Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không
Người Mới
Nguyệt Hạ Vãn Phong
2024-12-01 14:54:17
Cẩm Tâm hít thở sâu, đẩy tay Liên Dung ra, nhìn hai con hình nhân, vẻ mặt của nàng trở nên kiên định: “Ta và Cao Vân Uyển đã chú định sẽ như nước với lửa. Chỉ cần nàng ta vẫn còn tồn tại ngày nào thì ta sẽ không thể sống yên thân ngày ấy. Giang Ngọc Thục cũng vậy, nàng ta mặt hiền tâm ác, thủ đoạn cay độc, vì mẫu thân và tiểu đệ của ta, ta đều phải làm như vậy.”
Liên Dung giật mình, nhìn ánh mắt kiên định của Cẩm Tâm, biết rõ nàng ấy không thể ngăn cản nàng. Nhưng các nàng vinh nhục cùng nhau, lỡ Cẩm Tâm xảy ra chuyện thì mình cũng không thể sống sót.
“Vậy nô tỳ nên làm gì để giúp ngài?”
Cẩm Tâm lại lắc đầu: “Trong khoảng thời gian này ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, để Thu Liên hầu hạ ta.”
Hiện giờ Liên Dung hữu tâm vô lực, hoàn toàn không ngồi dậy được, đành phải nghe lời Cẩm Tâm.
Thu Liên tay chân nhanh nhẹn, lại thông minh biết nhìn sắc mặt, thoạt nhìn không giống người bán mình làm nô.
Mấy ngày sau sẽ biết nàng ta là do ai đưa đến đây.
Cẩm Tâm có thể cảm nhận được cách xử sự khéo léo và tỉnh táo của nàng ta, đó không phải là sự lanh lợi nên có của một nha hoàn bình thường. Hồi còn ở Hầu phủ, Cẩm Tâm từng nhìn sắc mặt người khác mấy năm qua, tất nhiên có thể nhìn thấu đặc điểm của một người.
Chẳng qua Thu Linh là người dùng được, ngược lại là có thể khảo nghiệm một phen.
Thu Liên được đưa đến trước mặt Cẩm Tâm hầu hạ, trong lòng rất vui sướng. Nàng ta không ngờ mình vừa đến đây đã được hầu hạ trước mặt chủ tử.
Cẩm Tâm lại nói, nàng ta chỉ tạm thời thay thế vị trí của Liên Dung, Thu Liên đành phải nghe lời.
Buổi tối, Duệ Vương trở về mới biết chuyện buổi sáng, hỏi thăm đầu đuôi mọi chuyện, cũng chỉ đánh hạ nhân mười lăm gậy mà thôi. Nghe xong, Duệ Vương nhíu mày nói: “Sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần nói với bổn vương.”
Chẳng qua là trừng phạt một hạ nhân mà thôi, có phải chuyện gì to tát đâu.
Quản gia vâng lời, chuyện này cứ thế bị bỏ qua.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Cao Trắc phi, chỉ có điều Cẩm Tâm vẫn cảm thấy đau buồn.
Nếu con người có mong chờ thì tất nhiên cũng dễ bị tổn thương. Trong Vương phủ này, người duy nhất để nàng dựa vào chỉ có Duệ Vương. Nhưng bây giờ ngẫm lại, Duệ Vương không đáng tin cậy, nàng vẫn phải dựa vào bản thân mình mới được.
Lúc đi ngủ, Thu Liên tiến vào giúp nàng tháo trang sức, hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi. Khi xốc chăn lên, Thu Liên thoáng nhìn thấy một hình nhân giấy trên giường, lập tức hoảng sợ bất an lui về sau.
Cẩm Tâm giả vờ khó hiểu: “Sao vậy?”
Chăn bị che lại, Thu Liên vội che giấu nét mặt, lắc đầu: “Không có gì, chủ tử mau nghỉ ngơi đi.”
Cẩm Tâm bình tĩnh gật đầu, sau đó thổi tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Thu Liên vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cuối cùng nhanh chóng ra ngoài.
…
Thu Liên vừa rời khỏi Nhã Lan hiên, lập tức tiến về phía Tê Loan viện.
Giang Ngọc Thục đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì Kiều Nhi dẫn người đến trước mặt nàng ta, kể lại món đồ mà mình thấy với Giang Ngọc Thục.
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục nhất thời kích động: “Ngươi có thấy rõ ràng không?”
Thu Liên nghiêm túc hồi tưởng lại, sau đó lắc đầu: “Nô tỳ không thấy rõ lắm, chỉ thấy một hình nhân bằng giấy trong chăn, nhưng không thấy rõ thứ đó.”
Giang Ngọc Thục nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chưa thấy rõ mà đã đến đây nói, ngươi cho rằng ta nhàn rỗi lắm hả?”
Thu Liên vội quỳ xuống: “Nô tỳ sẽ quay về xem xét thật kỹ rồi mới đến đây bẩm báo.”
Nói xong, nàng ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
Liên Dung giật mình, nhìn ánh mắt kiên định của Cẩm Tâm, biết rõ nàng ấy không thể ngăn cản nàng. Nhưng các nàng vinh nhục cùng nhau, lỡ Cẩm Tâm xảy ra chuyện thì mình cũng không thể sống sót.
“Vậy nô tỳ nên làm gì để giúp ngài?”
Cẩm Tâm lại lắc đầu: “Trong khoảng thời gian này ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, để Thu Liên hầu hạ ta.”
Hiện giờ Liên Dung hữu tâm vô lực, hoàn toàn không ngồi dậy được, đành phải nghe lời Cẩm Tâm.
Thu Liên tay chân nhanh nhẹn, lại thông minh biết nhìn sắc mặt, thoạt nhìn không giống người bán mình làm nô.
Mấy ngày sau sẽ biết nàng ta là do ai đưa đến đây.
Cẩm Tâm có thể cảm nhận được cách xử sự khéo léo và tỉnh táo của nàng ta, đó không phải là sự lanh lợi nên có của một nha hoàn bình thường. Hồi còn ở Hầu phủ, Cẩm Tâm từng nhìn sắc mặt người khác mấy năm qua, tất nhiên có thể nhìn thấu đặc điểm của một người.
Chẳng qua Thu Linh là người dùng được, ngược lại là có thể khảo nghiệm một phen.
Thu Liên được đưa đến trước mặt Cẩm Tâm hầu hạ, trong lòng rất vui sướng. Nàng ta không ngờ mình vừa đến đây đã được hầu hạ trước mặt chủ tử.
Cẩm Tâm lại nói, nàng ta chỉ tạm thời thay thế vị trí của Liên Dung, Thu Liên đành phải nghe lời.
Buổi tối, Duệ Vương trở về mới biết chuyện buổi sáng, hỏi thăm đầu đuôi mọi chuyện, cũng chỉ đánh hạ nhân mười lăm gậy mà thôi. Nghe xong, Duệ Vương nhíu mày nói: “Sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần nói với bổn vương.”
Chẳng qua là trừng phạt một hạ nhân mà thôi, có phải chuyện gì to tát đâu.
Quản gia vâng lời, chuyện này cứ thế bị bỏ qua.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Cao Trắc phi, chỉ có điều Cẩm Tâm vẫn cảm thấy đau buồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu con người có mong chờ thì tất nhiên cũng dễ bị tổn thương. Trong Vương phủ này, người duy nhất để nàng dựa vào chỉ có Duệ Vương. Nhưng bây giờ ngẫm lại, Duệ Vương không đáng tin cậy, nàng vẫn phải dựa vào bản thân mình mới được.
Lúc đi ngủ, Thu Liên tiến vào giúp nàng tháo trang sức, hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi. Khi xốc chăn lên, Thu Liên thoáng nhìn thấy một hình nhân giấy trên giường, lập tức hoảng sợ bất an lui về sau.
Cẩm Tâm giả vờ khó hiểu: “Sao vậy?”
Chăn bị che lại, Thu Liên vội che giấu nét mặt, lắc đầu: “Không có gì, chủ tử mau nghỉ ngơi đi.”
Cẩm Tâm bình tĩnh gật đầu, sau đó thổi tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Thu Liên vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cuối cùng nhanh chóng ra ngoài.
…
Thu Liên vừa rời khỏi Nhã Lan hiên, lập tức tiến về phía Tê Loan viện.
Giang Ngọc Thục đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì Kiều Nhi dẫn người đến trước mặt nàng ta, kể lại món đồ mà mình thấy với Giang Ngọc Thục.
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục nhất thời kích động: “Ngươi có thấy rõ ràng không?”
Thu Liên nghiêm túc hồi tưởng lại, sau đó lắc đầu: “Nô tỳ không thấy rõ lắm, chỉ thấy một hình nhân bằng giấy trong chăn, nhưng không thấy rõ thứ đó.”
Giang Ngọc Thục nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chưa thấy rõ mà đã đến đây nói, ngươi cho rằng ta nhàn rỗi lắm hả?”
Thu Liên vội quỳ xuống: “Nô tỳ sẽ quay về xem xét thật kỹ rồi mới đến đây bẩm báo.”
Nói xong, nàng ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro