Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không
Vương Phi Sảy T...
Nguyệt Hạ Vãn Phong
2024-12-01 14:54:17
Cao Trắc phi cười lạnh mấy tiếng. Đòi đi thu hoạch thành quả ngay trước mặt mình, còn dám kiêu ngạo với mình đến mức này, Cao Trắc phi sao có thể chịu nổi? Lửa giận che mờ mắt, nàng ta không còn chút lý trí nào, trực tiếp túm tóc Giang Ngọc Thục rồi lao vô đánh nàng ta.
Tất cả mọi người ở đây đều không thể ngờ được rằng Cao Trắc phi lại dám mạo phạm Vương phi.
Ngay lập tức, tiếng kêu hoảng sợ vang lên ầm ĩ.
…
Giang Ngọc Thục càng không ngờ đến. Nàng ta đang mang thai, trong phủ này ai mà chẳng né tránh mình? Nào ngờ được rằng Cao Trắc phi lại dám đối xử với mình như thế.
“Cao Trắc phi, ngươi điên rồi hả? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Giang Ngọc Thục hô to, người hầu chung quanh cũng vội vàng kéo nàng ta.
Hạ nhân bên cạnh Cao Trắc phi càng hoảng sợ tột độ. Tính nết của Cao Trắc phi thật sự bừa bãi, thế mà lại dám đánh Vương phi đang mang thai, đây là chán sống rồi à?
Vất vả lắm mới kéo nàng ta tách ra, nhưng Cao Trắc phi vẫn muốn xông lên, lại bị người khác ngăn cản. Nàng ta giận dữ mắng: “Hôm nay ngươi mà dám tiến vào cổng Nam Viện, ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu!”
“Cao Trắc phi, ngươi làm càn! Ngươi quả thực…” Giang Ngọc Thục thật sự tức giận, búi tóc của nàng ta đều bị kéo rối tung, chật vật không chịu nổi.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa bao giờ bị mất nghi thái đến mức này.
“Ta làm càn ư? Rõ ràng là ngươi vô liêm sỉ! Ngươi đúng là con cóc dưới cống ngầm, vừa nham hiểm vừa độc ác, bọ hung đeo mặt nạ, mặt dày vô liêm sỉ!” Cao Trắc phi mắng. Nếu không phải hai bà tử bên cạnh lôi kéo thì nàng ta còn định xông lên đánh tiếp.
Bị mắng đến nông nỗi này, Giang Ngọc Thục chỉ vào mũi Cao Trắc phi kêu “ngươi” mấy tiếng, tức giận đến nỗi lắp bắp.
“Người đâu! Mau chóng vả miệng nàng ta năm ngươi cái cho ta!” Giang Ngọc Thục tức giận đến nỗi bật khóc, cả đời này nàng ta chưa bao giờ mất mặt đến mức này.
Cao Trắc phi châm chọc cười lạnh: “Ngươi còn dám sai người đánh ta hả? Nếu không phải Tề Viễn Hầu các ngươi giỏi nịnh bợ thì làm gì đến lượt ngươi làm Duệ Vương phi? Hôm nay ta phải cho ngươi thấy rõ thủ đoạn của ta!”
Nói rồi, không biết nàng ta lấy đâu ra sức mạnh mà tránh thoát hai bà tử bên cạnh, xông về phía trước. Nhưng nàng ta còn chưa chạy đến trước mặt Giang Ngọc Thục thì Giang Ngọc Thục đã bị ám ảnh đến nỗi liên tục lùi về sau mấy bước, nhất thời trẹo chân rồi ngã ngửa ra đằng sau.
Mọi người kinh hô, nhanh chóng kiểm tra tình hình.
Cao Trắc phi vẫn chưa nguôi cơn giận, hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhìn chằm chằm vào Giang Ngọc Thục, cắn răng nói: “Lại dùng chiêu này. Lần nào ngươi cũng dùng bụng để ăn vạ, Vương gia không có ở đây đâu, ngươi giả vờ giả vịt cho ai xem?”
Giang Ngọc Thục ôm bụng, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, hoàn toàn không còn sức để trách cứ Cao Trắc phi, sắc mặt trở nên trắng bệch, trán đổ mồ hôi chi chít, xem ra thật sự rất đau.
Sau đó, màu đỏ chảy ra giữa hai chân của Giang Ngọc Thục, dần dần nhuộm đỏ làn váy của nàng ta.
Thấy thế, Kiều Nhi hoảng sợ che miệng, hô to: “Vương phi đổ máu!”
Mọi người càng bối rối hơn, vội vàng đỡ Giang Ngọc Thục đứng dậy, nhưng nàng ta đã mất ý thức, thân thể mềm nhũn được người hầu khiêng đi.
Cao Trắc phi cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ như vậy. Nàng ta còn tưởng Vương phi chỉ diễn kịch, nàng ta căn bản là không đụng vào Vương phi, chính Vương phi sẩy chân bị ngã.
Tất cả mọi người ở đây đều không thể ngờ được rằng Cao Trắc phi lại dám mạo phạm Vương phi.
Ngay lập tức, tiếng kêu hoảng sợ vang lên ầm ĩ.
…
Giang Ngọc Thục càng không ngờ đến. Nàng ta đang mang thai, trong phủ này ai mà chẳng né tránh mình? Nào ngờ được rằng Cao Trắc phi lại dám đối xử với mình như thế.
“Cao Trắc phi, ngươi điên rồi hả? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Giang Ngọc Thục hô to, người hầu chung quanh cũng vội vàng kéo nàng ta.
Hạ nhân bên cạnh Cao Trắc phi càng hoảng sợ tột độ. Tính nết của Cao Trắc phi thật sự bừa bãi, thế mà lại dám đánh Vương phi đang mang thai, đây là chán sống rồi à?
Vất vả lắm mới kéo nàng ta tách ra, nhưng Cao Trắc phi vẫn muốn xông lên, lại bị người khác ngăn cản. Nàng ta giận dữ mắng: “Hôm nay ngươi mà dám tiến vào cổng Nam Viện, ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu!”
“Cao Trắc phi, ngươi làm càn! Ngươi quả thực…” Giang Ngọc Thục thật sự tức giận, búi tóc của nàng ta đều bị kéo rối tung, chật vật không chịu nổi.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa bao giờ bị mất nghi thái đến mức này.
“Ta làm càn ư? Rõ ràng là ngươi vô liêm sỉ! Ngươi đúng là con cóc dưới cống ngầm, vừa nham hiểm vừa độc ác, bọ hung đeo mặt nạ, mặt dày vô liêm sỉ!” Cao Trắc phi mắng. Nếu không phải hai bà tử bên cạnh lôi kéo thì nàng ta còn định xông lên đánh tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị mắng đến nông nỗi này, Giang Ngọc Thục chỉ vào mũi Cao Trắc phi kêu “ngươi” mấy tiếng, tức giận đến nỗi lắp bắp.
“Người đâu! Mau chóng vả miệng nàng ta năm ngươi cái cho ta!” Giang Ngọc Thục tức giận đến nỗi bật khóc, cả đời này nàng ta chưa bao giờ mất mặt đến mức này.
Cao Trắc phi châm chọc cười lạnh: “Ngươi còn dám sai người đánh ta hả? Nếu không phải Tề Viễn Hầu các ngươi giỏi nịnh bợ thì làm gì đến lượt ngươi làm Duệ Vương phi? Hôm nay ta phải cho ngươi thấy rõ thủ đoạn của ta!”
Nói rồi, không biết nàng ta lấy đâu ra sức mạnh mà tránh thoát hai bà tử bên cạnh, xông về phía trước. Nhưng nàng ta còn chưa chạy đến trước mặt Giang Ngọc Thục thì Giang Ngọc Thục đã bị ám ảnh đến nỗi liên tục lùi về sau mấy bước, nhất thời trẹo chân rồi ngã ngửa ra đằng sau.
Mọi người kinh hô, nhanh chóng kiểm tra tình hình.
Cao Trắc phi vẫn chưa nguôi cơn giận, hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhìn chằm chằm vào Giang Ngọc Thục, cắn răng nói: “Lại dùng chiêu này. Lần nào ngươi cũng dùng bụng để ăn vạ, Vương gia không có ở đây đâu, ngươi giả vờ giả vịt cho ai xem?”
Giang Ngọc Thục ôm bụng, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, hoàn toàn không còn sức để trách cứ Cao Trắc phi, sắc mặt trở nên trắng bệch, trán đổ mồ hôi chi chít, xem ra thật sự rất đau.
Sau đó, màu đỏ chảy ra giữa hai chân của Giang Ngọc Thục, dần dần nhuộm đỏ làn váy của nàng ta.
Thấy thế, Kiều Nhi hoảng sợ che miệng, hô to: “Vương phi đổ máu!”
Mọi người càng bối rối hơn, vội vàng đỡ Giang Ngọc Thục đứng dậy, nhưng nàng ta đã mất ý thức, thân thể mềm nhũn được người hầu khiêng đi.
Cao Trắc phi cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ như vậy. Nàng ta còn tưởng Vương phi chỉ diễn kịch, nàng ta căn bản là không đụng vào Vương phi, chính Vương phi sẩy chân bị ngã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro