Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không
Đều Tại Thiếp T...
Nguyệt Hạ Vãn Phong
2024-12-01 14:54:17
Lúc ra ngoài, thị vệ thanh lý rắn độc trong Mai Hương cư chạy về bẩm báo, bắt được tổng cộng mười con rắn độc, chuyện này là do con người gây ra.
Duệ Vương nghiêm mặt, tức giận nói với thị vệ: “Điều tra cặn kẽ ghi chép xuất nhập đêm nay, những kẻ khả nghi, tất cả phải điều tra rõ ràng cho bổn vương.”
Đến Tê Loan viện, thấy vẻ mặt của Duệ Vương không vui, Kiều Nhi nhanh nhẹn tiến lên: “Bẩm Vương gia, buổi chiều Vương phi hơi đau bụng, Ngự y đã đến khám một lần, Vương phi bị động thai khí.”
Duệ Vương tiến vào phòng trong, Giang Ngọc Thục định đứng dậy hành lễ, Duệ Vương vốn định chất vấn nàng ta về chuyện của Cẩm Tâm, nhưng khi thấy dáng vẻ này của nàng ta, hắn đành phải kìm nén lời chất vấn, đè nàng ta xuống, nói: “Nàng cứ nằm đó đi, đừng nhúc nhích.”
Giang Ngọc Thục cười cay đắng: “Đều tại thiếp thân không có bản lĩnh, mang thai hài tử mà cũng không giữ được thai khí.”
“Nàng nói bậy bạ gì vậy? Đây có phải là chuyện do nàng quyết định được đâu?” Duệ Vương nhíu mày nói.
Kiều Nhi tiến lên, quỳ xuống nói: “Bẩm Vương gia, chuyện này không phải là vì thân thể của Vương phi yếu đuối, mà thật sự là vì có kẻ muốn mưu hại tiểu hoàng tôn.”
“Thế là thế nào?” Duệ Vương nhíu mày. Hắn mới rời đi mấy ngày mà sao xảy ra nhiều chuyện vậy?
“Hôm qua Vương phi về Hầu phủ một chuyến, đến khi quay về liền động thai khí.” Nói xong, trông Kiều Nhi cứ như cảm thấy rất ấm ức.
Nghe vậy, Duệ Vương biết ngay là vì chuyện của Tề Viễn Hầu.
“Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nàng cần gì phải ra nông nỗi này?” Duệ Vương nhíu mày nói.
“Ngài đừng nghe người hầu nói bậy, cũng không phải là vì phụ thân nạp thiếp, mà vì chuyện này liên quan đến Cẩm Tâm muội muội, thiếp về Hầu phủ mới hay tin Cẩm Tâm lại là thân muội muội của thiếp, thế mà suốt bao nhiêu năm qua, phụ thân chưa bao giờ nói cho thiếp biết, làm hại thiếp bạc đãi Cẩm Tâm muội muội bao nhiêu năm trời.”
Nói đoạn, nàng ta cầm khăn tay lau nước mắt, trông như thể vô cùng đau lòng Cẩm Tâm.
Duệ Vương càng không tài nào hiểu nổi, bèn hỏi: “Chỉ vì chuyện này mà nàng bị động thai khí ư?”
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục cúi đầu, như thể dù có miệng cũng khó trả lời.
Vẫn là Kiều Nhi tiến lên, nói: “Là vì chuyện này, thế mà Cao Trắc phi lại tìm người tùy ý tuyên dương trong viện, Vương phi nhất thời bị kích thích nên mới động thai khí.”
Nghe xong, Duệ Vương chỉ cảm thấy đau đầu. Hắn chỉ mới rời đi mấy ngày, sau lại có nhiều chuyện vậy.
“Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà làm tổn thương mình, thật sự không đáng.” Hắn nhéo ấn đường, trong lòng hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn an ủi nàng ta.
“Thiếp thân không sao, chẳng qua là trong lòng khó chịu. Bây giờ trong phủ đều biết thân thế của muội muội, thiếp thẹn với Vương gia, sau này ngài phải đối xử tử tế với muội muội hơn mới được.” Nàng ta thở dài nói.
Nghe vậy, Duệ Vương hơi nhướn mày, ánh mắt tò mò: “Bổn vương nghe nói, các nàng từ Hầu phủ trở về, nàng ấy liền bị thương chân, thế là thế nào?”
Giang Ngọc Thục sững sờ trong chốc lát, không ngờ Duệ Vương lại hỏi chuyện này, càng không ngờ Giang Cẩm Tâm lại dám mách lẻo. Nàng ta ngơ ngác thật lâu mới chợt nhận thấy phản ứng của mình không nên là vậy, vội vàng che giấu nét mặt, giả vờ khó hiểu: “Muội muội nói thế nào với Vương gia?”
Nàng ta không biết Giang Cẩm Tâm có thật sự mách lẻo hay không nên không dám tùy tiện nói tiếp.
“Nàng ấy không giải thích cặn kẽ, chỉ nói từ lúc trở về đã bị thương chân, bổn vương thấy vết thương rất nặng, lúc nãy tự nhưng lại bị thả rắn vào phòng của nàng ấy. Bổn vương không biết, từ khi nào mà Vương phủ này lại trở nên không yên ổn như thế?” Nói đến cuối cùng, vẻ mặt của hắn trở nên sắc bén.
Duệ Vương nghiêm mặt, tức giận nói với thị vệ: “Điều tra cặn kẽ ghi chép xuất nhập đêm nay, những kẻ khả nghi, tất cả phải điều tra rõ ràng cho bổn vương.”
Đến Tê Loan viện, thấy vẻ mặt của Duệ Vương không vui, Kiều Nhi nhanh nhẹn tiến lên: “Bẩm Vương gia, buổi chiều Vương phi hơi đau bụng, Ngự y đã đến khám một lần, Vương phi bị động thai khí.”
Duệ Vương tiến vào phòng trong, Giang Ngọc Thục định đứng dậy hành lễ, Duệ Vương vốn định chất vấn nàng ta về chuyện của Cẩm Tâm, nhưng khi thấy dáng vẻ này của nàng ta, hắn đành phải kìm nén lời chất vấn, đè nàng ta xuống, nói: “Nàng cứ nằm đó đi, đừng nhúc nhích.”
Giang Ngọc Thục cười cay đắng: “Đều tại thiếp thân không có bản lĩnh, mang thai hài tử mà cũng không giữ được thai khí.”
“Nàng nói bậy bạ gì vậy? Đây có phải là chuyện do nàng quyết định được đâu?” Duệ Vương nhíu mày nói.
Kiều Nhi tiến lên, quỳ xuống nói: “Bẩm Vương gia, chuyện này không phải là vì thân thể của Vương phi yếu đuối, mà thật sự là vì có kẻ muốn mưu hại tiểu hoàng tôn.”
“Thế là thế nào?” Duệ Vương nhíu mày. Hắn mới rời đi mấy ngày mà sao xảy ra nhiều chuyện vậy?
“Hôm qua Vương phi về Hầu phủ một chuyến, đến khi quay về liền động thai khí.” Nói xong, trông Kiều Nhi cứ như cảm thấy rất ấm ức.
Nghe vậy, Duệ Vương biết ngay là vì chuyện của Tề Viễn Hầu.
“Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nàng cần gì phải ra nông nỗi này?” Duệ Vương nhíu mày nói.
“Ngài đừng nghe người hầu nói bậy, cũng không phải là vì phụ thân nạp thiếp, mà vì chuyện này liên quan đến Cẩm Tâm muội muội, thiếp về Hầu phủ mới hay tin Cẩm Tâm lại là thân muội muội của thiếp, thế mà suốt bao nhiêu năm qua, phụ thân chưa bao giờ nói cho thiếp biết, làm hại thiếp bạc đãi Cẩm Tâm muội muội bao nhiêu năm trời.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đoạn, nàng ta cầm khăn tay lau nước mắt, trông như thể vô cùng đau lòng Cẩm Tâm.
Duệ Vương càng không tài nào hiểu nổi, bèn hỏi: “Chỉ vì chuyện này mà nàng bị động thai khí ư?”
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục cúi đầu, như thể dù có miệng cũng khó trả lời.
Vẫn là Kiều Nhi tiến lên, nói: “Là vì chuyện này, thế mà Cao Trắc phi lại tìm người tùy ý tuyên dương trong viện, Vương phi nhất thời bị kích thích nên mới động thai khí.”
Nghe xong, Duệ Vương chỉ cảm thấy đau đầu. Hắn chỉ mới rời đi mấy ngày, sau lại có nhiều chuyện vậy.
“Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà làm tổn thương mình, thật sự không đáng.” Hắn nhéo ấn đường, trong lòng hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn an ủi nàng ta.
“Thiếp thân không sao, chẳng qua là trong lòng khó chịu. Bây giờ trong phủ đều biết thân thế của muội muội, thiếp thẹn với Vương gia, sau này ngài phải đối xử tử tế với muội muội hơn mới được.” Nàng ta thở dài nói.
Nghe vậy, Duệ Vương hơi nhướn mày, ánh mắt tò mò: “Bổn vương nghe nói, các nàng từ Hầu phủ trở về, nàng ấy liền bị thương chân, thế là thế nào?”
Giang Ngọc Thục sững sờ trong chốc lát, không ngờ Duệ Vương lại hỏi chuyện này, càng không ngờ Giang Cẩm Tâm lại dám mách lẻo. Nàng ta ngơ ngác thật lâu mới chợt nhận thấy phản ứng của mình không nên là vậy, vội vàng che giấu nét mặt, giả vờ khó hiểu: “Muội muội nói thế nào với Vương gia?”
Nàng ta không biết Giang Cẩm Tâm có thật sự mách lẻo hay không nên không dám tùy tiện nói tiếp.
“Nàng ấy không giải thích cặn kẽ, chỉ nói từ lúc trở về đã bị thương chân, bổn vương thấy vết thương rất nặng, lúc nãy tự nhưng lại bị thả rắn vào phòng của nàng ấy. Bổn vương không biết, từ khi nào mà Vương phủ này lại trở nên không yên ổn như thế?” Nói đến cuối cùng, vẻ mặt của hắn trở nên sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro