Chương 30 - 1 Thương Quét Bay!! 2

Thổ Phỉ! 2

Phong Trần Giang Hồ Khách

2024-08-10 18:56:50

Bên trong mỗi xe có một tù nhân.

Ba phạm nhân lớn lên đều là cực kỳ khôi ngô, mặt đầy râu quai nón, áo choàng tản ra, làn da như sắt, cánh tay thô dài, hai tay hai chân đều bị xích sắt thô to buộc chặt.

Ngay cả xương tỳ bà cũng bị xiềng xích thô to xuyên thấu, vô số ruồi bọ vây quanh trên người bọn họ ong ong bay loạn.

-Ha ha ha...... Ha ha ha......

Phạm nhân cầm đầu kia tựa hồ không có chút sợ hãi nào đối với tử vong, ngược lại đang điên cuồng cười to, thần thái dữ tợn, từng đợt tiếng cười điếc tai chấn động màng nhĩ khiến rất nhiều người đều đau đớn, lui về phía sau, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

-Đây là thổ phỉ Song Long Sơn!

-Hắn là Tam đương gia Song Long Sơn, phía sau theo thứ tự là Tứ đương gia, Ngũ đương gia!

-Lại là bọn họ!

Đám người xôn xao một mảnh.

-Ác phỉ thật dũng mãnh!

Giang Thạch kinh hãi.

Kiếp trước kiếp này, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phạm nhân bị đưa đi hành quyết.

Chẳng lẽ những phạm nhân này thật sự không sợ hãi sao?

Hắn sinh lòng hồ nghi, tiến hành đánh giá cẩn thận.

Bỗng nhiên, lần nữa chú ý tới lôi đài cách đó không xa.

Chỉ thấy trên lôi đài, thân hình Nhâm Nguyên cao hai thước, sắc mặt âm trầm, nắm đấm nắm chặt, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào ba chiếc xe tù.

Cách Nhâm Nguyên không xa càng là xuất hiện một đám người đầu đội nón lá, cầm túi vải màu đen, bọn hắn đứng không nhúc nhích, để lộ ra một tia tầm mắt đều chú ý về phía xe tù.

Trong nháy mắt, Giang Thạch cảm thấy không đúng.

Đột nhiên!

Bùm!

Kiến trúc hai bên trực tiếp phát ra một trận nổ vang kịch liệt, trong nháy mắt nổ tung, thanh âm điếc tai, khiến cho lượng lớn người phụ cận phát ra tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp bị nổ bay tứ tung ra,

Một đám quan binh trên đường phố nhất thời đột nhiên biến sắc, loạn thành một đoàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Bảo vệ xe tù!

-Đừng hoảng hốt!

Những quan binh này nhao nhao hô to.

-Giết a!

Từng đợt tiếng quát chói tai xuyên ra từ hai bên đường phố.

Những bóng người đầu đội nón lá cầm túi vải màu đen đột nhiên ném đi nón lá, lấy ra từng cây trường đao, trường kiếm sáng như tuyết từ bên trong túi vải màu đen, gầm lên một tiếng, trực tiếp giết tới hướng ba cỗ xe tù.

Càng là có đại lượng nhân ảnh trực tiếp hung hăng nhảy xuống từ trên kiến trúc hai bên đường, trong miệng hét lớn, giết về phía xe tù.

-Không!

Toàn bộ khu vực đường phố trong nháy mắt loạn thành một đoàn, tiếng kêu thảm thiết liên tục.

Đám người giống như kiến ong ong chạy lung tung, không biết bao nhiêu người bị chém chết.

Nhâm Nguyên đứng trên lôi đài, rống giận một tiếng, trực tiếp cầm lên một cây lang nha bổng thô to từ một bên, nháy mắt nhảy xuống lôi đài, thân hình cao hơn hai thước tựa như một chiếc chiến xa thật lớn, rất nhanh vọt tới hướng về phía trước, thùng thùng rung động.

-Mau cứu ba vị đương gia!

Trong miệng hắn rống to, người cản giết người, phật cản giết phật.

Một cây lang nha bổng nặng mấy trăm cân ở trong tay của hắn nhẹ như không có gì, hoạt động lên, hung hăng nện về phía đám người.

Bang bang bang bang!

-Aaaaaaaaaaaa!

Tất cả mọi người ngăn ở trước người hắn đều bị hắn anh dũng đập chết.

Từng đạo bóng người quả thực giống như mảnh giấy, bay múa lung tung, máu tươi bắn tung tóe, quả thực vô cùng thê thảm.

-Chết tiệt.

Giang Thạch miệng liên tục mắng, xoay người bỏ chạy.

Ai có thể nghĩ tới trên đời này lại hỗn loạn đến loại trình độ này!

Nơi này chính là thành trì!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lại có thổ phỉ xâm nhập thành trì, cướp đoạt tử tù!

Đây là trò đùa gì vậy?

-Chạy mau a!

Mấy người Lưu Tứ kinh hoảng kêu to, chạy trối chết.

Phốc xuy!

Một vị hán tử bên cạnh cầm đại phủ trong tay, một búa đem một tên đệ tử võ quán bổ thành hai nửa, toàn thân đầy máu loãng, như là ác ma đồng dạng, nhe răng cười không ngừng.

Bỗng nhiên hắn chú ý tới hướng của Giang Thạch, cười to một tiếng, như là Thiên Sát Tinh hạ phàm, trực tiếp nhanh chóng nhào tới hướng khu vực của Giang Thạch.

-Đi chết đi!

Hắn huy động rìu lớn, đi lên hung hăng bổ xuống thân thể Giang Thạch.

Giang Thạch kinh sợ trong lòng, vội vàng nhanh chóng né tránh, một tay nắm lên một cỗ thi thể trên mặt đất, đột nhiên luân chuyển, hung hăng đập một cái về hướng tên đại hán kia.

Bùm!

Đại hán kia bị thi thể trong tay hắn đập lảo đảo rút lui mấy bước, mặt đầy máu loãng, trong lòng phẫn nộ, lần nữa hung hăng đánh tới về phía Giang Thạch.

Giang Thạch giận dữ quát một tiếng, tiếp tục huy động thi thể hung hăng đập tới vị đại hán kia.

Bang bang bang......

Liên tục nện tới ba bốn cái, rốt cục đem đại hán kia đập đến cả người đầy máu, kêu thảm thiết bay ngược ra, ngay cả búa lớn trong tay cũng rơi xuống.

Giang Thạch vội vàng nhanh chóng tiến lên, nhặt rìu lớn trên mặt đất lên.

-Đi mau!

Trong miệng hắn hét lớn ra hiệu cho mấy người Lưu Tứ.

Trong đám người hỗn loạn, mấy người Lưu Tứ sớm đã không biết chạy đi nơi nào.

Giang Thạch cũng căn bản không để ý tới bọn họ, cầm rìu lớn trong tay, lần nữa phóng về phía xa xa.

-Giết!

Tại ngay lúc hắn vừa mới lao ra, rất nhanh lại có hai tên thổ phỉ nhanh chóng giết tới hướng của Giang Thạch.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - 1 Thương Quét Bay!! 2

Số ký tự: 0