Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không
Con Nói Thế Ngh...
Nguyệt Hạ Vãn Phong
2024-12-01 14:54:17
“Sao ngài dám khẳng định đó là hoàng tôn chứ không phải là nữ nhi? Hơn nữa, phụ nhân chắc chắn tỷ tỷ sẽ nhớ mong ngài sao?” Cẩm Tâm nhướn mày, cười hỏi.
Lời này khiến Giang Thiên Thành hoảng loạn, trong lòng bất an, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi: “Con nói thế nghĩa là sao?”
“Bao nhiêu năm qua phu nhân đối xử với ngài thế nào, trong lòng ngài đều biết rõ, tỷ tỷ lại một lòng với phu nhân, nữ nhi càng có thể thấu hiểu mẫu thân, tỷ ấy sẽ chỉ căm hận ngài vì khiến phu nhân thương tâm mà thôi. Còn con thì khác, sau hôm nay, chuyện ngày xưa xem như xóa bỏ, chỉ cần sau này phụ thân đối xử với mẫu thân của con tốt hơn một chút, với ân sủng hiện nay của con, mang thai chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chẳng lẽ phụ thân không muốn ích lợi từ chỗ con sao?”
Những lời này khiến Giang Thiên Thành thấp thỏm, quả thực là chưa từng nghĩ đến chuyện này. Ông ta chưa bao giờ để bụng nữ nhi, càng không cho rằng nàng ở Vương phủ sẽ có tiền đồ gì. Nhưng nàng vừa vào phủ chưa đầy nửa tháng, Vương gia nào là cho nàng vị phân, nào là vì nàng mà khiển trách Cao Trắc phi. Giang Ngọc Thục gả vào Vương phủ nhiều năm như vậy, không ít lần về nhà khóc kể Vương gia từng vì Trắc phi này mà khiến mình chịu oan ức cỡ nào, nhưng nàng ta lại không có cách giải quyết. Cẩm Tâm mới vào phủ nửa tháng đã gây ra chuyện như vậy, còn được cho phép hồi môn, đống lễ vật này chẳng phải đều là tâm ý của Duệ Vương hay sao?
Nghĩ vậy, ông ta không khỏi tăng thêm tin tưởng vào Cẩm Tâm.
“Nữ nhi ngoan, con cứ yên tâm đi, sau khi về Vương phủ hãy phụ tá tỷ tỷ của con, tỷ muội phải một lòng. Mẫu thân của con, ta sẽ chăm sóc chu đáo.” Ông ta cười nói.
Nghe vậy, Cẩm Tâm yên tâm hơn đôi chút. Tuy rằng không thể tránh khỏi bị gây khó dễ, nhưng vẫn đỡ hơn là sống ở hậu viện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Nàng lại trò chuyện với mẫu thân và tiểu đệ một lát, sau đó mới lưu luyến rời Hầu phủ.
Lúc đến ngồi trên xe ngựa một mình, lúc về lại bị hạ nhân đưa đến xe ngựa của Giang Ngọc Thục.
Thấy Cẩm Tâm lên xe ngựa, Giang Ngọc Thục lạnh lùng nhìn nàng, Kiều Nhi ném một tấm ghim đinh xuống sàn xe, không cần nói cũng hiểu.
Họ muốn nàng quỳ lên đó.
“Vương phi, tỳ thiếp không thể quỳ, lỡ bị Vương gia biết mà hỏi thăm, tỳ thiếp sẽ không biết giải thích như thế nào.” Cẩm Tâm nói.
Ai ngờ, đáp lại nàng là một cái tát của Kiều Nhi.
“Quỳ xuống nói chuyện.” Giang Ngọc Thục nhướn mày, giọng không lớn, lại tràn đầy lạnh lẽo.
Cẩm Tâm quỳ hờ lên trên, nhưng Kiều Nhi lại tiến lên đè vai nàng, khiến nàng không thể không quỳ xuống tấm bảng, mũi đinh đâm vào da thịt khiến nàng vô cùng đau đớn, nhưng chỉ có thể chịu đựng, sắc mặt cũng đỏ lên, chẳng mấy chốc trán đã đổ mồ hôi lạnh vì đau.
“Bên phía Vương gia, ta sẽ cho ngươi đi đáp lời, cứ nói trên người ngươi không khỏe, không thể hầu hạ, ngươi quỳ yên đó cho ta.” Giang Ngọc Thục cắn răng nói.
Cẩm Tâm cắn răng chịu đựng cơn đau trên đầu gối, không nói một lời.
“Ngươi biết sai chưa?” Giang Ngọc Thục hỏi.
“Ta không sai.” Nàng cắn răng, mạnh mẽ trả lời, thậm chí còn quỳ thẳng lưng, ngay cả xiêm y trên đầu gối cũng bị nhuộm đỏ.
“Vẫn dám mạnh miệng chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, Vương gia được Hoàng thượng cắt cử đến Huy huyện thị sát thủy lợi, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã về được, ngươi đừng tưởng rằng có thể dùng khổ nhục kế với ngài ấy, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.” Giang Ngọc Thục cười lạnh, ánh mắt trào phúng.
Lời này khiến Giang Thiên Thành hoảng loạn, trong lòng bất an, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi: “Con nói thế nghĩa là sao?”
“Bao nhiêu năm qua phu nhân đối xử với ngài thế nào, trong lòng ngài đều biết rõ, tỷ tỷ lại một lòng với phu nhân, nữ nhi càng có thể thấu hiểu mẫu thân, tỷ ấy sẽ chỉ căm hận ngài vì khiến phu nhân thương tâm mà thôi. Còn con thì khác, sau hôm nay, chuyện ngày xưa xem như xóa bỏ, chỉ cần sau này phụ thân đối xử với mẫu thân của con tốt hơn một chút, với ân sủng hiện nay của con, mang thai chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chẳng lẽ phụ thân không muốn ích lợi từ chỗ con sao?”
Những lời này khiến Giang Thiên Thành thấp thỏm, quả thực là chưa từng nghĩ đến chuyện này. Ông ta chưa bao giờ để bụng nữ nhi, càng không cho rằng nàng ở Vương phủ sẽ có tiền đồ gì. Nhưng nàng vừa vào phủ chưa đầy nửa tháng, Vương gia nào là cho nàng vị phân, nào là vì nàng mà khiển trách Cao Trắc phi. Giang Ngọc Thục gả vào Vương phủ nhiều năm như vậy, không ít lần về nhà khóc kể Vương gia từng vì Trắc phi này mà khiến mình chịu oan ức cỡ nào, nhưng nàng ta lại không có cách giải quyết. Cẩm Tâm mới vào phủ nửa tháng đã gây ra chuyện như vậy, còn được cho phép hồi môn, đống lễ vật này chẳng phải đều là tâm ý của Duệ Vương hay sao?
Nghĩ vậy, ông ta không khỏi tăng thêm tin tưởng vào Cẩm Tâm.
“Nữ nhi ngoan, con cứ yên tâm đi, sau khi về Vương phủ hãy phụ tá tỷ tỷ của con, tỷ muội phải một lòng. Mẫu thân của con, ta sẽ chăm sóc chu đáo.” Ông ta cười nói.
Nghe vậy, Cẩm Tâm yên tâm hơn đôi chút. Tuy rằng không thể tránh khỏi bị gây khó dễ, nhưng vẫn đỡ hơn là sống ở hậu viện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Nàng lại trò chuyện với mẫu thân và tiểu đệ một lát, sau đó mới lưu luyến rời Hầu phủ.
Lúc đến ngồi trên xe ngựa một mình, lúc về lại bị hạ nhân đưa đến xe ngựa của Giang Ngọc Thục.
Thấy Cẩm Tâm lên xe ngựa, Giang Ngọc Thục lạnh lùng nhìn nàng, Kiều Nhi ném một tấm ghim đinh xuống sàn xe, không cần nói cũng hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ muốn nàng quỳ lên đó.
“Vương phi, tỳ thiếp không thể quỳ, lỡ bị Vương gia biết mà hỏi thăm, tỳ thiếp sẽ không biết giải thích như thế nào.” Cẩm Tâm nói.
Ai ngờ, đáp lại nàng là một cái tát của Kiều Nhi.
“Quỳ xuống nói chuyện.” Giang Ngọc Thục nhướn mày, giọng không lớn, lại tràn đầy lạnh lẽo.
Cẩm Tâm quỳ hờ lên trên, nhưng Kiều Nhi lại tiến lên đè vai nàng, khiến nàng không thể không quỳ xuống tấm bảng, mũi đinh đâm vào da thịt khiến nàng vô cùng đau đớn, nhưng chỉ có thể chịu đựng, sắc mặt cũng đỏ lên, chẳng mấy chốc trán đã đổ mồ hôi lạnh vì đau.
“Bên phía Vương gia, ta sẽ cho ngươi đi đáp lời, cứ nói trên người ngươi không khỏe, không thể hầu hạ, ngươi quỳ yên đó cho ta.” Giang Ngọc Thục cắn răng nói.
Cẩm Tâm cắn răng chịu đựng cơn đau trên đầu gối, không nói một lời.
“Ngươi biết sai chưa?” Giang Ngọc Thục hỏi.
“Ta không sai.” Nàng cắn răng, mạnh mẽ trả lời, thậm chí còn quỳ thẳng lưng, ngay cả xiêm y trên đầu gối cũng bị nhuộm đỏ.
“Vẫn dám mạnh miệng chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, Vương gia được Hoàng thượng cắt cử đến Huy huyện thị sát thủy lợi, mười ngày nửa tháng chưa chắc đã về được, ngươi đừng tưởng rằng có thể dùng khổ nhục kế với ngài ấy, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.” Giang Ngọc Thục cười lạnh, ánh mắt trào phúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro