Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Tưởng Ông Đây T...

Vô Hữu

2024-10-21 14:43:37

Lâm Dật đang định tạm dừng nhận đơn, nghe thấy điện thoại di động nhắc nhở liền phát hiện người đặt đơn không ngờ lại có điểm đến giống mình.

Không hề nghĩ ngợi, Lâm Dật liền nhận đơn.

Nhiệm vụ hệ thống và trình độ chuyên môn đều được phân bổ thông qua đơn đặt hàng, chính mình cũng không thể quá lười biếng, dù sao cũng tiện đường, ngu gì không nhận.

Sau khi nhận được đơn hàng, Lâm Dật liếc nhìn bản đồ, liền phát hiện cửa hàng Starbucks đó cách nhà hàng Hải Lục Hối không xa chỉ chừng hai trăm mét, rẽ một cái liền đến.

Lúc này, trước cửa Starbucks có một người phụ nữ vóc dáng cao gầy đang đứng, nàng cầm trên tay một ly cà phê và đang không ngừng chụp hình tự sướng.

"Góc độ này không đẹp, xóa đi."

"Tấm này không chụp được bảng hiệu của Starbucks, cũng không được."

"Cái này không tệ, chính là nó rồi."

Sau khi chụp hình tự sướng xong, người phụ nữ tiến hành sàng lọc, cuối cùng cũng lưu lại vài tấm vừa ý, rồi gửi lên vòng bạn bè.

"Sau khi uống nhiều loại cà phê, Starbucks vẫn là quán tôi thích nhất, tại sao các loại cà phê khác lại khó uống, mùi vị như nước ngâm chân? "

Sau khi gửi lên vòng bạn bè, rất nhanh sẽ có vài lượt thích và bình luận khen, khiến người phụ nữ rất hài lòng.

"Làm cái quỷ gì? Không phải đã nói khoảng cách 200 mét sao? Đã mấy phút đồng hồ rồi sao còn chưa tới!"

Chờ nãy giờ nhưng xe mình gọi chưa tới, nữ nhân không nhịn được oán giận.

Đúng lúc này, trên đường truyền đến náo động không nhỏ.

"Các người nhìn kìa, là Pagani Zonda!"

"Vẻ ngoài của chiếc xe này cũng quá khoa trương đi, so với Lamborghini chiếc xe này còn khoa trương hơn."

"So với Lamborghini, xe này chính là tổ tông của nó đó!"

Nhìn thấy Pagani đến gần, rất nhiều người đều lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Loại xe xịn không thường thấy được như này, nên phải chụp hình lại để lưu niệm.

Dưới sự chú ý của mọi người, Pagani của Lâm Dật dừng lại trước mặt người phụ nữ.

"Cô có phải là cô Từ với số đuôi điện thoại là 0389 không?"

Bởi vì tên người đặt đơn hàng thường không hiện họ và tên, nên Lâm Dật chỉ có thể xưng hô như vậy.

"Là, là tôi."

Nhìn thấy Pagani dừng lại trước mặt mình, Từ Dương đã mê mẩn rồi, không biết là chuyện gì đang xảy ra.

Lẽ nào là bởi vì mình trang điểm tỉ mỉ, cho nên số đào hoa đến rồi.

"Lên xe."

“Lên, lên xe?"

Từ Dương có chút khó mà tin nổi, lẽ nào thật sự nhìn trúng mình sao?

Vận may đào hoa từ trên trời rơi xuống được phú nhị đại ưu ái!

"À được, tốt."

Mở cửa xe, Từ Dương lên xe của Lâm Dật trong sự ghen tị của mọi người.

"Ngài, à chào anh."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên xe của Lâm Dật, Từ Dương lộ vẻ đặc biệt thận trọng.

Sống hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên ngồi trên siêu xe như này.

Thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, nhưng vì sĩ diện, nên cô không hề chụp ảnh.

Bên người còn có một anh chàng đẹp trai, đương nhiên phải rụt rè một chút.

"Xin chào." Lâm Dật đáp lại.

"Tôi tên là Từ Dương, rất hân hạnh được biết anh."

"Ừm, tôi cũng rất hân hạnh được biết cô." Lâm Dật đơn giản đáp lại một câu, tiếp tục lái xe.

"Tôi muốn hỏi, tại sao anh lại chọn tôi? Còn nữa, anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Khi nói chuyện, Từ Dương vô cùng cẩn thận từng li từng tí, ngồi bên cạnh mình thế nhưng là con nhà giàu lái xe Pagani đó nha.

Đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với người như vậy, không thể chọc anh ta mất hứng được.

Hiện tại anh ta chủ động ném ra cành ô-liu, có thể cuộc sống sau này của cô có sự thay đổi cũng khó nói!

"Tôi chọn trúng cô?"

Lâm Dật nhìn Từ Dương, "Không phải cô gọi Didi sao? Hẳn là cô chọn trúng tôi mới đúng chứ"

"Hơn nữa, cô cũng đã viết rõ địa chỉ, nói muốn đi Cửu Châu Các, tại sao còn hỏi tôi là đi đâu? "

"Ừ?"

Trong đầu Từ Dương hiện tại toàn mây mù giăng lối, "Anh, anh nói cái gì? Anh là tài xế Didi? "

"Đúng, làm sao vậy?"

"Nào có ai lái xe thể thao đi làm tài xế Didi bao giờ." Từ Dương thắc mắc hỏi.

"Dịch vụ mới."

"Moá nó!"

Từ Dương chửi tục một câu, "Thật là mất hứng mà, căn thẳng cả nửa ngày thì ra chỉ là lái xe Didi."

Lâm Dật không nói gì, lật mặt cũng khá nhanh à nha.

Biết được thân phận của Lâm Dật, Từ Dương lấy điện thoại di động của mình ra, chụp đi chụp lại hàng trăm tấm ảnh.

Nàng chỉ dừng lại khi không còn chỗ nào chưa chụp thôi.

"Công ty của các anh rất thú vị, phát triển thêm dịch vụ xe sang trọng để nổi tiếng à?" Từ Dương cười toe toét hỏi.

"Ai nói với cô xe này là xe của công ty?" Lâm Dật hỏi ngược lại: "Xe này là của tôi."

"Đừng giả bộ, anh cho rằng nói như vậy liền có thể cua được tôi sao? Nằm mơ đi "

Lâm Dật không còn biết nói gì, "Cô thấy tôi có giống như đang giả bộ sao?"

"Đại ca, anh cho là tôi không có đầu óc sao?" Từ Dương nói:

"Tôi sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe thấy con nhà giàu, sẽ chạy đi làm lái xe Didi, anh cũng chỉ là người làm công ghê tởm, thuận tiện cho tuyên truyền cho công ty mà thôi, cho nên anh đừng có ở đây mà chém gió nữa, không lừa được tôi đâu."

"Cái gì gọi là làm công ghê tởm?" Lâm Dật có chút khó chịu: "Lẽ nào cô không phải là làm công sao? "

"Tôi tuy rằng cũng là làm công, nhưng nghề nghiệp của tôi còn cao hơn anh mấy bậc." Từ Dương nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cho nên những người giống như anh, hay đi lừa gạt những cô gái ngu ngốc kia, anh không phải là gu của tôi, anh còn không đủ tư cách cua tôi."

Két kẹt ——

Lâm Dật một cước đạp phanh lại, suýt chút nữa Từ Dương cũng muốn bị văng ra ngoài!

"Con mẹ nó anh có bệnh à, đạp phanh gấp như vậy làm gì!" Từ Dương chửi ầm lên.

"Cô nếu như thật trâu bò thì tự mình mua xe mà đi, cần gì phải gọi Didi tới" Lâm Dật tiếp tục mắng: "Lão tử nhìn thấy gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ này của cô là thấy buồn nôn rồi, đừng ảnh hưởng tới bữa cơm tối của tôi, cút."

"Cái đồ thối tha lái xe Didi, lại dám mắng tao, mày cho rằng lão nương là ai, tao là khách hàng, tao là Thượng Đế, có tin hay không tao cho mày một sao!"

"Muốn cho gì thì tùy cô."

Lâm Dật cảm thấy mình như mắc nợ, vốn tưởng rằng tiện đường, tiện tay nhận thôi, không nghĩ tới lại gặp được cô nương trà xanh này.

"Anh không phải muốn tôi cút sao? Lão nương sẽ không cút!" Từ Dương phách lối nói: "Tôi hôm nay không chỉ phải cho anh một sao mà còn muốn gọi điện khiếu nại!"

"Tùy cô muốn làm gì thì làm, nhưng nếu như cô không đi xuống, tôi liền cứ thế đạp cô xuống."

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Dật, Từ Dương cũng có chút hoảng hốt.

Nếu như xảy ra xung đột, làm bẩn quần áo trên người, đợi lát nữa liền không có cách nào đi Cửu Châu Các xin việc mới.

"Được, con mẹ nó anh chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

"Tôi sẽ đợi."

Từ Dương xuống xe, Lâm Dật cầm nước hoa xịt một hồi.

Mới miễn miễn cưỡng cưỡng che lấn át cái mùi khó ngửi của trà xanh vừa rồi.

Xe lái đi không được bao xa, trên điện thoại di động liền nhận được thông báo của hệ thống, là một cái đánh giá một sao.

Nhất định là Từ Dương làm, Lâm Dật cũng không để ý, lão tử còn sợ cái này sao?!

Khi gần tới Cửu Châu Các, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là một số lạ gọi tới.

"Alo xin hỏi có phải Lâm Dật không?"

Đối diện truyền đến là một giọng đàn ông trung niên.

"Là tôi."

"Cậu làm gì thế? Sao lại dám mắng khách hàng? Điện thoại khiếu nại đã gọi đến tổng bộ luôn rồi, liên lụy lão tử bị mắng đến máu chó đầy đầu, nếu như lại có lần sau nữa, lão tử sẽ trừ tiền đặt cọc của cậu!"

Nghe giọng điệu bên kia, Lâm Dật cũng đã đoán ra người này là ai.

Đoán chừng là nhân viên quản lý khu vực của Didi, bằng không cũng không khả năng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình.

"Khấu trừ tùy ý, ông tưởng tôi thiếu tiền sao?"

"Ai ôi tiểu tử, bản lĩnh lớn nhỉ, có tin hay không tôi liền dừng hết tư cách hoạt động của cậu lại."

Lâm Dật nở nụ cười, nếu như là trước đây, uy hiếp như vậy, đối với mình còn có chút hữu dụng.

Nhưng hiện tại, mình là đại cổ đông của Didi rồi, còn sợ cái này sao.

"Ông nếu muốn ngừng hết tất cả hoạt động của tôi thì cũng phải nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra nhé." Lâm Dật híp mắt, thản nhiên nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới

Số ký tự: 0