Cho anh một cơ...
Huỳnh Khánh Vy
2024-11-22 08:50:18
"Đêm nay em ở tạm đây đi."
Tần Mạt mở cửa đi vào nhà, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Lan Chi.
Lan Chi chậm chạp đi theo phía sau anh nhung tâm trí lại để ở bệnh viện mất rồi. Không nghe tiếng cô trả lời, Tần Mạt dừng lại rồi xoay người nhìn cô. Lan Chi vì không để ý nên đã va vào người trước mặt khiến cô giật mình.
"Em không sao chứ?"
"Em... Không... Không sao!"
"Đừng lo lắng nữa, mợ chủ đã an toàn rồi."
"Ừm... Em biết rồi."
"Vào nhà trước đã, em cũng mệt rồi."
"Em..."
Lan Chi không nói, chỉ im lặng nhìn anh. Tần Mạt nheo mắt nhìn biểu cảm của cô, trong lòng sực nhớ tới điều gì đó. Im lặng một lúc, anh lại bật cười.
"Em... Không phải là sợ anh sẽ làm gì em đó chứ?"
"À...Không... Không phải như vậy đâu."
Tần Mạt mím môi cười, anh làm sao mà lại không nhìn ra tâm tư của cô nhóc này kia chứ. Nói gì thì nói vẫn là nam nữ khác biệt, anh cũng không thể trách cô được.
"Không sao! Nếu em thấy không tiện thì anh đưa em đi tìm khách sạn ngủ một đêm."
"Dạ thôi không cần đâu! Em ở tạm đây là được."
Lan Chi ngước mắt nhìn anh, đây chẳng phải là người mà cô ngày nhớ đêm mong, luôn hy vọng sẽ được gặp lại hay sao. Với cả cô tin chắc rằng anh tuyệt đối không phải loại người đó, vậy nên thôi thì một đêm cũng không có gì phải sợ.
Tần Mạt chỉ gật đầu rồi đi vào trong. Lan Chi cũng e dè đi theo phía sau anh.
Căn nhà nhỏ của anh lại tươm tất đến lạ. Nhìn qua thật không thể tin được đây là nhà của một người đàn ông. Ai không biết sẽ còn cho rằng nữ chủ nhân của ngôi nhà này thật sự rất tuyệt vời.
Cách bày trí vô cùng bắt mắt, vừa dịu dàng lại vừa làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Đâu đó phản phất mùi trầm hương thơm thơm dịu nhẹ, khẽ nhắm mắt lại cảm thấy lòng mình rất đỗi bình yên.
"Anh ở đây một mình sao?"
Lan Chi nhỏ giọng hỏi anh. Tần Mạt vừa từ trong bếp đi ra, nghe cô hỏi thì hơi trầm mặc, xong vẫn là dịu giọng trả lời cô.
"Trước đây ở cùng một người bạn, nhưng đã dọn đi khá lâu rồi."
"À... Là vậy sao?"
"Ừm! Em uống chút nước đi, anh đi lấy đồ cho em thay."
"Vâng!"
Lan Chi nhìn theo bóng anh, trong lòng lại nôn nao đến lạ. Cô đã từng nói, nếu ngày gặp lại anh vẫn chưa có ai, vậy thì cô... có nên nắm bắt cơ hội này hay không nhỉ...
Ting! Ting!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Lan Chi giật mình quay lại xem. Đặt cốc nước trên tay xuống bàn, cô đứng dậy đi ra ngoài mở cổng. Cánh cổng mở ra, người trước mặt khiến Lan Chi nhìn đến ngẩn ngơ.
"Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
___________
Hai giờ sáng...
Thư Kỳ khó khăn mở mắt, cơ thể cô truyền đến một cơn đau khó chịu. Cô nhớ cô bị tai nạn, bây giờ...
Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, cô cố gắng để nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu mà thở dài.
"Em tỉnh rồi sao! Để anh gọi bác sĩ."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thư Kỳ nhíu chặt mày nhìn gương mặt mờ ảo kia.
"Anh... Sao... Lại ở đây?"
"Đừng cố quá, bác sĩ sẽ tới ngay thôi."
Thư Kỳ nhìn anh, càng nhìn lại càng thấy đau lòng. Chẳng phải là anh đang đính hôn hay sao, bây giờ lại còn ở đây làm gì chứ...
Cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ đứng tuổi đi vào. Ông cẩn thận thăm khám cho cô rồi nói.
"Không có gì đáng ngại nữa. Cũng may là không ảnh hưởng gì đến não bộ, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là được."
"Cảm ơn bác sĩ. Vậy có cần lưu ý gì hay không ạ?"
"Ừm... Chuyện này không cần quá lo lắng. Lát nữa phiền cậu theo tôi vào phòng, có vài điều tôi cần nhắc nhở."
"Vâng!"
Hàn Thiếu Phong nhìn nét mặt của bác sĩ, trong lòng tự dưng lại có dự cảm không lành. Chẳng lẽ bệnh tình của cô có chuyện gì nghiêm trọng hay sao, nếu thật vậy thì...
Giấu đi dòng suy nghĩ tiêu cực của mình, anh tiễn bác sĩ ra ngoài rồi quay vào trong. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, anh khẽ thở dài rồi ngồi xuống giường bệnh.
"Không sao nữa rồi, mọi chuyện qua rồi."
"Anh... Sao lại ở đây?"
"Không ở đây thì phải ở đâu?"
Anh nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng bỗng chốc hóa dịu dàng.
"Thư Kỳ... Xin lỗi!"
"Về chuyện gì?"
"Tất cả mọi chuyện mà anh đã làm với em."
"Hàn Thiếu Phong... Chẳng phải tôi đã nói... anh nên sống trọn vẹn với sự lựa chọn của mình sao?"
"Anh... Thật sự không thể giả vờ nữa. Thư Kỳ... Cho anh một cơ hội để bảo vệ em đi, được không?"
Cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào anh. Thư Kỳ tự hỏi, liệu có phải là bản thân mình đang mơ hay không. Hàn Thiếu Phong trước mặt này sao lại giống cậu thiếu niên năm đó đến vậy. Chỉ là chàng thiếu niên năm đó, cô càng nhìn sẽ càng thấy vui vẻ và hạnh phúc. Còn người trước mặt này, cô nhìn anh lâu một chút lại đau lòng thêm một lần...
"Anh biết anh có lỗi với em, anh không cầu xin em sẽ tha thứ, anh chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội để chuộc lỗi và bì đắp cho em.".
"Tôi hơi mệt, muốn ngủ một chút."
Không nhìn anh thêm chút nào nữa, cô nhắm mắt nén những giọt nước mắt vào trong. Cho anh một cơ hội... cô liệu có thể cho anh thêm một cơ hội để bắt đầu lại không...
Tần Mạt mở cửa đi vào nhà, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Lan Chi.
Lan Chi chậm chạp đi theo phía sau anh nhung tâm trí lại để ở bệnh viện mất rồi. Không nghe tiếng cô trả lời, Tần Mạt dừng lại rồi xoay người nhìn cô. Lan Chi vì không để ý nên đã va vào người trước mặt khiến cô giật mình.
"Em không sao chứ?"
"Em... Không... Không sao!"
"Đừng lo lắng nữa, mợ chủ đã an toàn rồi."
"Ừm... Em biết rồi."
"Vào nhà trước đã, em cũng mệt rồi."
"Em..."
Lan Chi không nói, chỉ im lặng nhìn anh. Tần Mạt nheo mắt nhìn biểu cảm của cô, trong lòng sực nhớ tới điều gì đó. Im lặng một lúc, anh lại bật cười.
"Em... Không phải là sợ anh sẽ làm gì em đó chứ?"
"À...Không... Không phải như vậy đâu."
Tần Mạt mím môi cười, anh làm sao mà lại không nhìn ra tâm tư của cô nhóc này kia chứ. Nói gì thì nói vẫn là nam nữ khác biệt, anh cũng không thể trách cô được.
"Không sao! Nếu em thấy không tiện thì anh đưa em đi tìm khách sạn ngủ một đêm."
"Dạ thôi không cần đâu! Em ở tạm đây là được."
Lan Chi ngước mắt nhìn anh, đây chẳng phải là người mà cô ngày nhớ đêm mong, luôn hy vọng sẽ được gặp lại hay sao. Với cả cô tin chắc rằng anh tuyệt đối không phải loại người đó, vậy nên thôi thì một đêm cũng không có gì phải sợ.
Tần Mạt chỉ gật đầu rồi đi vào trong. Lan Chi cũng e dè đi theo phía sau anh.
Căn nhà nhỏ của anh lại tươm tất đến lạ. Nhìn qua thật không thể tin được đây là nhà của một người đàn ông. Ai không biết sẽ còn cho rằng nữ chủ nhân của ngôi nhà này thật sự rất tuyệt vời.
Cách bày trí vô cùng bắt mắt, vừa dịu dàng lại vừa làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Đâu đó phản phất mùi trầm hương thơm thơm dịu nhẹ, khẽ nhắm mắt lại cảm thấy lòng mình rất đỗi bình yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh ở đây một mình sao?"
Lan Chi nhỏ giọng hỏi anh. Tần Mạt vừa từ trong bếp đi ra, nghe cô hỏi thì hơi trầm mặc, xong vẫn là dịu giọng trả lời cô.
"Trước đây ở cùng một người bạn, nhưng đã dọn đi khá lâu rồi."
"À... Là vậy sao?"
"Ừm! Em uống chút nước đi, anh đi lấy đồ cho em thay."
"Vâng!"
Lan Chi nhìn theo bóng anh, trong lòng lại nôn nao đến lạ. Cô đã từng nói, nếu ngày gặp lại anh vẫn chưa có ai, vậy thì cô... có nên nắm bắt cơ hội này hay không nhỉ...
Ting! Ting!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Lan Chi giật mình quay lại xem. Đặt cốc nước trên tay xuống bàn, cô đứng dậy đi ra ngoài mở cổng. Cánh cổng mở ra, người trước mặt khiến Lan Chi nhìn đến ngẩn ngơ.
"Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
___________
Hai giờ sáng...
Thư Kỳ khó khăn mở mắt, cơ thể cô truyền đến một cơn đau khó chịu. Cô nhớ cô bị tai nạn, bây giờ...
Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, cô cố gắng để nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu mà thở dài.
"Em tỉnh rồi sao! Để anh gọi bác sĩ."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thư Kỳ nhíu chặt mày nhìn gương mặt mờ ảo kia.
"Anh... Sao... Lại ở đây?"
"Đừng cố quá, bác sĩ sẽ tới ngay thôi."
Thư Kỳ nhìn anh, càng nhìn lại càng thấy đau lòng. Chẳng phải là anh đang đính hôn hay sao, bây giờ lại còn ở đây làm gì chứ...
Cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ đứng tuổi đi vào. Ông cẩn thận thăm khám cho cô rồi nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có gì đáng ngại nữa. Cũng may là không ảnh hưởng gì đến não bộ, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là được."
"Cảm ơn bác sĩ. Vậy có cần lưu ý gì hay không ạ?"
"Ừm... Chuyện này không cần quá lo lắng. Lát nữa phiền cậu theo tôi vào phòng, có vài điều tôi cần nhắc nhở."
"Vâng!"
Hàn Thiếu Phong nhìn nét mặt của bác sĩ, trong lòng tự dưng lại có dự cảm không lành. Chẳng lẽ bệnh tình của cô có chuyện gì nghiêm trọng hay sao, nếu thật vậy thì...
Giấu đi dòng suy nghĩ tiêu cực của mình, anh tiễn bác sĩ ra ngoài rồi quay vào trong. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, anh khẽ thở dài rồi ngồi xuống giường bệnh.
"Không sao nữa rồi, mọi chuyện qua rồi."
"Anh... Sao lại ở đây?"
"Không ở đây thì phải ở đâu?"
Anh nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng bỗng chốc hóa dịu dàng.
"Thư Kỳ... Xin lỗi!"
"Về chuyện gì?"
"Tất cả mọi chuyện mà anh đã làm với em."
"Hàn Thiếu Phong... Chẳng phải tôi đã nói... anh nên sống trọn vẹn với sự lựa chọn của mình sao?"
"Anh... Thật sự không thể giả vờ nữa. Thư Kỳ... Cho anh một cơ hội để bảo vệ em đi, được không?"
Cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào anh. Thư Kỳ tự hỏi, liệu có phải là bản thân mình đang mơ hay không. Hàn Thiếu Phong trước mặt này sao lại giống cậu thiếu niên năm đó đến vậy. Chỉ là chàng thiếu niên năm đó, cô càng nhìn sẽ càng thấy vui vẻ và hạnh phúc. Còn người trước mặt này, cô nhìn anh lâu một chút lại đau lòng thêm một lần...
"Anh biết anh có lỗi với em, anh không cầu xin em sẽ tha thứ, anh chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội để chuộc lỗi và bì đắp cho em.".
"Tôi hơi mệt, muốn ngủ một chút."
Không nhìn anh thêm chút nào nữa, cô nhắm mắt nén những giọt nước mắt vào trong. Cho anh một cơ hội... cô liệu có thể cho anh thêm một cơ hội để bắt đầu lại không...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro