Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 20
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Khi Thư An Ngọc nói rằng hắn sẽ nấu ăn, Lê Húc cũng đi ra ngoài với lý do xem TV.
Không biết có phải là ảo giác của Lê Húc hay không, nhưng anh cảm thấy nụ cười của Thư An Ngọc trở nên lạnh nhạt hơn khi nghe anh yêu cầu xem TV. Lê Húc có chút luống cuống: Không phải chứ, Thư An Ngọc đoán được anh muốn dựa vào tiếng TV để che đậy âm thanh trốn thoát sao?
Lê Húc hồi hộp bật TV và dừng lại ở một chương trình tổng nghệ vui nhộn. Thư An Ngọc đi theo liếc nhìn màn hình TV, xem xong nội dung chương trình liền xoay người đi vào phòng bếp.
Lê Húc vặn to âm lượng TV, sau đó cố ý giả vờ uống nước đứng dậy đi hai bước về phía cửa. Gần như ngay khi anh đứng dậy, Thư An Ngọc, người đang đứng trước bồn rửa, quay lại.
Lưng Lê Húc đổ mồ hôi lạnh: Thư An Ngọc có mắt sau lưng sao?
Lê Húc cố gắng bình tĩnh mà rót nước trong bình ra, Thư An Ngọc thấy động tác của anh, lau tay, đi về phía Lê Húc: "Bà xã, em muốn uống nước trái cây sao? Hôm qua anh có mua cam."
Lê Húc nhanh chóng lắc đầu: "Không cần, em uống nước lọc là được. Anh mi lo làm bếp đi đừng quan tâm đến em."
Thư An Ngọc nhìn anh một cái, đột nhiên nói: "Có phải em không có việc gì làm không, có thể giúp anh rửa rau không?"
"Gì?"
Lê Húc đột nhiên có chút căng thảng, do dự một hồi, đang muốn từ chối thì nghe được Thư An Ngọc nói: "Không cần nữa, em cứ xem Thẩm Viên đi."
Lê Húc không biết tại sao Thư An Ngọc đột nhiên thay đổi chủ ý, anh có chút sững sờ nhìn Thư An Ngọc xoay người trở lại phòng bếp.
Lê Húc nhìn chằm chằm vào bóng lưng bận rộn của Thư An Ngọc trước bồn rửa mặt một lúc, và đột nhiên nhận ra bồn rửa mặt hơi lùn so với Thư An Ngọc — có lẽ là do Thư An Ngọc quá cao to. Lê Húc đoán Thư An Ngọc cao từ 1,9 đến 2m, không biết đối phương có tập thể dục thường xuyên hay không, Thư An Ngọc không chỉ cao mà còn rất khỏe, nhìn ra được cơ bắp cuồn cuộn. xuyên qua lớp quần áo. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lê Húc không dám liều lĩnh, hết sức thận trọng, dù sao thì rõ ràng là anh nhất định không thể đánh bại Thư An Ngọc.
Này, vậy anh nên làm thế nào để trốn thoát?
Lê Húc mang dép lê ngồi trở lại ghế sô pha trước TV, xem chương trình tổng nghệ hài hước một hồi mà cười không nổi, nửa chừng quay về phòng ngủ, lúc này Thư An Ngọc vẫn quay đầu lại đầy nhạy bén, gần như khiến cho Lê Húc có chút nghi ngờ có phải hắn đang giám sát anh không.
Lê Húc trở lại phòng ngủ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: Không biết mình sống ở tầng nào, nhưng là độ cao luân hồi sau khi rơi xuống.
"-Ding Dong."
“Hửm?” Lê Húc tỉnh lại, Thư An Ngọc đã mở cửa bước ra khi anh đi khỏi phòng ngủ, nhưng ngay sau đó Thư AnNgọc lại đóng cửa lại. Lê Húc không nhịn được hỏi hắn: "Có ai bấm chuông cửa chăng?"
Thư An Ngọc nhìn trông cũng có vẻ khó hiểu: "Ngoài cửa không có ai."
Lê Húc đang nghĩ cách trốn thoát nên cũng không quá coi trọng chuyện này: “Chắc là đứa trẻ ở tầng khác, đừng quan tâm về chuyện đó.” Anh ngồi trở lại ghế sô pha, nghe tiếng cười trên TV anh có chút hụt hẫng: Rốt cuộc làm sao anh mới đi ra được, hôm nay gần hết một nửa ngày rồi.
Lê Húc càng ngày càng lo lắng, lo lắng đến mức vô thức cắn chặt đôi môi khô khốc.
"-Ding Dong."
Lại là người bấm chuông cửa, lần này Lê Húc đứng dậy nhanh hơn Thư An Ngọc và đi ra mở cửa, cáu kỉnh đến mức không nhớ nhìn ra mắt mèo trước, anh vừa mở cửa, liền bị người bên ngoài kéo một cánh tay kéo anh ra ngoài.
"Ai ?! Ahhh-"
Người kéo Lê Húc di chuyển cực nhanh, Lê Húc còn đá dép trong lúc giằng co, nhanh chóng bị người kia bịch miệng kéo vào nhà đối diện.
——Người này là hàng xóm của đối diện của Lê Húc.
Không biết có phải là ảo giác của Lê Húc hay không, nhưng anh cảm thấy nụ cười của Thư An Ngọc trở nên lạnh nhạt hơn khi nghe anh yêu cầu xem TV. Lê Húc có chút luống cuống: Không phải chứ, Thư An Ngọc đoán được anh muốn dựa vào tiếng TV để che đậy âm thanh trốn thoát sao?
Lê Húc hồi hộp bật TV và dừng lại ở một chương trình tổng nghệ vui nhộn. Thư An Ngọc đi theo liếc nhìn màn hình TV, xem xong nội dung chương trình liền xoay người đi vào phòng bếp.
Lê Húc vặn to âm lượng TV, sau đó cố ý giả vờ uống nước đứng dậy đi hai bước về phía cửa. Gần như ngay khi anh đứng dậy, Thư An Ngọc, người đang đứng trước bồn rửa, quay lại.
Lưng Lê Húc đổ mồ hôi lạnh: Thư An Ngọc có mắt sau lưng sao?
Lê Húc cố gắng bình tĩnh mà rót nước trong bình ra, Thư An Ngọc thấy động tác của anh, lau tay, đi về phía Lê Húc: "Bà xã, em muốn uống nước trái cây sao? Hôm qua anh có mua cam."
Lê Húc nhanh chóng lắc đầu: "Không cần, em uống nước lọc là được. Anh mi lo làm bếp đi đừng quan tâm đến em."
Thư An Ngọc nhìn anh một cái, đột nhiên nói: "Có phải em không có việc gì làm không, có thể giúp anh rửa rau không?"
"Gì?"
Lê Húc đột nhiên có chút căng thảng, do dự một hồi, đang muốn từ chối thì nghe được Thư An Ngọc nói: "Không cần nữa, em cứ xem Thẩm Viên đi."
Lê Húc không biết tại sao Thư An Ngọc đột nhiên thay đổi chủ ý, anh có chút sững sờ nhìn Thư An Ngọc xoay người trở lại phòng bếp.
Lê Húc nhìn chằm chằm vào bóng lưng bận rộn của Thư An Ngọc trước bồn rửa mặt một lúc, và đột nhiên nhận ra bồn rửa mặt hơi lùn so với Thư An Ngọc — có lẽ là do Thư An Ngọc quá cao to. Lê Húc đoán Thư An Ngọc cao từ 1,9 đến 2m, không biết đối phương có tập thể dục thường xuyên hay không, Thư An Ngọc không chỉ cao mà còn rất khỏe, nhìn ra được cơ bắp cuồn cuộn. xuyên qua lớp quần áo. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lê Húc không dám liều lĩnh, hết sức thận trọng, dù sao thì rõ ràng là anh nhất định không thể đánh bại Thư An Ngọc.
Này, vậy anh nên làm thế nào để trốn thoát?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Húc mang dép lê ngồi trở lại ghế sô pha trước TV, xem chương trình tổng nghệ hài hước một hồi mà cười không nổi, nửa chừng quay về phòng ngủ, lúc này Thư An Ngọc vẫn quay đầu lại đầy nhạy bén, gần như khiến cho Lê Húc có chút nghi ngờ có phải hắn đang giám sát anh không.
Lê Húc trở lại phòng ngủ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: Không biết mình sống ở tầng nào, nhưng là độ cao luân hồi sau khi rơi xuống.
"-Ding Dong."
“Hửm?” Lê Húc tỉnh lại, Thư An Ngọc đã mở cửa bước ra khi anh đi khỏi phòng ngủ, nhưng ngay sau đó Thư AnNgọc lại đóng cửa lại. Lê Húc không nhịn được hỏi hắn: "Có ai bấm chuông cửa chăng?"
Thư An Ngọc nhìn trông cũng có vẻ khó hiểu: "Ngoài cửa không có ai."
Lê Húc đang nghĩ cách trốn thoát nên cũng không quá coi trọng chuyện này: “Chắc là đứa trẻ ở tầng khác, đừng quan tâm về chuyện đó.” Anh ngồi trở lại ghế sô pha, nghe tiếng cười trên TV anh có chút hụt hẫng: Rốt cuộc làm sao anh mới đi ra được, hôm nay gần hết một nửa ngày rồi.
Lê Húc càng ngày càng lo lắng, lo lắng đến mức vô thức cắn chặt đôi môi khô khốc.
"-Ding Dong."
Lại là người bấm chuông cửa, lần này Lê Húc đứng dậy nhanh hơn Thư An Ngọc và đi ra mở cửa, cáu kỉnh đến mức không nhớ nhìn ra mắt mèo trước, anh vừa mở cửa, liền bị người bên ngoài kéo một cánh tay kéo anh ra ngoài.
"Ai ?! Ahhh-"
Người kéo Lê Húc di chuyển cực nhanh, Lê Húc còn đá dép trong lúc giằng co, nhanh chóng bị người kia bịch miệng kéo vào nhà đối diện.
——Người này là hàng xóm của đối diện của Lê Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro