Để tôi nhìn cô...
Huỳnh Khánh Vy
2024-11-22 08:50:18
Cả một ngày hôm đó, Thư Kỳ đều cảm thấy nặng lòng. Người cô yêu thương nhất sắp cùng với bạn thân của cô đính hôn... Tự hỏi liệu cô nên khóc hay nên cười đây.
Rõ ràng đã nói là sẽ buông bỏ, vậy tại sao mỗi khi nhắc đến cái tên đó lại vẫn thấy chạnh lòng. Đố ai có thể quên được người mà mình đã từng yêu hơn cả sinh mệnh, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Bầu trời đêm hôm nay se lạnh, lòng buồn não nề trong một mớ cảm xúc. Cô lê đôi chân bước đi trong vô định. Loay hoay thế nào lại đi đến nơi kỉ niệm của anh và cô...
Ánh trăng mờ nhạt lặng lẽ soi sáng, khung cảnh cũ còn đây nhưng người cũ nào có còn ở lại. Cô nhớ, nhớ đến lời hẹn ước năm cũ, nhớ đến người đã hứa sẽ mãi mãi chỉ yêu mỗi mình cô.
Bên cạnh một cái hồ nhỏ có một tán cây ngô đồng, dưới tán cây ngô đồng là cả một vườn hoa hồng xanh. Người ta nói hoa hồng xanh là biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu bất diệt, dù chết cũng sẽ không thay lòng.
Thư Kỳ nhớ... Ngày đầu thu năm cũ, có một người đã đưa cô đến đây. Dưới tán cây ngô đồng, trong vườn hoa hồng xanh biếc, anh nắm tay cô rồi dịu dàng nói.
"Anh không biết nói những lời hoa mỹ, cũng không thích hứa hẹn những điều xa vời. Anh chỉ hứa là trong đời này, anh chỉ yêu duy nhất một mình em. Cho dù sau này bầu trời không còn xanh, cánh hoa hồng không còn nở thì anh hy vọng tình yêu của mình sẽ là vĩnh cửu bất diệt, mãi mãi không đổi thay."
Anh nói... tình yêu của anh và cô là vĩnh cửu bất diệt, mãi mãi không đổi thay. Vậy mà nhìn xem là ai đã thay tâm đổi lòng, quên hết lời đã hứa, năm lần bảy lượt tổn thương cô. Cô biết anh không cố ý, cô biết anh chỉ là bị mất hết kí ức về cô. Nhưng mà... trái tim cô cũng là máu thịt, đau thì vẫn cứ đau thôi.
Có lẽ là người ta nói đúng. Người hứa đã quên nhưng người nghe thì vẫn nhớ. Kẻ dại khờ tin tưởng vào phép màu của tình yêu chính là kẻ đáng phải chịu tổn thương. Vậy nên cô trách anh nhưng cũng hận bản thân mình. Cô hận mình, hận chính mình không thể buông tay...
Hoài niệm về quá khứ lại càng khiến cô đau lòng hơn. Khẽ nhắm đôi mi lại, để mặt cho dòng nước mắt tuôn dài trên má, cô thật sự là không thể chịu đựng được nữa rồi. Ngày anh đến, anh dạy cô cách yêu một người. Ngày anh đi, anh lại không dạy cô cách để quên đi người mình yêu. Vậy nên cô cứ mãi dính mắc vào trong đoạn tình cảm không tên...
Trần Thanh Duy đứng ở phía xa xa, đâu mắt sâu giấu đầy tâm sự vẫn chăm chú nhìn về phía cô. Cô gái nhỏ này đã chịu quá nhiều tổn thương và mất mát, anh thật sự không muốn để cô phải đau lòng thêm một lần nào nữa đâu. Nếu như có thể, anh muốn nắm chặt tay cô, dìu cô đi qua hết những năm tháng còn lại của đời người.
Chỉ cần cô bằng lòng, bão táp mưa sa anh nguyện một mình chống đỡ. Đổi lại con đường cô đi sẽ ngập màu nắng vàng, bình yên và tươi đẹp. Chỉ cần cô bằng lòng, anh nguyện ý đưa cô đến bất kỳ nơi nào mà cô muốn. Đổi lại, anh chỉ cần một nụ cười của cô. Chỉ đáng tiếc... Tiếc là cô không chịu mở lòng, tiếc là anh lại biết quá nhiều chuyện nên đâm ra lo sợ. Anh sợ, sợ cô yêu anh nhưng cũng sợ cô sẽ không yêu anh.
Nếu cô không yêu anh, cô sẽ mãi đắm chìm trong quá khứ đau thương không thoát ra được. Anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn chứ chẳng thể gánh vác thay cô. Còn nếu như cô yêu anh... anh sợ... sợ cô quá thông minh, sợ cô biết được một số chuyện không nên biết, sợ bản thân mình sẽ làm cô tổn thương nặng nề hơn. Vậy nên... anh vừa đau lòng lại vừa thấy bi thương.
"Thiếu gia! Cậu không nói với cô Ngô thật sao?"
"Chú Lâm, bây giờ chưa có lúc. Đợi cô ấy vững vàng thêm một chút mới tính đi."
"Thiếu gia, lão Lâm chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Tôi sợ khi cô Ngô biết hết sự thật, cô ấy có thể sẽ hận cậu..."
"Tôi không phải là chưa từng nghĩ tới. Chỉ là bây giờ, nếu đến cả tôi cũng tổn thương cô ấy thì cô ấy sẽ tuyệt vọng đến mức nào?"
Nghe mấy lời đó, lão Lâm chỉ biết lắc đầu mà thở dài. Có trách cũng chỉ biết trách ông trời quá nhẫn tâm nên mới để cho hai người gặp nhau. Cứ nghĩ đâu là nhân duyên an bài, nào ngờ lại là lương duyên oan nghiệt. Rồi mai này đây, khi sự thật bị vạch trần, hai đứa trẻ này sẽ sống tiếp thế nào đây...
"Thiếu gia, lão gia gọi cậu về ngay."
"Để tôi nhìn cô ấy thêm một chút."
"Hay là cậu đến chỗ cô ấy đi."
"Không được! Tôi đã nói là tôi phải về lại công ty. Nếu bây giờ xuất hiện thì khác nào tôi tự nhận là đang nói dối cô ấy."
"Haizzz! Thiếu gia... "
"Yên một lát, cho tôi nhìn cô ấy thêm chút nữa thôi."
Mỗi lần gặp cô, anh đều muốn nhìn cô lâu thêm một chút. Anh muốn mang dáng vẻ của cô khắc sâu vào trong tâm trí của mình. Rồi sau này dù trời long đất lở, dù cho anh không thể ở gần cô thì trong lòng anh luôn dành cho cô một vị trí mà không ai có thể tranh giành được.
______
Len lỏi trong dòng xe cộ tấp nập, Hàn Thiếu Phong mang trong lòng một cảm xúc không thể gọi tên. Anh cứ lái xe trong vô định, lại không biết vì sao bản thân mình lại lái xe đến nơi này...
Cảnh vật nơi đây sao lại thơ mộng quá, vừa xa lạ lại vừa có chút thân quen. Hình như anh đã từng đến, mà hình như là cũng chưa từng... Biết nói sao đây khi chính bản thân anh còn không nhớ nổi, liệu bản thân mình đã từng đến hay chưa. Chỉ là khi nhìn không gian ở đây, trong lòng lại dấy lên một nỗi nhớ thương da diết.
Mở cửa xe bước xuống, anh chậm rãi rảo bước trên con đường mòn. Trăng đêm nay không sáng lắm, nhưng vẫn đủ để anh có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Ở đây có một cái hồ nhỏ, phía xa kia lại có một tán cây ngô đồng. Cảnh vật này càng nhìn lại càng thấy thân quen.
Sải bước đi vê phía trước, anh hình như là nhìn thấy có bóng người. Dáng người gầy gầy nhỏ nhắn ấy chính là người anh vẫn thường hay gọi tên trong mỗi giấc mơ. Đi thêm vài bước nữa, anh đã đứng đối diện với cô rồi.
Nhìn gương mặt đượm buồn cùng dòng nước đang lăn dài trên má ấy, anh cảm thấy trái tim mình đau đớn biết nhường nào. Anh muốn, muốn chạy đến ôm lấy cô... nhưng bản thân lại không đủ dũng khí. Đến cuối cùng, bao nhiêu cảm xúc cùng nỗi nhớ đè nén trong lòng bấy lâu nay lại chỉ có thể vỡ òa khi anh vô thức gọi tên cô.
"Thư Kỳ... "
Rõ ràng đã nói là sẽ buông bỏ, vậy tại sao mỗi khi nhắc đến cái tên đó lại vẫn thấy chạnh lòng. Đố ai có thể quên được người mà mình đã từng yêu hơn cả sinh mệnh, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Bầu trời đêm hôm nay se lạnh, lòng buồn não nề trong một mớ cảm xúc. Cô lê đôi chân bước đi trong vô định. Loay hoay thế nào lại đi đến nơi kỉ niệm của anh và cô...
Ánh trăng mờ nhạt lặng lẽ soi sáng, khung cảnh cũ còn đây nhưng người cũ nào có còn ở lại. Cô nhớ, nhớ đến lời hẹn ước năm cũ, nhớ đến người đã hứa sẽ mãi mãi chỉ yêu mỗi mình cô.
Bên cạnh một cái hồ nhỏ có một tán cây ngô đồng, dưới tán cây ngô đồng là cả một vườn hoa hồng xanh. Người ta nói hoa hồng xanh là biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu bất diệt, dù chết cũng sẽ không thay lòng.
Thư Kỳ nhớ... Ngày đầu thu năm cũ, có một người đã đưa cô đến đây. Dưới tán cây ngô đồng, trong vườn hoa hồng xanh biếc, anh nắm tay cô rồi dịu dàng nói.
"Anh không biết nói những lời hoa mỹ, cũng không thích hứa hẹn những điều xa vời. Anh chỉ hứa là trong đời này, anh chỉ yêu duy nhất một mình em. Cho dù sau này bầu trời không còn xanh, cánh hoa hồng không còn nở thì anh hy vọng tình yêu của mình sẽ là vĩnh cửu bất diệt, mãi mãi không đổi thay."
Anh nói... tình yêu của anh và cô là vĩnh cửu bất diệt, mãi mãi không đổi thay. Vậy mà nhìn xem là ai đã thay tâm đổi lòng, quên hết lời đã hứa, năm lần bảy lượt tổn thương cô. Cô biết anh không cố ý, cô biết anh chỉ là bị mất hết kí ức về cô. Nhưng mà... trái tim cô cũng là máu thịt, đau thì vẫn cứ đau thôi.
Có lẽ là người ta nói đúng. Người hứa đã quên nhưng người nghe thì vẫn nhớ. Kẻ dại khờ tin tưởng vào phép màu của tình yêu chính là kẻ đáng phải chịu tổn thương. Vậy nên cô trách anh nhưng cũng hận bản thân mình. Cô hận mình, hận chính mình không thể buông tay...
Hoài niệm về quá khứ lại càng khiến cô đau lòng hơn. Khẽ nhắm đôi mi lại, để mặt cho dòng nước mắt tuôn dài trên má, cô thật sự là không thể chịu đựng được nữa rồi. Ngày anh đến, anh dạy cô cách yêu một người. Ngày anh đi, anh lại không dạy cô cách để quên đi người mình yêu. Vậy nên cô cứ mãi dính mắc vào trong đoạn tình cảm không tên...
Trần Thanh Duy đứng ở phía xa xa, đâu mắt sâu giấu đầy tâm sự vẫn chăm chú nhìn về phía cô. Cô gái nhỏ này đã chịu quá nhiều tổn thương và mất mát, anh thật sự không muốn để cô phải đau lòng thêm một lần nào nữa đâu. Nếu như có thể, anh muốn nắm chặt tay cô, dìu cô đi qua hết những năm tháng còn lại của đời người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần cô bằng lòng, bão táp mưa sa anh nguyện một mình chống đỡ. Đổi lại con đường cô đi sẽ ngập màu nắng vàng, bình yên và tươi đẹp. Chỉ cần cô bằng lòng, anh nguyện ý đưa cô đến bất kỳ nơi nào mà cô muốn. Đổi lại, anh chỉ cần một nụ cười của cô. Chỉ đáng tiếc... Tiếc là cô không chịu mở lòng, tiếc là anh lại biết quá nhiều chuyện nên đâm ra lo sợ. Anh sợ, sợ cô yêu anh nhưng cũng sợ cô sẽ không yêu anh.
Nếu cô không yêu anh, cô sẽ mãi đắm chìm trong quá khứ đau thương không thoát ra được. Anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn chứ chẳng thể gánh vác thay cô. Còn nếu như cô yêu anh... anh sợ... sợ cô quá thông minh, sợ cô biết được một số chuyện không nên biết, sợ bản thân mình sẽ làm cô tổn thương nặng nề hơn. Vậy nên... anh vừa đau lòng lại vừa thấy bi thương.
"Thiếu gia! Cậu không nói với cô Ngô thật sao?"
"Chú Lâm, bây giờ chưa có lúc. Đợi cô ấy vững vàng thêm một chút mới tính đi."
"Thiếu gia, lão Lâm chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Tôi sợ khi cô Ngô biết hết sự thật, cô ấy có thể sẽ hận cậu..."
"Tôi không phải là chưa từng nghĩ tới. Chỉ là bây giờ, nếu đến cả tôi cũng tổn thương cô ấy thì cô ấy sẽ tuyệt vọng đến mức nào?"
Nghe mấy lời đó, lão Lâm chỉ biết lắc đầu mà thở dài. Có trách cũng chỉ biết trách ông trời quá nhẫn tâm nên mới để cho hai người gặp nhau. Cứ nghĩ đâu là nhân duyên an bài, nào ngờ lại là lương duyên oan nghiệt. Rồi mai này đây, khi sự thật bị vạch trần, hai đứa trẻ này sẽ sống tiếp thế nào đây...
"Thiếu gia, lão gia gọi cậu về ngay."
"Để tôi nhìn cô ấy thêm một chút."
"Hay là cậu đến chỗ cô ấy đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không được! Tôi đã nói là tôi phải về lại công ty. Nếu bây giờ xuất hiện thì khác nào tôi tự nhận là đang nói dối cô ấy."
"Haizzz! Thiếu gia... "
"Yên một lát, cho tôi nhìn cô ấy thêm chút nữa thôi."
Mỗi lần gặp cô, anh đều muốn nhìn cô lâu thêm một chút. Anh muốn mang dáng vẻ của cô khắc sâu vào trong tâm trí của mình. Rồi sau này dù trời long đất lở, dù cho anh không thể ở gần cô thì trong lòng anh luôn dành cho cô một vị trí mà không ai có thể tranh giành được.
______
Len lỏi trong dòng xe cộ tấp nập, Hàn Thiếu Phong mang trong lòng một cảm xúc không thể gọi tên. Anh cứ lái xe trong vô định, lại không biết vì sao bản thân mình lại lái xe đến nơi này...
Cảnh vật nơi đây sao lại thơ mộng quá, vừa xa lạ lại vừa có chút thân quen. Hình như anh đã từng đến, mà hình như là cũng chưa từng... Biết nói sao đây khi chính bản thân anh còn không nhớ nổi, liệu bản thân mình đã từng đến hay chưa. Chỉ là khi nhìn không gian ở đây, trong lòng lại dấy lên một nỗi nhớ thương da diết.
Mở cửa xe bước xuống, anh chậm rãi rảo bước trên con đường mòn. Trăng đêm nay không sáng lắm, nhưng vẫn đủ để anh có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Ở đây có một cái hồ nhỏ, phía xa kia lại có một tán cây ngô đồng. Cảnh vật này càng nhìn lại càng thấy thân quen.
Sải bước đi vê phía trước, anh hình như là nhìn thấy có bóng người. Dáng người gầy gầy nhỏ nhắn ấy chính là người anh vẫn thường hay gọi tên trong mỗi giấc mơ. Đi thêm vài bước nữa, anh đã đứng đối diện với cô rồi.
Nhìn gương mặt đượm buồn cùng dòng nước đang lăn dài trên má ấy, anh cảm thấy trái tim mình đau đớn biết nhường nào. Anh muốn, muốn chạy đến ôm lấy cô... nhưng bản thân lại không đủ dũng khí. Đến cuối cùng, bao nhiêu cảm xúc cùng nỗi nhớ đè nén trong lòng bấy lâu nay lại chỉ có thể vỡ òa khi anh vô thức gọi tên cô.
"Thư Kỳ... "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro