Porsche Của Anh...
Vô Hữu
2024-10-21 14:43:37
"Được, tối nay anh đi đón em. Vừa vặn anh cũng cần mua chút quần áo."
Tuy lúc trước đã mua vài bộ, nhưng số lượng chưa đủ, phải mua thêm chút nữa mới được.
"Vậy thì quyết định như thế nhé."
"Một lời đã định."
Tắt điện thoại, Lâm Dật tựa lưng vào ghế. Dù giả mạo bạn trai, nhưng tay không đi qua cũng không tốt lắm, ít ra cũng phải có chút quà.
Người già thích quà gì nhỉ?
Đồ cổ, tranh chữ?
Ừ đây cũng là lựa chọn không tồi.
Cùng lúc đó, Điền Nghiên yểu điệu thướt tha từ công ty Jeris đi ra.
"Lâm đổng, tôi đã xử xong mọi chuyện."
"Quyền hạn của tôi đã được khôi phục chưa?"
"Vâng, hơn nữa tôi còn thông báo cho công ty nâng quyền hạn của ngài lên mức cao nhất."
"Quyền hạn tối cao thì có ích lợi gì?"
"Chính là một ít công năng phụ trợ, nhưng trong đó có một mục rất thực dụng. Người sử dụng có thể tìm biển số xe của ngài để chỉ định đơn hàng, sau đó ngài sẽ quyết định có tiếp nhận hay không."
"Chức năng này đúng là rất thực dụng."
"Có thể được Lâm đổng khích lệ là vinh hạnh của chúng tôi." Điền Nghiên khách khí đáp.
"Nếu Lâm đổng còn có vấn đề khác cũng có thể hỏi tôi, tôi sẽ toàn lực hỗ trợ cho ngài."
"Vậy tôi thật sự có việc cần nhờ cô." Lâm Dật nói: "Cô có hiểu gì về đồ cổ tranh chữ không?"
"Đồ cổ tranh chữ, Lâm đổng muốn tặng quà sao?"
"Ừ, sắp đến đại thọ của một vị trưởng bối, tôi muốn chuẩn bị ít đồ về phương diện này làm quà tặng."
Mắt Điền Nghiên đảo một chút, nói:
"Lâm đổng, ngài chờ một chút, tôi gọi điện hỏi thử xem."
Nói rồi, Điền Nghiên mở đai an toàn, đi ra khỏi xe gọi điện thoại, mấy phút sau lại trở về.
"Lâm đổng, tranh của Trương Đại Thiên được không?"
Lâm Dật không phải văn nhân mặc khách, nhưng cũng biết danh tiếng của Trương Đại Thiên.
Tranh của bậc cao nhân này chỉ tùy tiện một bức cũng có thể đáng giá chục triệu trở lên.
Đâu chỉ có thể, mà quá có thể rồi!
"Cô có thể lấy được tranh của Trương Đại Thiên sao?"
"Trình tổng của chúng ta trước đây từng đấu giá được ở Phú Tô, mua được một bức 'Đào Nguyên Đồ' của Trương Đại Thiên. Nếu Lâm đổng coi trọng, tôi lập tức bảo người đưa tới."
"Được thôi, bao nhiêu tiền, tôi chuyển tiền sang cho cô." Lâm Dật nói.
"Lâm đổng, ngài đừng giỡn. Tôi làm sao dám lấy tiền của ngài, chỉ cần ngài thích là được rồi."
"Không được, chuyện gì ra chuyện ấy chứ." Lâm Dật nói.
"Nhưng tôi đưa tiền, chắc các vị cũng không cần. Nói với Trình tổng của các cô, tôi dùng 1% cổ phần đổi bức tranh này với ông ấy. Dù là ai thiệt ai được lợi, món nợ này coi như thanh toán xong."
"Dùng, dùng 1% cổ phần đổi?"
Điền Nghiên ngẩn người. Với giá thị trường niêm yết của Didi hiện tại, 1% cổ phần ít nhất có giá trị năm trăm triệu!
Cho dù bức "Đào Nguyên Đồ" có đắt hơn nữa cũng không thể trị giá năm trăm triệu được.
Vị Lâm đổng đẹp trai bức người này thật quá hào phóng!
"Ừ, thông báo cho Trình tổng các cô đi. Ngày mai tôi cần dùng bức tranh này. Từ Quảng Châu đến Trung Hải cũng không xa, trước trưa mai có thể đưa tới chứ?"
"Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên gia đưa tới."
"Nhắn với người đưa tới là đưa tới khách sạn Bán Đảo, giao cho một người tên Vương Thiên Long là được." Lâm Dật xoay người nói.
"Nếu cô không còn chuyện gì khác thì trở về đi thôi. Giữa chúng ta cũng không có gì tán gẫu, các cô đưa ra hình thức hoạt động là được, tôi không can thiệp nhiều."
Thấy Lâm Dật dễ nói chuyện như vậy, Điền Nghiên cảm giác không thể tin được.
Không có chuyện quan mới lên đốt ba mồi lửa, thật hiếm thấy trong nghề.
"Lâm đổng, Tổng giám đốc chúng tôi muốn mời ngài đến Quảng Châu làm khách, cho nên tôi…"
"Quảng Châu…"
Lâm Dật lẩm bẩm:
"Gần đây sẽ đi một chuyến, nhưng bao giờ thì chưa chắc chắn. Cô về trước chờ tin của tôi. Tôi chỉ là người bình thường, không cần lòng vòng quanh tôi làm gì cả."
Cô nhi viện trước đây hắn sinh sống chính là ở Quảng Châu, Lâm Dật quả thực cần về một chuyến.
Đã rời đi hơn nửa năm vẫn chưa về, quả thật có phần không đúng.
"Vậy tôi đi về trước, không làm lỡ thời gian quý giá của Lâm đổng."
Điền Nghiên cười mỉm nói.
"Được."
Nhìn Lâm Dật lái xe rời đi, Điền Nghiên càng phát hiện vị Lâm đổng này thật không tầm thường.
Khác với con cháu nhà giàu khác, trên người hắn có khí chất khác biệt.
Bỗng nhiên, Điền Nghiên cảm giác khuôn mặt mình nóng lên, lập tức giật mình sợ hết hồn.
"Mình làm sao có khả năng có cảm giác này? Không thể nào…"
Reng reng reng…
Ngay lúc Điền Nghiên đang căng thẳng, điện thoại vang lên.
Cô bất ngờ phát hiện là Lâm Dật gọi tới.
Nhất thời, trái tim Điền Nghiên nhảy lên ầm ầm.
Việc chính đều đã nói xong, Lâm đổng còn gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ là vì chuyện khác?
Nghĩ tới đây, Điền Nghiên càng căng thẳng hơn.
"Lâm đổng, ngài tìm tôi?"
"Kết đơn vừa nãy đi, nhớ đánh giá năm sao đó."
Điền Nghiên nghe xong cảm xúc ngổn ngang:
"Được rồi, hiện tại tôi lập tức thanh toán tiền."
Rất nhanh, trên điện thoại của Lâm Dật thông báo nhận được đánh giá năm sao của Điền Nghiên.
Hắn liếc nhìn màn hình nhiệm vụ hệ thống, phát hiện tiến độ nhiệm vụ đã đạt.
Tiếp thêm một đơn nữa, được đánh giá năm sao, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Liếc nhìn thời gian, Lâm Dật phát hiện đã tới trưa, lại lái về khách sạn Bán Đảo, tùy tiện bữa cơm ăn cơm xong chuẩn bị nhận thêm đơn.
Thực ra còn chỉ một đơn này nữa là hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ Lâm Dật có làm tiếp hay không cũng không thành vấn đề, tối nay phải đi tìm Kỷ Khuynh Nhan, tiếp tục nhổ lông dê là được.
Nhưng hiện tại hai bên cũng xem như quen biết, Lâm Dật cảm giác vẫn giữ chừng mực thì hơn.
Coi như Kỷ Khuynh Nhan là một lá bài bảo hiểm đi.
【 Chuẩn bị tiếp đơn, từ quảng trường Vạn Đạt đến khách sạn Bán Đảo 】
"Thật là đúng dịp, lại đi tới địa bàn của mình."
Lâm Dật không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhận đơn.
Dựa theo vị trí được đánh dấu trên bản đồ, Lâm Dật lái xe về phía quảng trường Vạn Đạt.
Quảng trường Vạn Đạt vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày ở đây đều có người qua kẻ lại không dứt, ra ra vào vào.
Lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra từ siêu thị.
"Anh Phi, không phải anh mua xe Porsche sao? Sao em không thấy?" Cô gái kéo tay chàng trai nói.
"Ở đây quá nhiều người, anh không đỗ xe ở đây." Người con trai gọi là anh Phi nói.
"Nếu để mọi người ngoài kia nhìn thấy xe hào nhoáng như Porsche, nhất định họ sẽ vây xem chụp ảnh. Chẳng may có người đụng phải xe của anh, anh sẽ đau lòng chết."
"Nói cũng phải, loại xe xa xỉ hơn triệu này mà dừng ở nơi công cộng nhất định sẽ bị vây xem."
"Đi thôi, hi vọng lúc chúng ta rời đi sẽ không bị bao vây." Anh Phi nói.
"Lúc trước em chưa tới tìm anh, anh vừa dừng xe đã có một đám người hiếu kỳ tới chụp ảnh. Không thiếu mấy cô gái muốn xin Wechat của anh. Nếu không phải bị anh mắng một trận, không chừng họ còn quấn quýt lấy anh không buông ấy chứ."
"Bởi vì anh lái là xe Porsche, đám phụ nữ hiếu kỳ kia muốn dính vào anh cũng rất bình thường mà."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới bãi đậu xe, phát hiện trước xe mình đứng đầy người đang chụp ảnh.
"Thật là phiền. Anh đã đỗ xe ở xa như vậy mà vẫn còn bao nhiêu người chụp ảnh, đúng là đám quỷ nghèo chưa từng va chạm xã hội."
"Đi thôi, không cần để ý đến họ. Chúng ta lên xe, cho đám hiếu kỳ kia thèm chết đi!"
"Ừ, nghe lời anh."
Hai người đi về phía chiếc xe Porsche.
"Chụp cái gì mà chụp, tất cả cách xa xe của tôi ra một chút, chạm vào xước thì các người bồi thường nổi không!"
"Gào cái gì mà gào! Chẳng phải Porsche thôi sao, có gì hay mà phải làm cao?" Có người phản bác.
"Ha ha, xe này của tôi không phải Cayenne (*Một dòng xe của Porsche), là Panamera, giá hơn một triệu sáu. Chắc cả đời các người nhịn ăn nhịn uống cũng không mua nổi đâu. Nhanh cách xa xe của tôi ra một chút!" Anh Phi la mắng.
"Này, người anh em đằng trước! Xe Porsche của người anh em đang chặn đường tôi, có thể tránh chỗ không?" Lâm Dật gọi.
------
Dịch: MBMH Translate
Tuy lúc trước đã mua vài bộ, nhưng số lượng chưa đủ, phải mua thêm chút nữa mới được.
"Vậy thì quyết định như thế nhé."
"Một lời đã định."
Tắt điện thoại, Lâm Dật tựa lưng vào ghế. Dù giả mạo bạn trai, nhưng tay không đi qua cũng không tốt lắm, ít ra cũng phải có chút quà.
Người già thích quà gì nhỉ?
Đồ cổ, tranh chữ?
Ừ đây cũng là lựa chọn không tồi.
Cùng lúc đó, Điền Nghiên yểu điệu thướt tha từ công ty Jeris đi ra.
"Lâm đổng, tôi đã xử xong mọi chuyện."
"Quyền hạn của tôi đã được khôi phục chưa?"
"Vâng, hơn nữa tôi còn thông báo cho công ty nâng quyền hạn của ngài lên mức cao nhất."
"Quyền hạn tối cao thì có ích lợi gì?"
"Chính là một ít công năng phụ trợ, nhưng trong đó có một mục rất thực dụng. Người sử dụng có thể tìm biển số xe của ngài để chỉ định đơn hàng, sau đó ngài sẽ quyết định có tiếp nhận hay không."
"Chức năng này đúng là rất thực dụng."
"Có thể được Lâm đổng khích lệ là vinh hạnh của chúng tôi." Điền Nghiên khách khí đáp.
"Nếu Lâm đổng còn có vấn đề khác cũng có thể hỏi tôi, tôi sẽ toàn lực hỗ trợ cho ngài."
"Vậy tôi thật sự có việc cần nhờ cô." Lâm Dật nói: "Cô có hiểu gì về đồ cổ tranh chữ không?"
"Đồ cổ tranh chữ, Lâm đổng muốn tặng quà sao?"
"Ừ, sắp đến đại thọ của một vị trưởng bối, tôi muốn chuẩn bị ít đồ về phương diện này làm quà tặng."
Mắt Điền Nghiên đảo một chút, nói:
"Lâm đổng, ngài chờ một chút, tôi gọi điện hỏi thử xem."
Nói rồi, Điền Nghiên mở đai an toàn, đi ra khỏi xe gọi điện thoại, mấy phút sau lại trở về.
"Lâm đổng, tranh của Trương Đại Thiên được không?"
Lâm Dật không phải văn nhân mặc khách, nhưng cũng biết danh tiếng của Trương Đại Thiên.
Tranh của bậc cao nhân này chỉ tùy tiện một bức cũng có thể đáng giá chục triệu trở lên.
Đâu chỉ có thể, mà quá có thể rồi!
"Cô có thể lấy được tranh của Trương Đại Thiên sao?"
"Trình tổng của chúng ta trước đây từng đấu giá được ở Phú Tô, mua được một bức 'Đào Nguyên Đồ' của Trương Đại Thiên. Nếu Lâm đổng coi trọng, tôi lập tức bảo người đưa tới."
"Được thôi, bao nhiêu tiền, tôi chuyển tiền sang cho cô." Lâm Dật nói.
"Lâm đổng, ngài đừng giỡn. Tôi làm sao dám lấy tiền của ngài, chỉ cần ngài thích là được rồi."
"Không được, chuyện gì ra chuyện ấy chứ." Lâm Dật nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng tôi đưa tiền, chắc các vị cũng không cần. Nói với Trình tổng của các cô, tôi dùng 1% cổ phần đổi bức tranh này với ông ấy. Dù là ai thiệt ai được lợi, món nợ này coi như thanh toán xong."
"Dùng, dùng 1% cổ phần đổi?"
Điền Nghiên ngẩn người. Với giá thị trường niêm yết của Didi hiện tại, 1% cổ phần ít nhất có giá trị năm trăm triệu!
Cho dù bức "Đào Nguyên Đồ" có đắt hơn nữa cũng không thể trị giá năm trăm triệu được.
Vị Lâm đổng đẹp trai bức người này thật quá hào phóng!
"Ừ, thông báo cho Trình tổng các cô đi. Ngày mai tôi cần dùng bức tranh này. Từ Quảng Châu đến Trung Hải cũng không xa, trước trưa mai có thể đưa tới chứ?"
"Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên gia đưa tới."
"Nhắn với người đưa tới là đưa tới khách sạn Bán Đảo, giao cho một người tên Vương Thiên Long là được." Lâm Dật xoay người nói.
"Nếu cô không còn chuyện gì khác thì trở về đi thôi. Giữa chúng ta cũng không có gì tán gẫu, các cô đưa ra hình thức hoạt động là được, tôi không can thiệp nhiều."
Thấy Lâm Dật dễ nói chuyện như vậy, Điền Nghiên cảm giác không thể tin được.
Không có chuyện quan mới lên đốt ba mồi lửa, thật hiếm thấy trong nghề.
"Lâm đổng, Tổng giám đốc chúng tôi muốn mời ngài đến Quảng Châu làm khách, cho nên tôi…"
"Quảng Châu…"
Lâm Dật lẩm bẩm:
"Gần đây sẽ đi một chuyến, nhưng bao giờ thì chưa chắc chắn. Cô về trước chờ tin của tôi. Tôi chỉ là người bình thường, không cần lòng vòng quanh tôi làm gì cả."
Cô nhi viện trước đây hắn sinh sống chính là ở Quảng Châu, Lâm Dật quả thực cần về một chuyến.
Đã rời đi hơn nửa năm vẫn chưa về, quả thật có phần không đúng.
"Vậy tôi đi về trước, không làm lỡ thời gian quý giá của Lâm đổng."
Điền Nghiên cười mỉm nói.
"Được."
Nhìn Lâm Dật lái xe rời đi, Điền Nghiên càng phát hiện vị Lâm đổng này thật không tầm thường.
Khác với con cháu nhà giàu khác, trên người hắn có khí chất khác biệt.
Bỗng nhiên, Điền Nghiên cảm giác khuôn mặt mình nóng lên, lập tức giật mình sợ hết hồn.
"Mình làm sao có khả năng có cảm giác này? Không thể nào…"
Reng reng reng…
Ngay lúc Điền Nghiên đang căng thẳng, điện thoại vang lên.
Cô bất ngờ phát hiện là Lâm Dật gọi tới.
Nhất thời, trái tim Điền Nghiên nhảy lên ầm ầm.
Việc chính đều đã nói xong, Lâm đổng còn gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ là vì chuyện khác?
Nghĩ tới đây, Điền Nghiên càng căng thẳng hơn.
"Lâm đổng, ngài tìm tôi?"
"Kết đơn vừa nãy đi, nhớ đánh giá năm sao đó."
Điền Nghiên nghe xong cảm xúc ngổn ngang:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, hiện tại tôi lập tức thanh toán tiền."
Rất nhanh, trên điện thoại của Lâm Dật thông báo nhận được đánh giá năm sao của Điền Nghiên.
Hắn liếc nhìn màn hình nhiệm vụ hệ thống, phát hiện tiến độ nhiệm vụ đã đạt.
Tiếp thêm một đơn nữa, được đánh giá năm sao, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Liếc nhìn thời gian, Lâm Dật phát hiện đã tới trưa, lại lái về khách sạn Bán Đảo, tùy tiện bữa cơm ăn cơm xong chuẩn bị nhận thêm đơn.
Thực ra còn chỉ một đơn này nữa là hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ Lâm Dật có làm tiếp hay không cũng không thành vấn đề, tối nay phải đi tìm Kỷ Khuynh Nhan, tiếp tục nhổ lông dê là được.
Nhưng hiện tại hai bên cũng xem như quen biết, Lâm Dật cảm giác vẫn giữ chừng mực thì hơn.
Coi như Kỷ Khuynh Nhan là một lá bài bảo hiểm đi.
【 Chuẩn bị tiếp đơn, từ quảng trường Vạn Đạt đến khách sạn Bán Đảo 】
"Thật là đúng dịp, lại đi tới địa bàn của mình."
Lâm Dật không nghĩ nhiều nữa, lập tức nhận đơn.
Dựa theo vị trí được đánh dấu trên bản đồ, Lâm Dật lái xe về phía quảng trường Vạn Đạt.
Quảng trường Vạn Đạt vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày ở đây đều có người qua kẻ lại không dứt, ra ra vào vào.
Lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra từ siêu thị.
"Anh Phi, không phải anh mua xe Porsche sao? Sao em không thấy?" Cô gái kéo tay chàng trai nói.
"Ở đây quá nhiều người, anh không đỗ xe ở đây." Người con trai gọi là anh Phi nói.
"Nếu để mọi người ngoài kia nhìn thấy xe hào nhoáng như Porsche, nhất định họ sẽ vây xem chụp ảnh. Chẳng may có người đụng phải xe của anh, anh sẽ đau lòng chết."
"Nói cũng phải, loại xe xa xỉ hơn triệu này mà dừng ở nơi công cộng nhất định sẽ bị vây xem."
"Đi thôi, hi vọng lúc chúng ta rời đi sẽ không bị bao vây." Anh Phi nói.
"Lúc trước em chưa tới tìm anh, anh vừa dừng xe đã có một đám người hiếu kỳ tới chụp ảnh. Không thiếu mấy cô gái muốn xin Wechat của anh. Nếu không phải bị anh mắng một trận, không chừng họ còn quấn quýt lấy anh không buông ấy chứ."
"Bởi vì anh lái là xe Porsche, đám phụ nữ hiếu kỳ kia muốn dính vào anh cũng rất bình thường mà."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới bãi đậu xe, phát hiện trước xe mình đứng đầy người đang chụp ảnh.
"Thật là phiền. Anh đã đỗ xe ở xa như vậy mà vẫn còn bao nhiêu người chụp ảnh, đúng là đám quỷ nghèo chưa từng va chạm xã hội."
"Đi thôi, không cần để ý đến họ. Chúng ta lên xe, cho đám hiếu kỳ kia thèm chết đi!"
"Ừ, nghe lời anh."
Hai người đi về phía chiếc xe Porsche.
"Chụp cái gì mà chụp, tất cả cách xa xe của tôi ra một chút, chạm vào xước thì các người bồi thường nổi không!"
"Gào cái gì mà gào! Chẳng phải Porsche thôi sao, có gì hay mà phải làm cao?" Có người phản bác.
"Ha ha, xe này của tôi không phải Cayenne (*Một dòng xe của Porsche), là Panamera, giá hơn một triệu sáu. Chắc cả đời các người nhịn ăn nhịn uống cũng không mua nổi đâu. Nhanh cách xa xe của tôi ra một chút!" Anh Phi la mắng.
"Này, người anh em đằng trước! Xe Porsche của người anh em đang chặn đường tôi, có thể tránh chỗ không?" Lâm Dật gọi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro