì khác thì sao.

Cô ho khan, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Việc chụp ảnh như thế nào thì tớ phải hỏi qua ý kiến của đối tượng chụp ảnh thì mới được.”

Thời Thích đồng ý thì thôi, nhưng mà tốt nhất không nên đồng ý.

Nữ sinh lập tức đồng ý, đưa máy ảnh cho cô, vui mừng rời đi.

Cô cầm máy ảnh đắt đỏ trở về chỗ ngồi của mình, nghĩ thầm cô bé này cũng thật vô tư, không sợ cô cầm đi bán lấy tiền.

Thời Thích bị giáo viên gọi lên văn phòng, Ninh Mông buồn chán ngồi chờ, thuận tiện thử máy ảnh rồi cất nó vào.

Chưa đến một phút thì cậu đã trở lại.

Chờ Thời Thích ngồi xuống, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Cháu… Cái kia…Thời Thích, có người muốn ảnh chụp của cậu, cậu đồng ý không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời Thích đầu tiên là ngẩn người, nghe thấy cô đột nhiên thay đổi cách xưng hô, lạnh lùng đáp: “Không đồng ý.”

Rõ ràng là cô đang ở trước mặt mình, trước kia cô còn đối xử tốt với cậu tốt như vậy, còn làm bà nội đến nghiện, vậy mà bây giờ cô lại chẳng có phản ứng gì.

Thời Thích đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trong đôi mắt trong veo hiện lên ý cười.

Ninh Mông cũng không phát hiện ra điều gì, gật đầu, tốt lắm hiện tại có thể từ chối nữ sinh kia rồi, thuận tiện cảnh cáo một chút.

Vừa nãy suýt chút nữa buột miệng gọi cháu trai, hết hồn chim én, nếu như bị Thời Thích biết, ai biết được cậu có thể tạo ra một con quỷ tới tra tấn cô hay không chứ…

Cũng không biết bây giờ Thời Thích có thể điều khiển quỷ hay chưa.

Tiết tự học thứ hai của buổi tối kết thúc, Ninh Mông trả máy ảnh lại cho nữ sinh kia, nhân tiện nói luôn câu trả lời của Thời Thích.

Nữ sinh kia rõ ràng không vui vẻ lắm, nhưng cũng không nói gì thêm.

Ninh Mông nhún vai, dù sao không phải lỗi của cô.

Bởi vì không ở ký túc xá của trường, cho nên sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Ninh Mông liền trở về cửa hàng nhỏ mà Lương Phượng Mai mới thuê.

Công bằng mà nói, Lương Phượng Mai vẫn đủ tư cách làm mẹ, bởi vì cô đi học trường Nhất Trung, bà liền chuẩn bị tới nơi này cùng với cô, mấy ngày trước đã thuê xong cửa hàng, nếu không phải cô ngăn cản kịp thời thì bà ấy cũng đã bán căn nhà ở chỗ kia mất rồi.

Cửa hàng ở đây cũng có hai phòng, phòng phía sau là phòng bếp, nhưng mà so với nhà lúc trước đúng là nhỏ hơn rất nhiều, nhưng hai người vẫn ở được.

Hiện tại biết cô học xong tiết tự học buổi tối, bà còn chuẩn bị bữa ăn khuya.

Nhân lúc con gái ăn rất vui vẻ, Lương Phượng Mai nói: “Ninh Ninh, con có thể vẽ một tờ giấy đẹp đẹp giống cửa hàng bên cạnh không?”

Ninh Mông có chút không phản ứng kịp, cô hỏi lại: “Giấy?”

Lương Phượng Mai khoa tay múa chân nói: “Chính là cái loại có đầy đủ màu sắc, còn viết trong tiệm bán cái gì đó, lớn như vậy nè.”

Bà đi xem miếng dán của cửa tiệm bán đồ uống bên cạnh, thỉnh thoảng có mấy cô gái dừng ở đó xem, bên trên còn giới thiệu trong tiệm có bán cái gì nữa.

Cảm thấy khá đẹp nên bà cũng muốn làm một cái dán ở cửa nhà mình.

Ninh Mông đã hiểu: “Đó là tấm áp phích.”

Lương Phượng Mai cũng gật đầu theo: “Đúng, đúng, đúng, là áp phích. Con biết vẽ không?”

“Chắc là cũng vẽ được.” Cô gãi đầu, cảm thấy mấy cái áp phích quảng cáo bình thường như vậy cũng không phải là khó, tùy tiện vẽ là được rồi.

Lương Phượng Mai liền giao chuyện này cho cô.

Tắm rửa xong trở về phòng mới mười một giờ, Ninh Mông không buồn ngủ, bèn đi vẽ áp phích quảng cáo, may mà trong phòng còn có thuốc màu lần trước mang theo qua đây.

Cứ nghĩ là vẽ cái áp phích đơn giản lắm, nhưng lúc vẽ lại khó thật sự.

Đến mười hai giờ, cô mới phác thảo xong toàn bộ áp phích, lên màu, nhưng vẫn chưa viết gì ở trên.

Tiếng kim đồng hồ di chuyển rõ ràng trong đêm..

Ninh Mông vươn người, cuối cùng vẫn quyết định ngày mai lại tiếp tục vẽ vậy, thức quá khuya ngày mai đi học không có tinh thần thì khổ lắm, thành tích mà giảm xuống là tiêu đời.

Tiếng “Kẽo kẹt” đột nhiên vang lên.

Ninh Mông vừa mới từ ghế đứng dậy, bỗng dừng lại, cô nghiêng đầu cứng nhắc nhìn qua đó, sắc mặt trắng bệch.

Thì ra cửa sổ cô đã đóng lại từ sớm hé ra một khe hở, một bóng người nửa mét muốn chen vào, thân thể vặn vẹo.

Trong phòng cô chỉ mở có đèn bàn, phía bên cửa sổ hơi tối, cô không nhìn được rõ lắm, lại càng khiến cô thêm sợ.

Cô gần như muốn hét lên, nhảy lên giường, dùng chăn che mặt, lén hỏi hệ thống: “Chỉ là gió thổi thôi phải không?”

Hệ thống nói: “Nhìn kỹ lại xem, là con quỷ nhỏ thôi.”

Ninh Mông nằm lên giường run bần bật, hiện tại cơ thể cô là người trẻ tuổi, thấy rất rõ mấy con quỷ như này, con mẹ nó chứ quỷ.

Quỷ nhỏ sao mà xấu vậy, trên gò má đánh hai dấu hồng đậm, môi thì tô son đỏ chót, lại còn mặc áo khoác to đùng đủ thứ màu.

Có phải nó cố ý đi ra ngoài hù người hay không thế?

******

Tôi còn nhỏ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Số ký tự: 0