Thoát được vỏ d...
Huỳnh Khánh Vy
2024-11-22 08:50:18
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm chặt, hai dòng lệ long lanh chảy xuống, lăn dài
trên gương mặt xinh đẹp mĩ miều của cô. Thư Kỳ biết bản thân không đủ
sức để thoát khỏi đám người này, vậy nhưng cô lại cũng không muốn buông
xuôi số phận của mình.
Cô mím chặt môi, chậm rãi mở mắt ra. Dùng hết tất cả sức lực của mình để vùng lên lần nữa. Dù có thất bại thì cô cũng không sợ, ít nhất thì cô cũng đã cố gắng hết sức mình.
Trước khi bàn tay to lớn của người đàn ông trước mặt kịp chạm vào người cô, Thư Kỳ đã nhanh chân đá một cái thật mạnh vào nơi hạ thân của lão ta. Khi lão đang ôm lấy nơi đó mà đau đớn, cô liền vội vã chạy vội ra cửa. Lão ta tức giận nghiến răng hét lên.
"Bắt nó lại cho tao."
Ba người còn lại lúc này mới như vừa tỉnh giấc mộng, vội vàng đuổi tới phía sau lưng cô. Thư Kỳ một giây cũng không dám quay đầu, cô chỉ dùng hết sức bình sinh để chạy với hy vọng sẽ mau chóng rời khỏi đây. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, cô lại va phải một người nào đó khiến cơ thể nhỏ nhắn theo quán tính mà ngã lùi về sau.
Người kia thân thủ nhạy bén đến khó tin, trong khi cô còn chưa kịp phản ứng thì eo nhỏ đã bị người đối diện ôm lấy. Cả cơ thể nhỏ nhắn của cô cứ thế mà nằm gọn trong vòng tay của ai kia.
Mùi hương nước hoa nam tính xộc thẳng vào mũi khiến trái tim đang hoảng loạn của cô bỗng dưng như ngừng đập. Loại nước hoa này trên thế giới chỉ có duy nhất một người sử dụng mà thôi. Bởi lẽ nó được điều chế theo yêu cầu riêng của anh... Hàn Thiếu Phong.
Vừa hay lúc đó, ba người kia cũng vừa vặn đuổi đến. Chỉ là khi nhìn thấy người vừa mới xuất hiện, bước chân của họ đều không hẹn mà cùng ngưng. Một trong ba người cố tỏ vẻ tự nhiên nhất mà lên tiếng hỏi.
"Hàn tổng! Cậu cũng đến đây ăn tối sao?"
Hàn Thiếu Phong giúp cô đứng vững rồi mới chậm rãi buông cô ra. Kéo cô đứng về phía sau lưng mình, anh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người trước mặt.
"Lâm tổng! Các vị đây là đang làm gì vậy?"
Ba người họ đưa mắt nhìn nhau, mãi một lúc mới có người lên tiếng đáp.
"Chúng tôi chỉ tụ tập uống vài ly rượu thôi."
"Ồ! Vậy sao? Vậy các người đuổi theo cô gái này để làm gì?"
"Chuyện nãy..."
"Hàn tổng, cậu cũng biết mà, đàn ông ai lại không có nhu cầu đó chứ. Mà cô ta đã nhận tiền của chúng tôi, cũng đã hứa sẽ cùng chúng tôi vui vẻ vậy mà vừa nhận tiền là liền muốn bỏ chạy."
Một người khác vội vàng giải thích, anh nghe xong thì liền nhếch môi cười. Còn Thư Kỳ lại tức giận mà lớn tiếng cãi lại.
"Ông nói dối, tôi nhận tiền của các người lúc nào chứ hả?"
"Cô em à! Dám làm thì dám nhận, đừng chơi xấu vậy chứ."
"Ông... Ông nói dối. Tôi không có."
Hàn Thiếu Phong im lặng, đôi mắt lạnh lùng khẽ liếc sang nhìn cô. Khi thấy cô trong bộ dạng xộc xệch ấy, trong lòng anh, ngọn lửa giận đã bắt đầu nhe nhóm cháy.
"Cô ta lấy của các vị bao nhiêu tiền, Hàn Thiếu Phong này nhất trong trả đủ. Còn cô ta... tôi phải đưa đi."
Lần này thì ba người họ đều ngạc nhiên và bất ngờ đến không kịp phản ứng. Chẳng phải nói là Hàn thiếu chỉ yêu duy nhất một mình Hoắc tiểu thư thôi sao, tại sao bây giờ lại...
"Thế nào? Ra một cái giá đi."
"Ấy ấy... Nếu Hàn tổng đã nói vậy thì... xem như chúng tôi tặng cô ta cho cậu vậy. Sau này vẫn hy vọng được Hàn tổng chiếu cố nhiều hơn."
"Vậy thì tôi xin phép đi trước."
"Cứ thong thả, thông thả."
Hàn Thiếu Phong thu lại ánh mắt, anh nắm tay cô rời đi trước những cặp mắt thèm thuồng của ba người kia. Chỉ là bọn họ thật sự rất muốn biết, tại sao người lạnh lùng như Hàn Thiếu Phong lại để mắt đến một nhân viên thấp kém ở đây kia chứ? Chẳng lẽ giữa hai người họ có mối liên quan gì đó mà người khác không biết hay sao...
Thư Kỳ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi đám lão già kia thì nhìn lại người trước mắt, lòng cô lại còn nặng nề gấp bội phần. Số cô đúng là nhọ quá rồi, vừa mới tránh được vỏ dưa thì đã liền đạp phải vỏ dừa. Thật sự là xu không thể tả.
Hàn Thiếu Phong không nói không rằng, chỉ một mạch kéo cô đi ra bãi đỗ xe. Dừng lại trước xe của mình, anh buông cô ra rồi quay lại lạnh lùng nhìn cô nói.
"Lên xe."
Thư Kỳ không trả lời, cô hít một hơi thật sâu rồi bước lùi về sau một bước, kéo dài thêm khoảng cách giữa hai người. Đứng đối diện với anh, trái tim cô lại cứ run lên. Cảm giác vừa yêu vừa hận thật sự dày vò cô đau đến thấu tận tâm can.
Khẽ cúi đầu trước anh một cái, cô đứng thẳng người rồi mỉm cười nói.
"Hàn tổng! Cảm ơn anh đã cứu tôi. Cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước."
"Tôi bảo cô lên xe, cô không nghe thấy sao?"
"Hàn tổng, tôi không dám phiền đến anh. Tôi... á..."
Còn chưa nói hết câu, cổ tay cô đã bị anh túm lấy. Hàn Thiếu Phong không nói một câu nào mà chỉ mở cửa rồi thô bạo đẩy cô ngồi vào trong xe.
Một màn này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cửa xe đã bị anh khóa lại. Nhìn dáng người cao lớn ấy đang ngồi vào ghế lái bên cạnh, Thư Kỳ thật sự bị anh dọa cho sợ rồi.
Cửa xe bị anh mạnh tay đóng lại, Thư Kỳ cảm nhận được sự tức giận của anh đã bắt đầu bộc phát rồi. Nhưng... anh tức giận gì chứ... vì cô sao?
Không đâu! Không thể nào đâu mà.
Còn đang mải ngẩn ngơ suy nghĩ, cô vậy mà lại bị anh cưỡng hôn.
Bàn tay anh giữ chặt gáy cô, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ mà dùng sức siết chặt. Môi anh áp vào môi cô, không chút do dự mà điên cuồng hôn xuống. Nụ hôn của anh rất thô bạo, vừa tức giận lại như vừa có chút ghen tuông.
Thư Kỳ mở to mắt nhìn gương mặt quen thuộc của anh đang ở ngay trước mắt mình. Cô chống hai tay lên ngực anh, nửa muốn đẩy anh ra nửa lại không. Vậy nhưng nụ hôn của anh lại quá mãnh liệt, khiến cô thật sự sắp không thể thở nổi nữa rồi.
Cô đắn đo một lúc rồi liền cắn vào môi anh một cái. Mùi máu tanh tanh lan ra khiến Hàn Thiếu Phong như lấy lại được ý thức của mình. Anh thôi không điên cuồng hôn cô nữa nhưng vẫn cứ không rời khỏi môi cô.
Không gian bỗng chốc như ngưng động. Anh và cô vẫn giữ nguyên tư thế mập mờ ấy. Môi chạm môi, mắt chạm mắt, hai người cứ thế mà nhìn nhau thật lâu.
"Ưm... "
Hàn Thiếu Phong rời khỏi môi cô. Trước khi buông cô ra, anh còn lưu luyến cắn nhẹ lên môi cô một cái khiến Thư Kỳ phải kêu lên. Lúc này đây, cô hai má ửng đỏ, đôi mắt ngượng ngùng nhìn anh mà tức giận nói.
"Anh điên. rồi hả? Mau để tôi xuống xe."
"Sao? Cô muốn quay lại để vui vẻ với mấy lão già đó sao?"
"Anh... Anh đúng là điên rồi."
"Ngô Thư Kỳ! Cô thiếu đàn ông đến mức gặp ai cũng muốn lên giường sao?"
"Anh... Đúng đó! Thì sao hả? Tôi thiếu đàn ông hay muốn lên giường với ai cũng không liên quan gì đến anh, anh... ứm..."
Còn chưa nói hết câu, cằm nhỏ đã bị anh dùng sức bóp chặt. Thư Kỳ nhăn mặt đau đớn nhìn anh lại bắt gặp đôi mắt lạnh lùng mang theo sự tức giận của người đàn ông mà cô đã yêu hơn cả bản thân mình. Môi mỏng kéo ra một nụ cười lạnh, Hàn Thiếu Phong nghiến răng nhìn cô rồi nói.
"Nếu cô đã thiếu thốn đến vậy... để tôi giúp cô giải quyết."
Cô mím chặt môi, chậm rãi mở mắt ra. Dùng hết tất cả sức lực của mình để vùng lên lần nữa. Dù có thất bại thì cô cũng không sợ, ít nhất thì cô cũng đã cố gắng hết sức mình.
Trước khi bàn tay to lớn của người đàn ông trước mặt kịp chạm vào người cô, Thư Kỳ đã nhanh chân đá một cái thật mạnh vào nơi hạ thân của lão ta. Khi lão đang ôm lấy nơi đó mà đau đớn, cô liền vội vã chạy vội ra cửa. Lão ta tức giận nghiến răng hét lên.
"Bắt nó lại cho tao."
Ba người còn lại lúc này mới như vừa tỉnh giấc mộng, vội vàng đuổi tới phía sau lưng cô. Thư Kỳ một giây cũng không dám quay đầu, cô chỉ dùng hết sức bình sinh để chạy với hy vọng sẽ mau chóng rời khỏi đây. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, cô lại va phải một người nào đó khiến cơ thể nhỏ nhắn theo quán tính mà ngã lùi về sau.
Người kia thân thủ nhạy bén đến khó tin, trong khi cô còn chưa kịp phản ứng thì eo nhỏ đã bị người đối diện ôm lấy. Cả cơ thể nhỏ nhắn của cô cứ thế mà nằm gọn trong vòng tay của ai kia.
Mùi hương nước hoa nam tính xộc thẳng vào mũi khiến trái tim đang hoảng loạn của cô bỗng dưng như ngừng đập. Loại nước hoa này trên thế giới chỉ có duy nhất một người sử dụng mà thôi. Bởi lẽ nó được điều chế theo yêu cầu riêng của anh... Hàn Thiếu Phong.
Vừa hay lúc đó, ba người kia cũng vừa vặn đuổi đến. Chỉ là khi nhìn thấy người vừa mới xuất hiện, bước chân của họ đều không hẹn mà cùng ngưng. Một trong ba người cố tỏ vẻ tự nhiên nhất mà lên tiếng hỏi.
"Hàn tổng! Cậu cũng đến đây ăn tối sao?"
Hàn Thiếu Phong giúp cô đứng vững rồi mới chậm rãi buông cô ra. Kéo cô đứng về phía sau lưng mình, anh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người trước mặt.
"Lâm tổng! Các vị đây là đang làm gì vậy?"
Ba người họ đưa mắt nhìn nhau, mãi một lúc mới có người lên tiếng đáp.
"Chúng tôi chỉ tụ tập uống vài ly rượu thôi."
"Ồ! Vậy sao? Vậy các người đuổi theo cô gái này để làm gì?"
"Chuyện nãy..."
"Hàn tổng, cậu cũng biết mà, đàn ông ai lại không có nhu cầu đó chứ. Mà cô ta đã nhận tiền của chúng tôi, cũng đã hứa sẽ cùng chúng tôi vui vẻ vậy mà vừa nhận tiền là liền muốn bỏ chạy."
Một người khác vội vàng giải thích, anh nghe xong thì liền nhếch môi cười. Còn Thư Kỳ lại tức giận mà lớn tiếng cãi lại.
"Ông nói dối, tôi nhận tiền của các người lúc nào chứ hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô em à! Dám làm thì dám nhận, đừng chơi xấu vậy chứ."
"Ông... Ông nói dối. Tôi không có."
Hàn Thiếu Phong im lặng, đôi mắt lạnh lùng khẽ liếc sang nhìn cô. Khi thấy cô trong bộ dạng xộc xệch ấy, trong lòng anh, ngọn lửa giận đã bắt đầu nhe nhóm cháy.
"Cô ta lấy của các vị bao nhiêu tiền, Hàn Thiếu Phong này nhất trong trả đủ. Còn cô ta... tôi phải đưa đi."
Lần này thì ba người họ đều ngạc nhiên và bất ngờ đến không kịp phản ứng. Chẳng phải nói là Hàn thiếu chỉ yêu duy nhất một mình Hoắc tiểu thư thôi sao, tại sao bây giờ lại...
"Thế nào? Ra một cái giá đi."
"Ấy ấy... Nếu Hàn tổng đã nói vậy thì... xem như chúng tôi tặng cô ta cho cậu vậy. Sau này vẫn hy vọng được Hàn tổng chiếu cố nhiều hơn."
"Vậy thì tôi xin phép đi trước."
"Cứ thong thả, thông thả."
Hàn Thiếu Phong thu lại ánh mắt, anh nắm tay cô rời đi trước những cặp mắt thèm thuồng của ba người kia. Chỉ là bọn họ thật sự rất muốn biết, tại sao người lạnh lùng như Hàn Thiếu Phong lại để mắt đến một nhân viên thấp kém ở đây kia chứ? Chẳng lẽ giữa hai người họ có mối liên quan gì đó mà người khác không biết hay sao...
Thư Kỳ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi đám lão già kia thì nhìn lại người trước mắt, lòng cô lại còn nặng nề gấp bội phần. Số cô đúng là nhọ quá rồi, vừa mới tránh được vỏ dưa thì đã liền đạp phải vỏ dừa. Thật sự là xu không thể tả.
Hàn Thiếu Phong không nói không rằng, chỉ một mạch kéo cô đi ra bãi đỗ xe. Dừng lại trước xe của mình, anh buông cô ra rồi quay lại lạnh lùng nhìn cô nói.
"Lên xe."
Thư Kỳ không trả lời, cô hít một hơi thật sâu rồi bước lùi về sau một bước, kéo dài thêm khoảng cách giữa hai người. Đứng đối diện với anh, trái tim cô lại cứ run lên. Cảm giác vừa yêu vừa hận thật sự dày vò cô đau đến thấu tận tâm can.
Khẽ cúi đầu trước anh một cái, cô đứng thẳng người rồi mỉm cười nói.
"Hàn tổng! Cảm ơn anh đã cứu tôi. Cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước."
"Tôi bảo cô lên xe, cô không nghe thấy sao?"
"Hàn tổng, tôi không dám phiền đến anh. Tôi... á..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn chưa nói hết câu, cổ tay cô đã bị anh túm lấy. Hàn Thiếu Phong không nói một câu nào mà chỉ mở cửa rồi thô bạo đẩy cô ngồi vào trong xe.
Một màn này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cửa xe đã bị anh khóa lại. Nhìn dáng người cao lớn ấy đang ngồi vào ghế lái bên cạnh, Thư Kỳ thật sự bị anh dọa cho sợ rồi.
Cửa xe bị anh mạnh tay đóng lại, Thư Kỳ cảm nhận được sự tức giận của anh đã bắt đầu bộc phát rồi. Nhưng... anh tức giận gì chứ... vì cô sao?
Không đâu! Không thể nào đâu mà.
Còn đang mải ngẩn ngơ suy nghĩ, cô vậy mà lại bị anh cưỡng hôn.
Bàn tay anh giữ chặt gáy cô, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ mà dùng sức siết chặt. Môi anh áp vào môi cô, không chút do dự mà điên cuồng hôn xuống. Nụ hôn của anh rất thô bạo, vừa tức giận lại như vừa có chút ghen tuông.
Thư Kỳ mở to mắt nhìn gương mặt quen thuộc của anh đang ở ngay trước mắt mình. Cô chống hai tay lên ngực anh, nửa muốn đẩy anh ra nửa lại không. Vậy nhưng nụ hôn của anh lại quá mãnh liệt, khiến cô thật sự sắp không thể thở nổi nữa rồi.
Cô đắn đo một lúc rồi liền cắn vào môi anh một cái. Mùi máu tanh tanh lan ra khiến Hàn Thiếu Phong như lấy lại được ý thức của mình. Anh thôi không điên cuồng hôn cô nữa nhưng vẫn cứ không rời khỏi môi cô.
Không gian bỗng chốc như ngưng động. Anh và cô vẫn giữ nguyên tư thế mập mờ ấy. Môi chạm môi, mắt chạm mắt, hai người cứ thế mà nhìn nhau thật lâu.
"Ưm... "
Hàn Thiếu Phong rời khỏi môi cô. Trước khi buông cô ra, anh còn lưu luyến cắn nhẹ lên môi cô một cái khiến Thư Kỳ phải kêu lên. Lúc này đây, cô hai má ửng đỏ, đôi mắt ngượng ngùng nhìn anh mà tức giận nói.
"Anh điên. rồi hả? Mau để tôi xuống xe."
"Sao? Cô muốn quay lại để vui vẻ với mấy lão già đó sao?"
"Anh... Anh đúng là điên rồi."
"Ngô Thư Kỳ! Cô thiếu đàn ông đến mức gặp ai cũng muốn lên giường sao?"
"Anh... Đúng đó! Thì sao hả? Tôi thiếu đàn ông hay muốn lên giường với ai cũng không liên quan gì đến anh, anh... ứm..."
Còn chưa nói hết câu, cằm nhỏ đã bị anh dùng sức bóp chặt. Thư Kỳ nhăn mặt đau đớn nhìn anh lại bắt gặp đôi mắt lạnh lùng mang theo sự tức giận của người đàn ông mà cô đã yêu hơn cả bản thân mình. Môi mỏng kéo ra một nụ cười lạnh, Hàn Thiếu Phong nghiến răng nhìn cô rồi nói.
"Nếu cô đã thiếu thốn đến vậy... để tôi giúp cô giải quyết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro