Em Không Cần Gi...
Vô Hữu
2024-10-21 14:43:37
"Được."
Lâm Dật cầm bút, ký tên vào hoá đơn bán hàng.
Sau khi ký xong, nữ quản lý cửa hàng nhập mật mã mở cái hộp trên tay, bên trong chứa có một hộp quà đặc biệt tinh xảo.
Khi hộp quà được mở ra, một chiếc đồng hồ ánh sáng rực rỡ, hiện ra ở trước mặt tất cả mọi người.
"Không ngờ, nó thực sự đúng là mẫu đồng hồ kỷ niệm 175 năm của Patek Philippe!"
Nhìn thấy những viên kim cương được khảm trên mặt số, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ không nói nên lời!
"Theo tôi được biết, giá của chiếc đồng hồ này có giá trị cao tới 17.5 triệu, làm sao có khả năng xuất hiện ở đây!" Phó Chính Bình kinh hãi nói.
"Tiên sinh, là như vậy. Ba ngày trước, Lâm tiên sinh đã bỏ ra 17.5 triệu để mua chiếc đồng hồ kỷ niệm 175 năm thành lập này. Bởi vì chiếc đồng hồ này được cất giữ trong trụ sở, cho nên hôm nay mới được giao cho Lâm tiên sinh."
"Lại có thể bỏ ra 17.5 triệu để mua đồng hồ!"
Con ngươi của Dương Thiên Tâm suýt chút nữa là rơi xuống mặt đất!
Chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm anh ta.
Lẽ nào anh ta thực sự là con nhà giàu đi trải nghiệm cuộc sống?
Cùng lúc đó, những người khác có mặt ở đây cũng phản ứng lại.
Có thể có một sự hiểu lầm nào đó ở đây.
Nếu quản lý cửa hàng đích thân đến giao hàng, tự nhiên không thể xảy ra sự cố!
Không nghi ngờ gì nữa, chiếc đồng hồ này thực sự là do anh ta mua!
Bỏ ra 17.5 triệu mua đồng hồ, còn bạo hơn so với bỏ ra hơn 20 triệu mua một chiếc xe!
Cho nên Pagani ở ngoài cửa kia không phải là của công ty Didi, mà là của Lâm Dật!
"Được rồi, ở đây không có việc của cô nữa, hai người về trước đi." Lâm Dật xua tay nói.
"Được, chúng tôi liền không ở nơi này quấy rầy."
Hai người lùi ra, sau đó cũng lái xe rời đi.
Kỷ Khuynh Nhan thở ra một hơi thật sâu.
Có thể một hơi mua chín căn biệt thự của Cửu Châu Các, hành vi bạo chúa của Lâm Dật, cô cũng đã quen rồi.
Cầm chiếc đồng hồ trong hộp, Lâm Dật đeo lên trên tay, cảm giác trọng lượng không quá nặng, ngược lại rất thoải mái.
"Lão Kỷ, cháu gái của ông cũng thật ghê gớm, tìm được một người cháu rể tài như vậy. Sau này Kỷ gia các ông, ở Trung Hải coi như được nâng thêm một nấc nữa rồi."
"Tôi liền biết mà, lấy năng lực của kỷ Đại tiểu thư, làm sao có thể sẽ tìm một người tầm thường làm bạn trai của mình được, thật không ngờ tới lại là một người thâm tàng bất lậu."
"Kỷ gia quật khởi, ở trong tầm tay!"
Kỷ Khuynh Nhan hơi xấu hổ khi nghe những lời khen ngợi từ những người khác.
Nhưng trong lòng lại có một niềm vui nho nhỏ.
"Vậy thì cảm ơn những lời tốt đẹp của ông." Kỷ Viễn Thanh lên tiếng hùa theo, sau đó nhìn Dương Thiên Tâm nói:
"Thiên Tâm, các người thật sự là nghĩ sai rồi, Lâm Dật có thể có năng lực mua đồng hồ hơn 10 triệu so với bề ngoài, chắc cũng không kém với chiếc xe này, các còn thiếu cậu ấy một lời xin lỗi rồi."
"Ông ngoại, có cái gì mà phải xin lỗi?." Dương Thiên Tâm nói: "Chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Thiên Tâm nói rất đúng." Kỷ An Dung đứng ra nói đỡ cho con mình:
"Người tên Lâm Dật này xác thực là giàu có, nhưng căn bản anh ta không đem ông ngoại để ở trong lòng, con thấy Khuynh Nhan ở trong lòng anh ta, chắc cũng không có cái địa vị gì, nói không chừng qua mấy ngày nữa là bị bỏ rơi đấy."
"Ý của cô là gì?!" Kỷ Khuynh Nhan không khách khí nói: "Ăn không được quả nho, nói nho chua sao."
Mặc dù quan hệ của hai người cũng chỉ là bạn trai và bạn gái giả, nhưng Kỷ Khuynh Nhan cũng không cho phép người khác nói như vậy với Lâm Dật.
"Khuynh Nhan, con không được đẹp mặt ngay lúc này mà cũng không thấy sao." Kỷ An Dung nói ra:
"Cô vốn tưởng rằng, đồng hồ này là quà tặng ông nội, không ngờ tới lại chính mình đeo đi dự tiệc sinh nhật, ngay cả quà còn không chuẩn bị, rõ ràng chính là không đem con để ở trong lòng rồi."
"Mẹ tôi nói rất đúng." Dương Thiên Tâm nói.
"Nhìn xem Chính Bình nhà chúng tôi, trước một tháng, liền bắt đầu chuẩn bị quà tặng cho ông ngoại rồi, cũng không giống như các người, căn bản không xem ông ngoại ra gì."
"Chính Bình, bác thấy thời điểm cũng gần tới rồi, đem quà con đã chuẩn bị lấy ra đi." Dương Phong cười ha hả nói.
"Đã biết thưa cha vợ."
Phó Chính Bình quay trở lại xe, lấy món quà đã chuẩn bị ra, ở trước mặt mọi người bày ra cho họ xem.
"Đây là những đồng tiền Thanh Triều, vậy mà sưu tập đủ một bộ!"
"Lưu lão tiên sinh nhãn lực thật là tốt, nhận ra vật này trong nháy mắt."
Phó Chính Bình nói: "Con biết ông ngoại yêu thích những thứ đồ này, cho nên đã thu thập hơn một tháng qua. Ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc để cho con tập hợp đủ, nếu không món quà này cũng không được trọn vẹn."
"Vậy con thật là có tâm." ông lão họ Lưu nói:
"Có người nói cho tôi biết, bộ đồng tiền này có từ thời nhà Thanh rất ít được lưu hành trên thế giới. Tổng số lượng tiền đồng của Trung Quốc có không quá 50 bộ. Dựa theo suy đoán của tôi, giá trị của của bộ tiền đồng này ít nhất cũng phải 2 triệu. Nếu như lại qua mấy năm nữa, khẳng định còn có thể tăng giá lên giá cao hơn."
"Khuynh Nhan, cô thấy chưa? Đây mới là dụng tâm chuẩn bị quà tặng." Dương Thiên Tâm lòng tự nhủ nói:
"Ngay cả khi cô có tìm được một người bạn trai có tiền, có thể làm gì nếu anh ta không coi trọng cô, không nỡ vì cô tốn một phân tiền, cũng coi như uổng công."
"Phải, tìm bạn trai phải tìm một người đối tốt với mình, nếu không mỗi ngày ra ngoài ăn chơi chè chén, thì có ích lợi gì đây." Kỷ An Dung nói.
"Mẹ vợ, Thiên Tâm, anh ta chính là người vừa mua chiếc Pagani và một chiếc đồng hồ hơn 10 triệu nhân dân tệ, cũng chẳng có gì ghê gớm, lấy tài sản của con, cố gắng một chút cũng có thể mua nổi những thứ đồ này." Phó Chính Bình nói.
"Ai nói Lâm Dật không chuẩn bị lễ vật!"
Kỷ Khuynh Nhan nói xong, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, bên bên trong là một viên ngọc.
"Ông nội, đây là quà mà Lâm Dật vì ông mà chuẩn, cũng suy nghĩ rất nhiều mới lựa được món quà này."
Nhìn thấy cái viên ngọc phong cách cổ xưa này, Lâm Dật cười cười, cô gái Kỷ Khuynh Nhan này khá lắm.
Vì không để cho mình mất mặt, rõ ràng đem quà của mình, nói thành là của anh đã chuẩn bị.
Thật là có tâm.
"Khuynh Nhan, bạn trai của cô lái một chiếc xe hạng sang hơn 20 triệu, mang theo một chiếc đồng hồ hơn 10 triệu, lại có thể đưa ra một món đồ rẻ tiền như vậy sao?" Dương Thiên Tâm nói.
"Ai nói đây là hàng giá rẻ? Lâm Dật mất rất nhiều công sức mới có được!"
"A a, phải hay không hàng giá rẻ? Chúng ta hỏi một chút lão Lưu tiên sinh liền biết, ông ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực này."
Người đàn ông lớn tuổi được nhắc đi tới.
"Cái này chất lượng cũng không tệ lắm, đúng là đồ tốt, nhưng xét về giá trị sưu tập thì không thể so sánh với bộ tiền đồng thời nhà Thanh trước đó được. Giá thị trường khoảng 500 ngàn, giá trị thời gian tăng không cao, không bằng bộ tiền đồng xu kia."
"Mới hơn 500 ngàn?." Dương Thiên Tâm kỳ quái nói:
"Khuynh Nhan, chị họ thật thương thay cho em, nguyên lai ở trong mắt cậu ta em chỉ đáng giá 500 ngàn, ai ..."
"Cái gì đáng giá 500 ngàn?" Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Tặng quà là bằng tâm ý, Lâm Dật đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được viên ngọc này, điều này cũng đủ để chứng minh thành ý của anh ấy rồi."
"Coi như là dụng tâm, nó cũng chỉ có giá trị 500 ngàn, bên trong bộ sưu tập của ông nội, cũng không có cái nào có giá này." Dương Thiên Tâm nói.
"Không liên quan gì tới tiền ..."
"Được rồi."
Lâm Dật vỗ vai Kỷ Khuynh Nhan, "Đây là lễ vật do em chuẩn bị, cho nên em không cần giúp anh nói dối đâu."
------
Dịch: MBMH Translate
Lâm Dật cầm bút, ký tên vào hoá đơn bán hàng.
Sau khi ký xong, nữ quản lý cửa hàng nhập mật mã mở cái hộp trên tay, bên trong chứa có một hộp quà đặc biệt tinh xảo.
Khi hộp quà được mở ra, một chiếc đồng hồ ánh sáng rực rỡ, hiện ra ở trước mặt tất cả mọi người.
"Không ngờ, nó thực sự đúng là mẫu đồng hồ kỷ niệm 175 năm của Patek Philippe!"
Nhìn thấy những viên kim cương được khảm trên mặt số, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ không nói nên lời!
"Theo tôi được biết, giá của chiếc đồng hồ này có giá trị cao tới 17.5 triệu, làm sao có khả năng xuất hiện ở đây!" Phó Chính Bình kinh hãi nói.
"Tiên sinh, là như vậy. Ba ngày trước, Lâm tiên sinh đã bỏ ra 17.5 triệu để mua chiếc đồng hồ kỷ niệm 175 năm thành lập này. Bởi vì chiếc đồng hồ này được cất giữ trong trụ sở, cho nên hôm nay mới được giao cho Lâm tiên sinh."
"Lại có thể bỏ ra 17.5 triệu để mua đồng hồ!"
Con ngươi của Dương Thiên Tâm suýt chút nữa là rơi xuống mặt đất!
Chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm anh ta.
Lẽ nào anh ta thực sự là con nhà giàu đi trải nghiệm cuộc sống?
Cùng lúc đó, những người khác có mặt ở đây cũng phản ứng lại.
Có thể có một sự hiểu lầm nào đó ở đây.
Nếu quản lý cửa hàng đích thân đến giao hàng, tự nhiên không thể xảy ra sự cố!
Không nghi ngờ gì nữa, chiếc đồng hồ này thực sự là do anh ta mua!
Bỏ ra 17.5 triệu mua đồng hồ, còn bạo hơn so với bỏ ra hơn 20 triệu mua một chiếc xe!
Cho nên Pagani ở ngoài cửa kia không phải là của công ty Didi, mà là của Lâm Dật!
"Được rồi, ở đây không có việc của cô nữa, hai người về trước đi." Lâm Dật xua tay nói.
"Được, chúng tôi liền không ở nơi này quấy rầy."
Hai người lùi ra, sau đó cũng lái xe rời đi.
Kỷ Khuynh Nhan thở ra một hơi thật sâu.
Có thể một hơi mua chín căn biệt thự của Cửu Châu Các, hành vi bạo chúa của Lâm Dật, cô cũng đã quen rồi.
Cầm chiếc đồng hồ trong hộp, Lâm Dật đeo lên trên tay, cảm giác trọng lượng không quá nặng, ngược lại rất thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão Kỷ, cháu gái của ông cũng thật ghê gớm, tìm được một người cháu rể tài như vậy. Sau này Kỷ gia các ông, ở Trung Hải coi như được nâng thêm một nấc nữa rồi."
"Tôi liền biết mà, lấy năng lực của kỷ Đại tiểu thư, làm sao có thể sẽ tìm một người tầm thường làm bạn trai của mình được, thật không ngờ tới lại là một người thâm tàng bất lậu."
"Kỷ gia quật khởi, ở trong tầm tay!"
Kỷ Khuynh Nhan hơi xấu hổ khi nghe những lời khen ngợi từ những người khác.
Nhưng trong lòng lại có một niềm vui nho nhỏ.
"Vậy thì cảm ơn những lời tốt đẹp của ông." Kỷ Viễn Thanh lên tiếng hùa theo, sau đó nhìn Dương Thiên Tâm nói:
"Thiên Tâm, các người thật sự là nghĩ sai rồi, Lâm Dật có thể có năng lực mua đồng hồ hơn 10 triệu so với bề ngoài, chắc cũng không kém với chiếc xe này, các còn thiếu cậu ấy một lời xin lỗi rồi."
"Ông ngoại, có cái gì mà phải xin lỗi?." Dương Thiên Tâm nói: "Chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Thiên Tâm nói rất đúng." Kỷ An Dung đứng ra nói đỡ cho con mình:
"Người tên Lâm Dật này xác thực là giàu có, nhưng căn bản anh ta không đem ông ngoại để ở trong lòng, con thấy Khuynh Nhan ở trong lòng anh ta, chắc cũng không có cái địa vị gì, nói không chừng qua mấy ngày nữa là bị bỏ rơi đấy."
"Ý của cô là gì?!" Kỷ Khuynh Nhan không khách khí nói: "Ăn không được quả nho, nói nho chua sao."
Mặc dù quan hệ của hai người cũng chỉ là bạn trai và bạn gái giả, nhưng Kỷ Khuynh Nhan cũng không cho phép người khác nói như vậy với Lâm Dật.
"Khuynh Nhan, con không được đẹp mặt ngay lúc này mà cũng không thấy sao." Kỷ An Dung nói ra:
"Cô vốn tưởng rằng, đồng hồ này là quà tặng ông nội, không ngờ tới lại chính mình đeo đi dự tiệc sinh nhật, ngay cả quà còn không chuẩn bị, rõ ràng chính là không đem con để ở trong lòng rồi."
"Mẹ tôi nói rất đúng." Dương Thiên Tâm nói.
"Nhìn xem Chính Bình nhà chúng tôi, trước một tháng, liền bắt đầu chuẩn bị quà tặng cho ông ngoại rồi, cũng không giống như các người, căn bản không xem ông ngoại ra gì."
"Chính Bình, bác thấy thời điểm cũng gần tới rồi, đem quà con đã chuẩn bị lấy ra đi." Dương Phong cười ha hả nói.
"Đã biết thưa cha vợ."
Phó Chính Bình quay trở lại xe, lấy món quà đã chuẩn bị ra, ở trước mặt mọi người bày ra cho họ xem.
"Đây là những đồng tiền Thanh Triều, vậy mà sưu tập đủ một bộ!"
"Lưu lão tiên sinh nhãn lực thật là tốt, nhận ra vật này trong nháy mắt."
Phó Chính Bình nói: "Con biết ông ngoại yêu thích những thứ đồ này, cho nên đã thu thập hơn một tháng qua. Ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc để cho con tập hợp đủ, nếu không món quà này cũng không được trọn vẹn."
"Vậy con thật là có tâm." ông lão họ Lưu nói:
"Có người nói cho tôi biết, bộ đồng tiền này có từ thời nhà Thanh rất ít được lưu hành trên thế giới. Tổng số lượng tiền đồng của Trung Quốc có không quá 50 bộ. Dựa theo suy đoán của tôi, giá trị của của bộ tiền đồng này ít nhất cũng phải 2 triệu. Nếu như lại qua mấy năm nữa, khẳng định còn có thể tăng giá lên giá cao hơn."
"Khuynh Nhan, cô thấy chưa? Đây mới là dụng tâm chuẩn bị quà tặng." Dương Thiên Tâm lòng tự nhủ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngay cả khi cô có tìm được một người bạn trai có tiền, có thể làm gì nếu anh ta không coi trọng cô, không nỡ vì cô tốn một phân tiền, cũng coi như uổng công."
"Phải, tìm bạn trai phải tìm một người đối tốt với mình, nếu không mỗi ngày ra ngoài ăn chơi chè chén, thì có ích lợi gì đây." Kỷ An Dung nói.
"Mẹ vợ, Thiên Tâm, anh ta chính là người vừa mua chiếc Pagani và một chiếc đồng hồ hơn 10 triệu nhân dân tệ, cũng chẳng có gì ghê gớm, lấy tài sản của con, cố gắng một chút cũng có thể mua nổi những thứ đồ này." Phó Chính Bình nói.
"Ai nói Lâm Dật không chuẩn bị lễ vật!"
Kỷ Khuynh Nhan nói xong, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, bên bên trong là một viên ngọc.
"Ông nội, đây là quà mà Lâm Dật vì ông mà chuẩn, cũng suy nghĩ rất nhiều mới lựa được món quà này."
Nhìn thấy cái viên ngọc phong cách cổ xưa này, Lâm Dật cười cười, cô gái Kỷ Khuynh Nhan này khá lắm.
Vì không để cho mình mất mặt, rõ ràng đem quà của mình, nói thành là của anh đã chuẩn bị.
Thật là có tâm.
"Khuynh Nhan, bạn trai của cô lái một chiếc xe hạng sang hơn 20 triệu, mang theo một chiếc đồng hồ hơn 10 triệu, lại có thể đưa ra một món đồ rẻ tiền như vậy sao?" Dương Thiên Tâm nói.
"Ai nói đây là hàng giá rẻ? Lâm Dật mất rất nhiều công sức mới có được!"
"A a, phải hay không hàng giá rẻ? Chúng ta hỏi một chút lão Lưu tiên sinh liền biết, ông ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực này."
Người đàn ông lớn tuổi được nhắc đi tới.
"Cái này chất lượng cũng không tệ lắm, đúng là đồ tốt, nhưng xét về giá trị sưu tập thì không thể so sánh với bộ tiền đồng thời nhà Thanh trước đó được. Giá thị trường khoảng 500 ngàn, giá trị thời gian tăng không cao, không bằng bộ tiền đồng xu kia."
"Mới hơn 500 ngàn?." Dương Thiên Tâm kỳ quái nói:
"Khuynh Nhan, chị họ thật thương thay cho em, nguyên lai ở trong mắt cậu ta em chỉ đáng giá 500 ngàn, ai ..."
"Cái gì đáng giá 500 ngàn?" Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Tặng quà là bằng tâm ý, Lâm Dật đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được viên ngọc này, điều này cũng đủ để chứng minh thành ý của anh ấy rồi."
"Coi như là dụng tâm, nó cũng chỉ có giá trị 500 ngàn, bên trong bộ sưu tập của ông nội, cũng không có cái nào có giá này." Dương Thiên Tâm nói.
"Không liên quan gì tới tiền ..."
"Được rồi."
Lâm Dật vỗ vai Kỷ Khuynh Nhan, "Đây là lễ vật do em chuẩn bị, cho nên em không cần giúp anh nói dối đâu."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro