Tôi Thật Sự Là...
Vô Hữu
2024-10-21 14:43:37
Vu Lệ Lệ ngây ngẩn cả người, cảm giác lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác.
"Vương quản lý, anh nói cái gì? Cậu ta là ông chủ của khách sạn Bán Đảo sao?"
"Đúng thế, mấy ngày trước Lâm tổng đã thu mua toàn bộ khách sạn Bán Đảo, cô lại dám ăn nói như vậy với Lâm tổng, tôi thấy cô cũng đừng làm việc ở đây nữa, thu dọn đồ đạc và rời đi đi."
Sau khi biết được danh tính của Lâm Dật, mọi người có mặt ở chỗ này đều choáng váng đầu óc.
"Ôi chúa ơi, chàng soái ca kia lại là ông chủ của khách sạn Bán Đảo? Thật là tuổi trẻ tài cao mà."
"Chúng ta đều hiểu lầm người ta rồi, tiểu ca ca đã đẹp trai lại còn nhiều tiền như vậy, thì sao có thể là tiểu bạch kiểm chứ."
"Quả nhiên mỗi một người anh tuấn đều có thân phận không tầm thường, chúng ta đều lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Cặp tình nhân ngồi ở chiếc bàn khác cũng biểu lộ sự lúng túng không thôi.
"Chuyện này đã tát cho anh đau chưa? Người ta tài giỏi như vậy, thế mà anh nói tâm thái của người ta có vấn đề, xem ra tôi phải suy tính lại mối quan hệ của hai chúng ta một chút."
Vu Lệ Lệ thật không thể tin nổi nhìn Lâm Dật.
"Lâm, Lâm Dật, anh thật sự là ông chủ của khách sạn Bán Đảo sao?"
Lúc nói chuyện, giọng của Vu Lệ Lệ khẽ run rẩy, hiển nhiên bị dọa cho phát sợ.
"Vương Thiên Long không phải đã nói cho cô thân phận của tôi rồi sao, cô cảm thấy anh ta sẽ nói láo ư?"
"Nếu như anh thật sự có bối cảnh như vậy, trước đó vì sao còn đi làm thuê ở tập đoàn Triều Dương?"
"Tôi muốn trải nghiệm cuộc sống, không được sao?"
"Được rồi, không cần phí lời."
Vương Thiên Long nói tiếp:
"Nhanh chóng thu dọn đồ đạc xéo đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ."
"Lâm Dật, anh nghe tôi nói, tôi biết chuyện này là tôi làm không đúng. Lúc trước ở tập đoàn Triều Dương còn thường xuyên nhằm vào anh, tôi đã ý thức được sai lầm của mình rồi, van cầu anh lại cho tôi một cơ hội đi."
"Cơ hội thì tôi có thể cho cô, nhưng phải xem Vương Thiên Long có dám giữa cô ở lại hay không."
Vương Thiên Long khẽ run rẩy. Hắn có thể khẳng định, nếu như mình dám cho Vu Lệ Lệ cơ hội, chính mình cũng sẽ phải cuốn gói rời đi!
"Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa, đừng làm trở ngại nhã hứng ăn cơm của Lâm tổng."
Sau cùng, Vương Thiên Long gọi bảo vệ, đuổi cổ Vu Lệ Lệ đi ra ngoài.
Bớt cho cô ta nói vớ nói vẩn ở chỗ này, làm liên lụy đến chính mình.
"Lâm tổng, thực sự xin lỗi, quấy rầy nhã hứng ăn cơm của ngài."
"Không sao, bảo bọn họ nhanh chóng mang thức ăn lên đi, tôi cũng đói rồi."
"Vâng vâng vâng, để tôi đi phân phó nhà bếp, giục bọn họ nhanh chóng đưa thức ăn lên."
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Dật xoay xoay lưng, chuẩn bị đi chạy Didi.
Còn thừa lại hai đơn hàng, sau khi hoàn thành là có thể cầm tới phần thưởng của hệ thống.
Thật hạnh phúc.
Reng reng reng _ _ _
Còn không đợi Lâm Dật bắt đầu tiếp đơn đặt hàng, điện thoại di động chợt reo chuông, là một số điện thoại xa lạ.
"Alo?"
"Chào ngài, Lâm tiên sinh, trước tiên tôi xin tự giới thiệu mình một chút, tôi là phó tổng giám đốc cấp cao Điền Nghiên của tập đoàn Didi."
"Vậy sao, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Là thế này, hôm qua ngài thu mua 21% cổ phần của tập đoàn chúng tôi, trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn. Tôi làm đại biểu cho công ty, muốn trò chuyện với ngài một chút, không biết hiện giờ ngài có thời gian rảnh rỗi hay không?"
Nhận được điện thoại của tập đoàn Didi, Lâm Dật cũng chẳng cần suy nghĩ gì nhiều.
Hệ thống giúp đỡ thu mua 21% cổ quyền của bọn họ, về tình về lý thì bọn họ đều phải liên lạc với chính mình.
Nhưng bây giờ, cũng không phải lúc gặp mặt với bọn họ.
Còn có hai đơn đặt hàng là nhiệm vụ sẽ hoàn thành, trước tiên làm nhiệm vụ rồi nói sau.
"Hiện tại tôi có chút việc bận, chờ một lát rồi nói sau nhé."
"Vâng, mốt lát tôi sẽ gọi điện thoại lại cho ngài."
Điền Nghiên rất khách khí, cũng không nói nhảm.
Là một nhân viên công sở ưu tú, nàng biết đối với dạng người giống như Lâm Dật, thời gian đều rất quý giá.
Lãng phí một giây của người ta, cũng rất có thể sẽ khiến cho đối phương cảm thấy khó chịu, cho nên mới kịp thời tắt điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, điện thoại của Điền Nghiên lại đổ chuông.
Là tổng giám đốc Trình Song gọi tới.
"Tình huống như thế nào, Lâm tiên sinh đồng ý gặp cô chứ?"
"Cũng không có, anh ta nói đang có việc bận, nên tôi lập tức cúp điện thoại, chuẩn bị một lát nữa sẽ gọi lại cho anh ta."
Đầu điện thoại bên kia, Trình Song trầm mặc vài giây đồng hồ.
"Vậy cô vẫn còn có kế hoạch chứ?"
"Tôi dự định đi xem công ty Jeris một chút, bọn họ là đại lý lớn nhất khu vực Duyên Hải của tập đoàn Didi chúng ta, nhìn xem có vấn đề gì thì thuận tiện xử lý luôn, dù sao hiện tại cũng đang nhàn rỗi."
"Cô sắp xếp việc này đi, mọi chuyện đều đặt Lâm tiên sinh là quan trọng nhất, đừng kéo dài thời gian mà để lỡ việc chính."
"Ngài yên tâm, trong lòng tôi biết rõ."
Đi ra khỏi khách sạn Bán Đảo, Điền Nghiên cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi một chiếc xe Didi.
Làm giám đốc điều hành tập đoàn Didi, Điền Nghiên đã dưỡng thành thói quen gọi xe bất cứ lúc nào, việc này có thể tự giúp chính mình và hiểu rõ hơn về các tình huống hoạt động cụ thể của các nhân viên cấp dưới.
Ở bãi đỗ xe cách đó không xa, Lâm Dật vừa mới mở phần mềm Didi ra, liền phát hiện được một đơn đặt hàng thích hợp.
"Chuẩn bị tiếp đơn, đi từ khách sạn Bán Đảo đến công ty TNHH Jeris."
Lâm Dật không nói hai lời, trực tiếp giành lấy đơn đặt hàng.
Sinh ý đến tận cửa, sao còn có thể để cho người khác đoạt mất?
Đoạt được đơn hàng thành công, Lâm Dật lái xe chạy đến cửa khách sạn.
Nhìn thấy một chiếc Pagani màu bạc lái về phía mình, Điền Nghiên thầm cảm thán một chút.
Tuy rằng tình trạng kinh tế ở Quảng Châu cũng rất phát đạt, nhưng mà loại xe cao cấp giống như Pagani Zonda cũng không phải dễ dàng có thể nhìn thấy.
Thành phố Trung Hải quả nhiên không tầm thường.
Mà anh chàng lái xe còn khá đẹp trai.
"Cô có số điện thoại đuôi 6888, là quý cô Điền đúng không?"
"Vâng, là tôi."
Điền Nghiên khẽ sửng sốt một chút,
"Anh là?"
"Không phải cô vừa mới gọi xe sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi gọi chính là xe Didi."
"Tôi chính là tài xế Didi, lên xe đi."
Điền Nghiên hồi lâu mới kịp phản ứng lại,
"Anh, anh nói cái gì? Anh là tài xế chạy Didi?"
"Chẳng lẽ không giống sao?"
"Không giống."
Điền Nghiên nói năng có chút lộn xộn, từ bao giờ công ty của mình trở nên lợi hại như vậy?
Tài xế dưới cờ đều lái Pagani để chở khách?
"Nhưng tôi đúng là tài xế Didi, cô nhanh lên xe đi."
"Vâng, được."
Bất kể nói như thế nào, Điền Nghiên đều là một nhân viên công sở ưu tú, rất nhanh liền thích ứng với thân phận của Lâm Dật.
Mặc dù cá nhân đã sớm độc lập về tài chính, nhưng nàng còn là lần đầu tiên được ngồi xe cấp bậc này.
Nó cao cấp hơn nhiều so với chiếc BMW đời 7 của mình.
"Anh dùng Pagani chạy Didi, là để trải nghiệm cuộc sống sao?"
"Có thể nói như vậy."
Lâm Dật cười nói.
Vị hành khách này coi như là bình thường, muốn hoàn thành khoản đơn đặt hàng này chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
"Hiện giờ, mấy đại thiếu gia thật đúng là biết chơi, vậy mà toàn dùng những chiêu này để trêu chọc các em gái, đoán chừng nhiều cô nương đều sẽ kêu nóng khi lên xe của anh đi."
Lâm Dật phát hiện, khí chất của Điền Nghiên có điểm giống như Kỷ Khuynh Nhan, đều có loại khí tràng của đại nữ nhân chốn công sở.
Nhưng nếu so sánh, Kỷ Khuynh Nhan vẫn nhỉnh hơn nàng một chút.
"Nghe kiểu nói này của cô, làm tôi giống như một loại đồi bại vậy."
Lâm Dật nói ra:
"Chẳng lẽ lái siêu xe, thì không thể chạy Didi sao?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở anh, nhất định phải chú ý lời nói của chính mình, nếu như gây ra chuyện bôi nhọ hình ảnh của công ty Didi, cẩn thận anh sẽ bị ngừng chạy, sau này sẽ không còn cơ hội trêu chọc mấy em gái nữa."
Điền Nghiên cười nói.
"Cô nói ngừng chạy thì ngừng chạy sao?"
"Đương nhiên."
Điền Nghiên mỉm cười nhìn Lâm Dật,
"Tôi là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Didi, anh nói tôi có quyền cho anh ngừng chạy hay không?"
"Thôi đi, chỉ biết nói miệng, nội dung tùy thời đều có thể chỉnh sửa."
Lâm Dật nói ra:
"Cô nói mình là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Didi, vậy thì tôi nói mình là đại cổ đông của Didi đây."
Điền Nghiên nghiêng người cười ngửa tới ngửa lui, ngay đến hai đỉnh núi cao trước người đều lay động theo.
Lập tức lấy ra giấy phép công tác ở trong túi xách, cũng lắc lắc trước mặt Lâm Dật.
"Đây là giấy phép công tác của tôi, chứng minh tôi thực sự là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Didi."
"Tôi cũng không có lừa cô, tôi thật sự là cổ đông của tập đoàn Didi."
Lâm Dật nói ra:
"Hôm qua tôi mới vừa thu mua 21% cổ quyền của các người, mà mới vừa rồi cô còn gọi điện thoại cho tôi, muốn hẹn gặp mặt tôi đó."
------
Dịch: MBMH translate
"Vương quản lý, anh nói cái gì? Cậu ta là ông chủ của khách sạn Bán Đảo sao?"
"Đúng thế, mấy ngày trước Lâm tổng đã thu mua toàn bộ khách sạn Bán Đảo, cô lại dám ăn nói như vậy với Lâm tổng, tôi thấy cô cũng đừng làm việc ở đây nữa, thu dọn đồ đạc và rời đi đi."
Sau khi biết được danh tính của Lâm Dật, mọi người có mặt ở chỗ này đều choáng váng đầu óc.
"Ôi chúa ơi, chàng soái ca kia lại là ông chủ của khách sạn Bán Đảo? Thật là tuổi trẻ tài cao mà."
"Chúng ta đều hiểu lầm người ta rồi, tiểu ca ca đã đẹp trai lại còn nhiều tiền như vậy, thì sao có thể là tiểu bạch kiểm chứ."
"Quả nhiên mỗi một người anh tuấn đều có thân phận không tầm thường, chúng ta đều lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Cặp tình nhân ngồi ở chiếc bàn khác cũng biểu lộ sự lúng túng không thôi.
"Chuyện này đã tát cho anh đau chưa? Người ta tài giỏi như vậy, thế mà anh nói tâm thái của người ta có vấn đề, xem ra tôi phải suy tính lại mối quan hệ của hai chúng ta một chút."
Vu Lệ Lệ thật không thể tin nổi nhìn Lâm Dật.
"Lâm, Lâm Dật, anh thật sự là ông chủ của khách sạn Bán Đảo sao?"
Lúc nói chuyện, giọng của Vu Lệ Lệ khẽ run rẩy, hiển nhiên bị dọa cho phát sợ.
"Vương Thiên Long không phải đã nói cho cô thân phận của tôi rồi sao, cô cảm thấy anh ta sẽ nói láo ư?"
"Nếu như anh thật sự có bối cảnh như vậy, trước đó vì sao còn đi làm thuê ở tập đoàn Triều Dương?"
"Tôi muốn trải nghiệm cuộc sống, không được sao?"
"Được rồi, không cần phí lời."
Vương Thiên Long nói tiếp:
"Nhanh chóng thu dọn đồ đạc xéo đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ."
"Lâm Dật, anh nghe tôi nói, tôi biết chuyện này là tôi làm không đúng. Lúc trước ở tập đoàn Triều Dương còn thường xuyên nhằm vào anh, tôi đã ý thức được sai lầm của mình rồi, van cầu anh lại cho tôi một cơ hội đi."
"Cơ hội thì tôi có thể cho cô, nhưng phải xem Vương Thiên Long có dám giữa cô ở lại hay không."
Vương Thiên Long khẽ run rẩy. Hắn có thể khẳng định, nếu như mình dám cho Vu Lệ Lệ cơ hội, chính mình cũng sẽ phải cuốn gói rời đi!
"Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa, đừng làm trở ngại nhã hứng ăn cơm của Lâm tổng."
Sau cùng, Vương Thiên Long gọi bảo vệ, đuổi cổ Vu Lệ Lệ đi ra ngoài.
Bớt cho cô ta nói vớ nói vẩn ở chỗ này, làm liên lụy đến chính mình.
"Lâm tổng, thực sự xin lỗi, quấy rầy nhã hứng ăn cơm của ngài."
"Không sao, bảo bọn họ nhanh chóng mang thức ăn lên đi, tôi cũng đói rồi."
"Vâng vâng vâng, để tôi đi phân phó nhà bếp, giục bọn họ nhanh chóng đưa thức ăn lên."
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Dật xoay xoay lưng, chuẩn bị đi chạy Didi.
Còn thừa lại hai đơn hàng, sau khi hoàn thành là có thể cầm tới phần thưởng của hệ thống.
Thật hạnh phúc.
Reng reng reng _ _ _
Còn không đợi Lâm Dật bắt đầu tiếp đơn đặt hàng, điện thoại di động chợt reo chuông, là một số điện thoại xa lạ.
"Alo?"
"Chào ngài, Lâm tiên sinh, trước tiên tôi xin tự giới thiệu mình một chút, tôi là phó tổng giám đốc cấp cao Điền Nghiên của tập đoàn Didi."
"Vậy sao, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Là thế này, hôm qua ngài thu mua 21% cổ phần của tập đoàn chúng tôi, trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn. Tôi làm đại biểu cho công ty, muốn trò chuyện với ngài một chút, không biết hiện giờ ngài có thời gian rảnh rỗi hay không?"
Nhận được điện thoại của tập đoàn Didi, Lâm Dật cũng chẳng cần suy nghĩ gì nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống giúp đỡ thu mua 21% cổ quyền của bọn họ, về tình về lý thì bọn họ đều phải liên lạc với chính mình.
Nhưng bây giờ, cũng không phải lúc gặp mặt với bọn họ.
Còn có hai đơn đặt hàng là nhiệm vụ sẽ hoàn thành, trước tiên làm nhiệm vụ rồi nói sau.
"Hiện tại tôi có chút việc bận, chờ một lát rồi nói sau nhé."
"Vâng, mốt lát tôi sẽ gọi điện thoại lại cho ngài."
Điền Nghiên rất khách khí, cũng không nói nhảm.
Là một nhân viên công sở ưu tú, nàng biết đối với dạng người giống như Lâm Dật, thời gian đều rất quý giá.
Lãng phí một giây của người ta, cũng rất có thể sẽ khiến cho đối phương cảm thấy khó chịu, cho nên mới kịp thời tắt điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, điện thoại của Điền Nghiên lại đổ chuông.
Là tổng giám đốc Trình Song gọi tới.
"Tình huống như thế nào, Lâm tiên sinh đồng ý gặp cô chứ?"
"Cũng không có, anh ta nói đang có việc bận, nên tôi lập tức cúp điện thoại, chuẩn bị một lát nữa sẽ gọi lại cho anh ta."
Đầu điện thoại bên kia, Trình Song trầm mặc vài giây đồng hồ.
"Vậy cô vẫn còn có kế hoạch chứ?"
"Tôi dự định đi xem công ty Jeris một chút, bọn họ là đại lý lớn nhất khu vực Duyên Hải của tập đoàn Didi chúng ta, nhìn xem có vấn đề gì thì thuận tiện xử lý luôn, dù sao hiện tại cũng đang nhàn rỗi."
"Cô sắp xếp việc này đi, mọi chuyện đều đặt Lâm tiên sinh là quan trọng nhất, đừng kéo dài thời gian mà để lỡ việc chính."
"Ngài yên tâm, trong lòng tôi biết rõ."
Đi ra khỏi khách sạn Bán Đảo, Điền Nghiên cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi một chiếc xe Didi.
Làm giám đốc điều hành tập đoàn Didi, Điền Nghiên đã dưỡng thành thói quen gọi xe bất cứ lúc nào, việc này có thể tự giúp chính mình và hiểu rõ hơn về các tình huống hoạt động cụ thể của các nhân viên cấp dưới.
Ở bãi đỗ xe cách đó không xa, Lâm Dật vừa mới mở phần mềm Didi ra, liền phát hiện được một đơn đặt hàng thích hợp.
"Chuẩn bị tiếp đơn, đi từ khách sạn Bán Đảo đến công ty TNHH Jeris."
Lâm Dật không nói hai lời, trực tiếp giành lấy đơn đặt hàng.
Sinh ý đến tận cửa, sao còn có thể để cho người khác đoạt mất?
Đoạt được đơn hàng thành công, Lâm Dật lái xe chạy đến cửa khách sạn.
Nhìn thấy một chiếc Pagani màu bạc lái về phía mình, Điền Nghiên thầm cảm thán một chút.
Tuy rằng tình trạng kinh tế ở Quảng Châu cũng rất phát đạt, nhưng mà loại xe cao cấp giống như Pagani Zonda cũng không phải dễ dàng có thể nhìn thấy.
Thành phố Trung Hải quả nhiên không tầm thường.
Mà anh chàng lái xe còn khá đẹp trai.
"Cô có số điện thoại đuôi 6888, là quý cô Điền đúng không?"
"Vâng, là tôi."
Điền Nghiên khẽ sửng sốt một chút,
"Anh là?"
"Không phải cô vừa mới gọi xe sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi gọi chính là xe Didi."
"Tôi chính là tài xế Didi, lên xe đi."
Điền Nghiên hồi lâu mới kịp phản ứng lại,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh, anh nói cái gì? Anh là tài xế chạy Didi?"
"Chẳng lẽ không giống sao?"
"Không giống."
Điền Nghiên nói năng có chút lộn xộn, từ bao giờ công ty của mình trở nên lợi hại như vậy?
Tài xế dưới cờ đều lái Pagani để chở khách?
"Nhưng tôi đúng là tài xế Didi, cô nhanh lên xe đi."
"Vâng, được."
Bất kể nói như thế nào, Điền Nghiên đều là một nhân viên công sở ưu tú, rất nhanh liền thích ứng với thân phận của Lâm Dật.
Mặc dù cá nhân đã sớm độc lập về tài chính, nhưng nàng còn là lần đầu tiên được ngồi xe cấp bậc này.
Nó cao cấp hơn nhiều so với chiếc BMW đời 7 của mình.
"Anh dùng Pagani chạy Didi, là để trải nghiệm cuộc sống sao?"
"Có thể nói như vậy."
Lâm Dật cười nói.
Vị hành khách này coi như là bình thường, muốn hoàn thành khoản đơn đặt hàng này chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
"Hiện giờ, mấy đại thiếu gia thật đúng là biết chơi, vậy mà toàn dùng những chiêu này để trêu chọc các em gái, đoán chừng nhiều cô nương đều sẽ kêu nóng khi lên xe của anh đi."
Lâm Dật phát hiện, khí chất của Điền Nghiên có điểm giống như Kỷ Khuynh Nhan, đều có loại khí tràng của đại nữ nhân chốn công sở.
Nhưng nếu so sánh, Kỷ Khuynh Nhan vẫn nhỉnh hơn nàng một chút.
"Nghe kiểu nói này của cô, làm tôi giống như một loại đồi bại vậy."
Lâm Dật nói ra:
"Chẳng lẽ lái siêu xe, thì không thể chạy Didi sao?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở anh, nhất định phải chú ý lời nói của chính mình, nếu như gây ra chuyện bôi nhọ hình ảnh của công ty Didi, cẩn thận anh sẽ bị ngừng chạy, sau này sẽ không còn cơ hội trêu chọc mấy em gái nữa."
Điền Nghiên cười nói.
"Cô nói ngừng chạy thì ngừng chạy sao?"
"Đương nhiên."
Điền Nghiên mỉm cười nhìn Lâm Dật,
"Tôi là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Didi, anh nói tôi có quyền cho anh ngừng chạy hay không?"
"Thôi đi, chỉ biết nói miệng, nội dung tùy thời đều có thể chỉnh sửa."
Lâm Dật nói ra:
"Cô nói mình là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Didi, vậy thì tôi nói mình là đại cổ đông của Didi đây."
Điền Nghiên nghiêng người cười ngửa tới ngửa lui, ngay đến hai đỉnh núi cao trước người đều lay động theo.
Lập tức lấy ra giấy phép công tác ở trong túi xách, cũng lắc lắc trước mặt Lâm Dật.
"Đây là giấy phép công tác của tôi, chứng minh tôi thực sự là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Didi."
"Tôi cũng không có lừa cô, tôi thật sự là cổ đông của tập đoàn Didi."
Lâm Dật nói ra:
"Hôm qua tôi mới vừa thu mua 21% cổ quyền của các người, mà mới vừa rồi cô còn gọi điện thoại cho tôi, muốn hẹn gặp mặt tôi đó."
------
Dịch: MBMH translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro