Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi
Chơi cùng nhau
Mặc Tây Kha
2024-11-19 07:16:14
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc mặc quần áo của mình, trông còn khá có cảm giác “mặc đồ bạn trai”, hắn cảm thấy mừng thầm trong lòng.
Hắn cảm thấy thích nhìn người mình thích mặc quần áo của hắn, bị bao quanh bởi hơi thở của mình, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thỏa mãn.
Mễ Nhạc nhìn gương, sửa sang lại kiểu tóc của mình, nỗ lực để không bị bộ quần áo trẻ trâu này làm cho mất hình tượng. Cũng may lúc nãy cậu dã rửa mặt trước, bằng không tình huống này càng khó coi.
Cảm thấy hình tượng đã không thành vấn đề, Mễ Nhạc mới ra khỏi phòng đi làm thủ tục nhận thẻ.
Bởi vì phải nhận thẻ phòng mới, cần phải tự mình ký tên mới có thể nhận.
Mễ Nhạc gian nan trở về, Đồng Dật đang ở trong phòng, chuẩn bị bàn ăn, trên bàn bày hai phần bữa sáng.
Đồ ăn của Đồng Dật chiếm 80% diện tích, đồ ăn Mễ Nhạc chiếm chỉ 20% thôi.
Mễ Nhạc chỉ ăn một chén cháo.
“Phục vụ trực tiếp đưa đến nơi này, cậu cùng tôi ăn một chút đi, chén cũng nặng lắm đó.” Đồng Dật cầm dao nĩa bắt đầu chia phần ăn qua một dĩa khác.
Hai loại mỳ Ý lấy ra một ít, pizza cắt một miếng nhỏ, cộng thêm một chút Sarah.
“Dao nĩa tôi không có dùng, rất sạch sẽ, cậu ăn một chút đi.” Đồng Dật biết Mễ Nhạc khó chiều, cố ý nhấn mạnh một chút.
Mễ Nhạc chần chờ một chút vẫn ngồi xuống, cầm lấy muỗng ăn một ngụm cháo rồi trả lời: “Tôi không ăn đâu.”
“Ăn như vậy có khác gì không ăn, thành viên trong đội của tôi nếu ăn sáng bằng cháo, tuyệt đối phải ăn một thùng, tôi cũng có thấy họ mập đâu.” Đồng Dật đem dĩa đồ ăn đẩy đến trước mặt Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc nhìn thức ăn có chút thèm, có điều vẫn tỏ vẻ rụt rè hỏi: “Cậu không hiểu ngôn ngữ, sao lấy xin được cái dĩa vậy?”
“Tôi sử dụng ngôn ngữ cơ thể với phục vụ, chỉ vào cái dĩa, sau đó lại giơ lên một ngón tay, cậu ấy hiểu nên đem đến đây.” Đồng Dật nói còn rất hưng phấn.
“Giỏi.”
“Một hồi chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi nha, tôi đặt vé khứ hồi vào cuối ngày nghỉ lận.” Đồng Dật đột nhiên đề nghị.
Đồng Dật đến đây tham gia hôn lễ, vốn dĩ muốn ở lại đây chơi mấy ngày, xem như du lịch luôn.
Lúc trước hắn muốn tìm công ty du lịch, từ đó tìm xe, lái xe mang Đồng Dật đi thăm thú khắp nơi, còn có thể hướng dẫn riêng cho hắn.
Có điều, Mễ Nhạc cũng ở đây, hắn muốn rủ Mễ Nhạc đi cùng.
“Cậu đứng ở một điểm du lịch, giả vờ đang cố gắng ngắm cảnh, trong vòng 30 phút, sẽ có ba đoàn du lịch trong nước xuất hiện bên cạnh cậu để thuyết minh. Nếu cậu ghét bỏ giọng địa phương không hiểu, cậu có thể đợi một chút, có lẽ sau đó một hồi sẽ có đoàn du lịch Đông Bắc đến đây thuyết minh bằng giọng Đông Bắc cho cậu nghe.” Mễ Nhạc không có hứng thú với điều này.
“Vi diệu vậy sao?”
“Đúng vậy, quốc nội hiện nay rất thích du lịch, mua túi xách, mua son môi. Thế giới rộng lớn như vậy, đi đây đi đó để ngắm nhìn, làm được ba điểm này thì giống như đã bước vào giới thời trang vậy. Đây là lựa chọn hàng đầu của các bạn trẻ để chụp ảnh khoe với bạn bè.”
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc, đột nhiên cảm thấy Mễ Nhạc thật sự đã dần dần trở nên thân thiết với hắn hơn, nếu như trước đây, Mễ Nhạc sao có thể nói những điều này với hắn chứ?
Trong lúc nói chuyện, Mễ Nhạc ăn một cách thích thú.
Khi Mễ Nhạc ăn hết một bát cháo, đồ ăn mà Đồng Dật đã chia cho cậu cũng đã được ăn hết.
Đồng Dật đột nhiên hối hận vì đã không chia cho cậu nhiều hơn, Mễ Nhạc phải ăn nhiều một chút thì mới có da có thịt hơn.
Hắn luôn cảm thấy Mễ Nhạc giống như một món đồ trang trí công nghệ, chỉ có phần thân trên, còn phần thân dưới chỉ là hai sợi dây, treo hai bàn chân lủng lẳng.
Chân quá nhỏ.
Chân vừa dài vừa gầy, nhìn trên màn hình thì khá đẹp, nhưng ở hiện thực thì khiến người ta đau lòng.
Khi Mễ Nhạc đang ăn những miếng cuối cùng, Đồng Dật lấy điện thoại ra chụp Mễ Nhạc một tấm hình.
Mễ Nhạc lập tức nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Khó có được lúc cậu mặc quần áo của tôi, tôi muốn chụp một bức.”
“Không được đăng lên vòng bạn bè, không được đăng lên Weibo.”
“Khá đẹp nha, có 'cảm giác bạn trai' lắm.” Đồng Dật lấy điện thoại ra đưa cho Mễ Nhạc xem.
Mễ Nhạc nghe thấy “cảm giác bạn trai” thì hơi nhíu mày.
Trên thực tế, cậu khá nhạy cảm với vấn đề này, vươn tay muốn cướp lấy điện thoại: “Hay là xóa đi.”
“Không.” Đồng Dật lập tức khóa màn hình, bỏ điện thoại vào quần ngay háng của mình: “Có năng lực thì đến mà móc.”
Mễ Nhạc: “...”
Mễ Nhạc cố gắng trở về phòng để không nghe hắn nói, nhưng Đồng Dật vẫn luôn đi theo sau cậu, nhắc nhở: “Hai chúng ta đi ra ngoài chơi đi, tôi sẽ trả tiền, cậu muốn gì tôi cũng mua hết cho cậu.”
“Không đi, tôi muốn ở lại xem kịch bản.”
“Chúng ta đi biển chơi cũng được mà.”
“Không đi, trong viện đã có bể bơi rồi.”
Nhưng cái sự cố gắng này đã tan nát, vì Tả Khâu Minh Húc đột nhiên xuất hiện, mặc một cái áo sơ mi mỏng, quần cộc hoa, nhìn thấy hai người họ liền hào hứng hỏi: “Chúng ta đi chơi không?”
Mễ Nhạc: “...”
Sao cậu trước kia không biết Tả Khâu Minh Húc không có mắt nhìn như vậy chứ?
Tả Khâu Minh Húc đi tới hỏi: “Mạt Mạt, bộ quần áo này không phải phong cách của cậu.”
“Bộ quần áo này là của tôi.” Đồng Dật chỉ vào quần áo nói.
“Hả?!” Tả Khâu một bộ mặt kinh ngạc.
Mễ Nhạc lập tức giải thích: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Sau đó nhanh chóng kể lại sự việc vừa xảy ra.
Tả Khâu Minh Húc nghe xong gật gật đầu, tay thủ thế “ok”: “Hiểu rồi.”
Cậu và Tả Khâu Minh Húc là bạn thân, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Tả Khâu Minh Húc có thể là người duy nhất biết Mễ Nhạc là gay, vì vậy Mễ Nhạc sợ cậu ta hiểu lầm.
Ba người cùng nhau vào phòng Mễ Nhạc, Tả Khâu Minh Húc còn cùng Đồng Dật ngồi trên sô pha trong phòng cậu trò chuyện rất vui vẻ.
Mễ Nhạc liền nhìn chằm chằm hai người họ, kết quả là hai người họ đều không để ý đến cậu.
“Hôm qua tôi nhìn thấy cậu thì cực kỳ kinh ngạc, cậu làm sao trà trộn vào đây được? Vào đây để theo đuổi minh tinh hả?” Tả Khâu Minh Húc hỏi Đồng Dật.
“Tôi mà theo đuổi tinh cái gì chứ, đều là minh tinh nguyện ý theo đuổi tôi thì có.”
“Vậy cậu làm sao mà trà trộn vào đây được?”
“Chính là vì bữa tiệc rượu kia muốn kéo nhà tài trợ, liền kéo một ông già coi tiền như rác, đó chính là ba tôi.” Đồng Dật trả lời.
“Tôi không quá để ý.” Tả Khâu lắc đầu, “Tôi uống ba ly rượu đã say, chỉ nhìn thấy cậu một lần trong đám đông, sau đó liền ngã xuống, còn không thể bò dậy được nữa.”
Đồng Dật cười hắc hắc, sau đó nhìn về phía Mễ Nhạc: “Cậu nhanh sắp xếp đồ đạc đi, chúng tôi đều đang chờ cậu đi ra ngoài nè.”
“Thật muốn đi ra ngoài sao?” Mễ Nhạc bực bội hỏi.
“Chứ sao nữa, tranh thủ tuổi trẻ hưởng thụ cuộc sống một chút, thỉnh thoảng đăng bài lên vòng bạn bè, thể hiện sự tồn tại của mình, làm cho những người quan tâm đến cậu hiểu biết một chút về cậu cũng không tệ.” Đồng Dật bắt đầu nấu canh gà ngũ vị.
Mễ Nhạc rốt cuộc cũng thỏa hiệp, đến vali tìm quần áo, tiếp theo lấy một cái bàn ủi mini, khiến Đồng Dật ngạc nhiên: “Thật quá cầu kỳ.”
“Nghệ sĩ mà.” Tả Khâu Minh Húc rất hiểu: “Sau này tôi cũng sẽ như vậy, dù sao sao này tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn cậu ấy.”
*
Nơi này là thành phố du lịch.
Quả nhiên như Mễ Nhạc nói, nơi nơi đều là người cùng quốc gia, ngay cả người bán hàng cũng nói lưu loát tiếng Trung.
Đồng Dật đi đến cửa sổ gọi một ly trà gấu trúc, lại gọi cho Tả Khâu Minh Húc một ly trà chanh hồng, sau đó nói với người bán hàng: “Ly cuối cùng, cô pha một ly nước khoáng, sau đó gắn nhãn lên, cắm ống hút vào là được, bao nhiêu tiền cô cứ tính?”
Người bán hàng ngạc nhiên, nhìn trộm ba người bọn họ.
Tả Khâu Minh Húc còn xem như bình thường, nhưng Đồng Dật thì quá thái quá, đội mũ, đeo kính râm, trời nóng mà còn đeo khẩu trang.
Trên người cũng là quần áo dài.
Mễ Nhạc cũng không khá hơn bao nhiêu, cũng đội mũ và đeo kính râm, khẩu trang, mặc thì còn tạm được, ít nhất quần dài thì là quần rách gối, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng trẻo ở đầu gối.
Ba người cầm nước đi khỏi không lâu, Mễ Nhạc nhịn không được hỏi Đồng Dật: “Sao cậu lại muốn che kín mít như vậy?”
“Vừa nghe đã biết cậu không thèm đếm xỉa đến nội dung nói chuyện phiếm của tôi, tôi đã bảo với cậu rồi, tôi bị dị ứng với tia tử ngoại.”
Mễ Nhạc cẩn thận hồi tưởng lại mới nhớ ra chuyện này, gật gật đầu rồi cười.
Đồng Dật quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Mễ Nhạc chỉ vào tấm kính trên tường phía trước: “Cậu nhìn xem, che kín mít giống nhau, tôi thì giống nghệ sĩ, cậu thì giống một tên ăn cướp.”
“Đó không phải vấn đề, cậu cải trang xong vẫn còn giống nghệ sĩ, cậu làm vậy thì có ích gì?” Đồng Dật hỏi.
“Chỉ là tôi không muốn bị chụp được những bức ảnh xấu, đặc biệt là biểu cảm ngốc nghếch, như vậy thì tốt hơn một chút.”
“Tôi muốn mua quà cho bạn gái.” Tả Khâu Minh Húc nói với hai người họ.
“Đi mua sắm à?” Đồng Dật nghe xong liền có chút trợn trắng mắt xúc động.
Mễ Nhạc nhìn thấy Đồng Dật không vui, cậu liền vui vẻ, vì vậy đồng ý: “Được thôi.”
Sau đó, ba người họ thực sự đến trung tâm thương mại.
Đồng Dật sau khi phản ứng lại, đến được trung tâm thương mại bên trong mới hỏi: “Tiểu Minh, cậu có người yêu không?”
“Có á, ngày mai tôi sẽ về nước.”
“Cậu bị tiểu phú bà bao nuôi rồi à?”
“Có thể nghĩ tốt chút không?” Tả Khâu Minh Húc thật sự chịu phục đối với mạch não của Đồng Dật.
“Ahihi ngượng quá, hôm qua tôi bị ba tôi tẩy não.”
“Ba cậu nói gì với cậu?”
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc liếc mắt một cái, không nói gì.
Mễ Nhạc bị nhìn đến không hiểu được.
Tả Khâu Minh Húc còn lại là nhìn hai người họ, “Xì” một tiếng vui vẻ, sau đó như thể không có việc gì làm tiếp tục đi dạo.
Khi họ đến tầng hai, dần dần có người hâm mộ nhận ra Mễ Nhạc.
Thật sự là ba soái ca này đi cùng nhau quá chói mắt, khiến mọi người nhìn nhiều lần.
Đồng Dật sau khi vào trong trung tâm liền cởi mũ và khẩu trang, chỉ đeo một chiếc kính râm, chỉ có Mễ Nhạc bị vây quanh kín mít.
Nhưng mà đôi mắt của người hâm mộ Mễ Nhạc giống như có kính thấu thị, vẫn rất nhanh nhận ra hắn.
“Loại tình huống này cần phải chạy trốn ngay lập tức à?” Đồng Dật cúi đầu hỏi Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc ghét bỏ từ kính râm đều có thể lộ ra: “Chạy cái gì, tôi lại không phải trộm.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Bình tĩnh đón nhận, sẽ bị chụp lén.”
“Tôi có cần phải trốn xa một chút không?”
“Không cần thiết, thân chính không sợ bóng tà.”
Đồng Dật không mặt mũi nói, hắn thật ra cũng hiểu chính mình, có ý riêng trong lòng, hôm nay là cố ý hẹn Mễ Nhạc ra ngoài.
Từ khi hắn biết Mễ Nhạc là gay, tâm tư đã không còn thuần khiết nữa. Nhưng Mễ Nhạc hiện thực quá khó nắm bắt, chút sơ sẩy là có thể bị Mễ Nhạc phá bỏ, Đồng Dật chỉ có thể cẩn thận tiếp cận.
Nhưng Mễ Nhạc không nghĩ nhiều, Đồng Dật cũng lúng túng, không dám cùng Mễ Nhạc nói ra tâm tư của mình, vì vậy gật đầu.
Vì vậy khi họ đi dạo phố,đã trở thành ba người đi trước, phía sau đuôi là một đám mê muội cầm điện thoại chụp họ, khiến Đồng Dật rất không tự nhiên.
Trung tâm thương mại đang phát nhạc, lúc này là giai điệu quen thuộc.
Mễ Nhạc đột nhiên xoay người nhìn về phía họ, sau đó kéo khẩu trang xuống để lộ đôi môi ra, mỉm cười bắt đầu di chuyển cơ thể.
Đi theo nhịp điệu của âm nhạc, ban đầu chỉ là nhảy đơn giản, sau đó biên độ càng lúc càng lớn, nói là trình độ biểu diễn cũng không quá, vậy mà cậu vẫn đang đi theo bọn Đồng Dật.
Vừa đi vừa nhảy, tốc độ đồng bộ, lại còn rất tự nhiên, cứ như thể đã luyện tập rất nhiều lần vậy.
Hành động này đã khiến các fangirl phát ra một trận tiếng thét chói tai, thực sự là đinh tai nhức óc.
Đồng Dật vẫn đang ngậm ống hút, quay đầu lại để xem Mễ Nhạc nhảy, khóe miệng hơi hơi cong lên, cảm thấy Mễ Nhạc đột nhiên nhảy còn rất thú vị.
Lúc này, có người ném thú bông về phía Mễ Nhạc, Đồng Dật nhìn thấy có thứ gì đó đột nhiên bay qua, theo bản năng nhảy lên, sau đó tát một cái đánh đồ vật rơi xuống.
Thú bông “Bành kỉ” rơi xuống đất, thể hiện sự cô độc, nhỏ bé và bất lực.
Mễ Nhạc dừng động tác khiêu vũ, sau đó nhanh chóng nhặt thú bông lên, cười đến cực kỳ khoa trương.
Cậu ném thú bông về phía Đồng Dật, bị Đồng Dật bắt được, cậu cười lớn mắng: “Bệnh tâm thần à!”
Hắn cảm thấy thích nhìn người mình thích mặc quần áo của hắn, bị bao quanh bởi hơi thở của mình, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thỏa mãn.
Mễ Nhạc nhìn gương, sửa sang lại kiểu tóc của mình, nỗ lực để không bị bộ quần áo trẻ trâu này làm cho mất hình tượng. Cũng may lúc nãy cậu dã rửa mặt trước, bằng không tình huống này càng khó coi.
Cảm thấy hình tượng đã không thành vấn đề, Mễ Nhạc mới ra khỏi phòng đi làm thủ tục nhận thẻ.
Bởi vì phải nhận thẻ phòng mới, cần phải tự mình ký tên mới có thể nhận.
Mễ Nhạc gian nan trở về, Đồng Dật đang ở trong phòng, chuẩn bị bàn ăn, trên bàn bày hai phần bữa sáng.
Đồ ăn của Đồng Dật chiếm 80% diện tích, đồ ăn Mễ Nhạc chiếm chỉ 20% thôi.
Mễ Nhạc chỉ ăn một chén cháo.
“Phục vụ trực tiếp đưa đến nơi này, cậu cùng tôi ăn một chút đi, chén cũng nặng lắm đó.” Đồng Dật cầm dao nĩa bắt đầu chia phần ăn qua một dĩa khác.
Hai loại mỳ Ý lấy ra một ít, pizza cắt một miếng nhỏ, cộng thêm một chút Sarah.
“Dao nĩa tôi không có dùng, rất sạch sẽ, cậu ăn một chút đi.” Đồng Dật biết Mễ Nhạc khó chiều, cố ý nhấn mạnh một chút.
Mễ Nhạc chần chờ một chút vẫn ngồi xuống, cầm lấy muỗng ăn một ngụm cháo rồi trả lời: “Tôi không ăn đâu.”
“Ăn như vậy có khác gì không ăn, thành viên trong đội của tôi nếu ăn sáng bằng cháo, tuyệt đối phải ăn một thùng, tôi cũng có thấy họ mập đâu.” Đồng Dật đem dĩa đồ ăn đẩy đến trước mặt Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc nhìn thức ăn có chút thèm, có điều vẫn tỏ vẻ rụt rè hỏi: “Cậu không hiểu ngôn ngữ, sao lấy xin được cái dĩa vậy?”
“Tôi sử dụng ngôn ngữ cơ thể với phục vụ, chỉ vào cái dĩa, sau đó lại giơ lên một ngón tay, cậu ấy hiểu nên đem đến đây.” Đồng Dật nói còn rất hưng phấn.
“Giỏi.”
“Một hồi chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi nha, tôi đặt vé khứ hồi vào cuối ngày nghỉ lận.” Đồng Dật đột nhiên đề nghị.
Đồng Dật đến đây tham gia hôn lễ, vốn dĩ muốn ở lại đây chơi mấy ngày, xem như du lịch luôn.
Lúc trước hắn muốn tìm công ty du lịch, từ đó tìm xe, lái xe mang Đồng Dật đi thăm thú khắp nơi, còn có thể hướng dẫn riêng cho hắn.
Có điều, Mễ Nhạc cũng ở đây, hắn muốn rủ Mễ Nhạc đi cùng.
“Cậu đứng ở một điểm du lịch, giả vờ đang cố gắng ngắm cảnh, trong vòng 30 phút, sẽ có ba đoàn du lịch trong nước xuất hiện bên cạnh cậu để thuyết minh. Nếu cậu ghét bỏ giọng địa phương không hiểu, cậu có thể đợi một chút, có lẽ sau đó một hồi sẽ có đoàn du lịch Đông Bắc đến đây thuyết minh bằng giọng Đông Bắc cho cậu nghe.” Mễ Nhạc không có hứng thú với điều này.
“Vi diệu vậy sao?”
“Đúng vậy, quốc nội hiện nay rất thích du lịch, mua túi xách, mua son môi. Thế giới rộng lớn như vậy, đi đây đi đó để ngắm nhìn, làm được ba điểm này thì giống như đã bước vào giới thời trang vậy. Đây là lựa chọn hàng đầu của các bạn trẻ để chụp ảnh khoe với bạn bè.”
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc, đột nhiên cảm thấy Mễ Nhạc thật sự đã dần dần trở nên thân thiết với hắn hơn, nếu như trước đây, Mễ Nhạc sao có thể nói những điều này với hắn chứ?
Trong lúc nói chuyện, Mễ Nhạc ăn một cách thích thú.
Khi Mễ Nhạc ăn hết một bát cháo, đồ ăn mà Đồng Dật đã chia cho cậu cũng đã được ăn hết.
Đồng Dật đột nhiên hối hận vì đã không chia cho cậu nhiều hơn, Mễ Nhạc phải ăn nhiều một chút thì mới có da có thịt hơn.
Hắn luôn cảm thấy Mễ Nhạc giống như một món đồ trang trí công nghệ, chỉ có phần thân trên, còn phần thân dưới chỉ là hai sợi dây, treo hai bàn chân lủng lẳng.
Chân quá nhỏ.
Chân vừa dài vừa gầy, nhìn trên màn hình thì khá đẹp, nhưng ở hiện thực thì khiến người ta đau lòng.
Khi Mễ Nhạc đang ăn những miếng cuối cùng, Đồng Dật lấy điện thoại ra chụp Mễ Nhạc một tấm hình.
Mễ Nhạc lập tức nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Khó có được lúc cậu mặc quần áo của tôi, tôi muốn chụp một bức.”
“Không được đăng lên vòng bạn bè, không được đăng lên Weibo.”
“Khá đẹp nha, có 'cảm giác bạn trai' lắm.” Đồng Dật lấy điện thoại ra đưa cho Mễ Nhạc xem.
Mễ Nhạc nghe thấy “cảm giác bạn trai” thì hơi nhíu mày.
Trên thực tế, cậu khá nhạy cảm với vấn đề này, vươn tay muốn cướp lấy điện thoại: “Hay là xóa đi.”
“Không.” Đồng Dật lập tức khóa màn hình, bỏ điện thoại vào quần ngay háng của mình: “Có năng lực thì đến mà móc.”
Mễ Nhạc: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mễ Nhạc cố gắng trở về phòng để không nghe hắn nói, nhưng Đồng Dật vẫn luôn đi theo sau cậu, nhắc nhở: “Hai chúng ta đi ra ngoài chơi đi, tôi sẽ trả tiền, cậu muốn gì tôi cũng mua hết cho cậu.”
“Không đi, tôi muốn ở lại xem kịch bản.”
“Chúng ta đi biển chơi cũng được mà.”
“Không đi, trong viện đã có bể bơi rồi.”
Nhưng cái sự cố gắng này đã tan nát, vì Tả Khâu Minh Húc đột nhiên xuất hiện, mặc một cái áo sơ mi mỏng, quần cộc hoa, nhìn thấy hai người họ liền hào hứng hỏi: “Chúng ta đi chơi không?”
Mễ Nhạc: “...”
Sao cậu trước kia không biết Tả Khâu Minh Húc không có mắt nhìn như vậy chứ?
Tả Khâu Minh Húc đi tới hỏi: “Mạt Mạt, bộ quần áo này không phải phong cách của cậu.”
“Bộ quần áo này là của tôi.” Đồng Dật chỉ vào quần áo nói.
“Hả?!” Tả Khâu một bộ mặt kinh ngạc.
Mễ Nhạc lập tức giải thích: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Sau đó nhanh chóng kể lại sự việc vừa xảy ra.
Tả Khâu Minh Húc nghe xong gật gật đầu, tay thủ thế “ok”: “Hiểu rồi.”
Cậu và Tả Khâu Minh Húc là bạn thân, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Tả Khâu Minh Húc có thể là người duy nhất biết Mễ Nhạc là gay, vì vậy Mễ Nhạc sợ cậu ta hiểu lầm.
Ba người cùng nhau vào phòng Mễ Nhạc, Tả Khâu Minh Húc còn cùng Đồng Dật ngồi trên sô pha trong phòng cậu trò chuyện rất vui vẻ.
Mễ Nhạc liền nhìn chằm chằm hai người họ, kết quả là hai người họ đều không để ý đến cậu.
“Hôm qua tôi nhìn thấy cậu thì cực kỳ kinh ngạc, cậu làm sao trà trộn vào đây được? Vào đây để theo đuổi minh tinh hả?” Tả Khâu Minh Húc hỏi Đồng Dật.
“Tôi mà theo đuổi tinh cái gì chứ, đều là minh tinh nguyện ý theo đuổi tôi thì có.”
“Vậy cậu làm sao mà trà trộn vào đây được?”
“Chính là vì bữa tiệc rượu kia muốn kéo nhà tài trợ, liền kéo một ông già coi tiền như rác, đó chính là ba tôi.” Đồng Dật trả lời.
“Tôi không quá để ý.” Tả Khâu lắc đầu, “Tôi uống ba ly rượu đã say, chỉ nhìn thấy cậu một lần trong đám đông, sau đó liền ngã xuống, còn không thể bò dậy được nữa.”
Đồng Dật cười hắc hắc, sau đó nhìn về phía Mễ Nhạc: “Cậu nhanh sắp xếp đồ đạc đi, chúng tôi đều đang chờ cậu đi ra ngoài nè.”
“Thật muốn đi ra ngoài sao?” Mễ Nhạc bực bội hỏi.
“Chứ sao nữa, tranh thủ tuổi trẻ hưởng thụ cuộc sống một chút, thỉnh thoảng đăng bài lên vòng bạn bè, thể hiện sự tồn tại của mình, làm cho những người quan tâm đến cậu hiểu biết một chút về cậu cũng không tệ.” Đồng Dật bắt đầu nấu canh gà ngũ vị.
Mễ Nhạc rốt cuộc cũng thỏa hiệp, đến vali tìm quần áo, tiếp theo lấy một cái bàn ủi mini, khiến Đồng Dật ngạc nhiên: “Thật quá cầu kỳ.”
“Nghệ sĩ mà.” Tả Khâu Minh Húc rất hiểu: “Sau này tôi cũng sẽ như vậy, dù sao sao này tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn cậu ấy.”
*
Nơi này là thành phố du lịch.
Quả nhiên như Mễ Nhạc nói, nơi nơi đều là người cùng quốc gia, ngay cả người bán hàng cũng nói lưu loát tiếng Trung.
Đồng Dật đi đến cửa sổ gọi một ly trà gấu trúc, lại gọi cho Tả Khâu Minh Húc một ly trà chanh hồng, sau đó nói với người bán hàng: “Ly cuối cùng, cô pha một ly nước khoáng, sau đó gắn nhãn lên, cắm ống hút vào là được, bao nhiêu tiền cô cứ tính?”
Người bán hàng ngạc nhiên, nhìn trộm ba người bọn họ.
Tả Khâu Minh Húc còn xem như bình thường, nhưng Đồng Dật thì quá thái quá, đội mũ, đeo kính râm, trời nóng mà còn đeo khẩu trang.
Trên người cũng là quần áo dài.
Mễ Nhạc cũng không khá hơn bao nhiêu, cũng đội mũ và đeo kính râm, khẩu trang, mặc thì còn tạm được, ít nhất quần dài thì là quần rách gối, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng trẻo ở đầu gối.
Ba người cầm nước đi khỏi không lâu, Mễ Nhạc nhịn không được hỏi Đồng Dật: “Sao cậu lại muốn che kín mít như vậy?”
“Vừa nghe đã biết cậu không thèm đếm xỉa đến nội dung nói chuyện phiếm của tôi, tôi đã bảo với cậu rồi, tôi bị dị ứng với tia tử ngoại.”
Mễ Nhạc cẩn thận hồi tưởng lại mới nhớ ra chuyện này, gật gật đầu rồi cười.
Đồng Dật quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Mễ Nhạc chỉ vào tấm kính trên tường phía trước: “Cậu nhìn xem, che kín mít giống nhau, tôi thì giống nghệ sĩ, cậu thì giống một tên ăn cướp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đó không phải vấn đề, cậu cải trang xong vẫn còn giống nghệ sĩ, cậu làm vậy thì có ích gì?” Đồng Dật hỏi.
“Chỉ là tôi không muốn bị chụp được những bức ảnh xấu, đặc biệt là biểu cảm ngốc nghếch, như vậy thì tốt hơn một chút.”
“Tôi muốn mua quà cho bạn gái.” Tả Khâu Minh Húc nói với hai người họ.
“Đi mua sắm à?” Đồng Dật nghe xong liền có chút trợn trắng mắt xúc động.
Mễ Nhạc nhìn thấy Đồng Dật không vui, cậu liền vui vẻ, vì vậy đồng ý: “Được thôi.”
Sau đó, ba người họ thực sự đến trung tâm thương mại.
Đồng Dật sau khi phản ứng lại, đến được trung tâm thương mại bên trong mới hỏi: “Tiểu Minh, cậu có người yêu không?”
“Có á, ngày mai tôi sẽ về nước.”
“Cậu bị tiểu phú bà bao nuôi rồi à?”
“Có thể nghĩ tốt chút không?” Tả Khâu Minh Húc thật sự chịu phục đối với mạch não của Đồng Dật.
“Ahihi ngượng quá, hôm qua tôi bị ba tôi tẩy não.”
“Ba cậu nói gì với cậu?”
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc liếc mắt một cái, không nói gì.
Mễ Nhạc bị nhìn đến không hiểu được.
Tả Khâu Minh Húc còn lại là nhìn hai người họ, “Xì” một tiếng vui vẻ, sau đó như thể không có việc gì làm tiếp tục đi dạo.
Khi họ đến tầng hai, dần dần có người hâm mộ nhận ra Mễ Nhạc.
Thật sự là ba soái ca này đi cùng nhau quá chói mắt, khiến mọi người nhìn nhiều lần.
Đồng Dật sau khi vào trong trung tâm liền cởi mũ và khẩu trang, chỉ đeo một chiếc kính râm, chỉ có Mễ Nhạc bị vây quanh kín mít.
Nhưng mà đôi mắt của người hâm mộ Mễ Nhạc giống như có kính thấu thị, vẫn rất nhanh nhận ra hắn.
“Loại tình huống này cần phải chạy trốn ngay lập tức à?” Đồng Dật cúi đầu hỏi Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc ghét bỏ từ kính râm đều có thể lộ ra: “Chạy cái gì, tôi lại không phải trộm.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Bình tĩnh đón nhận, sẽ bị chụp lén.”
“Tôi có cần phải trốn xa một chút không?”
“Không cần thiết, thân chính không sợ bóng tà.”
Đồng Dật không mặt mũi nói, hắn thật ra cũng hiểu chính mình, có ý riêng trong lòng, hôm nay là cố ý hẹn Mễ Nhạc ra ngoài.
Từ khi hắn biết Mễ Nhạc là gay, tâm tư đã không còn thuần khiết nữa. Nhưng Mễ Nhạc hiện thực quá khó nắm bắt, chút sơ sẩy là có thể bị Mễ Nhạc phá bỏ, Đồng Dật chỉ có thể cẩn thận tiếp cận.
Nhưng Mễ Nhạc không nghĩ nhiều, Đồng Dật cũng lúng túng, không dám cùng Mễ Nhạc nói ra tâm tư của mình, vì vậy gật đầu.
Vì vậy khi họ đi dạo phố,đã trở thành ba người đi trước, phía sau đuôi là một đám mê muội cầm điện thoại chụp họ, khiến Đồng Dật rất không tự nhiên.
Trung tâm thương mại đang phát nhạc, lúc này là giai điệu quen thuộc.
Mễ Nhạc đột nhiên xoay người nhìn về phía họ, sau đó kéo khẩu trang xuống để lộ đôi môi ra, mỉm cười bắt đầu di chuyển cơ thể.
Đi theo nhịp điệu của âm nhạc, ban đầu chỉ là nhảy đơn giản, sau đó biên độ càng lúc càng lớn, nói là trình độ biểu diễn cũng không quá, vậy mà cậu vẫn đang đi theo bọn Đồng Dật.
Vừa đi vừa nhảy, tốc độ đồng bộ, lại còn rất tự nhiên, cứ như thể đã luyện tập rất nhiều lần vậy.
Hành động này đã khiến các fangirl phát ra một trận tiếng thét chói tai, thực sự là đinh tai nhức óc.
Đồng Dật vẫn đang ngậm ống hút, quay đầu lại để xem Mễ Nhạc nhảy, khóe miệng hơi hơi cong lên, cảm thấy Mễ Nhạc đột nhiên nhảy còn rất thú vị.
Lúc này, có người ném thú bông về phía Mễ Nhạc, Đồng Dật nhìn thấy có thứ gì đó đột nhiên bay qua, theo bản năng nhảy lên, sau đó tát một cái đánh đồ vật rơi xuống.
Thú bông “Bành kỉ” rơi xuống đất, thể hiện sự cô độc, nhỏ bé và bất lực.
Mễ Nhạc dừng động tác khiêu vũ, sau đó nhanh chóng nhặt thú bông lên, cười đến cực kỳ khoa trương.
Cậu ném thú bông về phía Đồng Dật, bị Đồng Dật bắt được, cậu cười lớn mắng: “Bệnh tâm thần à!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro