Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 35
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Lê Húc nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì anh chợt nhận ra mình không hề mất trí nhớ, anh vẫn còn nhớ rõ ký ức của ngày hôm qua. Suýt chút nữa anh đã không khống chế được bản thân mà lộ ra biểu cảm mừng như điên, nhưng ngay sau đó, anh lập tức phản ứng lại và nhịn xuống, vậy nên sắc mặt của anh trở nên vặn vẹo khó coi.
Lê Húc dừng khoảng chừng là hai giây, sau đó mới mở miệng hỏi. “Anh là ai?”
Người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt anh lộ ra biểu cảm vừa thất vọng lại vừa khổ sở. “Bà xã, anh là Thư An Ngọc đây, em lại quên anh là ai rồi sao?”
Lê Húc cảm thấy cổ họng của mình hơi khô khốc, vậy nên âm thanh phát ra từ trong miệng anh khàn khàn giống như một chiếc máy lâu ngày không được tu sửa. “... Thư An Ngọc?”
Thư An Ngọc nở một nụ cười với Lê Húc: “Đúng vậy, Thư trong thư thái, An trong an nhàn, Ngọc trong ngọc thạch. Bà xã à, em phải nhớ thật kỹ đó nha. Nhưng ngày thường em cứ gọi anh là ông xã là được.”
Lê Húc cảm thấy máu trong người đều đông lại, anh siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt mới khống chế không khiến cho bản thân mình phát run.
Thư An Ngọc? Thư An Ngọc… Tại sao người này lại có thể là Thư An Ngọc? Chẳng lẽ ngày hôm qua hắn đã giảm làm Tang Trạch để lừa dối anh hay sao?
Vậy Tang Trạch đã đi đâu? Cả Trúc Phi Tinh nữa, hắn đang ở chỗ nào?
Tang Trạch, Tang Trạch… Hắn vẫn ổn chứ?
Có lẽ là do Lê Húc đã im lặng và ngẩn người trong thời gian quá lâu, nên Thư An Ngọc lộ ra vẻ khó hiểu. “Bà xã, em bị làm sao vậy?”
Lê Húc mấp máy môi: “... Em quên mất.”
Thư An Ngọc chớp mắt, “Không sao cả, em chỉ đang bị bệnh mà thôi.” Hắn đưa tay sờ lên trán của Lê Húc, sau đó kinh ngạc thốt lên. “Bà xã à, em bị làm sao vậy, trán của em lạnh quá.”
Lê Húc vỗ mấy cái vào ngực của mình, anh cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập “thình thịch” không ngừng. “Không sao cả… Em chỉ cảm thấy hơi sợ thôi.” Anh liếc nhìn rèm cửa đang đóng chặt lại, “Mấy giờ rồi?”
Thư An Ngọc đỡ Lê Húc đứng dậy khỏi mặt đất, “Cũng sắp tới giờ phải dậy rồi, anh đi rửa mặt sau đó làm bữa sáng. Bà xã à, em có muốn ở trong phòng một lát nữa hay không?”
Lê Húc “ừm” một tiếng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Điện thoại của em đâu rồi? Em muốn nghịch điện thoại một lát."
Thư An Ngọc cúi đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt bắt đầu chuyển sang ảo não. “Ngày hôm qua, em chạy ra ngoài một mình nên đã làm mất điện thoại, lát nữa anh ra ngoài mua cho em một cái mới được không?"
Lê Húc ngẩng đầu nhìn Thư An Ngọc, trong lòng anh thấy hơi căng thẳng, anh muốn chạm vào ngón tay của mình nhưng đành cố gắng kiềm chế lại: "Vậy ... Anh có thể cho em mượn điện thoại di động của anh một lát được không?"
Động tác của Thư An Ngọc dừng lại, một lát sau, hắn chợt mỉm cười: “Đương nhiên là được.” Hắn mở khóa điện thoại di động của mình ra, sau đó đưa cho Lê Húc. “Chơi một lúc rồi xuống lầu ngay đấy nhé.”
Lê Húc nhìn bóng dáng Thư An Ngọc biến mất ở cửa phòng tắm, anh ta lập tức cúi đầu tìm kiếm thông tin điện thoại di động của Thư An Ngọc.
Điện thoại di động của Thư An Ngọc rất đơn giản, chỉ có một số phần mềm điện thoại di động thường hay dùng. Lê Húc mở wechat của Thư An Ngọc ra trước, anh phát hiện hắn đã thêm thông tin liên hệ của Lưu Tiếu Trúc vào ngày hôm qua.
Lê Húc nhấn vào thì thấy tin nhắn giữa hai người bọn họ.
Lưu Tiếu Trúc: [ Có lẽ là có hiểu lầm gì đó thôi… Lê Húc không giống hạng người sẽ ngoại tình lắm! ]
Lưu Tiếu Trúc: [ Hai người trở về rồi nói chuyện thẳng thắn với nhau đi… ]
Lưu Tiếu Trúc: [ Thành thật xin lỗi anh, tôi cứ nghĩ Tang Trạch mới là chồng của Lê Húc… Nhưng tại sao anh lại có điện thoại di động của Tang Trạch vậy? Tôi vừa nhắn tin cho Tang Trạch xong. ]
Thư An Ngọc: [ Đúng lúc tôi lại gặp được Tang Trạch. ]
Thư An Ngọc: [ Tôi sẽ nói chuyện lại với em ấy, hôm nay phải cảm ơn cô. ]
Ngoại trừ dòng tin nhắn này ra thì điện thoại di động của Thư An Ngọc vẫn rất bình thường. Lê Húc nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, xem đi xem lại mới phát hiện ra: Thư An Ngọc có điện thoại di động của Tang Trạch? Vậy Tang Trạch...
Một cảm giác sợ hãi đến mức rợn tóc gáy len lỏi trong lòng Lê Húc, anh chợt nhận ra có lẽ tình trạng lúc này của Tang Trạch cũng rất tồi tệ. Tang Trạch sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không? Thư An Ngọc… Chắc Thư An Ngọc không ngu ngốc đến mức ra tay giết người đâu nhỉ?
Thư An Ngọc vẫn chưa xoá lịch sử cuộc trò chuyện lần này, chẳng lẽ là do hắn chưa kịp xóa hay sao?
“Cạch.”
Thư An Ngọc từ trong phòng tắm đi ra, hắn mỉm cười nhìn Lê Húc, sau đó mở tủ quần áo ra, bắt đầu thản nhiên thay quần áo trước mặt Lê Húc.
Thư An Ngọc vừa cởi áo, Lê Húc đã nhìn thấy những đường cong cơ bắp căng tràn của hắn, anh lại nghĩ đến lực khống chế siêu mạnh của Thư An Ngọc đối với mình vào ngày hôm qua, trong lòng càng ngày càng thấy lạnh: Rốt cuộc là Thư An Ngọc đang muốn làm gì?
Lê Húc dám dùng một cây gậy để đánh Tang Trạch, nhưng anh lại không dám cho Thư An Ngọc một gậy giống như vậy từ phía sau… Bởi vì anh dám chắc rằng mình nhất định không thể chống lại được Thư An Ngọc.
Lê Húc chợt nghĩ đến xưng hô mà mình đã buột miệng thốt ra trước mặt Thư An Ngọc trong khoảnh khắc anh sắp ngất đi vào tối ngày hôm qua, anh nhìn bóng lưng của Thư An Ngọc, ngập ngừng nói. “Anh hai.”
Động tác mặc quần áo của Thư An Ngọc dừng lại một chút, hắn chậm rãi kéo vạt áo xuống, sau đó xoay người nhìn Lê Húc với vẻ mặt khó hiểu. “Cái gì?” Hắn nhìn thẳng vào mắt Lê Húc, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh lẽo. “Bà xã, em vừa nói gì?”
Lê Húc dừng khoảng chừng là hai giây, sau đó mới mở miệng hỏi. “Anh là ai?”
Người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt anh lộ ra biểu cảm vừa thất vọng lại vừa khổ sở. “Bà xã, anh là Thư An Ngọc đây, em lại quên anh là ai rồi sao?”
Lê Húc cảm thấy cổ họng của mình hơi khô khốc, vậy nên âm thanh phát ra từ trong miệng anh khàn khàn giống như một chiếc máy lâu ngày không được tu sửa. “... Thư An Ngọc?”
Thư An Ngọc nở một nụ cười với Lê Húc: “Đúng vậy, Thư trong thư thái, An trong an nhàn, Ngọc trong ngọc thạch. Bà xã à, em phải nhớ thật kỹ đó nha. Nhưng ngày thường em cứ gọi anh là ông xã là được.”
Lê Húc cảm thấy máu trong người đều đông lại, anh siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt mới khống chế không khiến cho bản thân mình phát run.
Thư An Ngọc? Thư An Ngọc… Tại sao người này lại có thể là Thư An Ngọc? Chẳng lẽ ngày hôm qua hắn đã giảm làm Tang Trạch để lừa dối anh hay sao?
Vậy Tang Trạch đã đi đâu? Cả Trúc Phi Tinh nữa, hắn đang ở chỗ nào?
Tang Trạch, Tang Trạch… Hắn vẫn ổn chứ?
Có lẽ là do Lê Húc đã im lặng và ngẩn người trong thời gian quá lâu, nên Thư An Ngọc lộ ra vẻ khó hiểu. “Bà xã, em bị làm sao vậy?”
Lê Húc mấp máy môi: “... Em quên mất.”
Thư An Ngọc chớp mắt, “Không sao cả, em chỉ đang bị bệnh mà thôi.” Hắn đưa tay sờ lên trán của Lê Húc, sau đó kinh ngạc thốt lên. “Bà xã à, em bị làm sao vậy, trán của em lạnh quá.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Húc vỗ mấy cái vào ngực của mình, anh cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập “thình thịch” không ngừng. “Không sao cả… Em chỉ cảm thấy hơi sợ thôi.” Anh liếc nhìn rèm cửa đang đóng chặt lại, “Mấy giờ rồi?”
Thư An Ngọc đỡ Lê Húc đứng dậy khỏi mặt đất, “Cũng sắp tới giờ phải dậy rồi, anh đi rửa mặt sau đó làm bữa sáng. Bà xã à, em có muốn ở trong phòng một lát nữa hay không?”
Lê Húc “ừm” một tiếng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Điện thoại của em đâu rồi? Em muốn nghịch điện thoại một lát."
Thư An Ngọc cúi đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt bắt đầu chuyển sang ảo não. “Ngày hôm qua, em chạy ra ngoài một mình nên đã làm mất điện thoại, lát nữa anh ra ngoài mua cho em một cái mới được không?"
Lê Húc ngẩng đầu nhìn Thư An Ngọc, trong lòng anh thấy hơi căng thẳng, anh muốn chạm vào ngón tay của mình nhưng đành cố gắng kiềm chế lại: "Vậy ... Anh có thể cho em mượn điện thoại di động của anh một lát được không?"
Động tác của Thư An Ngọc dừng lại, một lát sau, hắn chợt mỉm cười: “Đương nhiên là được.” Hắn mở khóa điện thoại di động của mình ra, sau đó đưa cho Lê Húc. “Chơi một lúc rồi xuống lầu ngay đấy nhé.”
Lê Húc nhìn bóng dáng Thư An Ngọc biến mất ở cửa phòng tắm, anh ta lập tức cúi đầu tìm kiếm thông tin điện thoại di động của Thư An Ngọc.
Điện thoại di động của Thư An Ngọc rất đơn giản, chỉ có một số phần mềm điện thoại di động thường hay dùng. Lê Húc mở wechat của Thư An Ngọc ra trước, anh phát hiện hắn đã thêm thông tin liên hệ của Lưu Tiếu Trúc vào ngày hôm qua.
Lê Húc nhấn vào thì thấy tin nhắn giữa hai người bọn họ.
Lưu Tiếu Trúc: [ Có lẽ là có hiểu lầm gì đó thôi… Lê Húc không giống hạng người sẽ ngoại tình lắm! ]
Lưu Tiếu Trúc: [ Hai người trở về rồi nói chuyện thẳng thắn với nhau đi… ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Tiếu Trúc: [ Thành thật xin lỗi anh, tôi cứ nghĩ Tang Trạch mới là chồng của Lê Húc… Nhưng tại sao anh lại có điện thoại di động của Tang Trạch vậy? Tôi vừa nhắn tin cho Tang Trạch xong. ]
Thư An Ngọc: [ Đúng lúc tôi lại gặp được Tang Trạch. ]
Thư An Ngọc: [ Tôi sẽ nói chuyện lại với em ấy, hôm nay phải cảm ơn cô. ]
Ngoại trừ dòng tin nhắn này ra thì điện thoại di động của Thư An Ngọc vẫn rất bình thường. Lê Húc nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, xem đi xem lại mới phát hiện ra: Thư An Ngọc có điện thoại di động của Tang Trạch? Vậy Tang Trạch...
Một cảm giác sợ hãi đến mức rợn tóc gáy len lỏi trong lòng Lê Húc, anh chợt nhận ra có lẽ tình trạng lúc này của Tang Trạch cũng rất tồi tệ. Tang Trạch sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không? Thư An Ngọc… Chắc Thư An Ngọc không ngu ngốc đến mức ra tay giết người đâu nhỉ?
Thư An Ngọc vẫn chưa xoá lịch sử cuộc trò chuyện lần này, chẳng lẽ là do hắn chưa kịp xóa hay sao?
“Cạch.”
Thư An Ngọc từ trong phòng tắm đi ra, hắn mỉm cười nhìn Lê Húc, sau đó mở tủ quần áo ra, bắt đầu thản nhiên thay quần áo trước mặt Lê Húc.
Thư An Ngọc vừa cởi áo, Lê Húc đã nhìn thấy những đường cong cơ bắp căng tràn của hắn, anh lại nghĩ đến lực khống chế siêu mạnh của Thư An Ngọc đối với mình vào ngày hôm qua, trong lòng càng ngày càng thấy lạnh: Rốt cuộc là Thư An Ngọc đang muốn làm gì?
Lê Húc dám dùng một cây gậy để đánh Tang Trạch, nhưng anh lại không dám cho Thư An Ngọc một gậy giống như vậy từ phía sau… Bởi vì anh dám chắc rằng mình nhất định không thể chống lại được Thư An Ngọc.
Lê Húc chợt nghĩ đến xưng hô mà mình đã buột miệng thốt ra trước mặt Thư An Ngọc trong khoảnh khắc anh sắp ngất đi vào tối ngày hôm qua, anh nhìn bóng lưng của Thư An Ngọc, ngập ngừng nói. “Anh hai.”
Động tác mặc quần áo của Thư An Ngọc dừng lại một chút, hắn chậm rãi kéo vạt áo xuống, sau đó xoay người nhìn Lê Húc với vẻ mặt khó hiểu. “Cái gì?” Hắn nhìn thẳng vào mắt Lê Húc, biểu cảm trên mặt trở nên lạnh lẽo. “Bà xã, em vừa nói gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro