"Xinh Đẹp Trong Lòng Tôi" 2
Trương Lan Vy
2024-07-14 03:15:17
"Cháu cảm ơn bác ạ, cho cháu gửi tiền ạ."
Cô nhanh nhẹn trả tiền bác tài xế khi xe dừng tại quán quen thuộc của cô. Sau đó cô liền kéo Hàn Lâm xuống ngồi một bàn nhỏ, rồi nói lớn với chủ quán rằng:
"Chủ tiệm! Cho con hai dĩa ốc xào ớt lên đây ạ"
"Có ngay thưa cô"
Cô nhìn cậu đầy thích thú, cô kể cho cậu nghe sự tích quán ốc lề đường quen thuộc này.
"Hàn Lâm à, cậu biết gì không. À mà chắc cậu chưa biết nhỉ. Quán ốc này ở chỗ này cứ phải gọi là bá cháy luôn đó. Cậu chưa ăn, chưa thử là không được rồi. Đến lúc cậu phải nếm thử món ăn mĩ vị dân gian này rồi. Haha" - Mộng Đình đầy vui tươi, cô nở nụ cười tươi tắn nhìn Hàn Lâm.
"À...ừm..." - Hàn Lâm
Nụ cười ấy...'Thịch...Thịch' trái tim nhỏ của cậu đập loạn nhịp lên khi nhìn cô tươi cười nói chuyện với cậu. Cậu thẹn thùng né tránh Mộng Đình, cậu ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Thấy vậy Mộng Đình thấy lạ trước hành động kì quái của cậu, cô liền hỏi han Hàn Lâm:
"Này, cậu bị sao vậy. À...à hay là cậu nghĩ lời tôi nói rất nực cười, cho nên cậu ngoảnh mặt rồi cười sau lưng tôi phải không. Chà chà, cậu phải ăn thì mới biết được chứ, tôi cũng hiểu rằng cậu chỉ ăn mấy món đắt tiền nhưng cái này cậu phải thử, tin tôi đi."
Cô nheo mắt, nghi hoặc cậu, rồi suy đoán nghĩ rằng cậu vì cảm thấy lời nói của cô buồn cười nên đã né tránh. Cô vừa nói vừa vỗ ngực tuyên bố với cậu rằng quán ăn này không tồi.
Nghe cô nói như này, cậu liền e thẹn nở nụ cười công nghiệp rồi giải thích:
"Không phải như thế đâu, chỉ là có bụi bay vào mắt tôi thôi mà, cho nên tôi mới khó chịu ngoảnh đi chỗ khác. Cậu hay nghĩ quá rồi."
Cô nghe lời giải thích của cậu cũng gật gù vì đúng, cô tin lời của cậu.
"Đồ ăn của quý vị đây ạ, xin mời thưởng thức"
"Dạ vâng, cảm ơn nhiều!" - Mộng Đình
Chưa gì đồ ăn cũng nhanh chóng bưng ra trước mắt, cô mời cậu ăn thử. Nhìn cậu có vẻ e ngại, e dè chẳng dám ăn thì cô liền lấy tăm rồi lấy một con. Con đưa cây tăm vào rồi lấy thịt ốc ra. Cô đưa lên rồi ăn một cách ngon lành. Cô minh họa để Hàn Lâm làm theo. Cậu cũng làm theo y như cô vừa làm. Nếm thử con đầu tiên, cậu mở tròn mắt vì nó quá xuất sắc, hương vị thơm béo, cay cay làm cậu ăn không ngừng miệng. Thấy cậu ăn ngon như vậy, cô cũng vui mừng mà ăn cùng cậu.
"Sao tôi nói không sai chứ, ăn ngon mà đúng không?"
"Ừm ừm, cũng không tồi" - Hàn Lâm
Cô cười khúc khích khi nghe cậu nói như vậy. 'Món mĩ vị dân gian như này mà cậu ta chưa từng thử thì quá đáng tiếc, vậy nên coi như tôi đã giúp cậu mở mang ẩm thực rồi nhé.'
Hai người vui vẻ ăn no nê xong xuôi, còn chụp được mấy bức hình đĩa ốc với ảnh của Hàn Lâm đang ăn nữa. Đến khoản tính tiền cậu liền kêu chủ quán tính tiền chầu ăn này.
"Hết bao nhiêu vậy?"
" Hai dĩa ốc này của cậu hết 45 tệ"
Cậu liền lấy trong ví một chiếc đẻ đen rồi đưa cho chủ quán. Mộng Đình đơ ra một hồi rồi nói:
"Ơ chầu này tôi bao cậu mà"
"Bữa sau đi. Lần này để tôi trả được chứ. Bây giờ tôi đưa cậu về. Kẻo lại nguy hiểm" - Hàn Lâm
Hàn Lâm nhìn cô, trong suy nghĩ của cậu 'Nếu như tôi để cậu trả, thì biết bao giờ tôi mới có thể cùng cậu đi chơi như hôm nay được chứ.'
Cô nhìn cậu vui vẻ đáp lại:
"Được rồi, vậy hôm sau nhé, lần sau tôi sẽ bao cậu chầu to hơn lần này nhiều. Cho cậu ăn thỏa thích."
"Như vậy thì tôi lời rồi, haha" - Hàn Lâm cười dịu dàng đáp.
Cậu gọi tài xế riêng của cậu đến, rồi đưa Mộng Đình về nhà. Trên đường đi cậu liền chú ý đến con đường một cách chăm chú, tìm hiểu xem nhà Mộng Đình ở đâu. Mộng Đình thấy Hàn Lâm cứ trầm tư nhìn ngoài cửa sổ mãi. Cô đoán thầm rằng 'Chắc là đang suy tư về người nào đó rồi'. Cô chú ý hỏi cậu:
"Cậu làm gì mà suy tư thế, chắc hẳn là đang suy tư về một cô gái nào đó rồi, phải chứ?"
Hàn Lâm nhìn cô trìu mến rồi nhẹ nhàng đáp:
"Ừm, cậu nói đúng rồi đó"
"Tôi biết ngay mà, cái vẻ mặt đó quen thuộc lắm haha" - Mộng Đình.
"Ai vậy ai vậy, có ở trong trường của chúng ta không?" - Mộng Đình nhí nhảnh hỏi Hàn Lâm.
"Có, cô ấy ở trong trường chúng ta."- Hàn Lâm đáp lại.
"Oa, thật tuyệt, chúc cậu với cô ấy sớm về một cặp nha. Chà chà quá cừ" - Mộng Đình.
Cậu nghe vậy thì trong lòng nở hoa, cậu mỉm cười che giấu. 'Tôi cũng ước vậy đó, Đình Đình'
"Ồ, sắp đến nhà cháu rồi bác ạ" - Mộng Đình nói với bác tài.
"Vâng thưa cô"
"Bác dừng ở đây ạ, cháu có thể tự đi vào ạ" - Mộng Đình
Cô mở cửa bước ra, trước khi đi cô còn vẫy tay chào tạm biệt Hàn Lâm cùng với bác tài.
"Tạm biệt hai người ạ" - Mộng Đình.
Cậu nhìn cô đi vào nhà rồi mới an tâm quay trở về.
Cô nhanh nhẹn trả tiền bác tài xế khi xe dừng tại quán quen thuộc của cô. Sau đó cô liền kéo Hàn Lâm xuống ngồi một bàn nhỏ, rồi nói lớn với chủ quán rằng:
"Chủ tiệm! Cho con hai dĩa ốc xào ớt lên đây ạ"
"Có ngay thưa cô"
Cô nhìn cậu đầy thích thú, cô kể cho cậu nghe sự tích quán ốc lề đường quen thuộc này.
"Hàn Lâm à, cậu biết gì không. À mà chắc cậu chưa biết nhỉ. Quán ốc này ở chỗ này cứ phải gọi là bá cháy luôn đó. Cậu chưa ăn, chưa thử là không được rồi. Đến lúc cậu phải nếm thử món ăn mĩ vị dân gian này rồi. Haha" - Mộng Đình đầy vui tươi, cô nở nụ cười tươi tắn nhìn Hàn Lâm.
"À...ừm..." - Hàn Lâm
Nụ cười ấy...'Thịch...Thịch' trái tim nhỏ của cậu đập loạn nhịp lên khi nhìn cô tươi cười nói chuyện với cậu. Cậu thẹn thùng né tránh Mộng Đình, cậu ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Thấy vậy Mộng Đình thấy lạ trước hành động kì quái của cậu, cô liền hỏi han Hàn Lâm:
"Này, cậu bị sao vậy. À...à hay là cậu nghĩ lời tôi nói rất nực cười, cho nên cậu ngoảnh mặt rồi cười sau lưng tôi phải không. Chà chà, cậu phải ăn thì mới biết được chứ, tôi cũng hiểu rằng cậu chỉ ăn mấy món đắt tiền nhưng cái này cậu phải thử, tin tôi đi."
Cô nheo mắt, nghi hoặc cậu, rồi suy đoán nghĩ rằng cậu vì cảm thấy lời nói của cô buồn cười nên đã né tránh. Cô vừa nói vừa vỗ ngực tuyên bố với cậu rằng quán ăn này không tồi.
Nghe cô nói như này, cậu liền e thẹn nở nụ cười công nghiệp rồi giải thích:
"Không phải như thế đâu, chỉ là có bụi bay vào mắt tôi thôi mà, cho nên tôi mới khó chịu ngoảnh đi chỗ khác. Cậu hay nghĩ quá rồi."
Cô nghe lời giải thích của cậu cũng gật gù vì đúng, cô tin lời của cậu.
"Đồ ăn của quý vị đây ạ, xin mời thưởng thức"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạ vâng, cảm ơn nhiều!" - Mộng Đình
Chưa gì đồ ăn cũng nhanh chóng bưng ra trước mắt, cô mời cậu ăn thử. Nhìn cậu có vẻ e ngại, e dè chẳng dám ăn thì cô liền lấy tăm rồi lấy một con. Con đưa cây tăm vào rồi lấy thịt ốc ra. Cô đưa lên rồi ăn một cách ngon lành. Cô minh họa để Hàn Lâm làm theo. Cậu cũng làm theo y như cô vừa làm. Nếm thử con đầu tiên, cậu mở tròn mắt vì nó quá xuất sắc, hương vị thơm béo, cay cay làm cậu ăn không ngừng miệng. Thấy cậu ăn ngon như vậy, cô cũng vui mừng mà ăn cùng cậu.
"Sao tôi nói không sai chứ, ăn ngon mà đúng không?"
"Ừm ừm, cũng không tồi" - Hàn Lâm
Cô cười khúc khích khi nghe cậu nói như vậy. 'Món mĩ vị dân gian như này mà cậu ta chưa từng thử thì quá đáng tiếc, vậy nên coi như tôi đã giúp cậu mở mang ẩm thực rồi nhé.'
Hai người vui vẻ ăn no nê xong xuôi, còn chụp được mấy bức hình đĩa ốc với ảnh của Hàn Lâm đang ăn nữa. Đến khoản tính tiền cậu liền kêu chủ quán tính tiền chầu ăn này.
"Hết bao nhiêu vậy?"
" Hai dĩa ốc này của cậu hết 45 tệ"
Cậu liền lấy trong ví một chiếc đẻ đen rồi đưa cho chủ quán. Mộng Đình đơ ra một hồi rồi nói:
"Ơ chầu này tôi bao cậu mà"
"Bữa sau đi. Lần này để tôi trả được chứ. Bây giờ tôi đưa cậu về. Kẻo lại nguy hiểm" - Hàn Lâm
Hàn Lâm nhìn cô, trong suy nghĩ của cậu 'Nếu như tôi để cậu trả, thì biết bao giờ tôi mới có thể cùng cậu đi chơi như hôm nay được chứ.'
Cô nhìn cậu vui vẻ đáp lại:
"Được rồi, vậy hôm sau nhé, lần sau tôi sẽ bao cậu chầu to hơn lần này nhiều. Cho cậu ăn thỏa thích."
"Như vậy thì tôi lời rồi, haha" - Hàn Lâm cười dịu dàng đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu gọi tài xế riêng của cậu đến, rồi đưa Mộng Đình về nhà. Trên đường đi cậu liền chú ý đến con đường một cách chăm chú, tìm hiểu xem nhà Mộng Đình ở đâu. Mộng Đình thấy Hàn Lâm cứ trầm tư nhìn ngoài cửa sổ mãi. Cô đoán thầm rằng 'Chắc là đang suy tư về người nào đó rồi'. Cô chú ý hỏi cậu:
"Cậu làm gì mà suy tư thế, chắc hẳn là đang suy tư về một cô gái nào đó rồi, phải chứ?"
Hàn Lâm nhìn cô trìu mến rồi nhẹ nhàng đáp:
"Ừm, cậu nói đúng rồi đó"
"Tôi biết ngay mà, cái vẻ mặt đó quen thuộc lắm haha" - Mộng Đình.
"Ai vậy ai vậy, có ở trong trường của chúng ta không?" - Mộng Đình nhí nhảnh hỏi Hàn Lâm.
"Có, cô ấy ở trong trường chúng ta."- Hàn Lâm đáp lại.
"Oa, thật tuyệt, chúc cậu với cô ấy sớm về một cặp nha. Chà chà quá cừ" - Mộng Đình.
Cậu nghe vậy thì trong lòng nở hoa, cậu mỉm cười che giấu. 'Tôi cũng ước vậy đó, Đình Đình'
"Ồ, sắp đến nhà cháu rồi bác ạ" - Mộng Đình nói với bác tài.
"Vâng thưa cô"
"Bác dừng ở đây ạ, cháu có thể tự đi vào ạ" - Mộng Đình
Cô mở cửa bước ra, trước khi đi cô còn vẫy tay chào tạm biệt Hàn Lâm cùng với bác tài.
"Tạm biệt hai người ạ" - Mộng Đình.
Cậu nhìn cô đi vào nhà rồi mới an tâm quay trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro