Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không
Giúp Đỡ
Nguyệt Hạ Vãn Phong
2024-12-01 14:54:17
Đoạn, nàng ấy quay sang nhìn Giang Cẩm Tâm, kinh ngạc hỏi: “Giang muội muội vẫn chưa đi à? Vương phi quả là ôn hòa, còn muốn dẫn dắt người mới.”
“Đều là vì sau này muội ấy có thể hầu hạ Vương gia tri kỷ hơn, vất vả cũng là nên làm.” Giang Ngọc Thục thản nhiên trả lời.
“Thủ pháp thêu hàn mai trên xiêm y của Giang muội muội, ta chưa bao giờ thấy trên thị trường. Đây là tay nghề của muội muội phải không?”
“Thưa vâng, ngoại tổ mẫu của tỳ thiếp là tú nương Tô Châu, hồi bé từng dạy cho tỳ thiếp, nhưng tỳ thiếp học không giỏi.”
Nàng chỉ học đến 10 tuổi thì bị đón về Hầu phủ, nhưng cũng đã học xong hết những gì cần thiết. Mấy năm nay nàng vẫn chăm chỉ luyện tập, tay nghề không thua kém các tú nương bên ngoài.
Liễu Trắc phi cứ như tìm được bảo bối, vội nói với Vương phi: “Vương phi, có thể để thiếp thân thỉnh giáo Giang muội muội mấy câu được không?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Ngọc Thục rất khó coi, nhưng lúc này nàng ta lại không muốn khiến Liễu Trắc phi cụt hứng, đành phải gật đầu, nói với Giang Cẩm Tâm: “Ngươi đi đi, buổi tối lại đến đây, ta tiếp tục dạy dỗ ngươi.”
Giang Cẩm Tâm như trút được gánh nặng, đi theo Liễu Trắc phi rời đi.
Ra ngoài, Giang Cẩm Tâm cảm kích nói với Liễu Trắc phi: “Đa tạ ân cứu mạng của Liễu Trắc phi.”
Liễu gia kinh doanh vải vóc và lương thực, sao lại thiếu tú nương Tô Châu?
Liễu Trắc phi liếc nàng, ừm một tiếng rồi nói: “Năng lực của ta có hạn, chỉ có thể giúp ngươi lần này mà thôi.”
Chẳng qua nàng ấy nhớ lại hôm hài tử của mình bị sẩy, nếu hôm ấy có người giúp mình thì hài tử không đến nỗi không thể giữ nổi.
Buổi chiều, Duệ Vương hồi phủ, nhưng hắn vẫn tiếp tục nghị sự với Cao Tướng quân trong thư phòng. Đến khi trời tối, Cao Tướng quân mới rời đi.
Đến tối, quả nhiên Vương gia nghỉ lại trong Uyển Nguyệt cư của Cao Trắc phi. Hầu như mỗi lần Cao Tướng quân đến đây, Vương gia đều sẽ đến phòng của Cao Trắc phi, đây là chuyện đã quá quen thuộc đối với mọi người.
Cao Tướng quân nắm giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, Uy Viễn Bá phủ cũng là võ tướng thế gia, vốn dĩ nắm giữ binh quyền. Duệ Vương là Hoàng tử được nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu đã có đích Hoàng tử, chỉ có điều năm nay mới 8 tuổi.
Giờ đây Hoàng thượng tuổi tác đã cao, có 55 tuổi, tiên Hoàng hậu đã qua đời vì bị rong huyết trong lúc sinh đích trưởng tử, đương kim Hoàng hậu hiện nay là kế hậu. Thân mẫu của Duệ Vương là Đoan phi đã qua đời, được gửi nuôi dưới danh nghĩa của kế hậu sau khi bà ta được nâng lên làm Hoàng hậu.
Hoàng đế đương triều có tổng cộng bảy nhi tử, năm nữ nhi, đích trưởng tử đã được lập làm Thái tử, nhưng tài năng tầm thường, ngược lại sinh một đống hài tử, Nhị Hoàng tử Ngụy Vương, Tam Hoàng tử Thục Vương, Tứ Hoàng tử chính là Duệ Vương. Các Hoàng tử trưởng thành đều đã lập phủ ở riêng, cũng đã thành thân.
Ba vị Hoàng tử còn lại, một người mới 14 tuổi, một người 8 tuổi, một người mới 3 tuổi.
Mấy năm nay, Thái tử đã làm không ít chuyện hoang đường, thực ra Hoàng thượng cũng có ý định phế Thái tử, chẳng qua vẫn luyến tiếc, nhớ ân tình của tiên Hoàng hậu ngày xưa nên vẫn muốn giữ gìn đứa con trai này.
Ba vị Vương gia còn lại đều rất có danh vọng trên triều đình, nhưng mỗi người đều an phận thủ thường.
Tất nhiên, đây chỉ là biểu hiện mặt ngoài mà thôi.
Như Duệ Vương chắc chắn âm thầm liên lạc với quần thần, bồi dưỡng tư binh.
Cao Trắc phi dám ngang ngược như vậy cũng là vì nàng ta biết rõ gia tộc của mình có thể giúp đỡ Vương gia nhiều cỡ nào. Ngay cả chút quan hệ bám váy của Tề Viễn Hầu phủ, tất cả đều nhờ Tề Viễn Hầu phu nhân trước kia nịnh bợ Thái hậu nên mới được ban cho hôn sự này, không thì vị trí chính phi vốn nên thuộc về Cao Vân Uyển nàng ta.
“Đều là vì sau này muội ấy có thể hầu hạ Vương gia tri kỷ hơn, vất vả cũng là nên làm.” Giang Ngọc Thục thản nhiên trả lời.
“Thủ pháp thêu hàn mai trên xiêm y của Giang muội muội, ta chưa bao giờ thấy trên thị trường. Đây là tay nghề của muội muội phải không?”
“Thưa vâng, ngoại tổ mẫu của tỳ thiếp là tú nương Tô Châu, hồi bé từng dạy cho tỳ thiếp, nhưng tỳ thiếp học không giỏi.”
Nàng chỉ học đến 10 tuổi thì bị đón về Hầu phủ, nhưng cũng đã học xong hết những gì cần thiết. Mấy năm nay nàng vẫn chăm chỉ luyện tập, tay nghề không thua kém các tú nương bên ngoài.
Liễu Trắc phi cứ như tìm được bảo bối, vội nói với Vương phi: “Vương phi, có thể để thiếp thân thỉnh giáo Giang muội muội mấy câu được không?”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Ngọc Thục rất khó coi, nhưng lúc này nàng ta lại không muốn khiến Liễu Trắc phi cụt hứng, đành phải gật đầu, nói với Giang Cẩm Tâm: “Ngươi đi đi, buổi tối lại đến đây, ta tiếp tục dạy dỗ ngươi.”
Giang Cẩm Tâm như trút được gánh nặng, đi theo Liễu Trắc phi rời đi.
Ra ngoài, Giang Cẩm Tâm cảm kích nói với Liễu Trắc phi: “Đa tạ ân cứu mạng của Liễu Trắc phi.”
Liễu gia kinh doanh vải vóc và lương thực, sao lại thiếu tú nương Tô Châu?
Liễu Trắc phi liếc nàng, ừm một tiếng rồi nói: “Năng lực của ta có hạn, chỉ có thể giúp ngươi lần này mà thôi.”
Chẳng qua nàng ấy nhớ lại hôm hài tử của mình bị sẩy, nếu hôm ấy có người giúp mình thì hài tử không đến nỗi không thể giữ nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều, Duệ Vương hồi phủ, nhưng hắn vẫn tiếp tục nghị sự với Cao Tướng quân trong thư phòng. Đến khi trời tối, Cao Tướng quân mới rời đi.
Đến tối, quả nhiên Vương gia nghỉ lại trong Uyển Nguyệt cư của Cao Trắc phi. Hầu như mỗi lần Cao Tướng quân đến đây, Vương gia đều sẽ đến phòng của Cao Trắc phi, đây là chuyện đã quá quen thuộc đối với mọi người.
Cao Tướng quân nắm giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, Uy Viễn Bá phủ cũng là võ tướng thế gia, vốn dĩ nắm giữ binh quyền. Duệ Vương là Hoàng tử được nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu đã có đích Hoàng tử, chỉ có điều năm nay mới 8 tuổi.
Giờ đây Hoàng thượng tuổi tác đã cao, có 55 tuổi, tiên Hoàng hậu đã qua đời vì bị rong huyết trong lúc sinh đích trưởng tử, đương kim Hoàng hậu hiện nay là kế hậu. Thân mẫu của Duệ Vương là Đoan phi đã qua đời, được gửi nuôi dưới danh nghĩa của kế hậu sau khi bà ta được nâng lên làm Hoàng hậu.
Hoàng đế đương triều có tổng cộng bảy nhi tử, năm nữ nhi, đích trưởng tử đã được lập làm Thái tử, nhưng tài năng tầm thường, ngược lại sinh một đống hài tử, Nhị Hoàng tử Ngụy Vương, Tam Hoàng tử Thục Vương, Tứ Hoàng tử chính là Duệ Vương. Các Hoàng tử trưởng thành đều đã lập phủ ở riêng, cũng đã thành thân.
Ba vị Hoàng tử còn lại, một người mới 14 tuổi, một người 8 tuổi, một người mới 3 tuổi.
Mấy năm nay, Thái tử đã làm không ít chuyện hoang đường, thực ra Hoàng thượng cũng có ý định phế Thái tử, chẳng qua vẫn luyến tiếc, nhớ ân tình của tiên Hoàng hậu ngày xưa nên vẫn muốn giữ gìn đứa con trai này.
Ba vị Vương gia còn lại đều rất có danh vọng trên triều đình, nhưng mỗi người đều an phận thủ thường.
Tất nhiên, đây chỉ là biểu hiện mặt ngoài mà thôi.
Như Duệ Vương chắc chắn âm thầm liên lạc với quần thần, bồi dưỡng tư binh.
Cao Trắc phi dám ngang ngược như vậy cũng là vì nàng ta biết rõ gia tộc của mình có thể giúp đỡ Vương gia nhiều cỡ nào. Ngay cả chút quan hệ bám váy của Tề Viễn Hầu phủ, tất cả đều nhờ Tề Viễn Hầu phu nhân trước kia nịnh bợ Thái hậu nên mới được ban cho hôn sự này, không thì vị trí chính phi vốn nên thuộc về Cao Vân Uyển nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro