Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
.
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Cuối cùng, Lê Húc không lựa chọn liên lạc với Trúc Phi Tinh, bởi vì anh đột nhiên nhìn thấy Thư An Ngọc trong camera giám sát đã đi ra ngoài.
Lê Húc nhìn Thư An Ngọc rời khỏi nhà, với vẻ mặt ngưng tụ, tim anh đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi do quá hồi hộp: Thư An Ngọc đã rời đi, có phải anh cũng có thể ...
Lê Húc đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh đến phòng khách, cau mày nhìn Tang Trạch đang bị bịt miệng ngồi trên ghế trong phòng dành cho khách. Nếu anh muốn ra ngoài, anh cần phải giải quyết xong Tang trạch trước đã ...
Lê Húc kéo chiếc quần lót nhét trong miệng Tang Trạch ra, miếng vải ướt đẫm nước bọt của Tang Trạch còn dính những sợi nước đứt thành sợi bạc bên cạnh môi Tang Trạch. Tang Trạch khẽ cau mày, nghiên đầu sang một bên và khẽ mím môi. Bởi vì đã lâu không uống nước, môi của hắn có chút khô và trắng bệch, hiếm thấy có chút tiều tụy.
Lê Húc với vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, khẽ “hừm” một tiếng, tâm tình cũng có chút cải thiện. Anh bóp lấy cằm của Tang Trạch suy nghĩ về lời nói trước khi nói: "Anh muốn đi ra ngoài."
Tang Trạch buộc phải hơi ngẩng đầu lên, lông mi run lên, hắn đoán được nguyên nhân vì sao Lê Húc lại nói ra lời này: "Thư An Ngọc đã đi ra ngoài sao?"
Lý Xu nhướng mày không trả lời hắn: "Em muốn đi ra ngoài, em để lại điện thoại cho anh. Sau khi em rời đi, anh có thể tìm cách kêu người tới để cởi dây trói cho anh."
Tang Trạch nhìn Lê Húc một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Nước, cho anh một chút nước."
Mặc dù rất vội vàng đi ra ngoài nhưng Lê Húc đã đồng ý yêu cầu của Tang Trạch, anh đi vào phòng khách để rót một ly nước và quay lại cho Tang Trạch uống một ít nước.
Tang Trạch uống hai ngụm nước, hắn bình tĩnh nhìn Lê Húc, chậm rãi nói: "Em muốn thoát khỏi Thư An Ngọc chăng. Cùng điểm này, mục tiêu của chúng ta là như nhau, anh có thể giúp em."
Lê Húc lười nghe lời nói thừa của hắn, liền quay đầu lại, chuẩn bị rời đi. Giọng Tang Trạch đột nhiên nhanh hơn vang lên từ sau lưng anh: "Em không thể rời khỏi nếu chỉ một mình!"
Nghe vậy, Lê Húc quay đầu lại, nhìn Tang Trạch với sắc mặt trắng bệch nhìn anh: “Khi em không mất trí nhớ còn không thể thoát khỏi hắn, chẳng lẽ khi mất trí nhớ em lại có thể làm được sao?” Hắn nhìn thẳng vào mặt Lê Húc, "Nghe anh nói đi, Thư An Ngọc có kinh nghiệm từng đi quân sự, có khả năng trinh sát rất cao, rất có thể từ lâu hắn đã biết anh lắp camera trong nhà của em, bây giờ lại đi ra ngoài chỉ là tạo hiện tượng giả. Chỉ mình em không thể nào đi ra khỏi tòa nhà này. "
Lê Húc há há miệng, có chút khó chịu trước lời nói của Tang Trạch: "Anh ta đi rồi, chẳng lẽ em vẫn không thể đi ra ngoài một mình sao? Anh chỉ là mất trí nhớ thôi, chứ không ngốc!"
Tang Trạch im lặng một lúc, dường như hắn đang suy nghĩ về vấn đề gì đó, một lúc sau hắn mới nói: "Ý anh không phải vậy ... Em có biết bây giờ Thư An Ngọc là người giám hộ hợp pháp duy nhất của em không? Thư An Ngọc có Bản báo cáo chẩn đoán của em trong tay hắn. " Hắn nhìn Lê Húc," A Húc, tại sao em không báo cảnh sát. Em cũng biết điều đó, không phải sao? "
Lê Húc sắc mặt tái nhợt khi nghe được lời này, trong tiềm thức lui về phía sau một bước: "Anh, Anh ... " Anh có chút suy sụp, "Vậy anh muốn em làm sao?"
Tang Trạch nhìn Lê Húc: “Đừng đi ra ngoài, A HCus.” Hắn dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên thay đổi giọng điệu, nghe thì có vẻ giống như đang cầu xin Lê Húc, “Anh sai rồi, A Húc, anh sai rồi. Em mi cùng anh nhé, anh nhất định sẽ giúp em, được không? Thư An Ngọc tên điên đó có thể làm ra bất cứ chuyện gì ... Anh không muốn sau này không tìm thấy em. "
Khóe môi Lê Húc mấp máy: “… Anh có quyền gì nói Thư An Ngọc là một kẻ điên.” Anh bình tĩnh lại một chút, cố gắng suy nghĩ tìm đường thoát thân, “Chứng minh thư của em đâu, anh biết không? "
Tang Trạch lần này tỏ ra khá hợp tác: "Có lẽ đã được em cất mi rồi. Ngày 1/6 ... Anh đến tìm em vào ngày 1/6, lúc đó không tìm thấy giấy chứng minh của em đâu."
Lê Húc hai mắt đỏ hoe, anh nhìn chằm chằm vào mắt Tang Trạch, sau khi xác định Tang Trạch không nói dối, anh mới thu hồi ánh mắt. Một lúc sau, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn chằm chằm Tang Trạch: "Ngày đó anh cũng lắp camera ngay trong nhà em đúng không?"
Tang Trạch mím môi thừa nhận: "Đúng vậy, anh lo lắng cho em."
“Lo lắng cho tôi?” Giọng điệu của Lê Húc đầy châm chọc, nhưng anh kiềm chế để không tranh cãi với Tang Trạch. Anh đi tới vài bước đứng trước Tang Trạch nắm lấy cổ áo của Tang Trạch, lộ ra một chút lo lắng bởi vì hoảng sợ cùng sốt ruột, các khớp ngón tay thậm chí trắng bệch bởi vì dùng sức quá lớn, "Anh có cách gì? Em muốn đi ra ngoài!"
Nghe Lê Húc hỏi, Tang Trạch vẻ mặt an tâm thở phảo nhẹ nhỏm: “Anh sẽ tìm cách tìm bác sĩ để chứng minh bệnh của em được chữa khỏi.” Lê Húc nhìn chằm chằm vào mặt Tang Trạch, lại nghe thấy đói phương khựng lại, “Em biết đó, anh có rất nhiều tiền. "
Lê Húc nhìn Thư An Ngọc rời khỏi nhà, với vẻ mặt ngưng tụ, tim anh đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi do quá hồi hộp: Thư An Ngọc đã rời đi, có phải anh cũng có thể ...
Lê Húc đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh đến phòng khách, cau mày nhìn Tang Trạch đang bị bịt miệng ngồi trên ghế trong phòng dành cho khách. Nếu anh muốn ra ngoài, anh cần phải giải quyết xong Tang trạch trước đã ...
Lê Húc kéo chiếc quần lót nhét trong miệng Tang Trạch ra, miếng vải ướt đẫm nước bọt của Tang Trạch còn dính những sợi nước đứt thành sợi bạc bên cạnh môi Tang Trạch. Tang Trạch khẽ cau mày, nghiên đầu sang một bên và khẽ mím môi. Bởi vì đã lâu không uống nước, môi của hắn có chút khô và trắng bệch, hiếm thấy có chút tiều tụy.
Lê Húc với vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, khẽ “hừm” một tiếng, tâm tình cũng có chút cải thiện. Anh bóp lấy cằm của Tang Trạch suy nghĩ về lời nói trước khi nói: "Anh muốn đi ra ngoài."
Tang Trạch buộc phải hơi ngẩng đầu lên, lông mi run lên, hắn đoán được nguyên nhân vì sao Lê Húc lại nói ra lời này: "Thư An Ngọc đã đi ra ngoài sao?"
Lý Xu nhướng mày không trả lời hắn: "Em muốn đi ra ngoài, em để lại điện thoại cho anh. Sau khi em rời đi, anh có thể tìm cách kêu người tới để cởi dây trói cho anh."
Tang Trạch nhìn Lê Húc một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Nước, cho anh một chút nước."
Mặc dù rất vội vàng đi ra ngoài nhưng Lê Húc đã đồng ý yêu cầu của Tang Trạch, anh đi vào phòng khách để rót một ly nước và quay lại cho Tang Trạch uống một ít nước.
Tang Trạch uống hai ngụm nước, hắn bình tĩnh nhìn Lê Húc, chậm rãi nói: "Em muốn thoát khỏi Thư An Ngọc chăng. Cùng điểm này, mục tiêu của chúng ta là như nhau, anh có thể giúp em."
Lê Húc lười nghe lời nói thừa của hắn, liền quay đầu lại, chuẩn bị rời đi. Giọng Tang Trạch đột nhiên nhanh hơn vang lên từ sau lưng anh: "Em không thể rời khỏi nếu chỉ một mình!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Lê Húc quay đầu lại, nhìn Tang Trạch với sắc mặt trắng bệch nhìn anh: “Khi em không mất trí nhớ còn không thể thoát khỏi hắn, chẳng lẽ khi mất trí nhớ em lại có thể làm được sao?” Hắn nhìn thẳng vào mặt Lê Húc, "Nghe anh nói đi, Thư An Ngọc có kinh nghiệm từng đi quân sự, có khả năng trinh sát rất cao, rất có thể từ lâu hắn đã biết anh lắp camera trong nhà của em, bây giờ lại đi ra ngoài chỉ là tạo hiện tượng giả. Chỉ mình em không thể nào đi ra khỏi tòa nhà này. "
Lê Húc há há miệng, có chút khó chịu trước lời nói của Tang Trạch: "Anh ta đi rồi, chẳng lẽ em vẫn không thể đi ra ngoài một mình sao? Anh chỉ là mất trí nhớ thôi, chứ không ngốc!"
Tang Trạch im lặng một lúc, dường như hắn đang suy nghĩ về vấn đề gì đó, một lúc sau hắn mới nói: "Ý anh không phải vậy ... Em có biết bây giờ Thư An Ngọc là người giám hộ hợp pháp duy nhất của em không? Thư An Ngọc có Bản báo cáo chẩn đoán của em trong tay hắn. " Hắn nhìn Lê Húc," A Húc, tại sao em không báo cảnh sát. Em cũng biết điều đó, không phải sao? "
Lê Húc sắc mặt tái nhợt khi nghe được lời này, trong tiềm thức lui về phía sau một bước: "Anh, Anh ... " Anh có chút suy sụp, "Vậy anh muốn em làm sao?"
Tang Trạch nhìn Lê Húc: “Đừng đi ra ngoài, A HCus.” Hắn dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên thay đổi giọng điệu, nghe thì có vẻ giống như đang cầu xin Lê Húc, “Anh sai rồi, A Húc, anh sai rồi. Em mi cùng anh nhé, anh nhất định sẽ giúp em, được không? Thư An Ngọc tên điên đó có thể làm ra bất cứ chuyện gì ... Anh không muốn sau này không tìm thấy em. "
Khóe môi Lê Húc mấp máy: “… Anh có quyền gì nói Thư An Ngọc là một kẻ điên.” Anh bình tĩnh lại một chút, cố gắng suy nghĩ tìm đường thoát thân, “Chứng minh thư của em đâu, anh biết không? "
Tang Trạch lần này tỏ ra khá hợp tác: "Có lẽ đã được em cất mi rồi. Ngày 1/6 ... Anh đến tìm em vào ngày 1/6, lúc đó không tìm thấy giấy chứng minh của em đâu."
Lê Húc hai mắt đỏ hoe, anh nhìn chằm chằm vào mắt Tang Trạch, sau khi xác định Tang Trạch không nói dối, anh mới thu hồi ánh mắt. Một lúc sau, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn chằm chằm Tang Trạch: "Ngày đó anh cũng lắp camera ngay trong nhà em đúng không?"
Tang Trạch mím môi thừa nhận: "Đúng vậy, anh lo lắng cho em."
“Lo lắng cho tôi?” Giọng điệu của Lê Húc đầy châm chọc, nhưng anh kiềm chế để không tranh cãi với Tang Trạch. Anh đi tới vài bước đứng trước Tang Trạch nắm lấy cổ áo của Tang Trạch, lộ ra một chút lo lắng bởi vì hoảng sợ cùng sốt ruột, các khớp ngón tay thậm chí trắng bệch bởi vì dùng sức quá lớn, "Anh có cách gì? Em muốn đi ra ngoài!"
Nghe Lê Húc hỏi, Tang Trạch vẻ mặt an tâm thở phảo nhẹ nhỏm: “Anh sẽ tìm cách tìm bác sĩ để chứng minh bệnh của em được chữa khỏi.” Lê Húc nhìn chằm chằm vào mặt Tang Trạch, lại nghe thấy đói phương khựng lại, “Em biết đó, anh có rất nhiều tiền. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro