Quay Về 2
Hải Thanh Cấm Thiên Nga
2024-08-07 19:14:38
Không bao lâu sau, nàng cảm giác được bên cạnh có một vật nặng rơi vào trong nước, một bàn tay đột nhiên bắt lấy cánh tay nàng.
Ngu Yên biết người đó là ai, ra sức giãy giụa.
Nhưng Tiêu Hoàn không hề buông tay, muốn kéo nàng ra ngoài.
Ngu Yên không định thỏa hiệp, dùng hết sức lực chui vào trong nước.
Đột nhiên nàng cảm thấy một luồng sức mạnh túm chặt lấy nàng. Trong lúc nhất thời, trời đất quay cuồng, giống như giẫm vào một khoảng không, không có trọng lực.
Nỗi sợ khi chìm vào nước bỗng chốc hiện ra, Ngu Yên dùng sức vùng vẫy.
Một hồi lâu, cuối cùng hai chân cũng đạp đến đáy ao, sau đó bỗng lao ra khỏi mặt nước.
Trong mũi và miệng đều đã bị nước vào, Ngu Yên khó chịu ho mấy tiếng.
Một bàn tay túm nàng lên bờ, Ngu Yên vịn vào mặt đất, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn hỏng.
Đợi đến khi hơi ổn định lại, nàng lau nước trên mặt, rống to vào mặt Tiêu Hoàn: “Anh bị điên à! Anh có thù gì với tôi!”
Lại thấy Tiêu Hoàn không để ý tới nàng, dựa vào bờ hồ, ánh mắt bình tĩnh nhìn xung quanh.
“Đây là đâu?” Hắn hỏi.
Ngu Yên sửng sốt.
Lúc này, nàng bỗng nhìn thấy ngoài tường lộ ra một chiếc đèn đường, tỏa ra ánh sáng ấm áp trong trong đêm.
Quay đầu lại, nương theo ánh sáng ảm đạm, chỉ nhìn thấy trước mắt rõ ràng là sân phơi lót gỗ mà nàng quen thuộc, ở trên bày bàn trà và ghế sô pha.
Quay về phía sau là căn biệt thự của nàng đang đứng sừng sững trước mặt. Bức tường pha lê sáng bóng ánh lên ánh sáng nhạt, dường như đang đợi nàng về nhà.
Ngu Yên mở to mắt.
Trong lòng vui mừng khôn xiết, nàng lẩm bẩm nói: “Mình thành công rồi…”
Nói xong, nàng hất tay Tiêu Hoàn ra, thoáng cái leo lên sân phơi. Gió đêm hơi lạnh, nàng nhìn xung quanh, vẫn không dám tin, dùng lực đánh lên mặt mình hai cái.
Rất đau, không phải đang nằm mơ.
Nàng lập tức như một người điên, nhảy cẫng lên: “Mình thành công rồi!”
Vừa dứt lời, nàng vô cùng kích động đẩy cánh cửa pha lê ra, chạy vào phòng.
Nàng bật công tắc trên tường. Trong nháy mắt, trong và ngoài phòng đều sáng sủa hẳn lên.
Tất cả đều giống hệt như khi nàng rời khỏi.
Đồ vật trên sô pha và trên bàn đều ngay ngắn. Trên tường treo bức tranh do đích thân nàng chọn lựa. Trong tủ pha lê, các cúp giải thưởng của nàng vẫn đặt trong đó. Bà nội trong khung hình vẫn mỉm cười hiền từ.
Ngu Yên nhìn xung quanh, che miệng lại, dường như sắp vui đến khóc ra tiếng.
Ngay sau đó, nàng nhớ đến chuyện nàng luôn lo lắng.
Nàng mất tích lâu như vậy, người xung quanh chắc đã gấp gáp đến điên rồi. Vì thế nàng vội vàng tìm điện thoại.
Nhưng chẳng thấy bóng dáng điện thoại đâu, Ngu Yên cũng không lãng phí thời gian, chạy lên lầu hai, lấy ra một cái khác trong túi xách.
Ngu Yên không chỉ có một cái điện thoại, cũng không chỉ có một số điện thoại. Cái này là dự phòng, nhưng mà đã hết pin rồi. Nàng tìm dây sạc cắm vào, màn hình sáng lên hiển thị biểu tượng đang nạp điện.
Tất cả mọi thứ của thời hiện đại dù là một chi tiết nhỏ bé như thế, đều khiến nàng cảm thấy cảm động và đáng yêu. Ngu Yên sờ sờ điện thoại, yêu thích không buông tay ra được, mọi thứ đến bây giờ mới có cảm giác chân thực.
Qua một lát, lượng pin đủ để khởi động máy. Ngu Yên gấp gáp gọi điện thoại cho Thành Thông.
Sau khi vang lên mấy hồi chuông thì Thành Thông nghe máy, giọng nói nghe có vẻ rất mơ màng: “…Yên Yên?”
Lần đầu tiên Ngu Yên cảm thấy giọng nói của Thành Thông lại hay đến vậy, quả là giọng nói của thiên nhiên. Nàng kích động đến sắp ngất rồi.
“Thông Thông, cậu đang ở đâu?” Nàng vội vàng hỏi: “Thời gian này không có chuyện gì chứ? Các cậu có tìm tôi không?”
Thành Thông: “… Không có.”
Ngu Yên kinh ngạc, có chút không dám tin.
“Cả một tháng trời mà các cậu chưa từng tìm tôi à?” Nàng nghi ngờ hỏi.
“Chị, là chị nói ai tìm chị thì chị sẽ sa thải người đó, ai mà dám tìm chứ.” Thành Thông bất lực nói: “Hình như chị An có gọi điện thoại cho chị, nhưng nói chị tắt máy rồi.”
Ngu Yên: “…”
Ngu Yên biết người đó là ai, ra sức giãy giụa.
Nhưng Tiêu Hoàn không hề buông tay, muốn kéo nàng ra ngoài.
Ngu Yên không định thỏa hiệp, dùng hết sức lực chui vào trong nước.
Đột nhiên nàng cảm thấy một luồng sức mạnh túm chặt lấy nàng. Trong lúc nhất thời, trời đất quay cuồng, giống như giẫm vào một khoảng không, không có trọng lực.
Nỗi sợ khi chìm vào nước bỗng chốc hiện ra, Ngu Yên dùng sức vùng vẫy.
Một hồi lâu, cuối cùng hai chân cũng đạp đến đáy ao, sau đó bỗng lao ra khỏi mặt nước.
Trong mũi và miệng đều đã bị nước vào, Ngu Yên khó chịu ho mấy tiếng.
Một bàn tay túm nàng lên bờ, Ngu Yên vịn vào mặt đất, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn hỏng.
Đợi đến khi hơi ổn định lại, nàng lau nước trên mặt, rống to vào mặt Tiêu Hoàn: “Anh bị điên à! Anh có thù gì với tôi!”
Lại thấy Tiêu Hoàn không để ý tới nàng, dựa vào bờ hồ, ánh mắt bình tĩnh nhìn xung quanh.
“Đây là đâu?” Hắn hỏi.
Ngu Yên sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, nàng bỗng nhìn thấy ngoài tường lộ ra một chiếc đèn đường, tỏa ra ánh sáng ấm áp trong trong đêm.
Quay đầu lại, nương theo ánh sáng ảm đạm, chỉ nhìn thấy trước mắt rõ ràng là sân phơi lót gỗ mà nàng quen thuộc, ở trên bày bàn trà và ghế sô pha.
Quay về phía sau là căn biệt thự của nàng đang đứng sừng sững trước mặt. Bức tường pha lê sáng bóng ánh lên ánh sáng nhạt, dường như đang đợi nàng về nhà.
Ngu Yên mở to mắt.
Trong lòng vui mừng khôn xiết, nàng lẩm bẩm nói: “Mình thành công rồi…”
Nói xong, nàng hất tay Tiêu Hoàn ra, thoáng cái leo lên sân phơi. Gió đêm hơi lạnh, nàng nhìn xung quanh, vẫn không dám tin, dùng lực đánh lên mặt mình hai cái.
Rất đau, không phải đang nằm mơ.
Nàng lập tức như một người điên, nhảy cẫng lên: “Mình thành công rồi!”
Vừa dứt lời, nàng vô cùng kích động đẩy cánh cửa pha lê ra, chạy vào phòng.
Nàng bật công tắc trên tường. Trong nháy mắt, trong và ngoài phòng đều sáng sủa hẳn lên.
Tất cả đều giống hệt như khi nàng rời khỏi.
Đồ vật trên sô pha và trên bàn đều ngay ngắn. Trên tường treo bức tranh do đích thân nàng chọn lựa. Trong tủ pha lê, các cúp giải thưởng của nàng vẫn đặt trong đó. Bà nội trong khung hình vẫn mỉm cười hiền từ.
Ngu Yên nhìn xung quanh, che miệng lại, dường như sắp vui đến khóc ra tiếng.
Ngay sau đó, nàng nhớ đến chuyện nàng luôn lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng mất tích lâu như vậy, người xung quanh chắc đã gấp gáp đến điên rồi. Vì thế nàng vội vàng tìm điện thoại.
Nhưng chẳng thấy bóng dáng điện thoại đâu, Ngu Yên cũng không lãng phí thời gian, chạy lên lầu hai, lấy ra một cái khác trong túi xách.
Ngu Yên không chỉ có một cái điện thoại, cũng không chỉ có một số điện thoại. Cái này là dự phòng, nhưng mà đã hết pin rồi. Nàng tìm dây sạc cắm vào, màn hình sáng lên hiển thị biểu tượng đang nạp điện.
Tất cả mọi thứ của thời hiện đại dù là một chi tiết nhỏ bé như thế, đều khiến nàng cảm thấy cảm động và đáng yêu. Ngu Yên sờ sờ điện thoại, yêu thích không buông tay ra được, mọi thứ đến bây giờ mới có cảm giác chân thực.
Qua một lát, lượng pin đủ để khởi động máy. Ngu Yên gấp gáp gọi điện thoại cho Thành Thông.
Sau khi vang lên mấy hồi chuông thì Thành Thông nghe máy, giọng nói nghe có vẻ rất mơ màng: “…Yên Yên?”
Lần đầu tiên Ngu Yên cảm thấy giọng nói của Thành Thông lại hay đến vậy, quả là giọng nói của thiên nhiên. Nàng kích động đến sắp ngất rồi.
“Thông Thông, cậu đang ở đâu?” Nàng vội vàng hỏi: “Thời gian này không có chuyện gì chứ? Các cậu có tìm tôi không?”
Thành Thông: “… Không có.”
Ngu Yên kinh ngạc, có chút không dám tin.
“Cả một tháng trời mà các cậu chưa từng tìm tôi à?” Nàng nghi ngờ hỏi.
“Chị, là chị nói ai tìm chị thì chị sẽ sa thải người đó, ai mà dám tìm chứ.” Thành Thông bất lực nói: “Hình như chị An có gọi điện thoại cho chị, nhưng nói chị tắt máy rồi.”
Ngu Yên: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro