Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không
Tỷ Tỷ Muốn Ta P...
Nguyệt Hạ Vãn Phong
2024-12-01 14:54:17
Nghe vậy, Liễu Trắc phi hơi kinh ngạc, còn tưởng nàng chỉ là một tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu, không ngờ nàng lại nhìn thấu chuyện vớ vẩn ấy.
“Muội muội cần gì phải xem nhẹ bản thân mình thế? Nếu vị trí Trắc phi bị bỏ trống, chẳng phải muội muội cũng có cơ hội hay sao?” Liễu Trắc phi cười dịu dàng, nhướn mày tràn ngập ám chỉ.
Cẩm Tâm sửng sốt: “Tỷ tỷ muốn ta phối hợp với tỷ như thế nào?”
Liễu Trắc phi xê dịch lại gần nàng, khẽ thì thầm kế hoạch vào tai nàng. Nghe xong, Cẩm Tâm hơi chần chờ. Thấy nàng chần chờ, Liễu Trắc phi không vui nói: “Chẳng lẽ muội còn thương hại nàng ta? Nàng ta thậm chí muốn giết muội kia kia, muội định buông tha cho nàng ta chắc?”
“Không phải ta muốn buông tha cho nàng ta, mà ta cảm thấy làm vậy sẽ tổn thương âm đức, dù sao nàng ta cũng đang mang thai.” Cẩm Tâm rối rắm.
“Nếu nàng ta yên phận dưỡng thai thì tất nhiên là có thể yên ổn chờ đến ngày sinh nở. Nhưng nếu nàng ta có ý đồ xấu thì sao? Chẳng qua là tự làm tự chịu mà thôi.” Liễu Trắc phi hừ lạnh.
Ngẫm lại thì đúng là thế, nếu chính nàng ta cứ khăng khăng đòi cắn câu, chẳng khác nào tự làm bậy không thể sống.
“Còn một chuyện nữa, muội muội hãy cẩn thận nha đầu mới đến phòng mình. Mạng lưới quan hệ trong phủ rườm rà phức tạp, lỡ muội không cẩn thận, biết đâu sẽ là một liều thuốc độc mà người khác đưa đến bên cạnh muội.”
Nói xong, Liễu Trắc phi lập tức rời đi.
Cẩm Tâm đặt lời dặn dò của nàng ấy trong lòng.
Trong phòng của nàng có một nha hoàn nhị đẳng Thu Liên và một nha hoàn làm việc nặng Thu Linh, đều là người mà Vương phủ mới mua vào, được Cẩm Tâm thưởng tên.
Cẩm Tâm bèn dặn dò Liên Dung quan sát hai người kia, có vấn đề gì thì lập tức bẩm báo với mình.
Buổi tối, Duệ Vương dẫn Vương phủ và Cao Trắc phi hồi phủ, trông có vẻ rất vui sướng, bởi vì trong tiệc thọ yến của Hoàng hậu, Duệ Vương làm việc được Hoàng thượng khen ngợi, sau đó Vương phi dâng thọ lễ cũng khiến Hoàng hậu vui vẻ, lập tức khích lệ Duệ Vương có phúc khí ngay trước mặt mọi người.
Lúc trở về, dường như Duệ Vương và Cao Trắc phi đã được hàn gắn tình cảm, Vương gia đến Tê Loan viện ngồi một lát rồi đến viện của Cao Trắc phi.
Xong việc, Duệ Vương còn không quên tặng quà cho Liễu Trắc phi để bày tỏ khen ngợi, Vương phi cũng tặng đồ cho Liễu Trắc phi, hơn nữa đặc biệt gọi nàng ấy đến Tê Loan viện trò chuyện, cực kỳ khẳng định năng lực làm việc của Liễu Trắc phi.
Nếu Liễu Trắc phi không cố gắng tận tâm chọn thọ lễ thì Vương phi sao có thể được Hoàng hậu khen ngợi trên thọ yến?
Liễu Trắc phi nhận phần thưởng rồi trở về.
Nghe tiếng nói cười truyền đến từ phòng đối diện, Cẩm Tâm vẫn không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Ban ngày làm đồ thêu, buổi tối đọc sách, học chữ, luyện chữ tĩnh tâm.
Sáng sớm, Duệ Vương vào triều, Cao Trắc phi đích thân tiễn hắn đến cổng viện, lúc trở về, nàng ta cố ý ghé sang Nhã Lan hiên, nào ngờ đúng lúc Liên Dung bưng chậu nước ra ngoài, không ngờ lại đụng trúng Cao Trắc phi, nước trong chậu cứ thế đổ lên người Cao Trắc phi.
Cao Trắc phi cả kinh kêu to một tiếng, liên tục lùi về sau, cả giận: “Cẩu nô tài không có mắt! Chán sống!”
Liên Dung vội vàng quỳ xuống van xin: “Chủ tử tha mạng, nô tỳ không biết chủ tử tiến vào chứ không phải cố ý!”
Nghe tiếng kêu, Cẩm Tâm nhanh chóng rời giường ra ngoài, thấy Cao Trắc phi bị nước đổ đầy người ướt sũng, dáng vẻ chật vật.
“Muội muội cần gì phải xem nhẹ bản thân mình thế? Nếu vị trí Trắc phi bị bỏ trống, chẳng phải muội muội cũng có cơ hội hay sao?” Liễu Trắc phi cười dịu dàng, nhướn mày tràn ngập ám chỉ.
Cẩm Tâm sửng sốt: “Tỷ tỷ muốn ta phối hợp với tỷ như thế nào?”
Liễu Trắc phi xê dịch lại gần nàng, khẽ thì thầm kế hoạch vào tai nàng. Nghe xong, Cẩm Tâm hơi chần chờ. Thấy nàng chần chờ, Liễu Trắc phi không vui nói: “Chẳng lẽ muội còn thương hại nàng ta? Nàng ta thậm chí muốn giết muội kia kia, muội định buông tha cho nàng ta chắc?”
“Không phải ta muốn buông tha cho nàng ta, mà ta cảm thấy làm vậy sẽ tổn thương âm đức, dù sao nàng ta cũng đang mang thai.” Cẩm Tâm rối rắm.
“Nếu nàng ta yên phận dưỡng thai thì tất nhiên là có thể yên ổn chờ đến ngày sinh nở. Nhưng nếu nàng ta có ý đồ xấu thì sao? Chẳng qua là tự làm tự chịu mà thôi.” Liễu Trắc phi hừ lạnh.
Ngẫm lại thì đúng là thế, nếu chính nàng ta cứ khăng khăng đòi cắn câu, chẳng khác nào tự làm bậy không thể sống.
“Còn một chuyện nữa, muội muội hãy cẩn thận nha đầu mới đến phòng mình. Mạng lưới quan hệ trong phủ rườm rà phức tạp, lỡ muội không cẩn thận, biết đâu sẽ là một liều thuốc độc mà người khác đưa đến bên cạnh muội.”
Nói xong, Liễu Trắc phi lập tức rời đi.
Cẩm Tâm đặt lời dặn dò của nàng ấy trong lòng.
Trong phòng của nàng có một nha hoàn nhị đẳng Thu Liên và một nha hoàn làm việc nặng Thu Linh, đều là người mà Vương phủ mới mua vào, được Cẩm Tâm thưởng tên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩm Tâm bèn dặn dò Liên Dung quan sát hai người kia, có vấn đề gì thì lập tức bẩm báo với mình.
Buổi tối, Duệ Vương dẫn Vương phủ và Cao Trắc phi hồi phủ, trông có vẻ rất vui sướng, bởi vì trong tiệc thọ yến của Hoàng hậu, Duệ Vương làm việc được Hoàng thượng khen ngợi, sau đó Vương phi dâng thọ lễ cũng khiến Hoàng hậu vui vẻ, lập tức khích lệ Duệ Vương có phúc khí ngay trước mặt mọi người.
Lúc trở về, dường như Duệ Vương và Cao Trắc phi đã được hàn gắn tình cảm, Vương gia đến Tê Loan viện ngồi một lát rồi đến viện của Cao Trắc phi.
Xong việc, Duệ Vương còn không quên tặng quà cho Liễu Trắc phi để bày tỏ khen ngợi, Vương phi cũng tặng đồ cho Liễu Trắc phi, hơn nữa đặc biệt gọi nàng ấy đến Tê Loan viện trò chuyện, cực kỳ khẳng định năng lực làm việc của Liễu Trắc phi.
Nếu Liễu Trắc phi không cố gắng tận tâm chọn thọ lễ thì Vương phi sao có thể được Hoàng hậu khen ngợi trên thọ yến?
Liễu Trắc phi nhận phần thưởng rồi trở về.
Nghe tiếng nói cười truyền đến từ phòng đối diện, Cẩm Tâm vẫn không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Ban ngày làm đồ thêu, buổi tối đọc sách, học chữ, luyện chữ tĩnh tâm.
Sáng sớm, Duệ Vương vào triều, Cao Trắc phi đích thân tiễn hắn đến cổng viện, lúc trở về, nàng ta cố ý ghé sang Nhã Lan hiên, nào ngờ đúng lúc Liên Dung bưng chậu nước ra ngoài, không ngờ lại đụng trúng Cao Trắc phi, nước trong chậu cứ thế đổ lên người Cao Trắc phi.
Cao Trắc phi cả kinh kêu to một tiếng, liên tục lùi về sau, cả giận: “Cẩu nô tài không có mắt! Chán sống!”
Liên Dung vội vàng quỳ xuống van xin: “Chủ tử tha mạng, nô tỳ không biết chủ tử tiến vào chứ không phải cố ý!”
Nghe tiếng kêu, Cẩm Tâm nhanh chóng rời giường ra ngoài, thấy Cao Trắc phi bị nước đổ đầy người ướt sũng, dáng vẻ chật vật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro