Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới
Chương 44
Ngã Gia A Đãi Manh Manh Đát
2024-08-19 14:12:31
Vẻ mặt vui mừng của Lê Húc đột nhiên sụp đổ, bả vai của anh trùng xuống, không nói nên lời.
Thư An Ngọc tiếp tục mở miệng, “Hơn nữa Tang Trạch có nhiều cơ hội gặp mặt với em, rất có thể hắn chính là người đã lừa em, chuyện em mất trí nhớ người được lợi nhiều nhất cũng là hắn.”
Nghĩ đến những chuyện mà trước đây Tang Trạch đã từng làm, Lê Húc miễn cưỡng đưa lời buộc tội Tang Trạch của Thư An Ngọc vào diện suy xét, anh đổi một câu hỏi mới. “Vậy còn Trúc Phi Tinh, anh có biết anh ta không?”
Hàng mi của Thư An khẽ nhúc nhích, sắc mặt lạnh đi vài phần, hắn không trả lời câu hỏi của Lê Húc mà hỏi Lê Húc một câu hỏi khác. “Em thích Trúc Phi Tinh bởi vì khuôn mặt của hắn sao?”
Ánh mắt của Lê Húc dừng lại trên khuôn mặt bực tức khó chịu của Thư An Ngọc, một lát sau, anh mới thận trọng lên tiếng. “Tôi là người nông cạn đến như vậy sao?”
Thư An Ngọc không biết mình có nên tin lời ngụy biện của Lê Húc hay không, anh cười giễu một tiếng, "Ai biết được. Trúc Phi Tinh? Anh không biết em nghĩ gì, nhưng em đối xử với hắn thật sự rất tốt."
Còn đối xử tốt như thế nào thì Thư An Ngọc mím môi không nói. Khi hắn cười rộ lên nhìn như ánh mặt trời xán lạn, khi không cười lại nghiêm túc và khiến người khác cảm thấy mười phần áp bách. Lê Húc cũng không dám hỏi chi tiết, anh chỉ đành khô khan đồng ý. “Phải không?” Anh muốn moi thêm nhiều thông tin khác từ trong miệng của Thư An Ngọc, anh thử thăm dò hỏi tiếp. “Còn gì nữa không, hết rồi sao?”
Thư An Ngọc không muốn anh được toại nguyện, “Tại sao anh lại phải nói cho em biết về tình nhân của em?” Dường như hắn không còn kiên nhẫn nữa, “Em nhất định phải tiếp tục giằng co qua lại với anh như vậy sao? Em định trói anh đến ngày mai, chờ em mất trí nhớ tỉnh lại, đọc cuốn nhật ký trong phòng ngủ xong lại dây dưa với anh đến ngày hôm sau hay sao?”
Đương nhiên là Lê Húc không muốn. Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất của anh, dù sao thì anh cũng không dám đảm bảo ngày mai mình sẽ không mất trí nhớ như ngày hôm nay. Lê Húc rất muốn giải quyết cho xong chuyện này trong ngày hôm nay, anh mím môi. “Vậy anh muốn thế nào đây?”
Thư An Ngọc bình tĩnh nhìn chằm chằm anh, một lát sau, giọng điệu của hắn chợt mềm xuống. “Được rồi, anh có thể thả người đi.”
Lê Húc kinh ngạc, anh không hiểu tại sao Thư An Ngọc lại đột nhiên thay đổi chủ ý, anh không dám tin, nửa tin nửa ngờ mở miệng hỏi lại. “Thật sao?”
Thư An Ngọc gật đầu: “Đương nhiên, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện, đó là không qua lại với bọn họ nữa.” Nói tới đây, Thư An Ngọc chợt bật cười. “Đối phó với mình anh chẳng phải là dễ hơn đối phó với ba người hay sao?”
Lần này, Lê Húc hơi do dự một chút, nhưng anh không nghĩ một mình mình có thể đối phó được với Thư An Ngọc. Lỡ như đồng ý với yêu cầu Thư An Ngọc nhưng lại đi vào ngõ cụt thì sao, lúc đó chẳng phải tự vác đá đập vào chân mình à?
Nhưng dường như Thư An Ngọc đã hiểu lầm lý do khiến Lê Húc do dự, hắn lạnh mạnh nói. “Tại sao, muốn em chia tay với bọn họ cũng khó khăn đến như vậy ư?”
Lê Húc luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, anh hỏi Thư An Ngọc. “Nhưng nếu bây giờ tôi đồng ý với yêu cầu của anh, lỡ như lần sau tôi quên thì phải làm sao?”
Thư An Ngọc nhìn anh chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn và tập trung như muốn nhìn thấu Lê Húc. Trước khi Lê Húc cảm thấy khó chịu và có ý định tránh né ánh mắt của hắn, hắn đã chậm rãi nói. “Không sao cả, anh chỉ muốn xem thử thái độ của em. Em có đồng ý không? Không được thích bọn họ nữa.”
Lê Húc liếm môi, anh chơi một chút thủ đoạn về ngôn ngữ: “... Hiện giờ tôi thật sự không thích bọn họ nữa rồi.” Dù sao thì anh cũng chưa nhìn thấy bọn họ.
Nghe thấy câu trả lời của Lê Húc, cuối cùng thì khuôn mặt u ám của Thư An Ngọc cũng lộ ra một nụ cười vi diệu. “Vậy thì tốt rồi.” Đầu gối của hắn chợt dịch chuyển giống như muốn đứng dậy khỏi giường, Lê Húc lập tức cảnh giác lùi về phía sau một bước.
Mặc dù biết hai tay của Thư An Ngọc đang bị trói sau lưng, nhưng Lê Húc vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm hắn, anh sợ giây tiếp theo đối phương sẽ nhào đến bên cạnh mình. “Anh muốn làm gì?”
Thư An Ngọc giẫm một chân lên mặt đất, chân còn lại đứng ở mép giường, hắn chợt mỉm cười. “Nếu anh không xuống giường, bọn họ phải đi ra thế nào đây?”
Thư An Ngọc tiếp tục mở miệng, “Hơn nữa Tang Trạch có nhiều cơ hội gặp mặt với em, rất có thể hắn chính là người đã lừa em, chuyện em mất trí nhớ người được lợi nhiều nhất cũng là hắn.”
Nghĩ đến những chuyện mà trước đây Tang Trạch đã từng làm, Lê Húc miễn cưỡng đưa lời buộc tội Tang Trạch của Thư An Ngọc vào diện suy xét, anh đổi một câu hỏi mới. “Vậy còn Trúc Phi Tinh, anh có biết anh ta không?”
Hàng mi của Thư An khẽ nhúc nhích, sắc mặt lạnh đi vài phần, hắn không trả lời câu hỏi của Lê Húc mà hỏi Lê Húc một câu hỏi khác. “Em thích Trúc Phi Tinh bởi vì khuôn mặt của hắn sao?”
Ánh mắt của Lê Húc dừng lại trên khuôn mặt bực tức khó chịu của Thư An Ngọc, một lát sau, anh mới thận trọng lên tiếng. “Tôi là người nông cạn đến như vậy sao?”
Thư An Ngọc không biết mình có nên tin lời ngụy biện của Lê Húc hay không, anh cười giễu một tiếng, "Ai biết được. Trúc Phi Tinh? Anh không biết em nghĩ gì, nhưng em đối xử với hắn thật sự rất tốt."
Còn đối xử tốt như thế nào thì Thư An Ngọc mím môi không nói. Khi hắn cười rộ lên nhìn như ánh mặt trời xán lạn, khi không cười lại nghiêm túc và khiến người khác cảm thấy mười phần áp bách. Lê Húc cũng không dám hỏi chi tiết, anh chỉ đành khô khan đồng ý. “Phải không?” Anh muốn moi thêm nhiều thông tin khác từ trong miệng của Thư An Ngọc, anh thử thăm dò hỏi tiếp. “Còn gì nữa không, hết rồi sao?”
Thư An Ngọc không muốn anh được toại nguyện, “Tại sao anh lại phải nói cho em biết về tình nhân của em?” Dường như hắn không còn kiên nhẫn nữa, “Em nhất định phải tiếp tục giằng co qua lại với anh như vậy sao? Em định trói anh đến ngày mai, chờ em mất trí nhớ tỉnh lại, đọc cuốn nhật ký trong phòng ngủ xong lại dây dưa với anh đến ngày hôm sau hay sao?”
Đương nhiên là Lê Húc không muốn. Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất của anh, dù sao thì anh cũng không dám đảm bảo ngày mai mình sẽ không mất trí nhớ như ngày hôm nay. Lê Húc rất muốn giải quyết cho xong chuyện này trong ngày hôm nay, anh mím môi. “Vậy anh muốn thế nào đây?”
Thư An Ngọc bình tĩnh nhìn chằm chằm anh, một lát sau, giọng điệu của hắn chợt mềm xuống. “Được rồi, anh có thể thả người đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Húc kinh ngạc, anh không hiểu tại sao Thư An Ngọc lại đột nhiên thay đổi chủ ý, anh không dám tin, nửa tin nửa ngờ mở miệng hỏi lại. “Thật sao?”
Thư An Ngọc gật đầu: “Đương nhiên, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện, đó là không qua lại với bọn họ nữa.” Nói tới đây, Thư An Ngọc chợt bật cười. “Đối phó với mình anh chẳng phải là dễ hơn đối phó với ba người hay sao?”
Lần này, Lê Húc hơi do dự một chút, nhưng anh không nghĩ một mình mình có thể đối phó được với Thư An Ngọc. Lỡ như đồng ý với yêu cầu Thư An Ngọc nhưng lại đi vào ngõ cụt thì sao, lúc đó chẳng phải tự vác đá đập vào chân mình à?
Nhưng dường như Thư An Ngọc đã hiểu lầm lý do khiến Lê Húc do dự, hắn lạnh mạnh nói. “Tại sao, muốn em chia tay với bọn họ cũng khó khăn đến như vậy ư?”
Lê Húc luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, anh hỏi Thư An Ngọc. “Nhưng nếu bây giờ tôi đồng ý với yêu cầu của anh, lỡ như lần sau tôi quên thì phải làm sao?”
Thư An Ngọc nhìn anh chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn và tập trung như muốn nhìn thấu Lê Húc. Trước khi Lê Húc cảm thấy khó chịu và có ý định tránh né ánh mắt của hắn, hắn đã chậm rãi nói. “Không sao cả, anh chỉ muốn xem thử thái độ của em. Em có đồng ý không? Không được thích bọn họ nữa.”
Lê Húc liếm môi, anh chơi một chút thủ đoạn về ngôn ngữ: “... Hiện giờ tôi thật sự không thích bọn họ nữa rồi.” Dù sao thì anh cũng chưa nhìn thấy bọn họ.
Nghe thấy câu trả lời của Lê Húc, cuối cùng thì khuôn mặt u ám của Thư An Ngọc cũng lộ ra một nụ cười vi diệu. “Vậy thì tốt rồi.” Đầu gối của hắn chợt dịch chuyển giống như muốn đứng dậy khỏi giường, Lê Húc lập tức cảnh giác lùi về phía sau một bước.
Mặc dù biết hai tay của Thư An Ngọc đang bị trói sau lưng, nhưng Lê Húc vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm hắn, anh sợ giây tiếp theo đối phương sẽ nhào đến bên cạnh mình. “Anh muốn làm gì?”
Thư An Ngọc giẫm một chân lên mặt đất, chân còn lại đứng ở mép giường, hắn chợt mỉm cười. “Nếu anh không xuống giường, bọn họ phải đi ra thế nào đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro