Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không
Dập Đầu
Nguyệt Hạ Vãn Phong
2024-12-01 14:54:17
Lúc này, Bá phủ và Hầu phủ cũng đều nhận được tin tức. Cao Minh Diệu vội vàng chạy đến phủ cầu kiến, quản gia cũng tiến vào bẩm báo, lại bị Duệ Vương từ chối gặp mặt, bảo hắn ta cứ quay về.
Tin tức này cũng được truyền đến Uyển Nguyệt cư, đồng người có người tiến vào bắt Cao Trắc phi. Cao Trắc phi cứ thế bị đưa đến Tê Loan viện, bị bắt quỳ xuống.
“Vương gia…” Cao Trắc phi chột dạ, đồng thời cũng cảm thấy oan ức. Nàng ta rõ ràng thấy Vương phi có ý đồ hại người, mình chỉ đánh trả mà thôi, mình không sai lầm.
Ánh mắt Duệ Vương lạnh như băng, nhả ra hai chữ: “Dập đầu.”
Giang Ngọc Thục vẫn chưa tỉnh lại, nàng ta bị băng huyết nên mãi vẫn cứ hôn mê.
Nhìn Duệ Vương, Cao Trắc phi há miệng định giải thích, nhưng nam nhân thì nghiêng đầu nhìn sang, khuôn mặt thoạt như bình tĩnh không dao động, song đáy mắt lại ẩn chứa lửa giận, khí thế của thượng vị giả đập vào mặt khiến Cao Trắc phi lập tức hiểu được, mình thậm chí không có tư cách để giải thích.
Nàng ta nuốt nước miếng, thân thể run cầm cập, dập đầu thật mạnh xuống mặt đất, hết lần này đến lần khác. Duệ Vương chưa kêu dừng, nàng ta không dám dừng lại.
Mãi đến khi trán đổ máu, Cao Trắc phi thấp giọng nức nở, ánh mắt của hắn mới có chút cảm xúc dao động, thản nhiên nói: “Cao Trắc phi tính nết ngang ngược, quái đản thô bạo, đụng chạm Vương phi, hại chết Thế tử. Kể từ hôm nay trở đi, hủy bỏ thân phận Trắc phi, xóa tên khỏi ngọc điệp, chuyển ra Uyển Nguyệt cư, giam cầm trong thiên viện, không có mệnh lệnh không được ra ngoài.”
Mệnh lệnh này vừa hạ xuống, Cao Vân Uyển lập tức suy sụp, đầy mặt tuyệt vọng.
…
Bên ngoài đứng đầy người, Liễu Trắc phi đứng đầu dẫn mọi người đến Tê Loan viện, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên trong.
Liễu Trắc phi âm thầm liếc nhìn Cẩm Tâm bên cạnh mình. Cẩm Tâm chỉ bình tĩnh đứng đó, không nói một lời.
Kể từ khi Cao Trắc phi tiến vào phòng đến nay, mọi người không nghe thấy tiếng cãi cọ của nàng ta, càng không nghe được tiếng quát nạt giận dữ của Duệ Vương. Khi các nàng còn đang thắc mắc thì chợt nghe thấy tiếng khóc van xin của Cao Trắc phi vang lên.
Nhưng đã quá trễ rồi, Cao Trắc phi đã bị hai hộ vệ khiêng ra cửa. Hộ vệ sợ nàng ta làm ầm ĩ sẽ chọc giận Vương gia nên nhét một miếng vải vào miệng nàng ta, sau đó mạnh mẽ lôi đi.
Lúc đi ngang bên cạnh Cẩm Tâm, Cẩm Tâm không khỏi chột dạ, vội vàng dùng khăn che sắc mặt của mình. Ngược lại là Liễu Trắc phi vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí nét mặt còn có vẻ hả lòng hả dạ.
Có lẽ là động tĩnh vừa rồi của Cao Trắc phi khiến Vương phi tỉnh dậy, sau đó nghe được tiếng khóc bùng nổ trong phòng.
Đám nô tỳ đứng bên ngoài cũng chảy nước mắt.
Cẩm Tâm cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cái thai ấy không còn, vẫn khiến nàng bị ám ảnh.
Nàng niệm a di đà Phật trong lòng, chỉ mong giảm nhẹ cảm giác tội lỗi của mình.
Lúc này, trong phòng, nét mặt Duệ Vương tràn đầy đau thương, nắm tay Giang Ngọc Thục dịu dàng an ủi: “Ngọc Thục, nàng đừng đau buồn quá, dưỡng thân thể cho khỏe lạnh, bổn vương sẽ tiếp tục cùng nàng sinh một hài tử khác.”
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục càng đau khổ tột cùng.
Nàng ta vốn đã khó mang thai, tốn bao nhiêu công sức mới mang thai hài tử này. Nàng ta từng tìm vô số danh y, uống vô số phương thuốc dân gian, thậm chí Hầu phủ dốc hết sức lực để tìm danh y nổi tiếng khắp thiên hạ cho nàng ta, thế mới mang thai hài tử này. Bây giờ nói không còn là không còn nữa. Đây đâu chỉ là một hài tử? Đây còn là chỗ dựa nửa đời sau của nàng ta!
Tin tức này cũng được truyền đến Uyển Nguyệt cư, đồng người có người tiến vào bắt Cao Trắc phi. Cao Trắc phi cứ thế bị đưa đến Tê Loan viện, bị bắt quỳ xuống.
“Vương gia…” Cao Trắc phi chột dạ, đồng thời cũng cảm thấy oan ức. Nàng ta rõ ràng thấy Vương phi có ý đồ hại người, mình chỉ đánh trả mà thôi, mình không sai lầm.
Ánh mắt Duệ Vương lạnh như băng, nhả ra hai chữ: “Dập đầu.”
Giang Ngọc Thục vẫn chưa tỉnh lại, nàng ta bị băng huyết nên mãi vẫn cứ hôn mê.
Nhìn Duệ Vương, Cao Trắc phi há miệng định giải thích, nhưng nam nhân thì nghiêng đầu nhìn sang, khuôn mặt thoạt như bình tĩnh không dao động, song đáy mắt lại ẩn chứa lửa giận, khí thế của thượng vị giả đập vào mặt khiến Cao Trắc phi lập tức hiểu được, mình thậm chí không có tư cách để giải thích.
Nàng ta nuốt nước miếng, thân thể run cầm cập, dập đầu thật mạnh xuống mặt đất, hết lần này đến lần khác. Duệ Vương chưa kêu dừng, nàng ta không dám dừng lại.
Mãi đến khi trán đổ máu, Cao Trắc phi thấp giọng nức nở, ánh mắt của hắn mới có chút cảm xúc dao động, thản nhiên nói: “Cao Trắc phi tính nết ngang ngược, quái đản thô bạo, đụng chạm Vương phi, hại chết Thế tử. Kể từ hôm nay trở đi, hủy bỏ thân phận Trắc phi, xóa tên khỏi ngọc điệp, chuyển ra Uyển Nguyệt cư, giam cầm trong thiên viện, không có mệnh lệnh không được ra ngoài.”
Mệnh lệnh này vừa hạ xuống, Cao Vân Uyển lập tức suy sụp, đầy mặt tuyệt vọng.
…
Bên ngoài đứng đầy người, Liễu Trắc phi đứng đầu dẫn mọi người đến Tê Loan viện, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Trắc phi âm thầm liếc nhìn Cẩm Tâm bên cạnh mình. Cẩm Tâm chỉ bình tĩnh đứng đó, không nói một lời.
Kể từ khi Cao Trắc phi tiến vào phòng đến nay, mọi người không nghe thấy tiếng cãi cọ của nàng ta, càng không nghe được tiếng quát nạt giận dữ của Duệ Vương. Khi các nàng còn đang thắc mắc thì chợt nghe thấy tiếng khóc van xin của Cao Trắc phi vang lên.
Nhưng đã quá trễ rồi, Cao Trắc phi đã bị hai hộ vệ khiêng ra cửa. Hộ vệ sợ nàng ta làm ầm ĩ sẽ chọc giận Vương gia nên nhét một miếng vải vào miệng nàng ta, sau đó mạnh mẽ lôi đi.
Lúc đi ngang bên cạnh Cẩm Tâm, Cẩm Tâm không khỏi chột dạ, vội vàng dùng khăn che sắc mặt của mình. Ngược lại là Liễu Trắc phi vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí nét mặt còn có vẻ hả lòng hả dạ.
Có lẽ là động tĩnh vừa rồi của Cao Trắc phi khiến Vương phi tỉnh dậy, sau đó nghe được tiếng khóc bùng nổ trong phòng.
Đám nô tỳ đứng bên ngoài cũng chảy nước mắt.
Cẩm Tâm cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cái thai ấy không còn, vẫn khiến nàng bị ám ảnh.
Nàng niệm a di đà Phật trong lòng, chỉ mong giảm nhẹ cảm giác tội lỗi của mình.
Lúc này, trong phòng, nét mặt Duệ Vương tràn đầy đau thương, nắm tay Giang Ngọc Thục dịu dàng an ủi: “Ngọc Thục, nàng đừng đau buồn quá, dưỡng thân thể cho khỏe lạnh, bổn vương sẽ tiếp tục cùng nàng sinh một hài tử khác.”
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục càng đau khổ tột cùng.
Nàng ta vốn đã khó mang thai, tốn bao nhiêu công sức mới mang thai hài tử này. Nàng ta từng tìm vô số danh y, uống vô số phương thuốc dân gian, thậm chí Hầu phủ dốc hết sức lực để tìm danh y nổi tiếng khắp thiên hạ cho nàng ta, thế mới mang thai hài tử này. Bây giờ nói không còn là không còn nữa. Đây đâu chỉ là một hài tử? Đây còn là chỗ dựa nửa đời sau của nàng ta!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro