Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh
Chương 2
2024-11-25 15:05:38
Khi Chung Ý đến, Triệu Tuyết Thanh đang liên hệ với người quay phim và thợ trang điểm cho ngày mai, cố gắng hoàn thành những bước chuẩn bị cuối cùng trước lễ cưới.
Nét mặt rạng rỡ khi lấy được người mình yêu, trên mặt Triệu Tuyết Thanh là niềm hạnh phúc không thể giấu được, Chung Ý nhìn thấy cô ấy như vậy cũng khẽ mỉm cười.
Cô cong mắt cười, lớn tiếng trêu cô ấy: "Cô dâu của chúng ta xinh quá."
Triệu Tuyết Thanh lập tức cúp điện thoại, đi tới ôm cô: "Mèo của chúng ta đến rồi."
Biệt danh của Chung Ý là mèo vì cô có một đôi mắt mèo màu hổ phách nhạt, đây là đặc điểm dễ thu hút sự chú ý của mọi người. Ngoài ra, tính cách của cô cũng rất giống mèo.
Cô xinh đẹp rạng ngời nhưng khi im lặng lại có cảm giác xa cách, chỉ khi ở trước những người mà cô tin tưởng mới bộc lộ vẻ dịu dàng.
Đã lâu không gặp, Triệu Tuyết Thanh kéo tay cô ngồi xuống: "Cậu lại gầy đi rồi, với khả năng của mình có thể dễ dàng khống chế được cậu đó."
Chung Ý đeo một chuỗi tràng hạt nhỏ trên cổ tay, một trăm linh tám hạt, quấn nhiều vòng.
Vốn dĩ cô trông giống như một nàng tiên không dính đến khói lửa nhân gian, không có hỉ nộ ái ố, nhưng chuỗi tràng hạt này rất hợp với cô.
Triệu Tuyết Thanh do dự: "Mình có chuyện phiền đến cậu."
Đôi mắt màu hổ phách nhạt của Chung Ý trong suốt: "Nói đi."
Triệu Tuyết Thanh cân nhắc nói: "Nếu cậu không muốn đồng ý cũng không sao, đừng đặt nặng vấn đề nhé."
Chung Ý nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Triệu Tuyết Thanh hiếm khi do dự: "Chẳng phải trời đang mưa to sao? Chồng Mình có phù rể không thể đến, còn một phù dâu của mình lỡ chuyến tàu cao tốc… Vì vậy anh ấy đã gọi cho Cố Thanh Hoài, mình chỉ muốn hỏi cậu..."
Chung Ý hiểu ý Triệu Tuyết Thanh muốn cô làm phù dâu, nhưng vì Cố Thanh Hoài làm phù rể nên sợ trong lòng cô sẽ không được thoải mái.
Chia tay đã là chuyện từ rất lâu rồi, cô cũng không phải nhớ mãi không quên nên thoải mái trả lời: "Được mà, không sao đâu."
Cô gặp Triệu Tuyết Thanh vào năm lớp 10, cũng như Tạ Lẫm, chồng của Triệu Tuyết Thanh và Cố Thanh Hoài, bốn người họ luôn đồng hành cùng nhau.
Hai người đã đồng ý làm phù dâu cho nhau, nhưng mấy năm trước cô quay một bộ phim tài liệu về quấy rối tình dục, mấy năm nay lại đi quay phim ở nơi khác, không biết có thể đến dự đám cưới hay không.
Giờ đây, lời hứa thời trẻ đã thành hiện thực nhưng Chung Ý chưa bao giờ nghĩ phù rể lại chính là mối tình đầu và cũng là bạn trai cũ của mình.
Triệu Tuyết Thanh lại hỏi: "Cậu gặp Cố Thanh Hoài chưa?"
Chung Ý khẽ "ừm", lông mi dài cong cong, tỏa bóng râm che phủ mọi cảm xúc của cô.
Triệu Tuyết Thanh: "Cảm giác thế nào?"
Chung Ý bình tĩnh nói: "Đời này mình không tiếc nuối khi hẹn hò với một anh chàng đẹp trai như vậy."
Đã nhiều năm không gặp, nhưng người đó vẫn đẹp trai phong độ, cả người mang đầy vẻ công kích như cũ, đường nét cũng mạnh mẽ hơn, lạnh lùng và xa cách như lần đầu họ gặp nhau. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, rõ ràng không hề có độ cong nào nhưng khi họ hôn nhau mãnh liệt thì lại rất dịu dàng.
Triệu Tuyết Thanh rất đồng tình với điều này: "Mấy cô gái đến giúp mình khi nãy còn xoắn xuýt đòi mình cho tài khoản WeChat của Cố Thanh Hoài. Mình nói biệt danh của Cố Thanh Hoài hung dữ, độc miệng là "Cố Diêm Vương", thế mà bọn họ lại biện minh là kiếm được trai đẹp chất lượng cao như vậy dù ngủ cũng không thiệt... Con gái thời nay cởi mở quá nhỉ?"
Khóe miệng Chung Ý hơi nhếch lên, không trả lời thêm câu hỏi nào nữa.
Là bạn thân của Chung Ý, Triệu Tuyết Thanh hơn ai hết hy vọng rằng Chung Ý sẽ có người ở bên cạnh để đồng hành cùng cô.
Cô ấy lo lắng hỏi: "Chia tay đã ba năm rồi cậu cũng không yêu đương gì. Cậu không muốn yêu đương nữa hay là không thích ai?"
Chung Ý: "Mình không thích ai cả."
Cô nhìn thấy đôi mắt của Triệu Tuyết Thanh trong gương, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, lông mày vẫn dịu dàng như xưa: "Cô Triệu à, không phải ai cũng có may mắn từ đồng phục đến váy cưới đâu."
Triệu Tuyết Thanh: "Rõ ràng có rất nhiều trai đẹp theo đuổi cậu. Có lần mình ngẫu nhiên đến gặp cậu một lần cũng nhìn thấy dưới lầu có người đưa hoa, bị cậu lạnh lùng từ chối."
Chung Ý không nói gì, Triệu Tuyết Thanh tiếp tục nói: "Mình hiểu rồi, do Cố Thanh Hoài dưỡng mắt cậu quá tốt."
Triệu Tuyết Thanh thầm than thở, thật sự là sau khi hẹn hò với Cố Thanh Hoài thì sẽ không dễ gì đi thích người khác.
Ở trường cấp ba, thành tích của Cố Thanh Hoài thuộc top ba trong trường, ông nội là thiếu tướng, anh là quân nhân đời thứ ba.
Chưa kể, anh còn có khuôn mặt được các cô gái nhỏ đặc biệt yêu thích, mỗi lần chơi bóng đều bị ba lớp trong ba lớp ngoài các bạn nữ vây quanh.
Chàng trai kiêu ngạo, thờ ơ, chơi được một nửa thì ra sân và nói "Chán quá".
Anh bỏ qua các cô gái đang đưa nước, chạy một mình đến góc sân bóng rổ.
Dưới bóng cây, Chung Ý đang ngồi mơ màng.
Chung Ý ngồi lặng lẽ dưới bóng cây học thuộc từ vựng, ôm bộ đồng phục học sinh của Cố Thanh Hoài trong tay.
Mãi cho đến khi chàng trai cầm cây kem nhẹ nhàng áp lên đôi má rám nắng của cô thì Chung Ý mới ngơ ngác nhìn lên.
Triệu Tuyết Thanh: "Cố Thanh Hoài, cậu chỉ mua một cây thôi hả?"
Cố Thanh Hoài cười nhẹ: "Xin lỗi nhé Triệu Tuyết Thanh, tôi quên mất cậu ở đây nên chỉ mua một cái cho Chung Ý nhà tôi thôi."
Cô ấy trợn mắt, hậm hực tức giận: "Ai hiếm lạ kem của cậu? Bà đây bị cậu làm cho chua ê hết cả răng rồi."
Cố Thanh Hoài cầm cuốn sách từ tay Chung Ý: "Tôi không đẹp bằng sách từ vựng phải không?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chung Ý thành thật lắc đầu, ngẩng mặt lên thấp giọng hỏi: "Sao không chơi nữa?"
Cố Thanh Hoài ngồi xuống bên cạnh cô, nói lẫy: "Cậu có nhìn tôi đâu, thế thì chơi làm gì?"
Anh chính là một người như vậy.
Chung Ý vắng mặt, ánh mắt anh không bao giờ nhìn người khác.
Chung Ý ở đó, trong mắt anh chỉ có Chung Ý.
-
Đêm trước lễ cưới, Chung Ý theo Triệu Tuyết Thanh đến tiệm áo cưới để chọn và thử chiếc váy phù dâu mà cô sẽ mặc vào ngày mai.
Thoáng qua khóe mắt, cô thấy một người đàn ông cao lớn đang mặc vest vào phòng thay đồ nam. Cố Thanh Hoài cũng nhận nhiệm vụ phút chót đến thử quần áo phù rể giống như cô.
Trước mắt đều là những chiếc váy cưới rực rỡ và những bộ vest lịch sự, đặc biệt là chiếc váy cưới mới ở giữa phòng, lấp lánh và đẹp đến nghẹt thở.
Chung Ý không khỏi nhìn thêm vài lần, nhẹ nhàng thở dài với Triệu Tuyết Thanh: "Váy này đẹp quá."
Triệu Tuyết Thanh nhìn váy cưới rồi lại nhìn Chung Ý, đột nhiên nghĩ ra gì đó: "Chung Ý."
Chung Ý phục hồi tinh thần: "Hả?"
Triệu Tuyết Thanh ôm cánh tay cô, làm điệu bộ nhõng nhẽo: "Cậu có thể thử chiếc váy cưới này không?"
Chung Ý không khỏi bật cười: "Cô Triệu ơi, mình chưa kết hôn, tại sao lại thử váy cưới?"
Triệu Tuyết Thanh: "Váy này đẹp quá! Chỉ có cậu mới có thể mặc! Mình cũng muốn nhìn cậu mặc váy cưới!"
Chung Ý mặt xinh chân dài, rõ ràng cô rất gầy, rất nhợt nhạt nhưng những chỗ cần phải phát triển cũng phát triển đầy đủ, chưa kể bờ vai thẳng tự nhiên và cổ thon dài. Tuy nhiên, từ cấp ba cô đã ăn mặc trung tính, không bao giờ mặc váy. Nếu mặc một chiếc váy cưới kiểu dáng cúp ngực như vậy, chắc chắn cô sẽ xinh đẹp tuyệt trần.
Bạn thân làm nũng, Chung Ý tỏ vẻ bất lực, cuối cùng đành phải ôm chiếc váy cưới vào phòng thay đồ.
Bên kia, Cố Thanh Hoài đang thay áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen chỉnh tề, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Dáng người anh cao, chân lại dài, khuôn mặt vừa sắc nét lại thêm phần anh tuấn không thể chê vào đâu được. Khi mặc vest, trông anh giống như một công tử quý tộc, khiến người ta liên tưởng đến vẻ đẹp chỉ có trong những bộ phim Hồng Kông của thập niên trước.
Một số cô gái đã nhầm anh với chú rể, túm tụm lại thì thầm---
"Chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mặc vest đẹp như vậy, vai rộng, eo thon, chân dài, như một người mẫu trời sinh."
"Cô gái mặc váy cưới cũng rất xinh đẹp, vợ của anh ấy à?"
"Ngoại hình của hai cặp đôi này đúng đỉnh. Con cái của họ sau này không biết đẹp cỡ nào?"
Cố Thanh Hoài cúi đầu cài nút áo vest, cuộc sống quân nhân từ lâu đã rèn luyện cho anh thân thể rắn giỏi, dáng người cao ráo mạnh mẽ.
Giọng nói của cô gái vang lên bên tai không báo trước: "Thì ra mặc váy cưới khó chịu như vậy à? Tuyết Thanh, cậu có ở bên ngoài không?"
Khoảnh khắc anh ngước mắt lên, tấm màn ở giữa sảnh mở ra.
Cô gái mặc váy lụa trắng cúi đầu chỉnh lại vạt váy, cười hỏi: "Mình mặc váy cưới có đẹp không?"
Mái tóc dài của Chung Ý được búi lên, vài sợi tóc gãy nhẹ nhàng lướt qua đôi vai và chiếc cổ trắng nõn của cô.
Khuôn mặt mộc mạc không trang điểm, lông mày dài và đậm, đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ, đường nét gương mặt như tranh vẽ.
Dù mỗi năm gặp rất nhiều cô dâu, chú rể nhưng vào lúc này, những nhân viên có mặt đã quên hết lời cần nói, lặng lẽ chờ đợi "chú rể" lên tiếng.
Chung Ý không nhận được bất kỳ hồi âm nào, sau khi chỉnh sửa lại váy cưới, cô đứng thẳng dậy, trong ánh mắt vẫn còn chút ý cười.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, không có bất kỳ sự chuẩn trị nào, cô đối diện với đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của Cố Thanh Hoài.
Anh cảnh sát trẻ tuổi mặc bộ vest chỉnh tề, lông mày đen, làn da trắng lạnh, trông đẹp trai như trong tranh.
Váy cưới và vest đối diện nhau, mọi thứ trước mắt tựa như một cảnh tượng đã được diễn đi diễn lại hàng nghìn lần trong trí nhớ.
Nhân viên tự nhiên coi hai người như một cặp, nói với Cố Thanh Hoài: "Cô dâu của anh đẹp quá!"
Ánh mắt Cố Thanh Hoài lạnh lùng, anh nhìn thẳng về phía Chung Ý, khóe môi mím lại, không có một chút ý cười.
Không khí yên lặng, nhiệt độ giảm nhanh, có những trái tim đã quên đập trong lồng ngực.
Chung Ý giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Anh ấy không phải là chồng tôi. Cô hiểu lầm rồi."
Nhân viên rối rít xin lỗi: "Thực xin lỗi, xin lỗi, hai người thật sự rất đẹp đôi."
Chung Ý nâng làn váy cưới của mình lên, khi quay người lại, bờ vai như cánh bướm rung rinh: "Váy này hình như không hợp, tôi đổi cái khác."
-
Chung Ý trở về phòng khách sạn sau khi thử váy phù dâu.
Suốt đêm dài, ngoài cửa sổ có tiếng mưa hòa với tiếng sóng, trong phòng sáng như ban ngày, tất cả đèn đều bật sáng.
Chung Ý đột ngột mở to mắt, trong khoảnh khắc mơ màng, bên tai vẫn vang lên tiếng "bùm" của vật nặng rơi xuống đất.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm bộ đồ ngủ của cô, như thể cô vừa bị mắc một cơn mưa phùn.
Khi ý thức dần dần trở lại, khuôn mặt hờ hững, lạnh lùng của Cố Thanh Hoài đột nhiên xuất hiện trước mắt khi cô đang mặc váy cưới.
Lúc đó cô còn tưởng rằng Cố Thanh Hoài sắp kết hôn, anh mặc vest và thắt cà vạt da cực kỳ bảnh bao như thể đang chuẩn bị cưới một cô gái khác.
Bầu trời hơi sáng và cơn buồn ngủ đã qua đi.
Chung Ý mặc áo khoác rồi đi dạo trên bãi biển cho đến khi Triệu Tuyết Thanh gọi về.
Khi một người bạn thân kết hôn, khó tránh khỏi việc nghĩ về những ngày tháng cấp ba cãi nhau vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ở trường cấp ba, Triệu Tuyết Thanh mặc đồng phục học sinh, thì thầm thảo luận với cô: "Sau này chúng ta hãy tổ chức đám cưới tập thể nhé!"
Cô ngẩng đầu lên khỏi bài tập: "Ai tổ chức đám cưới tập thể với ai?"
Triệu Tuyết Thanh háo hức nói: "Tạ Lẫm và mình, cậu với Cố Thanh Hoài!"
Lúc đó còn trẻ, chuyện học hành lại bận rộn, những tình cảm mơ hồ và rung động đều bị lấp đầy bởi đống bài tập.
Hai người ngồi cùng bàn, Cố Thanh Hoài đang chợp mắt, lông mi bị ánh nắng chiều nhuộm vô cùng dịu dàng, thậm chí còn có chút mềm mượt.
Cô căng thẳng đến mức thần kinh căng cứng, sợ anh sẽ nghe thấy.
Giây tiếp theo, chàng trai nói với giọng mũi đặc sệt: "Không cần."
Toàn thân cô cứng đờ, Cố Thanh Hoài đã mở mắt ra.
Lông mi của chàng trai trẻ dày và đẹp, sâu trong con ngươi tràn ngập ánh sáng mùa hè trong trẻo.
Triệu Tuyết Thanh tức giận: "Tại sao không? Lấy Chung Ý nhà tôi sẽ làm bẽ mặt cậu à?"
Cố Thanh Hoài còn chưa tỉnh táo, anh cười trêu chọc: "Lỡ như chúng tôi kết hôn sớm hơn thì thế nào? Còn lâu mới đợi các cậu."
Triệu Tuyết Thanh hưng phấn đến mức hét lên: "Cậu đã để ý đến Chung Ý nhà tôi từ lâu rồi phải không? Phải không?"
Mặt cô đỏ bừng, đỏ đến mức sắp bỏng, cô không dám nhìn ai mà mải mê làm bài, bỗng nhiên không hiểu được một chữ.
Cố Thanh Hoài mỉm cười nhìn cô, hơi cong mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi thi đại học, hẹn hò không?"
Cho đến ngày nay, nhịp tim của khoảnh khắc đó vẫn còn rõ ràng.
Tiếng ve kêu giữa hè, chàng trai mỉm cười hỏi cô sau kỳ thi đại học hẹn hò không.
Ngân hà nổ tung, các ngôi sao rơi xuống Trái Đất, cũng chẳng là gì so với vết đỏ bên tai chàng trai trẻ.
-
Có tiếng gõ cửa phòng thay đồ.
Người tổ chức tiệc cưới mỉm cười gọi Triệu Tuyết Thanh: "Cô dâu chuẩn bị vào lễ đường nhé!"
Triệu Tuyết Thanh đứng dậy, Chung Ý đang mặc váy phù dâu khom người giúp cô chỉnh lại váy.
"Mình sẽ ném bó hoa cưới về phía cậu," Triệu Tuyết Thanh đưa tay ôm lấy cô: "Cậu phải hăng hái lên giành lấy."
Chung Ý vỗ lưng cô bạn thân, cười nói đồng ý.
Lễ cưới bắt đầu với rượu sâm panh, hoa và tất cả quan khách.
Cố Thanh Hoài và cô, một người mặc vest phẳng phiu, người còn lại mặc váy dài chấm đất, đều là những trang phục lộng lẫy tham dự sự kiện.
Anh ở trong mắt cô giống như một tên phản diện cặn bã trong phim, đẹp đến mức nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu anh suốt đời, anh đang trò chuyện và cười đùa với mọi người, lông mày cong rất đẹp, nhưng ánh mắt không hề dừng lại với ai.
Quyết định làm cho người ta nhớ mãi không quên suốt đời.
MC nói đùa: "Chú rể thật sự rất tự tin với chính mình. Tại sao lại phải tìm phù rể nổi bật như vậy?"
Chú rể Tạ Lẫm nói dõng dạc: "Đây là người anh em tốt nhất của tôi. Cậu ấy từng là cảnh sát vũ trang đặc nhiệm, bây giờ đã chuyển ngành. Cậu ấy đang làm cảnh sát ở Cục Công an thành phố. Quan trọng là vẫn đang độc thân đấy nhé, nếu mọi người muốn có phương thức liên lạc của cậu ấy thì sau đám cưới hãy đến hỏi tôi..."
Các cô gái độc thân ở hậu trường rất nhiệt tình, lời Tạ Lẫm nói có ẩn ý, ánh mắt anh ấy rơi vào trên mặt Chung Ý.
Chung Ý liếc mắt, gò má vẫn trang điểm nhẹ nhàng, không có gì ngoài những lời chúc chân thành.
"Tiếp theo, xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn!"
Đột nhiên, Chung Ý nghe thấy tiếng chó sủa, thần kinh của cô lập tức căng thẳng đến cực điểm.
Một con Alaska kéo xe trượt tuyết giống sói ngậm một chiếc giỏ nhỏ có vòng trong miệng chạy về phía sân khấu, răng nanh lộ ra, càng lúc càng gần.
"Chú chó dễ thương ghê!"
"Giống như một thiên thần nhỏ vậy."
"Tôi nghe nói là chó nhà chú rể..."
Chung Ý đứng đó, hai tay buông thõng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Đó là đám cưới của bạn thân cô, toàn bộ quá trình đều được quay video, cô không còn nơi nào để trốn.
Khi còn nhỏ, Chung Ý đi học một mình và bị chó dữ đuổi cắn.
Trên đường sáng sớm không có ai, cô khóc đến tuyệt vọng, bị vết cắn ở chân, phải khâu sáu bảy mũi.
Cái bóng tâm lý nặng nề đã đè nặng lên cô từ khi còn nhỏ, từ đó trở đi, dù có là con chó nhỏ đi ngang qua thì toàn thân cô cũng sẽ căng thẳng không thể kiểm soát.
Mọi người đều khen con chó dễ thương, con Alaska khổng lồ càng lúc càng chạy gần hơn.
Cả người Chung Ý cứng đơ, lông mi run rẩy, trên trán đổ mồ hôi, điều này chỉ xảy ra khi cô bị bệnh.
Lúc này, có người nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra phía sau.
Đó là một bàn tay dài mảnh, đầy sự nghiêm nghị, các mạch máu nổi rõ khi hơi dùng lực, như thể sắp vượt qua làn da mỏng manh và lạnh lẽo.
Thế giới như dừng lại trong giây lát, mọi âm thanh bên tai đều bay đi rất xa.
Chung Ý vẫn còn bàng hoàng, cô ngẩng đầu lên, một bóng dáng cao lớn tuấn tú phản chiếu thẳng vào đôi mắt cô.
Cố Thanh Hoài mặc áo sơ mi trắng, trên cổ thiếu cà vạt, cổ áo không cài một nút, vạt áo nhét vào eo thon, trông như một vị thần có tấm lòng rộng mở, hoa và rượu sâm panh đều làm nền cho anh. Lẽ ra anh phải là một thanh niên tuấn tú nhưng lại không thể che giấu được sự nổi loạn của mình.
Anh không nhìn cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại truyền vào tai cô: "Trốn sau lưng anh."
Nét mặt rạng rỡ khi lấy được người mình yêu, trên mặt Triệu Tuyết Thanh là niềm hạnh phúc không thể giấu được, Chung Ý nhìn thấy cô ấy như vậy cũng khẽ mỉm cười.
Cô cong mắt cười, lớn tiếng trêu cô ấy: "Cô dâu của chúng ta xinh quá."
Triệu Tuyết Thanh lập tức cúp điện thoại, đi tới ôm cô: "Mèo của chúng ta đến rồi."
Biệt danh của Chung Ý là mèo vì cô có một đôi mắt mèo màu hổ phách nhạt, đây là đặc điểm dễ thu hút sự chú ý của mọi người. Ngoài ra, tính cách của cô cũng rất giống mèo.
Cô xinh đẹp rạng ngời nhưng khi im lặng lại có cảm giác xa cách, chỉ khi ở trước những người mà cô tin tưởng mới bộc lộ vẻ dịu dàng.
Đã lâu không gặp, Triệu Tuyết Thanh kéo tay cô ngồi xuống: "Cậu lại gầy đi rồi, với khả năng của mình có thể dễ dàng khống chế được cậu đó."
Chung Ý đeo một chuỗi tràng hạt nhỏ trên cổ tay, một trăm linh tám hạt, quấn nhiều vòng.
Vốn dĩ cô trông giống như một nàng tiên không dính đến khói lửa nhân gian, không có hỉ nộ ái ố, nhưng chuỗi tràng hạt này rất hợp với cô.
Triệu Tuyết Thanh do dự: "Mình có chuyện phiền đến cậu."
Đôi mắt màu hổ phách nhạt của Chung Ý trong suốt: "Nói đi."
Triệu Tuyết Thanh cân nhắc nói: "Nếu cậu không muốn đồng ý cũng không sao, đừng đặt nặng vấn đề nhé."
Chung Ý nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Triệu Tuyết Thanh hiếm khi do dự: "Chẳng phải trời đang mưa to sao? Chồng Mình có phù rể không thể đến, còn một phù dâu của mình lỡ chuyến tàu cao tốc… Vì vậy anh ấy đã gọi cho Cố Thanh Hoài, mình chỉ muốn hỏi cậu..."
Chung Ý hiểu ý Triệu Tuyết Thanh muốn cô làm phù dâu, nhưng vì Cố Thanh Hoài làm phù rể nên sợ trong lòng cô sẽ không được thoải mái.
Chia tay đã là chuyện từ rất lâu rồi, cô cũng không phải nhớ mãi không quên nên thoải mái trả lời: "Được mà, không sao đâu."
Cô gặp Triệu Tuyết Thanh vào năm lớp 10, cũng như Tạ Lẫm, chồng của Triệu Tuyết Thanh và Cố Thanh Hoài, bốn người họ luôn đồng hành cùng nhau.
Hai người đã đồng ý làm phù dâu cho nhau, nhưng mấy năm trước cô quay một bộ phim tài liệu về quấy rối tình dục, mấy năm nay lại đi quay phim ở nơi khác, không biết có thể đến dự đám cưới hay không.
Giờ đây, lời hứa thời trẻ đã thành hiện thực nhưng Chung Ý chưa bao giờ nghĩ phù rể lại chính là mối tình đầu và cũng là bạn trai cũ của mình.
Triệu Tuyết Thanh lại hỏi: "Cậu gặp Cố Thanh Hoài chưa?"
Chung Ý khẽ "ừm", lông mi dài cong cong, tỏa bóng râm che phủ mọi cảm xúc của cô.
Triệu Tuyết Thanh: "Cảm giác thế nào?"
Chung Ý bình tĩnh nói: "Đời này mình không tiếc nuối khi hẹn hò với một anh chàng đẹp trai như vậy."
Đã nhiều năm không gặp, nhưng người đó vẫn đẹp trai phong độ, cả người mang đầy vẻ công kích như cũ, đường nét cũng mạnh mẽ hơn, lạnh lùng và xa cách như lần đầu họ gặp nhau. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, rõ ràng không hề có độ cong nào nhưng khi họ hôn nhau mãnh liệt thì lại rất dịu dàng.
Triệu Tuyết Thanh rất đồng tình với điều này: "Mấy cô gái đến giúp mình khi nãy còn xoắn xuýt đòi mình cho tài khoản WeChat của Cố Thanh Hoài. Mình nói biệt danh của Cố Thanh Hoài hung dữ, độc miệng là "Cố Diêm Vương", thế mà bọn họ lại biện minh là kiếm được trai đẹp chất lượng cao như vậy dù ngủ cũng không thiệt... Con gái thời nay cởi mở quá nhỉ?"
Khóe miệng Chung Ý hơi nhếch lên, không trả lời thêm câu hỏi nào nữa.
Là bạn thân của Chung Ý, Triệu Tuyết Thanh hơn ai hết hy vọng rằng Chung Ý sẽ có người ở bên cạnh để đồng hành cùng cô.
Cô ấy lo lắng hỏi: "Chia tay đã ba năm rồi cậu cũng không yêu đương gì. Cậu không muốn yêu đương nữa hay là không thích ai?"
Chung Ý: "Mình không thích ai cả."
Cô nhìn thấy đôi mắt của Triệu Tuyết Thanh trong gương, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, lông mày vẫn dịu dàng như xưa: "Cô Triệu à, không phải ai cũng có may mắn từ đồng phục đến váy cưới đâu."
Triệu Tuyết Thanh: "Rõ ràng có rất nhiều trai đẹp theo đuổi cậu. Có lần mình ngẫu nhiên đến gặp cậu một lần cũng nhìn thấy dưới lầu có người đưa hoa, bị cậu lạnh lùng từ chối."
Chung Ý không nói gì, Triệu Tuyết Thanh tiếp tục nói: "Mình hiểu rồi, do Cố Thanh Hoài dưỡng mắt cậu quá tốt."
Triệu Tuyết Thanh thầm than thở, thật sự là sau khi hẹn hò với Cố Thanh Hoài thì sẽ không dễ gì đi thích người khác.
Ở trường cấp ba, thành tích của Cố Thanh Hoài thuộc top ba trong trường, ông nội là thiếu tướng, anh là quân nhân đời thứ ba.
Chưa kể, anh còn có khuôn mặt được các cô gái nhỏ đặc biệt yêu thích, mỗi lần chơi bóng đều bị ba lớp trong ba lớp ngoài các bạn nữ vây quanh.
Chàng trai kiêu ngạo, thờ ơ, chơi được một nửa thì ra sân và nói "Chán quá".
Anh bỏ qua các cô gái đang đưa nước, chạy một mình đến góc sân bóng rổ.
Dưới bóng cây, Chung Ý đang ngồi mơ màng.
Chung Ý ngồi lặng lẽ dưới bóng cây học thuộc từ vựng, ôm bộ đồng phục học sinh của Cố Thanh Hoài trong tay.
Mãi cho đến khi chàng trai cầm cây kem nhẹ nhàng áp lên đôi má rám nắng của cô thì Chung Ý mới ngơ ngác nhìn lên.
Triệu Tuyết Thanh: "Cố Thanh Hoài, cậu chỉ mua một cây thôi hả?"
Cố Thanh Hoài cười nhẹ: "Xin lỗi nhé Triệu Tuyết Thanh, tôi quên mất cậu ở đây nên chỉ mua một cái cho Chung Ý nhà tôi thôi."
Cô ấy trợn mắt, hậm hực tức giận: "Ai hiếm lạ kem của cậu? Bà đây bị cậu làm cho chua ê hết cả răng rồi."
Cố Thanh Hoài cầm cuốn sách từ tay Chung Ý: "Tôi không đẹp bằng sách từ vựng phải không?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chung Ý thành thật lắc đầu, ngẩng mặt lên thấp giọng hỏi: "Sao không chơi nữa?"
Cố Thanh Hoài ngồi xuống bên cạnh cô, nói lẫy: "Cậu có nhìn tôi đâu, thế thì chơi làm gì?"
Anh chính là một người như vậy.
Chung Ý vắng mặt, ánh mắt anh không bao giờ nhìn người khác.
Chung Ý ở đó, trong mắt anh chỉ có Chung Ý.
-
Đêm trước lễ cưới, Chung Ý theo Triệu Tuyết Thanh đến tiệm áo cưới để chọn và thử chiếc váy phù dâu mà cô sẽ mặc vào ngày mai.
Thoáng qua khóe mắt, cô thấy một người đàn ông cao lớn đang mặc vest vào phòng thay đồ nam. Cố Thanh Hoài cũng nhận nhiệm vụ phút chót đến thử quần áo phù rể giống như cô.
Trước mắt đều là những chiếc váy cưới rực rỡ và những bộ vest lịch sự, đặc biệt là chiếc váy cưới mới ở giữa phòng, lấp lánh và đẹp đến nghẹt thở.
Chung Ý không khỏi nhìn thêm vài lần, nhẹ nhàng thở dài với Triệu Tuyết Thanh: "Váy này đẹp quá."
Triệu Tuyết Thanh nhìn váy cưới rồi lại nhìn Chung Ý, đột nhiên nghĩ ra gì đó: "Chung Ý."
Chung Ý phục hồi tinh thần: "Hả?"
Triệu Tuyết Thanh ôm cánh tay cô, làm điệu bộ nhõng nhẽo: "Cậu có thể thử chiếc váy cưới này không?"
Chung Ý không khỏi bật cười: "Cô Triệu ơi, mình chưa kết hôn, tại sao lại thử váy cưới?"
Triệu Tuyết Thanh: "Váy này đẹp quá! Chỉ có cậu mới có thể mặc! Mình cũng muốn nhìn cậu mặc váy cưới!"
Chung Ý mặt xinh chân dài, rõ ràng cô rất gầy, rất nhợt nhạt nhưng những chỗ cần phải phát triển cũng phát triển đầy đủ, chưa kể bờ vai thẳng tự nhiên và cổ thon dài. Tuy nhiên, từ cấp ba cô đã ăn mặc trung tính, không bao giờ mặc váy. Nếu mặc một chiếc váy cưới kiểu dáng cúp ngực như vậy, chắc chắn cô sẽ xinh đẹp tuyệt trần.
Bạn thân làm nũng, Chung Ý tỏ vẻ bất lực, cuối cùng đành phải ôm chiếc váy cưới vào phòng thay đồ.
Bên kia, Cố Thanh Hoài đang thay áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen chỉnh tề, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Dáng người anh cao, chân lại dài, khuôn mặt vừa sắc nét lại thêm phần anh tuấn không thể chê vào đâu được. Khi mặc vest, trông anh giống như một công tử quý tộc, khiến người ta liên tưởng đến vẻ đẹp chỉ có trong những bộ phim Hồng Kông của thập niên trước.
Một số cô gái đã nhầm anh với chú rể, túm tụm lại thì thầm---
"Chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mặc vest đẹp như vậy, vai rộng, eo thon, chân dài, như một người mẫu trời sinh."
"Cô gái mặc váy cưới cũng rất xinh đẹp, vợ của anh ấy à?"
"Ngoại hình của hai cặp đôi này đúng đỉnh. Con cái của họ sau này không biết đẹp cỡ nào?"
Cố Thanh Hoài cúi đầu cài nút áo vest, cuộc sống quân nhân từ lâu đã rèn luyện cho anh thân thể rắn giỏi, dáng người cao ráo mạnh mẽ.
Giọng nói của cô gái vang lên bên tai không báo trước: "Thì ra mặc váy cưới khó chịu như vậy à? Tuyết Thanh, cậu có ở bên ngoài không?"
Khoảnh khắc anh ngước mắt lên, tấm màn ở giữa sảnh mở ra.
Cô gái mặc váy lụa trắng cúi đầu chỉnh lại vạt váy, cười hỏi: "Mình mặc váy cưới có đẹp không?"
Mái tóc dài của Chung Ý được búi lên, vài sợi tóc gãy nhẹ nhàng lướt qua đôi vai và chiếc cổ trắng nõn của cô.
Khuôn mặt mộc mạc không trang điểm, lông mày dài và đậm, đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ, đường nét gương mặt như tranh vẽ.
Dù mỗi năm gặp rất nhiều cô dâu, chú rể nhưng vào lúc này, những nhân viên có mặt đã quên hết lời cần nói, lặng lẽ chờ đợi "chú rể" lên tiếng.
Chung Ý không nhận được bất kỳ hồi âm nào, sau khi chỉnh sửa lại váy cưới, cô đứng thẳng dậy, trong ánh mắt vẫn còn chút ý cười.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, không có bất kỳ sự chuẩn trị nào, cô đối diện với đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của Cố Thanh Hoài.
Anh cảnh sát trẻ tuổi mặc bộ vest chỉnh tề, lông mày đen, làn da trắng lạnh, trông đẹp trai như trong tranh.
Váy cưới và vest đối diện nhau, mọi thứ trước mắt tựa như một cảnh tượng đã được diễn đi diễn lại hàng nghìn lần trong trí nhớ.
Nhân viên tự nhiên coi hai người như một cặp, nói với Cố Thanh Hoài: "Cô dâu của anh đẹp quá!"
Ánh mắt Cố Thanh Hoài lạnh lùng, anh nhìn thẳng về phía Chung Ý, khóe môi mím lại, không có một chút ý cười.
Không khí yên lặng, nhiệt độ giảm nhanh, có những trái tim đã quên đập trong lồng ngực.
Chung Ý giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Anh ấy không phải là chồng tôi. Cô hiểu lầm rồi."
Nhân viên rối rít xin lỗi: "Thực xin lỗi, xin lỗi, hai người thật sự rất đẹp đôi."
Chung Ý nâng làn váy cưới của mình lên, khi quay người lại, bờ vai như cánh bướm rung rinh: "Váy này hình như không hợp, tôi đổi cái khác."
-
Chung Ý trở về phòng khách sạn sau khi thử váy phù dâu.
Suốt đêm dài, ngoài cửa sổ có tiếng mưa hòa với tiếng sóng, trong phòng sáng như ban ngày, tất cả đèn đều bật sáng.
Chung Ý đột ngột mở to mắt, trong khoảnh khắc mơ màng, bên tai vẫn vang lên tiếng "bùm" của vật nặng rơi xuống đất.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm bộ đồ ngủ của cô, như thể cô vừa bị mắc một cơn mưa phùn.
Khi ý thức dần dần trở lại, khuôn mặt hờ hững, lạnh lùng của Cố Thanh Hoài đột nhiên xuất hiện trước mắt khi cô đang mặc váy cưới.
Lúc đó cô còn tưởng rằng Cố Thanh Hoài sắp kết hôn, anh mặc vest và thắt cà vạt da cực kỳ bảnh bao như thể đang chuẩn bị cưới một cô gái khác.
Bầu trời hơi sáng và cơn buồn ngủ đã qua đi.
Chung Ý mặc áo khoác rồi đi dạo trên bãi biển cho đến khi Triệu Tuyết Thanh gọi về.
Khi một người bạn thân kết hôn, khó tránh khỏi việc nghĩ về những ngày tháng cấp ba cãi nhau vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ở trường cấp ba, Triệu Tuyết Thanh mặc đồng phục học sinh, thì thầm thảo luận với cô: "Sau này chúng ta hãy tổ chức đám cưới tập thể nhé!"
Cô ngẩng đầu lên khỏi bài tập: "Ai tổ chức đám cưới tập thể với ai?"
Triệu Tuyết Thanh háo hức nói: "Tạ Lẫm và mình, cậu với Cố Thanh Hoài!"
Lúc đó còn trẻ, chuyện học hành lại bận rộn, những tình cảm mơ hồ và rung động đều bị lấp đầy bởi đống bài tập.
Hai người ngồi cùng bàn, Cố Thanh Hoài đang chợp mắt, lông mi bị ánh nắng chiều nhuộm vô cùng dịu dàng, thậm chí còn có chút mềm mượt.
Cô căng thẳng đến mức thần kinh căng cứng, sợ anh sẽ nghe thấy.
Giây tiếp theo, chàng trai nói với giọng mũi đặc sệt: "Không cần."
Toàn thân cô cứng đờ, Cố Thanh Hoài đã mở mắt ra.
Lông mi của chàng trai trẻ dày và đẹp, sâu trong con ngươi tràn ngập ánh sáng mùa hè trong trẻo.
Triệu Tuyết Thanh tức giận: "Tại sao không? Lấy Chung Ý nhà tôi sẽ làm bẽ mặt cậu à?"
Cố Thanh Hoài còn chưa tỉnh táo, anh cười trêu chọc: "Lỡ như chúng tôi kết hôn sớm hơn thì thế nào? Còn lâu mới đợi các cậu."
Triệu Tuyết Thanh hưng phấn đến mức hét lên: "Cậu đã để ý đến Chung Ý nhà tôi từ lâu rồi phải không? Phải không?"
Mặt cô đỏ bừng, đỏ đến mức sắp bỏng, cô không dám nhìn ai mà mải mê làm bài, bỗng nhiên không hiểu được một chữ.
Cố Thanh Hoài mỉm cười nhìn cô, hơi cong mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi thi đại học, hẹn hò không?"
Cho đến ngày nay, nhịp tim của khoảnh khắc đó vẫn còn rõ ràng.
Tiếng ve kêu giữa hè, chàng trai mỉm cười hỏi cô sau kỳ thi đại học hẹn hò không.
Ngân hà nổ tung, các ngôi sao rơi xuống Trái Đất, cũng chẳng là gì so với vết đỏ bên tai chàng trai trẻ.
-
Có tiếng gõ cửa phòng thay đồ.
Người tổ chức tiệc cưới mỉm cười gọi Triệu Tuyết Thanh: "Cô dâu chuẩn bị vào lễ đường nhé!"
Triệu Tuyết Thanh đứng dậy, Chung Ý đang mặc váy phù dâu khom người giúp cô chỉnh lại váy.
"Mình sẽ ném bó hoa cưới về phía cậu," Triệu Tuyết Thanh đưa tay ôm lấy cô: "Cậu phải hăng hái lên giành lấy."
Chung Ý vỗ lưng cô bạn thân, cười nói đồng ý.
Lễ cưới bắt đầu với rượu sâm panh, hoa và tất cả quan khách.
Cố Thanh Hoài và cô, một người mặc vest phẳng phiu, người còn lại mặc váy dài chấm đất, đều là những trang phục lộng lẫy tham dự sự kiện.
Anh ở trong mắt cô giống như một tên phản diện cặn bã trong phim, đẹp đến mức nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu anh suốt đời, anh đang trò chuyện và cười đùa với mọi người, lông mày cong rất đẹp, nhưng ánh mắt không hề dừng lại với ai.
Quyết định làm cho người ta nhớ mãi không quên suốt đời.
MC nói đùa: "Chú rể thật sự rất tự tin với chính mình. Tại sao lại phải tìm phù rể nổi bật như vậy?"
Chú rể Tạ Lẫm nói dõng dạc: "Đây là người anh em tốt nhất của tôi. Cậu ấy từng là cảnh sát vũ trang đặc nhiệm, bây giờ đã chuyển ngành. Cậu ấy đang làm cảnh sát ở Cục Công an thành phố. Quan trọng là vẫn đang độc thân đấy nhé, nếu mọi người muốn có phương thức liên lạc của cậu ấy thì sau đám cưới hãy đến hỏi tôi..."
Các cô gái độc thân ở hậu trường rất nhiệt tình, lời Tạ Lẫm nói có ẩn ý, ánh mắt anh ấy rơi vào trên mặt Chung Ý.
Chung Ý liếc mắt, gò má vẫn trang điểm nhẹ nhàng, không có gì ngoài những lời chúc chân thành.
"Tiếp theo, xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn!"
Đột nhiên, Chung Ý nghe thấy tiếng chó sủa, thần kinh của cô lập tức căng thẳng đến cực điểm.
Một con Alaska kéo xe trượt tuyết giống sói ngậm một chiếc giỏ nhỏ có vòng trong miệng chạy về phía sân khấu, răng nanh lộ ra, càng lúc càng gần.
"Chú chó dễ thương ghê!"
"Giống như một thiên thần nhỏ vậy."
"Tôi nghe nói là chó nhà chú rể..."
Chung Ý đứng đó, hai tay buông thõng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Đó là đám cưới của bạn thân cô, toàn bộ quá trình đều được quay video, cô không còn nơi nào để trốn.
Khi còn nhỏ, Chung Ý đi học một mình và bị chó dữ đuổi cắn.
Trên đường sáng sớm không có ai, cô khóc đến tuyệt vọng, bị vết cắn ở chân, phải khâu sáu bảy mũi.
Cái bóng tâm lý nặng nề đã đè nặng lên cô từ khi còn nhỏ, từ đó trở đi, dù có là con chó nhỏ đi ngang qua thì toàn thân cô cũng sẽ căng thẳng không thể kiểm soát.
Mọi người đều khen con chó dễ thương, con Alaska khổng lồ càng lúc càng chạy gần hơn.
Cả người Chung Ý cứng đơ, lông mi run rẩy, trên trán đổ mồ hôi, điều này chỉ xảy ra khi cô bị bệnh.
Lúc này, có người nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra phía sau.
Đó là một bàn tay dài mảnh, đầy sự nghiêm nghị, các mạch máu nổi rõ khi hơi dùng lực, như thể sắp vượt qua làn da mỏng manh và lạnh lẽo.
Thế giới như dừng lại trong giây lát, mọi âm thanh bên tai đều bay đi rất xa.
Chung Ý vẫn còn bàng hoàng, cô ngẩng đầu lên, một bóng dáng cao lớn tuấn tú phản chiếu thẳng vào đôi mắt cô.
Cố Thanh Hoài mặc áo sơ mi trắng, trên cổ thiếu cà vạt, cổ áo không cài một nút, vạt áo nhét vào eo thon, trông như một vị thần có tấm lòng rộng mở, hoa và rượu sâm panh đều làm nền cho anh. Lẽ ra anh phải là một thanh niên tuấn tú nhưng lại không thể che giấu được sự nổi loạn của mình.
Anh không nhìn cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại truyền vào tai cô: "Trốn sau lưng anh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro