Kéo Rèm Cửa Sổ...
Vô Hữu
2024-10-21 14:43:37
"Làm sao anh lại cất cà phê vào lại thế?" Đứng trên tầng nãy giờ, Kỷ Khuynh Nhan đa quan sát thấy tất cả vì thế cô lên tiếng hỏi.
"Nhìn thấy tất chân của cô đặt cùng chỗ với cà phê, tôi lập tức không còn muốn uống nữa."
"Anh chưa từng đi tới nhà người phụ nữ nào khác hả?" Kỷ Khuynh Nhan xì một tiếng nói.
"Làm sao cô biết?"
"Tất chân phụ nữ đều đặt trong tủ lạnh, như vậy mới dễ đeo." Kỷ Khuynh Nhan phổ cập kiến thức ngay.
"Lại nói, những đôi tất chân kia tôi đều chưa sử dụng, mới tinh, anh sợ cái gì? Trí tưởng tượng cũng phong phú thật."
"Thôi, tôi uống nước sôi để nguội vậy."
Thấy Lâm Dật thật sự không uống cà phê trong tủ lạnh, Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được cười.
Thật đáng yêu nha.
"Được rồi, muốn uống gì thì tự mình làm đi. Lát nữa tôi phải tắm, có lẽ sẽ mất chút thời gian. Máy vi tính của tôi ở trên bàn ăn, anh cứ dùng thoải mái."
"OK."
Rất nhanh, trên tầng vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Lâm Dật nhàn rỗi, đi ra ngoài biệt thự tham quan một vòng. Không khí trong lành, cảnh sắc hợp lòng người.
Hôm qua lúc tới đây, Lâm Dật còn ước ao có được ăn biệt thự giống biệt thự của Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng bây giờ hắn không còn cảm giác này nữa.
Cả khu biệt thự Cửu Châu Các đều của mình, không còn gì phải ước ao.
Lâm Dật nhàn rỗi, cầm lấy máy tính xách tay của Kỷ Khuynh Nhan xem phim giết thời gian.
Gần hai mươi phút sau, tiếng nước chảy dừng lại, có tiếng mở cửa.
"Trong máy vi tính có một email gửi cho cô nè." Lâm Dật nói.
Giọng Kỷ Khuynh Nhan từ trên tầng truyền xuống:
"Chắc là email công việc, không cần để ý đâu. Anh tiếp tục chơi là được."
"Dường như không giống email công việc của công ty cô."
"Không phải email từ công ty?"
"Trong như thông báo giao hàng gì đó, là giao hàng nội y ren màu đen cỡ 36D của cô."
Mười mấy giây sau đó là khoảng thời gian trầm mặc không một tiếng động.
"Không, không cần phải để ý đến."
Kỷ Khuynh Nhan cảm giác mình sắp nổi điên.
Giao hàng thì giao hàng, còn phải gửi email nhắc nhở làm gì!
Hơn nữa, sớm không gửi, muộn không gửi, lại cứ đúng vào lúc này mà gửi!
Muốn đùa chết mình sao!
Trên thực tế, mỗi lần Kỷ Khuynh Nhan mua đồ đều sẽ có email như vậy, chỉ là cô không coi là đó chuyện to tát.
"Kỷ tổng, trong máy tính của cô lại thông báo có một email mới…"
Chưa chờ Lâm Dật nói hết lời đã có tiếng bước chân "Lạch bạch" từ tầng trên truyền xuống.
Kỷ Khuynh Nhan trùm áo tắm, lao nhanh tới trước mặt Lâm Dật, cướp lại máy tính xách tay, nheo mắt liếc nhìn mới phát hiện.
Đây là một mail rác.
"Chỉ là email rác, cậu gọi tôi làm gì?"
"Chuyện này không thể trách tôi mà." Lâm Dật vô tội nói: "Tôi đang muốn nói là có mail rác, cô đã chạy xuống."
Lâm Dật đánh giá Kỷ Khuynh Nhan từ trên xuống dưới:
"Không phải là cô mua thứ gì không muốn người khác biết, sợ tôi thấy được chứ?"
"Nói linh tinh cái gì đó, tôi phải người như anh tưởng vậy."
"Vậy cô sốt sắng như vậy làm gì?" Lâm Dật cười: "Không phải là mua một anh bạn trai chạy bằng điện về chứ?"
"Bạn trai chạy bằng điện? Đó là thứ gì? Bạn trai còn có thể sạc điện?"
Ặc…
"Chúng ta đổi đề tài đi, không nói chuyện bạn trai nữa."
"Anh còn không nói rõ ràng mọi chuyện, đổi đề tài làm gì?"
"Thực ra tôi cũng không muốn đổi đề tài, nhưng cô xem kìa thật ra tôi cũng không ngại ngắm những cái này." Lâm Dật nhún vai một cái.
Kỷ Khuynh Nhan thấy có gì đó không đúng bỗng nhiên cúi đầu, phát hiện dây lưng buộc áo tắm có hơi lỏng ra, quả thật có chút lộ liễu.
"Đừng có nhìn vào đó."
"Là tự nó lộ ra, tôi có thể làm được gì chứ?"
Kỷ Khuynh Nhan cũng biết mình đuối lý, ôm máy vi tính xách tay chạy lên tầng.
Khi cô xuống đến nơi, mọi thứ đã sửa soạn xong.
Một chiếc váy quấn màu be.
Vóc dáng trước vểnh sau cong hiển lộ hết ra.
Búi tóc cuốn gọn, trước ngực còn cài một chiếc trâm cài kim cương, nhìn đã biết có giá trị không nhỏ.
"Tôi mặc đồ này thế nào? Anh cho chút ý kiến đi."
"Sao tôi có cảm giác không giống như cô tham gia buổi tiệc bạn học, càng giống như đi thi tuyển người đẹp."
"Tôi cần chính là hiệu quả này đấy. Các bạn học nữ của tôi đều đi, không thể để người ta hạ thấp được."
Lâm Dật suy nghĩ một chút, Kỷ Khuynh Nhan nói cũng có đạo lý.
Hiện giờ con người ta sống rất thực tế, trông mặt mà bắt hình dong. Trang phục của cô như thế này cũng có thể thông cảm được.
"Tôi thấy rất tốt. Nếu cô đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì chúng ta lên đường thôi."
"Nếu tôi nhớ không lầm, dường như cô còn nợ tôi tám cái động tác squat."
"Yên tâm, tôi chưa quên." Khuôn mặt Kỷ Khuynh Nhan hơi hồng hồng, nói.
"Không phải tám cái động tác squat thôi sao, bây giờ tôi lập tức trả, đỡ để sau này anh mãi lôi ra nói."
"Cô đã nói vậy rồi, vậy tôi cũng không khách khí."
Lâm Dật như đại gia bắt chéo chân tựa lưng trên ghế salon:
"Mời cô bắt đầu biểu diễn."
Kỷ Khuynh Nhan kéo ghế qua, vừa chuẩn bị thực hiện bỗng nhiên dừng động tác.
"Anh đi kéo rèm cửa sổ lại đi, nhìn xem bên ngoài có người hay không."
Lâm Dật không nói gì:
"Cô chỉ làm cái động tác đứng lên ngồi xuống thôi mà, sao cứ như vụng trộm thế?"
"Anh quên lần trước bị cha tôi bắt gặp hay sao? Sau đó mẹ tôi còn gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, thể diện của tôi sắp mất hết rồi kìa." Kỷ Khuynh Nhan tức giận nói.
"Chẳng may bị người có tâm nhìn thấy, tôi không cần làm người nữa."
"Được rồi, cô đã nói vậy, tôi khổ cực một phen, kéo rèm cửa lại."
"Anh chiếm lợi còn ra vẻ. Anh mới là người hưởng thụ đấy."
"Cũng đừng vội nói vậy. Là giám đốc một công ty, tuân thủ lời hứa là phẩm cách căn bản."
"Hưm, chỉ biết kiếm cớ."
Lâm Dật kéo hết rèm cửa sổ của căn phòng lại, cả căn biệt thự rõ ràng tối đi mấy phần.
Kỷ Khuynh Nhan vịn ghế, mặt hồng hồng, vặn vẹo vòng mông đẫy đà bắt đầu thực hiện tư thế đứng lên ngồi xuống (Squat).
So với lần đầu tiên, động tác của Kỷ Khuynh Nhan có tiến bộ cực lớn, lại thêm cô ấy có vóc dáng lung linh gợi hứng thú.
Động tác như thế do Kỷ Khuynh Nhan làm quả thực còn có sức hấp dẫn hơn những nữ minh tinh kia nhiều.
"Tôi đã làm tròn lời hứa, giữa chúng ta đã thanh toán xong."
"OK."
"Chờ tôi một lát, chúng ta xuất phát."
Kỷ Khuynh Nhan đến tủ lạnh, lấy ra một đôi tất chân màu đen đeo vào đôi chân thon dài, điều này càng tôn thêm vóc dáng của cô.
Sau khi đeo xong, Kỷ Khuynh Nhan soi gương trang điểm lại một lượt, rất hài lòng với trang phục của mình.
"Đi thôi, sảnh chính Hải Lục Hối."
Hải Lục Hối của Trung Hải là một nhà hàng năm sao cao cấp, món ăn phục vụ chủ yếu là hải sản, năm ngoái vừa giành được ba sao Michelin.
Mùi vị và giá cả tuyệt đối là số một.
Trước khi ra ngoài, Lâm Dật chỉ chỉ rèm cửa sổ:
"Không kéo ra sao?"
"Không cần, chờ tôi về thì trời cũng đã tối rồi, tôi cũng đỡ mất công đi kéo lại."
Lâm Dật gật gù, dẫn đường đi ra ngoài trước.
Nhưng vừa ra khỏi nhà, hắn đã dừng bước chân.
"Làm sao không đi nữa?" Kỷ Khuynh Nhan ở phía sau hỏi.
"Gặp phải người quen."
"Anh còn có người quen ở đây sao?"
"Hôm qua tôi mới quen ông ấy, nhưng có lẽ ông ấy và cô càng quen biết nhau hơn."
Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu, thình lình phát hiện cha mẹ mình đang đứng trong sân.
------
Dịch: MBMH Translate
"Nhìn thấy tất chân của cô đặt cùng chỗ với cà phê, tôi lập tức không còn muốn uống nữa."
"Anh chưa từng đi tới nhà người phụ nữ nào khác hả?" Kỷ Khuynh Nhan xì một tiếng nói.
"Làm sao cô biết?"
"Tất chân phụ nữ đều đặt trong tủ lạnh, như vậy mới dễ đeo." Kỷ Khuynh Nhan phổ cập kiến thức ngay.
"Lại nói, những đôi tất chân kia tôi đều chưa sử dụng, mới tinh, anh sợ cái gì? Trí tưởng tượng cũng phong phú thật."
"Thôi, tôi uống nước sôi để nguội vậy."
Thấy Lâm Dật thật sự không uống cà phê trong tủ lạnh, Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được cười.
Thật đáng yêu nha.
"Được rồi, muốn uống gì thì tự mình làm đi. Lát nữa tôi phải tắm, có lẽ sẽ mất chút thời gian. Máy vi tính của tôi ở trên bàn ăn, anh cứ dùng thoải mái."
"OK."
Rất nhanh, trên tầng vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Lâm Dật nhàn rỗi, đi ra ngoài biệt thự tham quan một vòng. Không khí trong lành, cảnh sắc hợp lòng người.
Hôm qua lúc tới đây, Lâm Dật còn ước ao có được ăn biệt thự giống biệt thự của Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng bây giờ hắn không còn cảm giác này nữa.
Cả khu biệt thự Cửu Châu Các đều của mình, không còn gì phải ước ao.
Lâm Dật nhàn rỗi, cầm lấy máy tính xách tay của Kỷ Khuynh Nhan xem phim giết thời gian.
Gần hai mươi phút sau, tiếng nước chảy dừng lại, có tiếng mở cửa.
"Trong máy vi tính có một email gửi cho cô nè." Lâm Dật nói.
Giọng Kỷ Khuynh Nhan từ trên tầng truyền xuống:
"Chắc là email công việc, không cần để ý đâu. Anh tiếp tục chơi là được."
"Dường như không giống email công việc của công ty cô."
"Không phải email từ công ty?"
"Trong như thông báo giao hàng gì đó, là giao hàng nội y ren màu đen cỡ 36D của cô."
Mười mấy giây sau đó là khoảng thời gian trầm mặc không một tiếng động.
"Không, không cần phải để ý đến."
Kỷ Khuynh Nhan cảm giác mình sắp nổi điên.
Giao hàng thì giao hàng, còn phải gửi email nhắc nhở làm gì!
Hơn nữa, sớm không gửi, muộn không gửi, lại cứ đúng vào lúc này mà gửi!
Muốn đùa chết mình sao!
Trên thực tế, mỗi lần Kỷ Khuynh Nhan mua đồ đều sẽ có email như vậy, chỉ là cô không coi là đó chuyện to tát.
"Kỷ tổng, trong máy tính của cô lại thông báo có một email mới…"
Chưa chờ Lâm Dật nói hết lời đã có tiếng bước chân "Lạch bạch" từ tầng trên truyền xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Khuynh Nhan trùm áo tắm, lao nhanh tới trước mặt Lâm Dật, cướp lại máy tính xách tay, nheo mắt liếc nhìn mới phát hiện.
Đây là một mail rác.
"Chỉ là email rác, cậu gọi tôi làm gì?"
"Chuyện này không thể trách tôi mà." Lâm Dật vô tội nói: "Tôi đang muốn nói là có mail rác, cô đã chạy xuống."
Lâm Dật đánh giá Kỷ Khuynh Nhan từ trên xuống dưới:
"Không phải là cô mua thứ gì không muốn người khác biết, sợ tôi thấy được chứ?"
"Nói linh tinh cái gì đó, tôi phải người như anh tưởng vậy."
"Vậy cô sốt sắng như vậy làm gì?" Lâm Dật cười: "Không phải là mua một anh bạn trai chạy bằng điện về chứ?"
"Bạn trai chạy bằng điện? Đó là thứ gì? Bạn trai còn có thể sạc điện?"
Ặc…
"Chúng ta đổi đề tài đi, không nói chuyện bạn trai nữa."
"Anh còn không nói rõ ràng mọi chuyện, đổi đề tài làm gì?"
"Thực ra tôi cũng không muốn đổi đề tài, nhưng cô xem kìa thật ra tôi cũng không ngại ngắm những cái này." Lâm Dật nhún vai một cái.
Kỷ Khuynh Nhan thấy có gì đó không đúng bỗng nhiên cúi đầu, phát hiện dây lưng buộc áo tắm có hơi lỏng ra, quả thật có chút lộ liễu.
"Đừng có nhìn vào đó."
"Là tự nó lộ ra, tôi có thể làm được gì chứ?"
Kỷ Khuynh Nhan cũng biết mình đuối lý, ôm máy vi tính xách tay chạy lên tầng.
Khi cô xuống đến nơi, mọi thứ đã sửa soạn xong.
Một chiếc váy quấn màu be.
Vóc dáng trước vểnh sau cong hiển lộ hết ra.
Búi tóc cuốn gọn, trước ngực còn cài một chiếc trâm cài kim cương, nhìn đã biết có giá trị không nhỏ.
"Tôi mặc đồ này thế nào? Anh cho chút ý kiến đi."
"Sao tôi có cảm giác không giống như cô tham gia buổi tiệc bạn học, càng giống như đi thi tuyển người đẹp."
"Tôi cần chính là hiệu quả này đấy. Các bạn học nữ của tôi đều đi, không thể để người ta hạ thấp được."
Lâm Dật suy nghĩ một chút, Kỷ Khuynh Nhan nói cũng có đạo lý.
Hiện giờ con người ta sống rất thực tế, trông mặt mà bắt hình dong. Trang phục của cô như thế này cũng có thể thông cảm được.
"Tôi thấy rất tốt. Nếu cô đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì chúng ta lên đường thôi."
"Nếu tôi nhớ không lầm, dường như cô còn nợ tôi tám cái động tác squat."
"Yên tâm, tôi chưa quên." Khuôn mặt Kỷ Khuynh Nhan hơi hồng hồng, nói.
"Không phải tám cái động tác squat thôi sao, bây giờ tôi lập tức trả, đỡ để sau này anh mãi lôi ra nói."
"Cô đã nói vậy rồi, vậy tôi cũng không khách khí."
Lâm Dật như đại gia bắt chéo chân tựa lưng trên ghế salon:
"Mời cô bắt đầu biểu diễn."
Kỷ Khuynh Nhan kéo ghế qua, vừa chuẩn bị thực hiện bỗng nhiên dừng động tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh đi kéo rèm cửa sổ lại đi, nhìn xem bên ngoài có người hay không."
Lâm Dật không nói gì:
"Cô chỉ làm cái động tác đứng lên ngồi xuống thôi mà, sao cứ như vụng trộm thế?"
"Anh quên lần trước bị cha tôi bắt gặp hay sao? Sau đó mẹ tôi còn gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, thể diện của tôi sắp mất hết rồi kìa." Kỷ Khuynh Nhan tức giận nói.
"Chẳng may bị người có tâm nhìn thấy, tôi không cần làm người nữa."
"Được rồi, cô đã nói vậy, tôi khổ cực một phen, kéo rèm cửa lại."
"Anh chiếm lợi còn ra vẻ. Anh mới là người hưởng thụ đấy."
"Cũng đừng vội nói vậy. Là giám đốc một công ty, tuân thủ lời hứa là phẩm cách căn bản."
"Hưm, chỉ biết kiếm cớ."
Lâm Dật kéo hết rèm cửa sổ của căn phòng lại, cả căn biệt thự rõ ràng tối đi mấy phần.
Kỷ Khuynh Nhan vịn ghế, mặt hồng hồng, vặn vẹo vòng mông đẫy đà bắt đầu thực hiện tư thế đứng lên ngồi xuống (Squat).
So với lần đầu tiên, động tác của Kỷ Khuynh Nhan có tiến bộ cực lớn, lại thêm cô ấy có vóc dáng lung linh gợi hứng thú.
Động tác như thế do Kỷ Khuynh Nhan làm quả thực còn có sức hấp dẫn hơn những nữ minh tinh kia nhiều.
"Tôi đã làm tròn lời hứa, giữa chúng ta đã thanh toán xong."
"OK."
"Chờ tôi một lát, chúng ta xuất phát."
Kỷ Khuynh Nhan đến tủ lạnh, lấy ra một đôi tất chân màu đen đeo vào đôi chân thon dài, điều này càng tôn thêm vóc dáng của cô.
Sau khi đeo xong, Kỷ Khuynh Nhan soi gương trang điểm lại một lượt, rất hài lòng với trang phục của mình.
"Đi thôi, sảnh chính Hải Lục Hối."
Hải Lục Hối của Trung Hải là một nhà hàng năm sao cao cấp, món ăn phục vụ chủ yếu là hải sản, năm ngoái vừa giành được ba sao Michelin.
Mùi vị và giá cả tuyệt đối là số một.
Trước khi ra ngoài, Lâm Dật chỉ chỉ rèm cửa sổ:
"Không kéo ra sao?"
"Không cần, chờ tôi về thì trời cũng đã tối rồi, tôi cũng đỡ mất công đi kéo lại."
Lâm Dật gật gù, dẫn đường đi ra ngoài trước.
Nhưng vừa ra khỏi nhà, hắn đã dừng bước chân.
"Làm sao không đi nữa?" Kỷ Khuynh Nhan ở phía sau hỏi.
"Gặp phải người quen."
"Anh còn có người quen ở đây sao?"
"Hôm qua tôi mới quen ông ấy, nhưng có lẽ ông ấy và cô càng quen biết nhau hơn."
Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu, thình lình phát hiện cha mẹ mình đang đứng trong sân.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro