Mỗi Lần Đều Là Ta Nằm Cũng Trúng Đạn
Chương 40
2024-11-21 08:25:46
Tiền Thiển ôm khay trà, tìm một chỗ đứng vừa đủ xa để không nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng cũng không quá xa, để có thể nhanh chóng đáp ứng khi được sai bảo. Đây là Hỉ Tử đã căn dặn nàng. Sau màn “hành hạ” Tiền Thiển của Yến Hằng, mấy người chạy bàn ở lầu hai đều hiểu rõ hôm nay vị thiếu gia này chắc chắn là đang tâm trạng không tốt, cho nên chẳng ai muốn lên đấy để tự chuốc xui xẻo.
Mọi người bàn bạc với nhau, cảm thấy dù sao Tiền Thiển đã bị rủi ro một lần rồi, xui xẻo thêm chút nữa cũng không sao, hơn nữa Trần Tiểu tướng quân cũng không chê nàng là một học đồ còn non nớt đến hầu hạ, nên dứt khoát để nàng chuyên phục vụ bàn đó. Thế là Tiền Thiển cứ đứng ngơ ngác ở đó, ôm khay trà chờ lệnh.
Yến Hằng và Trần Tĩnh Hòa đang bàn luận về tình thế trong kinh thành, nói chuyện một lúc bỗng Yến Hằng nhận ra lâu rồi mình không thấy bóng dáng cái nha đầu xấu xí kia đâu, liền nghiêng đầu nhìn quanh, phát hiện Tiền Thiển đang đứng ôm khay trà ở một góc xa xa. Hắn không khỏi nhíu mày, rồi phân phó: “Lại gần đây một chút, đứng xa như vậy làm gì?”
“Dạ! Đại gia!” Tiền Thiển ngoài miệng đáp rất nhanh, nhưng trong lòng thì chẳng hề muốn lại gần chút nào.
Đậu má, ai mà biết được vị hoàng tử này với vị tướng quân biểu ca của hắn đang thì thầm cái gì chứ! Lỡ đâu mà nghe phải chuyện không nên nghe, rồi bị bịt đầu mối thì biết làm sao!!!
“Ngươi còn nhích từng tí một làm gì đấy?! Đứng xa thế, làm sao nghe được lệnh!” Yến Hằng thấy Tiền Thiển cứ chậm rì rì nhích lại gần, lập tức mặt lạnh, lộ rõ vẻ không vui. Tiền Thiển thấy thế như bị giẫm phải đuôi, liền nhanh chóng lẻn đến bên bàn, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Yến Hằng chờ lệnh. Ai ngờ đợi mãi, cũng chẳng thấy Yến Hằng nói câu nào. Vị đại gia này chỉ liếc nàng một cái, rồi lại quay sang trò chuyện tiếp với Trần Tĩnh Hòa, bỏ mặc Tiền Thiển đứng ngẩn ngơ bên bàn, đi không được mà ở lại thì cũng xấu hổ.
Yến Hằng liếc mắt thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Tiền Thiển, cảm thấy tiểu nha đầu này càng ngày càng thú vị, không nhịn được mà nổi hứng trêu chọc, liền mở miệng phân phó: “Đi sang Lưu Vân Trai mua cho ta một hộp bánh củ mài nhân hạt thông mới ra lò. Mười lăm phút phải về.”
Tiền Thiển gật đầu, vui vẻ xoay người đi ngay. Nàng nghĩ, thà chạy chân còn hơn đứng ì một chỗ bên cạnh mà nhìn Yến Hằng ăn uống và tán gẫu.
Không chần chừ, Tiền Thiển lao như bay về phía Lưu Vân Trai. Thực ra Lưu Vân Trai cũng nằm trên đường Chu Tước, cách Trạng Nguyên Lâu không xa, chỉ là ở phía đối diện một chút mà thôi. Yến Hằng đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo tiểu nha đầu như con thỏ nhỏ chạy băng băng qua đường về phía Lưu Vân Trai, vẻ mặt đầy hứng thú.
Trần Tĩnh Hòa thấy vậy, có chút khó hiểu, hỏi: “Sao tự dưng lại muốn ăn điểm tâm? Sao không để Phùng chưởng quầy mang lên một mâm bánh Trạng Nguyên?”
Yến Hằng lắc đầu, đáp: “Không có gì, chỉ là thú vị thôi.”
“Hả?” Trần Tĩnh Hòa thấy câu trả lời này thật khó hiểu. Ăn điểm tâm thì có gì mà thú vị, trừ khi… điều thú vị không phải là điểm tâm, mà là cái cô nha đầu cứng đầu kia?! Nghĩ mãi cũng không ra lời giải thích nào hợp lý hơn, Trần Tĩnh Hòa cảm thấy hình như mình đã nắm được chân tướng…
Tiền Thiển vừa chạy đến cửa Lưu Vân Trai, liếc mắt một cái liền thấy một thiếu nữ mặc váy lụa xanh ngọc, trông thanh lệ động lòng người như một đóa sen mới nở… Bạch Lưu Sương!!! Bên cạnh nàng vẫn là cái tiểu nha hoàn vô lễ kia, cũng đang đứng trước cửa Lưu Vân Trai định bước vào. Phải nói, Bạch Lưu Sương khi mặc nữ trang lại càng xinh đẹp hơn, nhưng Tiền Thiển chẳng có thời gian để mà ngắm kỹ, vì Trạng Nguyên Lâu vẫn còn một vị đại gia đang chờ hành nàng đây.
Vậy nên Tiền Thiển không chần chừ, chạy thẳng vào trong, đứng trước quầy và nói với tiểu nhị: “Nhanh nhanh, cho ta một hộp bánh củ mài nhân hạt thông mới ra lò, ta phải quay về gấp.”
Tiểu nhị của Lưu Vân Trai nhìn bộ đồ chạy bàn của Trạng Nguyên Lâu mà Tiền Thiển mặc, biết ngay nàng bị sai đi chạy chân, cũng không hỏi thêm gì, nhanh chóng chuẩn bị bánh cho nàng.
Đúng lúc này, Bạch Lưu Sương cũng bước vào, không để ý tới Tiền Thiển và tiểu nhị của Lưu Vân Trai, mà hướng chưởng quầy nói: "Chưởng quầy, gói cho ta hai hộp điểm tâm, một hộp bánh nhân hạt thông củ mài, một hộp bánh khoai nghiền hoa sen."
Mọi người bàn bạc với nhau, cảm thấy dù sao Tiền Thiển đã bị rủi ro một lần rồi, xui xẻo thêm chút nữa cũng không sao, hơn nữa Trần Tiểu tướng quân cũng không chê nàng là một học đồ còn non nớt đến hầu hạ, nên dứt khoát để nàng chuyên phục vụ bàn đó. Thế là Tiền Thiển cứ đứng ngơ ngác ở đó, ôm khay trà chờ lệnh.
Yến Hằng và Trần Tĩnh Hòa đang bàn luận về tình thế trong kinh thành, nói chuyện một lúc bỗng Yến Hằng nhận ra lâu rồi mình không thấy bóng dáng cái nha đầu xấu xí kia đâu, liền nghiêng đầu nhìn quanh, phát hiện Tiền Thiển đang đứng ôm khay trà ở một góc xa xa. Hắn không khỏi nhíu mày, rồi phân phó: “Lại gần đây một chút, đứng xa như vậy làm gì?”
“Dạ! Đại gia!” Tiền Thiển ngoài miệng đáp rất nhanh, nhưng trong lòng thì chẳng hề muốn lại gần chút nào.
Đậu má, ai mà biết được vị hoàng tử này với vị tướng quân biểu ca của hắn đang thì thầm cái gì chứ! Lỡ đâu mà nghe phải chuyện không nên nghe, rồi bị bịt đầu mối thì biết làm sao!!!
“Ngươi còn nhích từng tí một làm gì đấy?! Đứng xa thế, làm sao nghe được lệnh!” Yến Hằng thấy Tiền Thiển cứ chậm rì rì nhích lại gần, lập tức mặt lạnh, lộ rõ vẻ không vui. Tiền Thiển thấy thế như bị giẫm phải đuôi, liền nhanh chóng lẻn đến bên bàn, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Yến Hằng chờ lệnh. Ai ngờ đợi mãi, cũng chẳng thấy Yến Hằng nói câu nào. Vị đại gia này chỉ liếc nàng một cái, rồi lại quay sang trò chuyện tiếp với Trần Tĩnh Hòa, bỏ mặc Tiền Thiển đứng ngẩn ngơ bên bàn, đi không được mà ở lại thì cũng xấu hổ.
Yến Hằng liếc mắt thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Tiền Thiển, cảm thấy tiểu nha đầu này càng ngày càng thú vị, không nhịn được mà nổi hứng trêu chọc, liền mở miệng phân phó: “Đi sang Lưu Vân Trai mua cho ta một hộp bánh củ mài nhân hạt thông mới ra lò. Mười lăm phút phải về.”
Tiền Thiển gật đầu, vui vẻ xoay người đi ngay. Nàng nghĩ, thà chạy chân còn hơn đứng ì một chỗ bên cạnh mà nhìn Yến Hằng ăn uống và tán gẫu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chần chừ, Tiền Thiển lao như bay về phía Lưu Vân Trai. Thực ra Lưu Vân Trai cũng nằm trên đường Chu Tước, cách Trạng Nguyên Lâu không xa, chỉ là ở phía đối diện một chút mà thôi. Yến Hằng đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo tiểu nha đầu như con thỏ nhỏ chạy băng băng qua đường về phía Lưu Vân Trai, vẻ mặt đầy hứng thú.
Trần Tĩnh Hòa thấy vậy, có chút khó hiểu, hỏi: “Sao tự dưng lại muốn ăn điểm tâm? Sao không để Phùng chưởng quầy mang lên một mâm bánh Trạng Nguyên?”
Yến Hằng lắc đầu, đáp: “Không có gì, chỉ là thú vị thôi.”
“Hả?” Trần Tĩnh Hòa thấy câu trả lời này thật khó hiểu. Ăn điểm tâm thì có gì mà thú vị, trừ khi… điều thú vị không phải là điểm tâm, mà là cái cô nha đầu cứng đầu kia?! Nghĩ mãi cũng không ra lời giải thích nào hợp lý hơn, Trần Tĩnh Hòa cảm thấy hình như mình đã nắm được chân tướng…
Tiền Thiển vừa chạy đến cửa Lưu Vân Trai, liếc mắt một cái liền thấy một thiếu nữ mặc váy lụa xanh ngọc, trông thanh lệ động lòng người như một đóa sen mới nở… Bạch Lưu Sương!!! Bên cạnh nàng vẫn là cái tiểu nha hoàn vô lễ kia, cũng đang đứng trước cửa Lưu Vân Trai định bước vào. Phải nói, Bạch Lưu Sương khi mặc nữ trang lại càng xinh đẹp hơn, nhưng Tiền Thiển chẳng có thời gian để mà ngắm kỹ, vì Trạng Nguyên Lâu vẫn còn một vị đại gia đang chờ hành nàng đây.
Vậy nên Tiền Thiển không chần chừ, chạy thẳng vào trong, đứng trước quầy và nói với tiểu nhị: “Nhanh nhanh, cho ta một hộp bánh củ mài nhân hạt thông mới ra lò, ta phải quay về gấp.”
Tiểu nhị của Lưu Vân Trai nhìn bộ đồ chạy bàn của Trạng Nguyên Lâu mà Tiền Thiển mặc, biết ngay nàng bị sai đi chạy chân, cũng không hỏi thêm gì, nhanh chóng chuẩn bị bánh cho nàng.
Đúng lúc này, Bạch Lưu Sương cũng bước vào, không để ý tới Tiền Thiển và tiểu nhị của Lưu Vân Trai, mà hướng chưởng quầy nói: "Chưởng quầy, gói cho ta hai hộp điểm tâm, một hộp bánh nhân hạt thông củ mài, một hộp bánh khoai nghiền hoa sen."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro