Chúng ta không...
Huỳnh Khánh Vy
2024-11-22 08:50:18
Thư Kỳ nói xong thì liền cúi mặt xuống, giấu đi hết những biểu cảm bên
trong đôi mắt xinh đẹp kia. Cô và anh đời này chắc không thể ở bên nhau
nữa rồi. Đúng thật là người giữ trong lòng mãi mãi là người dưng.
Nhưng... dẫu sao đi nữa, cô vẫn hy vọng anh một đời được bình an.
Bên ngoài kia qua tấm cửa kính, có đôi mắt đang dịu dàng nhìn cô. Anh đứng đó, lặng lẽ quan sát cô từ xa. Hóa ra cô và anh đã từng sâu đậm đến thế. Vậy mà chỉ sau một giấc ngủ dài, mọi thứ lại bị đảo lộn rồi.
Nhớ lại tất cả những tổn thương mà anh đã mang đến cho cô, anh thật sự không có cách nào để đối mặt. Tổn thương người yêu mình sâu sắc đến thế, ngàn vạn lần cũng không thể tha thứ cho bản thân. Rốt cuộc thì anh phải làm sao mới bù đắp được cho cô đây.
Khẽ thở một hơi dài, anh cúi mặt giấu đi những cảm xúc bên trong. Ngẩng mặt lên lần nữa, anh vẫn là không đủ dũng khí để gặp cô. Thôi thì cô vui là được, còn anh chỉ cần nhìn cô từ phía xa là đủ rồi.
Bất giác, Thư Kỳ lại hướng ánh mắt nhìn về phía anh. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, mọi thứ xung quanh bỗng như ngưng đọng, cả thế giới chỉ còn lại anh và cô. Nhưng có lẽ chỉ hai người mới biết, cái chạm đó lại mang theo bao nhiêu là đau lòng.
Người đàn ông đó... à không... là cậu thiếu niên năm đó cô đã yêu say đắm hết lòng. Là người đã cùng cô đi qua những năm tháng tươi đẹp nhất. Là người đã cho cô bao nhiêu trang kí ức ngọt ngào, cũng chính là người đã tự tay bóp nát trái tim cô...
Nên nói là anh sai, là cô sai hay là nói do ý trời thích dày vò người khác. Nếu đã không để hai người ở bên nhau, vậy tại sao lúc đầu lại cho anh và cô một cuộc gặp gỡ. Để rồi chạm phải ánh mắt đó, cô và anh vừa gặp đã cảm mến nhau. Thời gian thấm thoát trôi, tay trong tay cùng nhau vẽ lên một bức tranh mang màu hạnh phúc. Nhưng...
Nhưng rồi mọi thứ lại hóa giấc chiêm bao. Anh chìm vào giấc ngủ sâu rồi liền không còn nhớ đến cô nữa. Bao nhiêu kỉ niệm cùng hồi ức đẹp đẽ đó, rốt cuộc thì chỉ còn lại mỗi mình cô mang. Và rồi...
Và rồi cô cùng anh kết tóc phu thê. Ngày gả cho anh, cô vẫn tin rằng bản thân có thể dùng tình yêu của mình để làm anh yêu cô thêm lần nữa. Vậy mà cuối cùng cô vẫn không thể thắng được ý trời. Kết quả... cô thua rồi, thua một cách thảm hại, thua đến tan nát cả trái tim. Lẽ ra ngày đó, cô ngàn vạn lần cũng không nên ở lại. Nếu như cô rời đi, liệu có phải bản thân sẽ không đau lòng đến mức chết tâm thế này không...
Bất giác, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trong vô thức, trái tim nhỏ bé lại nhói lên đau đớn vô cùng.
"Chị ơi... Chị ơi...!"
Giọng nói của Lan Chi kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn ấy. Quay mặt lau đi dòng nước mắt, cô cố gắng kéo ra một nụ cười rồi quay sang nhìn Lan Chi.
"Sao vậy?"
"Chị... Không sao chứ?"
"Chị không sao! Không sao đâu."
"Chị... Người đó..."
"Chị không quen!"
Nói rồi, cô liền vội vã xoay người đi vào trong. Phải... Cô không quen, không quen biết người đàn ông đó. Người mà cô yêu là Hàn Thiếu Phong của năm mười chín tuổi, là chàng trai trẻ luôn biết cách khiến cô an lòng chứ không phải là anh... Không phải người năm lần bảy lượt tàn nhẫn chà đạp trên tình yêu của cô. Phải... Cô... Không quen anh...
Bên ngoài kia, có một người đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt thất thần nhìn vào trong. Bóng lưng nhỏ nhắn của người ấy, nói quay đi thì liền không một lần ngoảnh lại. Người phụ nữ ấy, yêu anh đến điên dại nhưng lại cũng tàn nhẫn đến vô cùng.
Hàn Thiếu Phong anh trước nay chưa từng sợ điều gì cũng chưa từng chùn bước trước bất cứ ai. Vậy mà bây giờ anh lại sợ ánh mắt không cảm xúc của cô, sợ phải đối diện với người đã từng là vợ của anh. Anh sợ...
Nhưng... anh nhớ cô, thật sự nhớ cô. Cảm giác phải đứng từ xa nhìn người mà mình hằng đêm mong nhớ thật khó chịu biết nhường nào. Anh muốn ôm lấy cô, muốn nói lời xin lỗi, muốn xin cô tha thứ, muốn được cùng cô bắt đầu lại... Chỉ là... Chỉ là sau ngần ấy những thương tổn và mất mát, cô liệu có thể tha thứ cho anh hay không...
Mặc kệ kết quả ra sao, mặc kệ cô muốn đánh mắng anh thế nào cũng được. Đã đến đây rồi, anh nhất định phải một lần đối diện với cô. Anh đã mất cô một lần, tuyệt đối không thể để mất cô thêm lần nữa. Vậy nên chỉ cần cô tha thứ, anh nguyện ý hèn mọn cúi đầu cầu xin cô.
Hít một hơi thật sâu, anh lấy hết can đảm mà bước về phía trước. Một lần thôi, anh muốn cùng cô nói rõ ràng mọi chuyện. Anh muốn biết năm đó, tại sao cô lại bỏ đi.
Anh muốn biết năm đó, tại sao cô lại không nói hết mọi chuyện với anh. Anh muốn biết, tại sao lại không kể anh nghe những kỉ niệm của hai người. Nếu cô nói với anh, anh nguyện ý tin tưởng cô kia mà. Chỉ cần là lời cô nói, anh nhất định sẽ tin. Chỉ cần... Chỉ cần là cô thôi.
Thôi thì hôm nay đã đến đây rồi, anh muốn được ôm cô một chút. Thôi thì hôm nay cứ nói hết mọi chuyện một lần. Nói hết đi cho vơi nhẹ nỗi lòng nhau.
"Xin chào quý khách! Chúng tôi có thể giúp gì được cho anh ạ?"
Lan Chi nhìn thấy khách đi vào thì liền vội vàng chạy ra tiếp đón. Hàn Thiếu Phong không nhìn cô lấy nửa lời, chỉ lạnh lùng mà trả lời Lan Chi.
"Tôi muốn gặp Thư Kỳ!"
"Dạ... Anh... Muốn gặp chị Thư Kỳ hả? Chị ấy..."
Lan Chi còn chưa biết phải trả lời người trước mặt thế nào thì Thư Kỳ từ bên trong đi ra. Đôi mắt đượm buồn nhìn Lan Chi rồi khẽ mỉm cười. Cô nói:
"Em ở đây trông cửa tiệm nha. Chị ra ngoài một lát sẽ về ngay."
"Vâng...Vâng chị."
Thư Kỳ gật đầu rồi tiến về phía trước. Đối diện với Hàn Thiếu Phong trước mặt, cô chỉ nhỏ giọng nói.
"Chúng ta ra ngoài rồi nói."
Dáng người nhỏ nhắn đi một mạch ra khỏi cửa tiệm. Hàn Thiếu Phong cũng không nói gì, chỉ im lặng đi theo phía sau cô.
Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mai, bóng hai người in dài trên con đường mòn nhỏ. Một người đi trước, một người bước theo sau. Khoảng cách với nhau chỉ là vài bước chân nhỏ nhưng sao lại có cảm giác xa cách nghìn trùng. Không phải là xa về địa lí mà là xa cách lòng người. Nghĩ lại cũng đau nhỉ, đã từng yêu nhau nhiều đến thế vậy mà bây giờ lại còn xa lạ hơn cả người dưng.
"Anh đến đây làm gì?"
Thư Kỳ đứng lại, xoay lưng về phía anh. Đối với anh, cô thật sự không biết phải đối diện như thế nào.
Nghe cô hỏi, anh liền nhỏ giọng trả lời.
"Dạo này em ổn chứ?"
"Chỉ cần khoảng có anh, mọi thứ đều ổn."
"Vậy sao? Em hận anh lắm đúng không?"
Dáng người nhỏ nhắn quay lại nhìn anh, cảm giác vẫn là đau lòng như thế. Cô mỉm cười, nụ cười xa lạ và nhạt nhẽo.
"Hận anh? Tôi không hận!"
"Thư Kỳ, xin lỗi..."
"Xin lỗi sao? Không cần đâu. Tôi từ lâu đã không còn nhớ đến nữa rồi."
"Thư Kỳ..."
"Sau này đừng đến nữa. Chúng ta đã không còn nợ nhau nên cũng không cần phải gặp lại nữa."
Không còn nợ nhau...
Cô nói...
Chúng ta không còn nợ nhau...
Bên ngoài kia qua tấm cửa kính, có đôi mắt đang dịu dàng nhìn cô. Anh đứng đó, lặng lẽ quan sát cô từ xa. Hóa ra cô và anh đã từng sâu đậm đến thế. Vậy mà chỉ sau một giấc ngủ dài, mọi thứ lại bị đảo lộn rồi.
Nhớ lại tất cả những tổn thương mà anh đã mang đến cho cô, anh thật sự không có cách nào để đối mặt. Tổn thương người yêu mình sâu sắc đến thế, ngàn vạn lần cũng không thể tha thứ cho bản thân. Rốt cuộc thì anh phải làm sao mới bù đắp được cho cô đây.
Khẽ thở một hơi dài, anh cúi mặt giấu đi những cảm xúc bên trong. Ngẩng mặt lên lần nữa, anh vẫn là không đủ dũng khí để gặp cô. Thôi thì cô vui là được, còn anh chỉ cần nhìn cô từ phía xa là đủ rồi.
Bất giác, Thư Kỳ lại hướng ánh mắt nhìn về phía anh. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, mọi thứ xung quanh bỗng như ngưng đọng, cả thế giới chỉ còn lại anh và cô. Nhưng có lẽ chỉ hai người mới biết, cái chạm đó lại mang theo bao nhiêu là đau lòng.
Người đàn ông đó... à không... là cậu thiếu niên năm đó cô đã yêu say đắm hết lòng. Là người đã cùng cô đi qua những năm tháng tươi đẹp nhất. Là người đã cho cô bao nhiêu trang kí ức ngọt ngào, cũng chính là người đã tự tay bóp nát trái tim cô...
Nên nói là anh sai, là cô sai hay là nói do ý trời thích dày vò người khác. Nếu đã không để hai người ở bên nhau, vậy tại sao lúc đầu lại cho anh và cô một cuộc gặp gỡ. Để rồi chạm phải ánh mắt đó, cô và anh vừa gặp đã cảm mến nhau. Thời gian thấm thoát trôi, tay trong tay cùng nhau vẽ lên một bức tranh mang màu hạnh phúc. Nhưng...
Nhưng rồi mọi thứ lại hóa giấc chiêm bao. Anh chìm vào giấc ngủ sâu rồi liền không còn nhớ đến cô nữa. Bao nhiêu kỉ niệm cùng hồi ức đẹp đẽ đó, rốt cuộc thì chỉ còn lại mỗi mình cô mang. Và rồi...
Và rồi cô cùng anh kết tóc phu thê. Ngày gả cho anh, cô vẫn tin rằng bản thân có thể dùng tình yêu của mình để làm anh yêu cô thêm lần nữa. Vậy mà cuối cùng cô vẫn không thể thắng được ý trời. Kết quả... cô thua rồi, thua một cách thảm hại, thua đến tan nát cả trái tim. Lẽ ra ngày đó, cô ngàn vạn lần cũng không nên ở lại. Nếu như cô rời đi, liệu có phải bản thân sẽ không đau lòng đến mức chết tâm thế này không...
Bất giác, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trong vô thức, trái tim nhỏ bé lại nhói lên đau đớn vô cùng.
"Chị ơi... Chị ơi...!"
Giọng nói của Lan Chi kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn ấy. Quay mặt lau đi dòng nước mắt, cô cố gắng kéo ra một nụ cười rồi quay sang nhìn Lan Chi.
"Sao vậy?"
"Chị... Không sao chứ?"
"Chị không sao! Không sao đâu."
"Chị... Người đó..."
"Chị không quen!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, cô liền vội vã xoay người đi vào trong. Phải... Cô không quen, không quen biết người đàn ông đó. Người mà cô yêu là Hàn Thiếu Phong của năm mười chín tuổi, là chàng trai trẻ luôn biết cách khiến cô an lòng chứ không phải là anh... Không phải người năm lần bảy lượt tàn nhẫn chà đạp trên tình yêu của cô. Phải... Cô... Không quen anh...
Bên ngoài kia, có một người đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt thất thần nhìn vào trong. Bóng lưng nhỏ nhắn của người ấy, nói quay đi thì liền không một lần ngoảnh lại. Người phụ nữ ấy, yêu anh đến điên dại nhưng lại cũng tàn nhẫn đến vô cùng.
Hàn Thiếu Phong anh trước nay chưa từng sợ điều gì cũng chưa từng chùn bước trước bất cứ ai. Vậy mà bây giờ anh lại sợ ánh mắt không cảm xúc của cô, sợ phải đối diện với người đã từng là vợ của anh. Anh sợ...
Nhưng... anh nhớ cô, thật sự nhớ cô. Cảm giác phải đứng từ xa nhìn người mà mình hằng đêm mong nhớ thật khó chịu biết nhường nào. Anh muốn ôm lấy cô, muốn nói lời xin lỗi, muốn xin cô tha thứ, muốn được cùng cô bắt đầu lại... Chỉ là... Chỉ là sau ngần ấy những thương tổn và mất mát, cô liệu có thể tha thứ cho anh hay không...
Mặc kệ kết quả ra sao, mặc kệ cô muốn đánh mắng anh thế nào cũng được. Đã đến đây rồi, anh nhất định phải một lần đối diện với cô. Anh đã mất cô một lần, tuyệt đối không thể để mất cô thêm lần nữa. Vậy nên chỉ cần cô tha thứ, anh nguyện ý hèn mọn cúi đầu cầu xin cô.
Hít một hơi thật sâu, anh lấy hết can đảm mà bước về phía trước. Một lần thôi, anh muốn cùng cô nói rõ ràng mọi chuyện. Anh muốn biết năm đó, tại sao cô lại bỏ đi.
Anh muốn biết năm đó, tại sao cô lại không nói hết mọi chuyện với anh. Anh muốn biết, tại sao lại không kể anh nghe những kỉ niệm của hai người. Nếu cô nói với anh, anh nguyện ý tin tưởng cô kia mà. Chỉ cần là lời cô nói, anh nhất định sẽ tin. Chỉ cần... Chỉ cần là cô thôi.
Thôi thì hôm nay đã đến đây rồi, anh muốn được ôm cô một chút. Thôi thì hôm nay cứ nói hết mọi chuyện một lần. Nói hết đi cho vơi nhẹ nỗi lòng nhau.
"Xin chào quý khách! Chúng tôi có thể giúp gì được cho anh ạ?"
Lan Chi nhìn thấy khách đi vào thì liền vội vàng chạy ra tiếp đón. Hàn Thiếu Phong không nhìn cô lấy nửa lời, chỉ lạnh lùng mà trả lời Lan Chi.
"Tôi muốn gặp Thư Kỳ!"
"Dạ... Anh... Muốn gặp chị Thư Kỳ hả? Chị ấy..."
Lan Chi còn chưa biết phải trả lời người trước mặt thế nào thì Thư Kỳ từ bên trong đi ra. Đôi mắt đượm buồn nhìn Lan Chi rồi khẽ mỉm cười. Cô nói:
"Em ở đây trông cửa tiệm nha. Chị ra ngoài một lát sẽ về ngay."
"Vâng...Vâng chị."
Thư Kỳ gật đầu rồi tiến về phía trước. Đối diện với Hàn Thiếu Phong trước mặt, cô chỉ nhỏ giọng nói.
"Chúng ta ra ngoài rồi nói."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng người nhỏ nhắn đi một mạch ra khỏi cửa tiệm. Hàn Thiếu Phong cũng không nói gì, chỉ im lặng đi theo phía sau cô.
Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mai, bóng hai người in dài trên con đường mòn nhỏ. Một người đi trước, một người bước theo sau. Khoảng cách với nhau chỉ là vài bước chân nhỏ nhưng sao lại có cảm giác xa cách nghìn trùng. Không phải là xa về địa lí mà là xa cách lòng người. Nghĩ lại cũng đau nhỉ, đã từng yêu nhau nhiều đến thế vậy mà bây giờ lại còn xa lạ hơn cả người dưng.
"Anh đến đây làm gì?"
Thư Kỳ đứng lại, xoay lưng về phía anh. Đối với anh, cô thật sự không biết phải đối diện như thế nào.
Nghe cô hỏi, anh liền nhỏ giọng trả lời.
"Dạo này em ổn chứ?"
"Chỉ cần khoảng có anh, mọi thứ đều ổn."
"Vậy sao? Em hận anh lắm đúng không?"
Dáng người nhỏ nhắn quay lại nhìn anh, cảm giác vẫn là đau lòng như thế. Cô mỉm cười, nụ cười xa lạ và nhạt nhẽo.
"Hận anh? Tôi không hận!"
"Thư Kỳ, xin lỗi..."
"Xin lỗi sao? Không cần đâu. Tôi từ lâu đã không còn nhớ đến nữa rồi."
"Thư Kỳ..."
"Sau này đừng đến nữa. Chúng ta đã không còn nợ nhau nên cũng không cần phải gặp lại nữa."
Không còn nợ nhau...
Cô nói...
Chúng ta không còn nợ nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro