Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 22
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Ngoài cửa tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng, Lê Húc vô cùng hoang mang, anh vội vàng ném hộp đen xuống đất, liếc nhìn Tang Trạch đã ngất xỉu trên mặt đất xoay người chạy về phòng ngủ.
Lê Húc run rẩy vuốt ngực ép bản thân bình tĩnh lại, lần đầu tiên anh phát hiện ra có gì đó không ổn là bởi vì những bức ảnh mà Tang Trạch cho anh xem - Lê Húc trong những bức ảnh kia chưa từng nhìn thẳng vào máy ảnh. Hơn nữa thái độ của Tang Trạch cũng rất lạ, nếu như hắn đã nói rằng mục đích của An Thư Ngọc là lừa tiền của Lê Húc, tại sao Tang Trạch lại không lo lắng cho sự an toàn của Lê Húc? Thời điểm sau khi kéo Lê Húc vào, Tang Trạch một câu cũng chưa từng hỏi qua Lê Húc ở chỗ Thư An Ngọc có an toàn hay không, Tang Trạch quá mức bình tĩnh.
Quan trọng nhất chính là, trực giác của Lê Húc cho anh biết rằng Tang Trạch rất kỳ quái.
Lê Húc dần dần bình tĩnh lại một chút, anh thở ra một hơi dài, lục lọi trong phòng Tang Trạch: Trong phòng ngủ trống rỗng, không có đồ trang trí, trong tủ chỉ có vài bộ quần áo - đơn giản giống như phòng khách sạn vậy.
Lê Húc không khỏi nhíu mày, đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, liền đi ra ngoài tìm kiếm những gian phòng khác: Phòng dành cho khách càng không giống nơi có người ở, ngay cả chăn mền cũng không có. Thư phòng ... mở không ra .
Lê Húc bước nhanh trở lại phòng khách, ngồi xổm trước mặt Tang Trạch đang bất tỉnh sờ vào túi quần áo của Tang Trạch, quả nhiên tìm được chìa khoá trong túi quần Tang Trạch. Lê Húc lấy chìa khoá đi, nhân tiện lấy cả điện thoại di động của Tang Trạch đi. Nhưng mà rất nhanh anh phát hiện điện thoại khóa cần có mật khẩu, lấy đi cũng vô dụng, thế là Lê Húc lại tiện tay ném điện thoại Tang Trạch qua một bên.
Lê Húc lấy chìa khoá mở cửa thư phòng, trong thư phòng không bật đèn cũng không có kéo rèm cửa sổ ra, Lê Húc trong hoàn cảnh tối tăm sờ theo vách tường trong chốc lát cuối cùng cũng tìm được công tắc bật đèn.
"Lạch cạch."
Sau khi bật đèn Lê Húc nhìn vào trong thư phòng thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh , một lát sau anh sắc mặt trắng bệch lảo đảo lùi về sau hai bước.
Ảnh, trên tường đều là ảnh, toàn bộ đều là hình của mình, mặc quần áo, không mặc quần áo, tỉnh, ngủ, ăn cơm, tắm rửa ... không chỗ nào là không có.
Điều đáng sợ nhất là, Lê Húc thậm chí còn tìm thấy một bức ảnh mình ngủ cùng người khác trên đó.
Lê Húc đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, cảm nhận được một loại cảm giác buồn nôn sợ hãi bị người ta theo dõi.
Trên bàn làm việc có một màn hình máy tính màn hình cong khổng lồ, Lê Húc nhấp chuột thì thấy màn hình sáng lên, trên đó xuất hiện đoạn video giám sát trước cửa, phòng khách, phòng ngủ và cả nhà bếp.
Thậm chí từ video theo dõi Lê Húc còn nhìn thấy được Thư An Ngọc từ nhà bếp cầm lấy một con dao đang muốn ra ngoài, anh giật nảy mình, lập tức chạy về phía cửa. Anh đứng ở cửa ra vào gấp đến độ dậm chân, cắn xuống cả lớp da chết trên môi, một lát sau một tia sáng loé lên anh mở điện thoại lên tìm kiếm video.
Lê Húc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chờ đến thời điểm chuông cửa lại một lần nữa vang lên cuối cùng tay anh run run mở ra một đoạn video. Trong điện thoại truyền đến âm thanh của người phụ nữ trung niên: "Làm gì đó! làm gì đó! Đừng gõ nữa!"
Lê Húc ghé mắt vào chỗ mắt mèo trên cửa, chớp mắt cũng không dám chớp căng thẳng nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Ở ngoài cửa Thư An Ngọc một tay để sau lưng, một tay khác bấm chuông cửa, vẻ mặt tỏ ra rất bình thường, giọng điệu lễ phép: "Xin chào, xin hỏi vừa rồi có nghe thấy tiếng động gì hay có thấy ai không?"
Lê Húc không dám nói lời nào, anh nín thở đứng ở trước cửa, nhưng Thư An Ngọc chậm chạp không chịu rời đi. Lê Húc không thể đem video vừa rồi phát lại lần nữa, dưới tình thế cấp bách tạy chạm phải một video khác, trong điện thoại nhất thời liền vang lên tiếng khóc đinh tai nhức óc của trẻ sơ sinh, Lê Húc tay chân luống cuống muốn tắt video đi, lại nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến giọng nói Thư An Ngọc:"Thật xin lỗi, không có thì thôi vậy."
Lê Húc tiến đến nhìn vào mắt mèo, trông thấy Thư An Ngọc quay người trở về nhà. Anh lập tức chạy về thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Thư An Ngọc đã đem con dao để lại nhà bếp.
Lê Húc ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, mồ hôi lạnh ứa ra, phải một lúc lâu sau anh mới hoàn hồn lại. Anh ngồi trên ghế thở hổn hển một hồi, một lúc sau anh đột nhiên đưa mắt nhìn Tang Trạch vẫn đang bất tỉnh trong phòng khách.
Lê Húc run rẩy vuốt ngực ép bản thân bình tĩnh lại, lần đầu tiên anh phát hiện ra có gì đó không ổn là bởi vì những bức ảnh mà Tang Trạch cho anh xem - Lê Húc trong những bức ảnh kia chưa từng nhìn thẳng vào máy ảnh. Hơn nữa thái độ của Tang Trạch cũng rất lạ, nếu như hắn đã nói rằng mục đích của An Thư Ngọc là lừa tiền của Lê Húc, tại sao Tang Trạch lại không lo lắng cho sự an toàn của Lê Húc? Thời điểm sau khi kéo Lê Húc vào, Tang Trạch một câu cũng chưa từng hỏi qua Lê Húc ở chỗ Thư An Ngọc có an toàn hay không, Tang Trạch quá mức bình tĩnh.
Quan trọng nhất chính là, trực giác của Lê Húc cho anh biết rằng Tang Trạch rất kỳ quái.
Lê Húc dần dần bình tĩnh lại một chút, anh thở ra một hơi dài, lục lọi trong phòng Tang Trạch: Trong phòng ngủ trống rỗng, không có đồ trang trí, trong tủ chỉ có vài bộ quần áo - đơn giản giống như phòng khách sạn vậy.
Lê Húc không khỏi nhíu mày, đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, liền đi ra ngoài tìm kiếm những gian phòng khác: Phòng dành cho khách càng không giống nơi có người ở, ngay cả chăn mền cũng không có. Thư phòng ... mở không ra .
Lê Húc bước nhanh trở lại phòng khách, ngồi xổm trước mặt Tang Trạch đang bất tỉnh sờ vào túi quần áo của Tang Trạch, quả nhiên tìm được chìa khoá trong túi quần Tang Trạch. Lê Húc lấy chìa khoá đi, nhân tiện lấy cả điện thoại di động của Tang Trạch đi. Nhưng mà rất nhanh anh phát hiện điện thoại khóa cần có mật khẩu, lấy đi cũng vô dụng, thế là Lê Húc lại tiện tay ném điện thoại Tang Trạch qua một bên.
Lê Húc lấy chìa khoá mở cửa thư phòng, trong thư phòng không bật đèn cũng không có kéo rèm cửa sổ ra, Lê Húc trong hoàn cảnh tối tăm sờ theo vách tường trong chốc lát cuối cùng cũng tìm được công tắc bật đèn.
"Lạch cạch."
Sau khi bật đèn Lê Húc nhìn vào trong thư phòng thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh , một lát sau anh sắc mặt trắng bệch lảo đảo lùi về sau hai bước.
Ảnh, trên tường đều là ảnh, toàn bộ đều là hình của mình, mặc quần áo, không mặc quần áo, tỉnh, ngủ, ăn cơm, tắm rửa ... không chỗ nào là không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều đáng sợ nhất là, Lê Húc thậm chí còn tìm thấy một bức ảnh mình ngủ cùng người khác trên đó.
Lê Húc đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, cảm nhận được một loại cảm giác buồn nôn sợ hãi bị người ta theo dõi.
Trên bàn làm việc có một màn hình máy tính màn hình cong khổng lồ, Lê Húc nhấp chuột thì thấy màn hình sáng lên, trên đó xuất hiện đoạn video giám sát trước cửa, phòng khách, phòng ngủ và cả nhà bếp.
Thậm chí từ video theo dõi Lê Húc còn nhìn thấy được Thư An Ngọc từ nhà bếp cầm lấy một con dao đang muốn ra ngoài, anh giật nảy mình, lập tức chạy về phía cửa. Anh đứng ở cửa ra vào gấp đến độ dậm chân, cắn xuống cả lớp da chết trên môi, một lát sau một tia sáng loé lên anh mở điện thoại lên tìm kiếm video.
Lê Húc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chờ đến thời điểm chuông cửa lại một lần nữa vang lên cuối cùng tay anh run run mở ra một đoạn video. Trong điện thoại truyền đến âm thanh của người phụ nữ trung niên: "Làm gì đó! làm gì đó! Đừng gõ nữa!"
Lê Húc ghé mắt vào chỗ mắt mèo trên cửa, chớp mắt cũng không dám chớp căng thẳng nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Ở ngoài cửa Thư An Ngọc một tay để sau lưng, một tay khác bấm chuông cửa, vẻ mặt tỏ ra rất bình thường, giọng điệu lễ phép: "Xin chào, xin hỏi vừa rồi có nghe thấy tiếng động gì hay có thấy ai không?"
Lê Húc không dám nói lời nào, anh nín thở đứng ở trước cửa, nhưng Thư An Ngọc chậm chạp không chịu rời đi. Lê Húc không thể đem video vừa rồi phát lại lần nữa, dưới tình thế cấp bách tạy chạm phải một video khác, trong điện thoại nhất thời liền vang lên tiếng khóc đinh tai nhức óc của trẻ sơ sinh, Lê Húc tay chân luống cuống muốn tắt video đi, lại nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến giọng nói Thư An Ngọc:"Thật xin lỗi, không có thì thôi vậy."
Lê Húc tiến đến nhìn vào mắt mèo, trông thấy Thư An Ngọc quay người trở về nhà. Anh lập tức chạy về thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Thư An Ngọc đã đem con dao để lại nhà bếp.
Lê Húc ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, mồ hôi lạnh ứa ra, phải một lúc lâu sau anh mới hoàn hồn lại. Anh ngồi trên ghế thở hổn hển một hồi, một lúc sau anh đột nhiên đưa mắt nhìn Tang Trạch vẫn đang bất tỉnh trong phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro