Mối Tình Đầu Của Em Thuộc Về Anh
Chương 8
2024-11-25 15:05:38
Sao trời lấp lánh, tiếng ve kêu râm ran.
Sau khi Chung Ý trở về khách sạn liền đi tắm gội và sấy khô tóc, trong gương có thể thấy rõ làn da của cô trắng đến mức gần như bệnh lý. Cô cầm chuỗi hạt tràng trên bồn rửa tay, quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của mình.
Chung Ý có thói quen ngủ chỗ quen thuộc, thần kinh của cô cũng thuộc dạng yếu, những nơi như khách sạn không có cảm giác an toàn sẽ khiến cô không thể nào ngủ được, phải để ghế sofa chắn cửa, khi ngủ cũng không dám tắt đèn.
Trằn trọc liên tục, nhịp tim đập dồn dập, khi nhắm mắt lại sẽ lập tức nhìn thấy cảnh tượng ngọn lửa nuốt chửng Cố Thanh Hoài.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ý thức của cô rơi vào tầng lớp giấc mơ đan xen, mơ màng tới nỗi không phân biệt được hôm nay là ngày nào.
Vào năm nhất đại học, trong lần đầu tiên gặp mặt nơi đất khách quê người, Chung Ý và Cố Thanh Hoài chỉ mong mỗi ngày đều được ở bên nhau không rời xa.
Họ cùng nhau xem phim, đi biển ngắm bình minh, cắm trại, đi dạo trên cầu vượt biển vào ban đêm để lắng nghe tiếng sóng, tiếng gió.
Màn đêm xanh như loại giấy Tuyên Thành thượng hạng, chàng trai cao gầy, trắng trẻo như trận tuyết đầu khi đông đến. Chỉ cần ở bên anh, cô sẽ muốn cười, cảm thấy hạnh phúc.
Cố Thanh Hoài hỏi: "Sao em lại cười?"
Cô mím môi, gió biển thổi qua thái dương, tóc vuốt ve gò má, sự đụng chạm mềm mại quá đỗi dịu dàng đối với trái tim cô.
Anh cúi đầu, hơi thở gần cô hơn, mùi thơm mát lạnh của cỏ xanh.
Cô nhắm mắt lại, môi anh đặt lên môi cô, mềm mại đến không ngờ.
Lần đầu tiên thử... một nụ hôn sâu.
Chàng trai chưa thành thục, vừa trúc trắc lại sợ sệt, rụt rè.
Chung Ý căng thẳng đến mức nắm chặt áo của anh, lông mi rung rinh.
Cố Thanh Hoài hôn cô, ngậm môi cô, cọ xát môi của hai người với nhau.
Ngón tay anh vuốt ve má và tai cô, dỗ dành cô như một đứa trẻ.
Quấn quýt.
Không biết đã mất bao lâu thì anh mới buông cô ra.
Cô vùi mặt vào vòng tay anh, xấu hổ đến mức không thở được, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
"Cố Thanh Hoài."
"Ừm."
"Trước đây em từng thấy một câu nói."
"Nói gì?"
Chàng trai dưới ánh đèn đường trên bãi biển, giọng nói trầm khàn của anh khiến tai Chung Ý như tê dại.
"Khi thích một ai đó, nụ hôn sẽ rất ngọt ngào."
Tai của Cố Thanh Hoài đỏ bừng, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc: "Sao em lại đọc loại truyện này?"
Anh cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô như thể muốn hôn cô lần nữa.
Cô ngẩng đầu trong vòng tay anh, thì thầm: "Có vẻ…thật sự rất ngọt ngào."
Cô xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn nói với anh: "Cố Thanh Hoài, hình như em rất thích anh."
Gương mặt của chàng trai tươi rói, trên mặt là nụ cười dịu dàng, anh lại cúi đầu xuống.
Đột nhiên, bầu trời tràn ngập ánh lửa, cả người Cố Thanh Hoài bị ngọn lửa nuốt chửng.
Làn khói dày đặc tan đi, mọi thứ biến thành tro bụi, hình dáng một người trong bộ đồ EOD bị thiêu rụi thành người đang bốc cháy.
Bộ đồ EOD giữ cho thi thể người gỡ bom toàn vẹn.
Cô liều mạng lao về phía trước, ngón tay bỏng rát đến mất cảm giác, nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa trên người Cố Thanh Hoài...
Chung Ý bị đánh thức bởi một tiếng gào khóc.
Khi mở mắt ra, trán cô đầy mồ hôi, lồng ngực phập phồng dữ dội, không phân biệt được là mơ hay thực.
Những tiếng khóc đau xé lòng vẫn còn văng vẳng bên tai, tiếng khóc sau càng thảm thiết hơn tiếng khóc trước, chúng phát ra từ con đường tối tăm và vắng vẻ bên ngoài khách sạn, tạo ra cảm giác rùng rợn vào lúc nửa đêm.
Chung Ý mở cửa sổ, nhưng màn đêm quá tối khiến cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô nhấc điện thoại di động lên và chuẩn bị gọi cảnh sát. Ngay sau đó, còi xe cảnh sát từ xa đến gần vang lên, đèn báo động xanh đỏ xuyên thủng màn đêm, xe cảnh sát đã tới.
Vào lúc ba giờ sáng, Chung Ý cảm thấy lạnh toát toàn thân, tự hỏi liệu cô gái kia có gặp phải chuyện gì không may hay không.
Vì không thể ngủ lại nên cô xuống giường rửa mặt rồi bật máy tính để sắp xếp những tài liệu đã thu thập được trong mấy ngày qua.
Trong video, ngọn lửa bùng lên dữ dội, Cố Thanh Hoài trong bộ đồ EOD đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Hình ảnh trước mắt chồng lên hình ảnh trong giấc mơ, Chung Ý theo bản năng nín thở, tim đau nhói.
Hóa ra mấy năm qua, ở một không gian và thời gian mà cô không nhìn thấy, anh đã trải qua cuộc sống như vậy.
Cô chỉ liếc nhìn phần nổi của tảng băng trôi nhưng có cảm giác như có ai đó đang bóp chặt cả trái tim cô.
Khi bị trúng đạn, khi phát nổ, khi có mảnh đạn ghim vào da thịt mà không thể lấy ra khỏi cơ thể.
Anh phải đau đớn cỡ nào…
Từ khi học đại học, cô đã quen với việc chờ đợi.
Chờ tin nhắn của anh, chờ cuộc gọi của anh, chờ kết nối video để được nhìn anh trong bộ quân phục trên màn hình.
Không được phép mặc quân phục ra ngoài khi không có nhiệm vụ, ảnh quân phục không được tung lên mạng.
Cô khẽ càu nhàu trong video: "Em chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc quân phục, nhưng mọi người xung quanh đều đã nhìn thấy rồi."
Cố Thanh Hoài hơi ngước mắt lên, giọng điệu có chút trêu chọc: "Trông đẹp không?"
Cô đưa tay chống cằm, không chớp mắt: "Ừm."
"Đồ mê trai." Cố Thanh Hoài nới lỏng cà vạt trên áo sơ mi quân đội, yết hầu nổi bật, cười nói: "Khi nào nghỉ anh sẽ mặc cho em xem."
Chung Ý gật đầu, nhìn thấy anh ở đầu video hơi nghiêng về phía màn hình, chậm rãi đóng mở đôi môi mỏng và nói: "Cũng có thể hôn em."
Chung Ý của chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi anh nghỉ đông, đợi anh nghỉ hè, đợi anh tốt nghiệp học viện quân sự, đợi anh tốt nghiệp rồi nhập ngũ.
Đợi anh nói muốn xin nghỉ phép nhưng lại có nhiệm vụ khẩn cấp, cách hơn nửa đất nước mà một năm không gặp được một lần.
-
Sáng sớm hôm sau.
Chung Ý hỏi lễ tân khách sạn: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Biểu cảm của lễ tân khách sạn cứng đơ, không nhìn vào mắt cô: "Không có chuyện gì."
Ánh mắt Chung Ý trong suốt: "Tôi nghe được tiếng khóc rất lớn."
Lễ tân khách sạn: "Có thể là đôi trẻ nào đó đang cãi nhau chăng?"
Chung Ý không tin điều đó.
Trước khi đến Cục Công an thành phố, cô đi vào con hẻm chật hẹp.
Đèn đường bị hư, không có camera an ninh, trên mặt đất một vũng máu đỏ sẫm khiến người ta kinh hãi.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, khách sạn sợ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh nên mới không chịu nói ra sự thật.
Khi đến Cục công an thành phố, đội đột kích chống khủng bố đã bắt đầu huấn luyện.
Cầu Cầu Vồng cao hơn tòa nhà 5 tầng phải hoàn thành trong thời gian chưa đầy 20 giây, trước một tòa nhà cao hơn chục mét, họ giữ thân vuông góc với tòa nhà và đu dây leo từ trên cao xuống.
Đó là cảnh vượt nóc băng tường chỉ thấy trong phim.
Trâu Dương chăm chỉ đảm nhận vai trò lồng tiếng cho bộ phim tài liệu, giọng phổ thông tiêu chuẩn của anh ấy có thể so sánh với phát thanh viên chuyên nghiệp: "Bây giờ nhiệt độ khoảng 33 độ C, nhiệt độ mặt đất có thể còn cao hơn nữa."
Chung Ý ngước mặt lên nhìn nóc tòa nhà và hỏi: "Cảnh sát Trâu, độ cao để tập luyện đu dây, leo tường là bao nhiêu?"
Trâu Dương: "16m, tương đương với một tòa nhà năm tầng. Đây là độ cao cơ bản nhất. Trước kia chúng tôi còn đến biên giới huấn luyện, lúc đó thường là 100m."
Chung Ý: "Có giới hạn thời gian không?"
Trâu Dương: "Từ mái nhà xuống đất trong vòng 10 giây mới đạt tiêu chuẩn."
Chung Ý hỏi: "Khi nào thì sử dụng phương pháp thả dây từ trên cao?"
Trâu Dương: "Khi tội phạm bắt giữ con tin, có thể sẽ phải đột nhập qua cửa sổ, lợi dụng sự bất ngờ để khống chế chúng."
Chung Ý gật đầu, gương mặt trắng nõn lạnh lùng: "Thời tiết này vất vả lắm phải không?"
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt, mặc dù đã uống thuốc giảm đau nhưng cơn đau ở bụng dưới rất dữ dội, đứng dưới nắng nóng mà toàn thân vẫn lạnh toát, đau đến mức muốn co rúm lại. Nhưng giờ là thời gian làm việc.
Trâu Dương nói: "Đội trưởng Cố mới vất vả. Ngoại trừ những buổi huấn luyện hàng ngày này, bất kể là trên 40 độ hay dưới 10 độ, chỉ cần không đi làm nhiệm vụ, mỗi ngày anh ấy đều có thể kiên trì chạy 5km trong bộ đồ EOD nặng 35 kg."
Chung Ý ngước mắt lên và nhìn thấy tên khốn đó đang quay lưng về phía cô, trên người là bộ đồng phục huấn luyện SWAT màu đen. Anh thuộc dạng cao gầy nhưng vai rất rộng, chỉ có bóng lưng đã rất thu hút.
Anh đeo đầy đủ trang bị, cúi đầu buộc dây an toàn. Sau khi buộc "nút dây số tám" xong, anh giải thích những điểm mấu chốt của động tác đu dây trên cao cho các thành viên trong đội.
Máy quay ghi lại toàn bộ hình ảnh dáng người cao gầy nhảy xuống từ tòa nhà cao mười mấy mét, tất cả những cảnh xảy ra trước mắt khiến Chung Ý hồi hộp, lo sợ đều là những công việc hằng ngày của tên khốn này.
Cùng lúc đó, những hạt mưa lớn rơi xuống làm ướt máy quay khiến ống kính nhanh chóng bị mờ.
Cố Thanh Hoài từ trên cao đáp xuống đất.
Phía sau camera, Chung Ý chăm chú lắng nghe lời giới thiệu của Trâu Dương, quần áo của cô ướt đẫm nước mưa, đôi khi tay cô đặt lên bụng.
Cô cúi đầu, lông mi dài và dày tự nhiên, trông rất cứng rắn.
Trên trán là mồ hôi lạnh chứ không phải mưa.
Đột nhiên trời đổ mưa, Chung Ý vội vàng đặt máy quay vào trong tay rồi nói: "Ngày mưa còn phải tập luyện à?"
Trâu Dương: "Đội trưởng của chúng tôi nói, tội phạm không chọn thời tiết để hành động, cho nên bất kể thời tiết nào chúng tôi cũng sẽ phải..."
Anh ấy còn chưa nói xong, tiếng còi tập hợp vang lên bên tai, khuôn mặt của người cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng và trắng trẻo chỉ có thể nhìn thấy trong một bức tranh.
Vẫn là khuôn mặt ngọc bích đó, vẫn là giọng nói lạnh như băng đó, nhưng nội dung lại là---
"Hôm nay trời mưa, huấn luyện tạm dừng nửa ngày, ngày mai sẽ bù lại."
-
Cơn mưa đến bất ngờ, buổi tập bị giải tán ngoài dự kiến.
Trâu Dương đề nghị: "Đạo diễn Chung, thế này nhé, để tôi dẫn cô đi thăm ký túc xá của đội SWAT. Ăn, mặc, ở, đi lại, chỉ có "ở" là chưa giới thiệu."
Chung Ý gật đầu: "Được."
Trâu Dương: "Đạo diễn Chung, bên này."
Mặc dù Chung Ý chưa bao giờ đến ký túc xá của đội SWAT nhưng cô đã tìm kiếm trên mạng về hình ảnh của ký túc xá quân đội.
Những bức ảnh trên Internet cho thấy chăn gối được xếp gọn gàng, vuông vức, bên trên đặt một chiếc mũ bộ đội, ga chiếu phẳng phiu không có nếp nhăn.
Những năm Cố Thanh Hoài ở trong quân đội, cô luôn lo lắng không biết anh ăn ở ra sao. Sau này cô mới biết họ thường xuyên luyện tập ngoài trời, trong núi sâu rừng già, sa mạc hoang vu, thậm chí trong thời gian lạnh nhất của năm đi huấn luyện trên cao nguyên, lấy trời làm màn, lấy đất làm giường mới là bình thường.
Cửa ký túc xá đội chống khủng bố mở ra, không khác gì nhiều so với những gì cô thấy trên mạng, thậm chí ngay cả khăn lau cũng được gấp thành khối vuông, Chung Ý cảm thấy những điều nhỏ nhặt này rất đáng yêu, mỉm cười quay cận cảnh.
Trâu Dương giới thiệu: "Bên này là giường và bàn làm việc, bên này là tủ quần áo."
Vừa nói, anh ấy vừa thản nhiên mở tủ bên cạnh, bên trong bày đầy những bộ đồng phục cảnh sát, đồng phục thường ngày, đồng phục huấn luyện, từ quần áo mùa xuân đến quần áo mùa đông, gọn gàng ngăn nắp.
Chung Ý cụp mắt xuống quan sát, trong góc tủ có một khung ảnh, ánh mắt cô lập tức cứng đờ.
Trâu Dương cũng nhìn thấy, ánh mắt anh ấy đảo qua nhìn lại giữa Chung Ý và bức ảnh, đôi mắt chợt mở to như chuông đồng.
Với bàn tay thối của mình, anh ấy vô tình mở đúng tủ của Cố Diêm Vương!
Chẳng trách anh ấy lại thấy đạo diễn Chung sao trông quen đến thế!
Cô gái trong bức ảnh ở tủ đựng đồ của đội trưởng chẳng phải chính là đạo diễn Chung sao?
Cố Thanh Hoài vừa lúc quay lại để thay đồng phục bị ướt, anh không chút biểu cảm, nhanh chóng lật ngược khung ảnh lại.
Chung Ý ngước mắt lên, người cảnh sát trẻ tuổi thản nhiên nói: "Tôi cần thay quần áo, đồng chí xin tránh ra."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt của họ chạm nhau, âm thầm thi đấu với nhau, không ai chịu rời mắt trước.
Cố Thanh Hoài cười nhẹ, ngón tay dài và trắng mở nút cổ áo đồng phục, cúi đầu hỏi: "Sao, quay cảnh thay đồ cũng là một phần nội dung của đạo diễn Chung?"
Mười mấy năm trôi qua, Cố Thanh Hoài từ chàng trai lạnh lùng trở thành người đàn ông nguy hiểm, đôi mắt phượng sắc bén, sống mũi cao, khi không cười thì đầy sự u ám, vẫn là phong thái công tử ngỗ ngược của năm ấy.
Đồ tồi.
Chung Ý lạnh mặt, cô tắt máy quay, bước ra ngoài hành lang, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo. Cách một bức tường, anh thanh tao như ánh sáng mặt trời, còn tim cô thì loạn nhịp.
Đó là bức ảnh chung của hai người trong bộ đồng phục học sinh xanh trắng, góc dưới bên phải ghi ngày tháng, đó là tháng sáu sau kỳ thi đại học.
Sau kỳ thi, cả lớp tổ chức tiệc chia tay, vừa là để tạm biệt thời học sinh, vừa là để chào đón tương lai tươi sáng.
Giáo viên chủ nhiệm không còn nghiêm khắc, cho phép họ cười nói, nghịch ngợm thoải mái.
Sau bữa tiệc thì chuyển đến phần karaoke, ánh đèn mờ ảo, ồn ào náo nhiệt.
Cô liếc thấy một cô gái đến ngồi bên cạnh Cố Thanh Hoài, mặt đỏ bừng, lúng túng.
Anh nói gì đó, cô gái cắn môi rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Tỏ tình à?
Đúng là tỏ tình rồi.
Cô chợt thấy trong lòng thắt lại.
Cô chợt cảm thấy mình cũng muốn tỏ tình.
"Cố Thanh Hoài, Cố nam vương, cậu cũng hát một bài đi."
Cố Thanh Hoài cười lắc đầu, uể oải ngồi ở trong góc sofa.
Tạ Lẫm không thuận theo là không buông tha, ánh mắt quét qua cô, nói giọng đầy ẩn ý: "Cơ hội ngàn vàng, bỏ lỡ là tiếc đấy!"
Cố Thanh Hoài luôn là người Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật, thế nhưng anh thực sự bị những lời này lay động.
Giữa hè tháng sáu, chàng trai mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm, quần short thể thao màu trắng dài đến đầu gối và giày thể thao màu trắng, trông vô cùng sạch sẽ và khoan khoái.
Rõ ràng ánh sáng mờ ảo nhưng cũng đang thiên vị cho anh, dịu dàng chuyển lên khuôn mặt anh, sống mũi và đôi môi mỏng xinh đẹp của anh.
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, âm thanh trong trẻo truyền vào micro.
"Quên mất bao ngày xa cách, anh đã yêu một người, nhìn mưa rơi..."
"Ký ức độc quyền" là bài hát cô nghe khi bị mất ngủ.
Lông mi rũ xuống, anh vô cùng dịu dàng, trong khi cô ngồi trong góc nín thở.
Suy nghĩ sau khi lên đại học, cô sẽ không bao giờ làm bạn cùng bàn, cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, bây giờ là lúc cô ở gần anh nhất, mũi cô lại bỗng cay cay.
Trên bàn có loại đồ uống có cồn, cô cắm ống hút vào và uống, trong lòng như muôn sóng cuộn trào.
Nếu quá thích một ai đó, nhìn một cái là chỉ muốn có được, không dám nhìn nhiều thêm.
Tiếng nhạc dừng lại, Cố Thanh Hoài ném micro cho Tạ Lẫm.
"Sao cậu không nhìn tôi?"
Trong đồ uống có cồn, nhanh chóng ngấm vào người, cô phản ứng chậm một nhịp, sau đó cô nhận ra anh đã ngồi bên cạnh mình.
Khóe miệng Cố Thanh Hoài hơi cong lên, sau một khắc, anh ghé sát vào tai cô, thở ra một hơi: "Chung Ý, tôi đang hát cho cậu nghe."
Đối diện với gương mặt đẹp trai của anh, Chung Ý cảm thấy chếnh choáng như say.
Khi bước ra khỏi KTV, cô bước đi hơi loạng choạng như thể đang giẫm phải bông.
Suýt chút nữa thì Chung Ý vấp ngã, may mắn đã có người đỡ cô lên. Cố Thanh Hoài khẽ nhíu mày hỏi: "Cậu ổn chứ?"
"Không ổn." Cô cau mày, cảm thấy mù mịt: "Đi không vững."
Cố Thanh Hoài cười, môi đỏ răng trắng.
Cô ra vẻ nghiêm túc: "Cậu cười gì thế?"
Lông mày Cố Thanh Hoài cong lên trông thật đẹp mắt: "Cười mèo say rượu."
Cô lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Không say."
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt của chàng trai trẻ trong veo, đồng tử sáng ngời, nụ cười đầy nuông chiều.
Anh đẹp trai thế mà sao không phải của mình, thật sự ước gì anh là của mình.
Vì vậy, cô đưa tay ra.
Chàng trai sửng sốt, cô cau mày nhỏ giọng nói: "Nắm tay."
Cố Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô: "Cậu có biết tôi là ai không?"
Cô gật đầu, nghiêm túc nói: "Bạn cùng bàn."
Anh bất đắc dĩ cười: "Tôi vốn không định nhân lúc say mà lợi dụng đâu."
Anh nắm tay cô như người lớn dắt trẻ con, cúi đầu hỏi cô: "Được chưa?"
Cô ngượng ngùng, mím môi cười rất lâu.
Gió đêm mát mẻ, anh đưa cô về nhà.
Ngày hôm sau là lễ tốt nghiệp của trường.
Trong tâm trí choáng váng của cô, từng khung hình của đêm qua đều hiện rõ.
Nhìn trời nhìn đất, nhìn hoa cỏ xung quanh nhưng lại không dám nhìn anh.
Mọi người đang chụp ảnh tập thể, giáo viên chủ nhiệm trở thành người chụp ảnh miễn phí.
Triệu Tuyết Thanh hỏi: "Có muốn chụp ảnh với Cố Thanh Hoài không?"
Cô chưa kịp nói gì thì anh đã đứng bên cạnh cô.
Cô chắc chắn mặt mình lúc đó đỏ như màu dưa hấu giữa mùa hè, sự lo lắng và hồi hộp khiến những hình ảnh khi say rượu tối qua cứ hiện lên trong đầu.
Cố Thanh Hoài mặc áo ngắn tay, anh đứng bên cạnh cô, thì thầm một câu: "Không ai thấy, chúng ta làm chuyện xấu đi."
Cô hơi nheo mắt vì ánh nắng: "Hả?"
Ngón tay thon dài của chàng trai chậm rãi luồn vào kẽ tay cô.
Không giống như ngày hôm qua là cái nắm tay của người lớn dắt trẻ con, hôm nay mới thực sự mười ngón tay đan với nhau.
Khoảnh khắc đó, thời gian như đóng băng.
Giọng nói tươi cười của chàng trai lọt vào tai cô một cách rõ ràng nhất.
"Chung Ý, anh thích em, làm bạn gái anh nhé?"
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
"Quên mất bao ngày xa cách, anh đã yêu một người, nhìn mưa rơi..." - Trích "Ký ức độc quyền".
Sau khi Chung Ý trở về khách sạn liền đi tắm gội và sấy khô tóc, trong gương có thể thấy rõ làn da của cô trắng đến mức gần như bệnh lý. Cô cầm chuỗi hạt tràng trên bồn rửa tay, quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của mình.
Chung Ý có thói quen ngủ chỗ quen thuộc, thần kinh của cô cũng thuộc dạng yếu, những nơi như khách sạn không có cảm giác an toàn sẽ khiến cô không thể nào ngủ được, phải để ghế sofa chắn cửa, khi ngủ cũng không dám tắt đèn.
Trằn trọc liên tục, nhịp tim đập dồn dập, khi nhắm mắt lại sẽ lập tức nhìn thấy cảnh tượng ngọn lửa nuốt chửng Cố Thanh Hoài.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ý thức của cô rơi vào tầng lớp giấc mơ đan xen, mơ màng tới nỗi không phân biệt được hôm nay là ngày nào.
Vào năm nhất đại học, trong lần đầu tiên gặp mặt nơi đất khách quê người, Chung Ý và Cố Thanh Hoài chỉ mong mỗi ngày đều được ở bên nhau không rời xa.
Họ cùng nhau xem phim, đi biển ngắm bình minh, cắm trại, đi dạo trên cầu vượt biển vào ban đêm để lắng nghe tiếng sóng, tiếng gió.
Màn đêm xanh như loại giấy Tuyên Thành thượng hạng, chàng trai cao gầy, trắng trẻo như trận tuyết đầu khi đông đến. Chỉ cần ở bên anh, cô sẽ muốn cười, cảm thấy hạnh phúc.
Cố Thanh Hoài hỏi: "Sao em lại cười?"
Cô mím môi, gió biển thổi qua thái dương, tóc vuốt ve gò má, sự đụng chạm mềm mại quá đỗi dịu dàng đối với trái tim cô.
Anh cúi đầu, hơi thở gần cô hơn, mùi thơm mát lạnh của cỏ xanh.
Cô nhắm mắt lại, môi anh đặt lên môi cô, mềm mại đến không ngờ.
Lần đầu tiên thử... một nụ hôn sâu.
Chàng trai chưa thành thục, vừa trúc trắc lại sợ sệt, rụt rè.
Chung Ý căng thẳng đến mức nắm chặt áo của anh, lông mi rung rinh.
Cố Thanh Hoài hôn cô, ngậm môi cô, cọ xát môi của hai người với nhau.
Ngón tay anh vuốt ve má và tai cô, dỗ dành cô như một đứa trẻ.
Quấn quýt.
Không biết đã mất bao lâu thì anh mới buông cô ra.
Cô vùi mặt vào vòng tay anh, xấu hổ đến mức không thở được, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
"Cố Thanh Hoài."
"Ừm."
"Trước đây em từng thấy một câu nói."
"Nói gì?"
Chàng trai dưới ánh đèn đường trên bãi biển, giọng nói trầm khàn của anh khiến tai Chung Ý như tê dại.
"Khi thích một ai đó, nụ hôn sẽ rất ngọt ngào."
Tai của Cố Thanh Hoài đỏ bừng, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc: "Sao em lại đọc loại truyện này?"
Anh cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô như thể muốn hôn cô lần nữa.
Cô ngẩng đầu trong vòng tay anh, thì thầm: "Có vẻ…thật sự rất ngọt ngào."
Cô xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn nói với anh: "Cố Thanh Hoài, hình như em rất thích anh."
Gương mặt của chàng trai tươi rói, trên mặt là nụ cười dịu dàng, anh lại cúi đầu xuống.
Đột nhiên, bầu trời tràn ngập ánh lửa, cả người Cố Thanh Hoài bị ngọn lửa nuốt chửng.
Làn khói dày đặc tan đi, mọi thứ biến thành tro bụi, hình dáng một người trong bộ đồ EOD bị thiêu rụi thành người đang bốc cháy.
Bộ đồ EOD giữ cho thi thể người gỡ bom toàn vẹn.
Cô liều mạng lao về phía trước, ngón tay bỏng rát đến mất cảm giác, nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa trên người Cố Thanh Hoài...
Chung Ý bị đánh thức bởi một tiếng gào khóc.
Khi mở mắt ra, trán cô đầy mồ hôi, lồng ngực phập phồng dữ dội, không phân biệt được là mơ hay thực.
Những tiếng khóc đau xé lòng vẫn còn văng vẳng bên tai, tiếng khóc sau càng thảm thiết hơn tiếng khóc trước, chúng phát ra từ con đường tối tăm và vắng vẻ bên ngoài khách sạn, tạo ra cảm giác rùng rợn vào lúc nửa đêm.
Chung Ý mở cửa sổ, nhưng màn đêm quá tối khiến cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô nhấc điện thoại di động lên và chuẩn bị gọi cảnh sát. Ngay sau đó, còi xe cảnh sát từ xa đến gần vang lên, đèn báo động xanh đỏ xuyên thủng màn đêm, xe cảnh sát đã tới.
Vào lúc ba giờ sáng, Chung Ý cảm thấy lạnh toát toàn thân, tự hỏi liệu cô gái kia có gặp phải chuyện gì không may hay không.
Vì không thể ngủ lại nên cô xuống giường rửa mặt rồi bật máy tính để sắp xếp những tài liệu đã thu thập được trong mấy ngày qua.
Trong video, ngọn lửa bùng lên dữ dội, Cố Thanh Hoài trong bộ đồ EOD đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Hình ảnh trước mắt chồng lên hình ảnh trong giấc mơ, Chung Ý theo bản năng nín thở, tim đau nhói.
Hóa ra mấy năm qua, ở một không gian và thời gian mà cô không nhìn thấy, anh đã trải qua cuộc sống như vậy.
Cô chỉ liếc nhìn phần nổi của tảng băng trôi nhưng có cảm giác như có ai đó đang bóp chặt cả trái tim cô.
Khi bị trúng đạn, khi phát nổ, khi có mảnh đạn ghim vào da thịt mà không thể lấy ra khỏi cơ thể.
Anh phải đau đớn cỡ nào…
Từ khi học đại học, cô đã quen với việc chờ đợi.
Chờ tin nhắn của anh, chờ cuộc gọi của anh, chờ kết nối video để được nhìn anh trong bộ quân phục trên màn hình.
Không được phép mặc quân phục ra ngoài khi không có nhiệm vụ, ảnh quân phục không được tung lên mạng.
Cô khẽ càu nhàu trong video: "Em chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc quân phục, nhưng mọi người xung quanh đều đã nhìn thấy rồi."
Cố Thanh Hoài hơi ngước mắt lên, giọng điệu có chút trêu chọc: "Trông đẹp không?"
Cô đưa tay chống cằm, không chớp mắt: "Ừm."
"Đồ mê trai." Cố Thanh Hoài nới lỏng cà vạt trên áo sơ mi quân đội, yết hầu nổi bật, cười nói: "Khi nào nghỉ anh sẽ mặc cho em xem."
Chung Ý gật đầu, nhìn thấy anh ở đầu video hơi nghiêng về phía màn hình, chậm rãi đóng mở đôi môi mỏng và nói: "Cũng có thể hôn em."
Chung Ý của chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi anh nghỉ đông, đợi anh nghỉ hè, đợi anh tốt nghiệp học viện quân sự, đợi anh tốt nghiệp rồi nhập ngũ.
Đợi anh nói muốn xin nghỉ phép nhưng lại có nhiệm vụ khẩn cấp, cách hơn nửa đất nước mà một năm không gặp được một lần.
-
Sáng sớm hôm sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Ý hỏi lễ tân khách sạn: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Biểu cảm của lễ tân khách sạn cứng đơ, không nhìn vào mắt cô: "Không có chuyện gì."
Ánh mắt Chung Ý trong suốt: "Tôi nghe được tiếng khóc rất lớn."
Lễ tân khách sạn: "Có thể là đôi trẻ nào đó đang cãi nhau chăng?"
Chung Ý không tin điều đó.
Trước khi đến Cục Công an thành phố, cô đi vào con hẻm chật hẹp.
Đèn đường bị hư, không có camera an ninh, trên mặt đất một vũng máu đỏ sẫm khiến người ta kinh hãi.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, khách sạn sợ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh nên mới không chịu nói ra sự thật.
Khi đến Cục công an thành phố, đội đột kích chống khủng bố đã bắt đầu huấn luyện.
Cầu Cầu Vồng cao hơn tòa nhà 5 tầng phải hoàn thành trong thời gian chưa đầy 20 giây, trước một tòa nhà cao hơn chục mét, họ giữ thân vuông góc với tòa nhà và đu dây leo từ trên cao xuống.
Đó là cảnh vượt nóc băng tường chỉ thấy trong phim.
Trâu Dương chăm chỉ đảm nhận vai trò lồng tiếng cho bộ phim tài liệu, giọng phổ thông tiêu chuẩn của anh ấy có thể so sánh với phát thanh viên chuyên nghiệp: "Bây giờ nhiệt độ khoảng 33 độ C, nhiệt độ mặt đất có thể còn cao hơn nữa."
Chung Ý ngước mặt lên nhìn nóc tòa nhà và hỏi: "Cảnh sát Trâu, độ cao để tập luyện đu dây, leo tường là bao nhiêu?"
Trâu Dương: "16m, tương đương với một tòa nhà năm tầng. Đây là độ cao cơ bản nhất. Trước kia chúng tôi còn đến biên giới huấn luyện, lúc đó thường là 100m."
Chung Ý: "Có giới hạn thời gian không?"
Trâu Dương: "Từ mái nhà xuống đất trong vòng 10 giây mới đạt tiêu chuẩn."
Chung Ý hỏi: "Khi nào thì sử dụng phương pháp thả dây từ trên cao?"
Trâu Dương: "Khi tội phạm bắt giữ con tin, có thể sẽ phải đột nhập qua cửa sổ, lợi dụng sự bất ngờ để khống chế chúng."
Chung Ý gật đầu, gương mặt trắng nõn lạnh lùng: "Thời tiết này vất vả lắm phải không?"
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt, mặc dù đã uống thuốc giảm đau nhưng cơn đau ở bụng dưới rất dữ dội, đứng dưới nắng nóng mà toàn thân vẫn lạnh toát, đau đến mức muốn co rúm lại. Nhưng giờ là thời gian làm việc.
Trâu Dương nói: "Đội trưởng Cố mới vất vả. Ngoại trừ những buổi huấn luyện hàng ngày này, bất kể là trên 40 độ hay dưới 10 độ, chỉ cần không đi làm nhiệm vụ, mỗi ngày anh ấy đều có thể kiên trì chạy 5km trong bộ đồ EOD nặng 35 kg."
Chung Ý ngước mắt lên và nhìn thấy tên khốn đó đang quay lưng về phía cô, trên người là bộ đồng phục huấn luyện SWAT màu đen. Anh thuộc dạng cao gầy nhưng vai rất rộng, chỉ có bóng lưng đã rất thu hút.
Anh đeo đầy đủ trang bị, cúi đầu buộc dây an toàn. Sau khi buộc "nút dây số tám" xong, anh giải thích những điểm mấu chốt của động tác đu dây trên cao cho các thành viên trong đội.
Máy quay ghi lại toàn bộ hình ảnh dáng người cao gầy nhảy xuống từ tòa nhà cao mười mấy mét, tất cả những cảnh xảy ra trước mắt khiến Chung Ý hồi hộp, lo sợ đều là những công việc hằng ngày của tên khốn này.
Cùng lúc đó, những hạt mưa lớn rơi xuống làm ướt máy quay khiến ống kính nhanh chóng bị mờ.
Cố Thanh Hoài từ trên cao đáp xuống đất.
Phía sau camera, Chung Ý chăm chú lắng nghe lời giới thiệu của Trâu Dương, quần áo của cô ướt đẫm nước mưa, đôi khi tay cô đặt lên bụng.
Cô cúi đầu, lông mi dài và dày tự nhiên, trông rất cứng rắn.
Trên trán là mồ hôi lạnh chứ không phải mưa.
Đột nhiên trời đổ mưa, Chung Ý vội vàng đặt máy quay vào trong tay rồi nói: "Ngày mưa còn phải tập luyện à?"
Trâu Dương: "Đội trưởng của chúng tôi nói, tội phạm không chọn thời tiết để hành động, cho nên bất kể thời tiết nào chúng tôi cũng sẽ phải..."
Anh ấy còn chưa nói xong, tiếng còi tập hợp vang lên bên tai, khuôn mặt của người cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng và trắng trẻo chỉ có thể nhìn thấy trong một bức tranh.
Vẫn là khuôn mặt ngọc bích đó, vẫn là giọng nói lạnh như băng đó, nhưng nội dung lại là---
"Hôm nay trời mưa, huấn luyện tạm dừng nửa ngày, ngày mai sẽ bù lại."
-
Cơn mưa đến bất ngờ, buổi tập bị giải tán ngoài dự kiến.
Trâu Dương đề nghị: "Đạo diễn Chung, thế này nhé, để tôi dẫn cô đi thăm ký túc xá của đội SWAT. Ăn, mặc, ở, đi lại, chỉ có "ở" là chưa giới thiệu."
Chung Ý gật đầu: "Được."
Trâu Dương: "Đạo diễn Chung, bên này."
Mặc dù Chung Ý chưa bao giờ đến ký túc xá của đội SWAT nhưng cô đã tìm kiếm trên mạng về hình ảnh của ký túc xá quân đội.
Những bức ảnh trên Internet cho thấy chăn gối được xếp gọn gàng, vuông vức, bên trên đặt một chiếc mũ bộ đội, ga chiếu phẳng phiu không có nếp nhăn.
Những năm Cố Thanh Hoài ở trong quân đội, cô luôn lo lắng không biết anh ăn ở ra sao. Sau này cô mới biết họ thường xuyên luyện tập ngoài trời, trong núi sâu rừng già, sa mạc hoang vu, thậm chí trong thời gian lạnh nhất của năm đi huấn luyện trên cao nguyên, lấy trời làm màn, lấy đất làm giường mới là bình thường.
Cửa ký túc xá đội chống khủng bố mở ra, không khác gì nhiều so với những gì cô thấy trên mạng, thậm chí ngay cả khăn lau cũng được gấp thành khối vuông, Chung Ý cảm thấy những điều nhỏ nhặt này rất đáng yêu, mỉm cười quay cận cảnh.
Trâu Dương giới thiệu: "Bên này là giường và bàn làm việc, bên này là tủ quần áo."
Vừa nói, anh ấy vừa thản nhiên mở tủ bên cạnh, bên trong bày đầy những bộ đồng phục cảnh sát, đồng phục thường ngày, đồng phục huấn luyện, từ quần áo mùa xuân đến quần áo mùa đông, gọn gàng ngăn nắp.
Chung Ý cụp mắt xuống quan sát, trong góc tủ có một khung ảnh, ánh mắt cô lập tức cứng đờ.
Trâu Dương cũng nhìn thấy, ánh mắt anh ấy đảo qua nhìn lại giữa Chung Ý và bức ảnh, đôi mắt chợt mở to như chuông đồng.
Với bàn tay thối của mình, anh ấy vô tình mở đúng tủ của Cố Diêm Vương!
Chẳng trách anh ấy lại thấy đạo diễn Chung sao trông quen đến thế!
Cô gái trong bức ảnh ở tủ đựng đồ của đội trưởng chẳng phải chính là đạo diễn Chung sao?
Cố Thanh Hoài vừa lúc quay lại để thay đồng phục bị ướt, anh không chút biểu cảm, nhanh chóng lật ngược khung ảnh lại.
Chung Ý ngước mắt lên, người cảnh sát trẻ tuổi thản nhiên nói: "Tôi cần thay quần áo, đồng chí xin tránh ra."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt của họ chạm nhau, âm thầm thi đấu với nhau, không ai chịu rời mắt trước.
Cố Thanh Hoài cười nhẹ, ngón tay dài và trắng mở nút cổ áo đồng phục, cúi đầu hỏi: "Sao, quay cảnh thay đồ cũng là một phần nội dung của đạo diễn Chung?"
Mười mấy năm trôi qua, Cố Thanh Hoài từ chàng trai lạnh lùng trở thành người đàn ông nguy hiểm, đôi mắt phượng sắc bén, sống mũi cao, khi không cười thì đầy sự u ám, vẫn là phong thái công tử ngỗ ngược của năm ấy.
Đồ tồi.
Chung Ý lạnh mặt, cô tắt máy quay, bước ra ngoài hành lang, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo. Cách một bức tường, anh thanh tao như ánh sáng mặt trời, còn tim cô thì loạn nhịp.
Đó là bức ảnh chung của hai người trong bộ đồng phục học sinh xanh trắng, góc dưới bên phải ghi ngày tháng, đó là tháng sáu sau kỳ thi đại học.
Sau kỳ thi, cả lớp tổ chức tiệc chia tay, vừa là để tạm biệt thời học sinh, vừa là để chào đón tương lai tươi sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giáo viên chủ nhiệm không còn nghiêm khắc, cho phép họ cười nói, nghịch ngợm thoải mái.
Sau bữa tiệc thì chuyển đến phần karaoke, ánh đèn mờ ảo, ồn ào náo nhiệt.
Cô liếc thấy một cô gái đến ngồi bên cạnh Cố Thanh Hoài, mặt đỏ bừng, lúng túng.
Anh nói gì đó, cô gái cắn môi rời đi với đôi mắt đỏ hoe.
Tỏ tình à?
Đúng là tỏ tình rồi.
Cô chợt thấy trong lòng thắt lại.
Cô chợt cảm thấy mình cũng muốn tỏ tình.
"Cố Thanh Hoài, Cố nam vương, cậu cũng hát một bài đi."
Cố Thanh Hoài cười lắc đầu, uể oải ngồi ở trong góc sofa.
Tạ Lẫm không thuận theo là không buông tha, ánh mắt quét qua cô, nói giọng đầy ẩn ý: "Cơ hội ngàn vàng, bỏ lỡ là tiếc đấy!"
Cố Thanh Hoài luôn là người Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật, thế nhưng anh thực sự bị những lời này lay động.
Giữa hè tháng sáu, chàng trai mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm, quần short thể thao màu trắng dài đến đầu gối và giày thể thao màu trắng, trông vô cùng sạch sẽ và khoan khoái.
Rõ ràng ánh sáng mờ ảo nhưng cũng đang thiên vị cho anh, dịu dàng chuyển lên khuôn mặt anh, sống mũi và đôi môi mỏng xinh đẹp của anh.
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, âm thanh trong trẻo truyền vào micro.
"Quên mất bao ngày xa cách, anh đã yêu một người, nhìn mưa rơi..."
"Ký ức độc quyền" là bài hát cô nghe khi bị mất ngủ.
Lông mi rũ xuống, anh vô cùng dịu dàng, trong khi cô ngồi trong góc nín thở.
Suy nghĩ sau khi lên đại học, cô sẽ không bao giờ làm bạn cùng bàn, cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, bây giờ là lúc cô ở gần anh nhất, mũi cô lại bỗng cay cay.
Trên bàn có loại đồ uống có cồn, cô cắm ống hút vào và uống, trong lòng như muôn sóng cuộn trào.
Nếu quá thích một ai đó, nhìn một cái là chỉ muốn có được, không dám nhìn nhiều thêm.
Tiếng nhạc dừng lại, Cố Thanh Hoài ném micro cho Tạ Lẫm.
"Sao cậu không nhìn tôi?"
Trong đồ uống có cồn, nhanh chóng ngấm vào người, cô phản ứng chậm một nhịp, sau đó cô nhận ra anh đã ngồi bên cạnh mình.
Khóe miệng Cố Thanh Hoài hơi cong lên, sau một khắc, anh ghé sát vào tai cô, thở ra một hơi: "Chung Ý, tôi đang hát cho cậu nghe."
Đối diện với gương mặt đẹp trai của anh, Chung Ý cảm thấy chếnh choáng như say.
Khi bước ra khỏi KTV, cô bước đi hơi loạng choạng như thể đang giẫm phải bông.
Suýt chút nữa thì Chung Ý vấp ngã, may mắn đã có người đỡ cô lên. Cố Thanh Hoài khẽ nhíu mày hỏi: "Cậu ổn chứ?"
"Không ổn." Cô cau mày, cảm thấy mù mịt: "Đi không vững."
Cố Thanh Hoài cười, môi đỏ răng trắng.
Cô ra vẻ nghiêm túc: "Cậu cười gì thế?"
Lông mày Cố Thanh Hoài cong lên trông thật đẹp mắt: "Cười mèo say rượu."
Cô lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Không say."
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt của chàng trai trẻ trong veo, đồng tử sáng ngời, nụ cười đầy nuông chiều.
Anh đẹp trai thế mà sao không phải của mình, thật sự ước gì anh là của mình.
Vì vậy, cô đưa tay ra.
Chàng trai sửng sốt, cô cau mày nhỏ giọng nói: "Nắm tay."
Cố Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô: "Cậu có biết tôi là ai không?"
Cô gật đầu, nghiêm túc nói: "Bạn cùng bàn."
Anh bất đắc dĩ cười: "Tôi vốn không định nhân lúc say mà lợi dụng đâu."
Anh nắm tay cô như người lớn dắt trẻ con, cúi đầu hỏi cô: "Được chưa?"
Cô ngượng ngùng, mím môi cười rất lâu.
Gió đêm mát mẻ, anh đưa cô về nhà.
Ngày hôm sau là lễ tốt nghiệp của trường.
Trong tâm trí choáng váng của cô, từng khung hình của đêm qua đều hiện rõ.
Nhìn trời nhìn đất, nhìn hoa cỏ xung quanh nhưng lại không dám nhìn anh.
Mọi người đang chụp ảnh tập thể, giáo viên chủ nhiệm trở thành người chụp ảnh miễn phí.
Triệu Tuyết Thanh hỏi: "Có muốn chụp ảnh với Cố Thanh Hoài không?"
Cô chưa kịp nói gì thì anh đã đứng bên cạnh cô.
Cô chắc chắn mặt mình lúc đó đỏ như màu dưa hấu giữa mùa hè, sự lo lắng và hồi hộp khiến những hình ảnh khi say rượu tối qua cứ hiện lên trong đầu.
Cố Thanh Hoài mặc áo ngắn tay, anh đứng bên cạnh cô, thì thầm một câu: "Không ai thấy, chúng ta làm chuyện xấu đi."
Cô hơi nheo mắt vì ánh nắng: "Hả?"
Ngón tay thon dài của chàng trai chậm rãi luồn vào kẽ tay cô.
Không giống như ngày hôm qua là cái nắm tay của người lớn dắt trẻ con, hôm nay mới thực sự mười ngón tay đan với nhau.
Khoảnh khắc đó, thời gian như đóng băng.
Giọng nói tươi cười của chàng trai lọt vào tai cô một cách rõ ràng nhất.
"Chung Ý, anh thích em, làm bạn gái anh nhé?"
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
"Quên mất bao ngày xa cách, anh đã yêu một người, nhìn mưa rơi..." - Trích "Ký ức độc quyền".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro