Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 33
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Lê Húc lấy lý do mất điện thoại di động để xin lại thông tin liên hệ của người phụ nữ kia, lúc này anh mới biết đối phương tên là Lưu Tiếu Trúc, một người bạn học cùng lớp với anh.
Lê Húc đã biết được rất nhiều tin tức từ miệng của Lưu Tiếu Trúc.
Ví dụ như tên điên Tang Trạch này đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác lầm tưởng rằng hắn chính là đối tượng kết hôn với Lê Húc. Hắn quang minh chính đại đội nón xanh cho Thư An Ngọc, vừa không sợ bị người khác vạch trần lại vừa không quan tâm đến thanh danh của mình… Đúng là một kẻ điên, bệnh tâm thần.
Ngoài những thông tin siêu sốt này, Lê Húc cũng thu được rất nhiều thông tin hữu ích.
Có một vài chuyện Tang Trạch không hề nói sai, bọn họ là người yêu từ thời đại học, họ cũng đã từng có một mối tình khiến người khác ghen tị, nhiều người nói rằng Lê Húc chính là người đã theo đuổi Tang Trạch trước. Đồng thời Lê Húc cũng biết được thân phận thật của Tang Trạch, hắn là một phú nhị đại được thừa hưởng rất nhiều tài sản từ cha mẹ, hơn nữa còn là con cưng của trời trong mắt người khác.
Lê Húc mang theo đống tin tức này, nặng nề rời khỏi trường học, sau đó quay đầu đến bệnh viện... Anh muốn xem thử bệnh của mình có thể chữa khỏi được hay không.
Kết quả thật khiến người khác thất vọng, bác sĩ không hề nhìn ra bất kỳ dị vật nào gây ảnh hưởng đến sức khoẻ của anh, còn về mặt tinh thần, có chăng là do gặp kích thích quá lớn... Lê Húc không nhớ được gì cả, anh cũng không biết mình có chịu đả kích gì về mặt tinh thần không. Tâm trạng của anh chìm xuống tận đáy cốc, sau khi ra khỏi bệnh viện, anh có cảm giác như trời sắp sập xuống.
Chẳng lẽ anh phải sống hết phần đời còn lại trong trạng thái mơ hồ, không nhớ rõ mọi chuyện hay sao? Anh có thể chạy trốn giống như vậy trong bao lâu? Chỉ cần Thư An Ngọc lấy mất cuốn nhật ký của anh, thì anh sẽ trở thành một bệnh nhân tâm thần cần có người giám hộ.
Không được! Không thể như vậy được!
"... Ting ting ting."
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên khiến Lê Húc bừng tỉnh, anh lấy lại tinh thần, lau lại mặt, sau đó cầm điện thoại di động lên, anh phát hiện người đang gọi cho mình chính là người vừa gặp hồi sáng - Lưu Tiếu Trúc.
Lê Húc nghi ngờ chớp mắt một cái, sau đó nhấc điện thoại di động.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "A Húc, em đang ở đâu?"
Lê Húc cảnh giác đến mức không trả lời ngay, đầu dây bên kia mất một lúc mới kịp phản ứng lại, giống như vừa nghĩ tới chuyện gì đó. "A, xin lỗi em, có phải em đã quên mất giọng nói của anh rồi không? Anh là Tang Trạch đây, em đang ở đâu, để anh tới đón em nhé."
Trong lòng Lê Húc thở phào nhẹ nhõm, "Tôi đang ở bệnh viện." Anh dừng lại một chút, do dự mở miệng nói. "Anh và Trúc Phi Tinh vẫn ổn đấy chứ? Tôi thấy cư dân mạng nói Trúc Phi Tinh mất tích."
Tang Trạch trả lời lại, "Anh không sao, Trúc Phi Tinh cũng không bị gì cả, chân của hắn bị thương nhẹ, anh tới đón em trước nhé."
Lê Húc cúp điện thoại, sau đó ngồi ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm chờ Tang Trạch. Trong tay anh đang cầm chính là CT chụp não bộ mà anh lấy từ bệnh viện, tâm trạng của anh hạ xuống, lại bắt đầu ngẩn người. Anh lại nghĩ đến tố chất nguy hiểm và sự thần kinh trong con người Tang Trạch, trong lòng anh càng ngày càng sầu lo. Nếu anh có thể nghĩ ra cách khác, anh nhất định phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi Tang Trạch.
"Ting ting."
Lê Húc cúi đầu, phát hiện Lưu Tiếu Trúc vừa gửi cho mình một tin nhắn.
[ Lê Húc... Có phải cậu ngoại tình cùng với người khác không? ]
Lê Húc cảm thấy vô cùng xấu hổ, gò má của anh bốc lên khí nóng, ngón tay dừng lại trên màn hình điện thoại di động, đánh được mấy chữ lại xoá mất, anh không biết nên trả lời lại như nào cho phải. Anh đang muốn trả lời lại là "Đúng vậy", thì cửa kính xe bị người gõ vang lên.
Lê Húc ngẩng đầu, anh thấy một người đàn ông đang đứng ngoài cửa xe. Vẻ mặt của đối phương vô cùng bình tĩnh, hắn dùng khẩu hình miệng gọi tên Lê Húc, không hiểu tại sao trong lòng Lê Húc lại cảm thấy hơi khó chịu, anh nghi ngờ cảm giác này xuất hiện là do ấn tượng trước kia với đối phương. Trong lòng anh nghĩ thầm, người này chắc hẳn là Tang Trạch nhỉ?
Lê Húc mở cửa xe đi ra ngoài, lúc này anh mới phát hiện Tang Trạch cao ngoài ý muốn. Lê Húc ngửa đầu nhìn người đàn ông cao hơn một cái đầu, anh cảm thấy có gì đó là lạ. Anh do dự, cuối cùng nhường lại ghế lái cho Tang Trạch. "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Tang Trạch mỉm cười nhìn Lê Húc, "Chúng ta đến căn biệt thự của anh ở vùng ngoại ô, nơi đó khá vắng người."
Đột nhiên, hắn dơ tay chạm vào khuôn mặt của Lê Húc, Lê Húc vô thức muốn né tránh. Động tác của Tang Trạch dừng lại một chút, cuối cùng hắn vẫn bỏ tay xuống. "Xin lỗi em, đáng ra anh nên tới sớm hơn một chút."
Lê Húc mím môi lại, đối mặt với Tang Trạch có một thái độ tốt đẹp như vậy, anh thật sự không thốt ra nổi những lời nói nặng nề. "... Không sao đâu."
Nói thật, anh cảm thấy vẻ ngoài của Tang Trạch rất bình thường, nhất cử nhất động của hắn cũng không thể người khác nhìn ra hắn là một tên tâm thần biến thái cuồng theo dõi.
Tầm mắt của Lê Húc dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú thoải mái của Tang Trạch một lúc, trong lòng thầm than ngắn thở dài, càng ngày càng sầu hơn. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, khó trách anh lại bị một tên tâm thần như vậy lừa dối.
Lê Húc đã biết được rất nhiều tin tức từ miệng của Lưu Tiếu Trúc.
Ví dụ như tên điên Tang Trạch này đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác lầm tưởng rằng hắn chính là đối tượng kết hôn với Lê Húc. Hắn quang minh chính đại đội nón xanh cho Thư An Ngọc, vừa không sợ bị người khác vạch trần lại vừa không quan tâm đến thanh danh của mình… Đúng là một kẻ điên, bệnh tâm thần.
Ngoài những thông tin siêu sốt này, Lê Húc cũng thu được rất nhiều thông tin hữu ích.
Có một vài chuyện Tang Trạch không hề nói sai, bọn họ là người yêu từ thời đại học, họ cũng đã từng có một mối tình khiến người khác ghen tị, nhiều người nói rằng Lê Húc chính là người đã theo đuổi Tang Trạch trước. Đồng thời Lê Húc cũng biết được thân phận thật của Tang Trạch, hắn là một phú nhị đại được thừa hưởng rất nhiều tài sản từ cha mẹ, hơn nữa còn là con cưng của trời trong mắt người khác.
Lê Húc mang theo đống tin tức này, nặng nề rời khỏi trường học, sau đó quay đầu đến bệnh viện... Anh muốn xem thử bệnh của mình có thể chữa khỏi được hay không.
Kết quả thật khiến người khác thất vọng, bác sĩ không hề nhìn ra bất kỳ dị vật nào gây ảnh hưởng đến sức khoẻ của anh, còn về mặt tinh thần, có chăng là do gặp kích thích quá lớn... Lê Húc không nhớ được gì cả, anh cũng không biết mình có chịu đả kích gì về mặt tinh thần không. Tâm trạng của anh chìm xuống tận đáy cốc, sau khi ra khỏi bệnh viện, anh có cảm giác như trời sắp sập xuống.
Chẳng lẽ anh phải sống hết phần đời còn lại trong trạng thái mơ hồ, không nhớ rõ mọi chuyện hay sao? Anh có thể chạy trốn giống như vậy trong bao lâu? Chỉ cần Thư An Ngọc lấy mất cuốn nhật ký của anh, thì anh sẽ trở thành một bệnh nhân tâm thần cần có người giám hộ.
Không được! Không thể như vậy được!
"... Ting ting ting."
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên khiến Lê Húc bừng tỉnh, anh lấy lại tinh thần, lau lại mặt, sau đó cầm điện thoại di động lên, anh phát hiện người đang gọi cho mình chính là người vừa gặp hồi sáng - Lưu Tiếu Trúc.
Lê Húc nghi ngờ chớp mắt một cái, sau đó nhấc điện thoại di động.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "A Húc, em đang ở đâu?"
Lê Húc cảnh giác đến mức không trả lời ngay, đầu dây bên kia mất một lúc mới kịp phản ứng lại, giống như vừa nghĩ tới chuyện gì đó. "A, xin lỗi em, có phải em đã quên mất giọng nói của anh rồi không? Anh là Tang Trạch đây, em đang ở đâu, để anh tới đón em nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Lê Húc thở phào nhẹ nhõm, "Tôi đang ở bệnh viện." Anh dừng lại một chút, do dự mở miệng nói. "Anh và Trúc Phi Tinh vẫn ổn đấy chứ? Tôi thấy cư dân mạng nói Trúc Phi Tinh mất tích."
Tang Trạch trả lời lại, "Anh không sao, Trúc Phi Tinh cũng không bị gì cả, chân của hắn bị thương nhẹ, anh tới đón em trước nhé."
Lê Húc cúp điện thoại, sau đó ngồi ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm chờ Tang Trạch. Trong tay anh đang cầm chính là CT chụp não bộ mà anh lấy từ bệnh viện, tâm trạng của anh hạ xuống, lại bắt đầu ngẩn người. Anh lại nghĩ đến tố chất nguy hiểm và sự thần kinh trong con người Tang Trạch, trong lòng anh càng ngày càng sầu lo. Nếu anh có thể nghĩ ra cách khác, anh nhất định phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi Tang Trạch.
"Ting ting."
Lê Húc cúi đầu, phát hiện Lưu Tiếu Trúc vừa gửi cho mình một tin nhắn.
[ Lê Húc... Có phải cậu ngoại tình cùng với người khác không? ]
Lê Húc cảm thấy vô cùng xấu hổ, gò má của anh bốc lên khí nóng, ngón tay dừng lại trên màn hình điện thoại di động, đánh được mấy chữ lại xoá mất, anh không biết nên trả lời lại như nào cho phải. Anh đang muốn trả lời lại là "Đúng vậy", thì cửa kính xe bị người gõ vang lên.
Lê Húc ngẩng đầu, anh thấy một người đàn ông đang đứng ngoài cửa xe. Vẻ mặt của đối phương vô cùng bình tĩnh, hắn dùng khẩu hình miệng gọi tên Lê Húc, không hiểu tại sao trong lòng Lê Húc lại cảm thấy hơi khó chịu, anh nghi ngờ cảm giác này xuất hiện là do ấn tượng trước kia với đối phương. Trong lòng anh nghĩ thầm, người này chắc hẳn là Tang Trạch nhỉ?
Lê Húc mở cửa xe đi ra ngoài, lúc này anh mới phát hiện Tang Trạch cao ngoài ý muốn. Lê Húc ngửa đầu nhìn người đàn ông cao hơn một cái đầu, anh cảm thấy có gì đó là lạ. Anh do dự, cuối cùng nhường lại ghế lái cho Tang Trạch. "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Tang Trạch mỉm cười nhìn Lê Húc, "Chúng ta đến căn biệt thự của anh ở vùng ngoại ô, nơi đó khá vắng người."
Đột nhiên, hắn dơ tay chạm vào khuôn mặt của Lê Húc, Lê Húc vô thức muốn né tránh. Động tác của Tang Trạch dừng lại một chút, cuối cùng hắn vẫn bỏ tay xuống. "Xin lỗi em, đáng ra anh nên tới sớm hơn một chút."
Lê Húc mím môi lại, đối mặt với Tang Trạch có một thái độ tốt đẹp như vậy, anh thật sự không thốt ra nổi những lời nói nặng nề. "... Không sao đâu."
Nói thật, anh cảm thấy vẻ ngoài của Tang Trạch rất bình thường, nhất cử nhất động của hắn cũng không thể người khác nhìn ra hắn là một tên tâm thần biến thái cuồng theo dõi.
Tầm mắt của Lê Húc dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú thoải mái của Tang Trạch một lúc, trong lòng thầm than ngắn thở dài, càng ngày càng sầu hơn. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, khó trách anh lại bị một tên tâm thần như vậy lừa dối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro