Mới Vừa Xuyên Sách Đã Gả Quan Quân, Nữ Chính Ngày Ngày Ca Hát
Chương 49
2024-12-14 07:24:24
Hắn trên ghế sau còn có một bao giống nhau như đúc bao vây cùng thư tín.
Liền tại đây người nhà trong viện mặt, đồ vật giao cho thu hóa người sau, hắn lập tức liền đi xuống một nhà đưa hóa cùng tin.
“Như vậy một đại bao, là ai cho ngươi gia gửi?”
Hàng xóm gia mới vừa tan tầm người nhà, đầy mặt tò mò hỏi.
“Tin là từ hải đảo gửi tới, kia khẳng định là nữ nhi của ta gửi tới.”
Tô Lan Hương nhìn thoáng qua phong thư thượng dấu bưu kiện, đĩnh đĩnh ngực kiêu ngạo nói.
“Vậy ngươi nữ nhi cũng thật hiếu thuận, lúc này mới vừa đến địa phương, liền cho các ngươi thu nạp như vậy hàng khô, gửi hồi Yến Kinh.”
Hàng xóm gia có chút hâm mộ, phía trước nàng còn cảm thấy Tô Lan Hương như vậy kiều dưỡng nữ nhi, vai không thể gánh, tay không thể đề, liền cơm đều sẽ không làm, gả chồng đều khó.
Ai ngờ đến mới gả chồng không đến một tháng, Tô Lan Hương liền thu được nữ nhi hiếu kính.
“Nữ nhi của ta từ nhỏ liền hiếu thuận, trước kia trên người không có tiền phiếu mà thôi, nhà ta con rể còn không có kết hôn, cũng đã đem tiền tiết kiệm cùng lương du bổn giao cho ta nữ nhi.”
“Không còn sớm, ta về trước xem thử, nữ nhi của ta đã viết gì trong thư.”
Tô Lan Hương chỉnh lại bao bọc, phát hiện không còn gì động đậy, liền bỏ thư vào túi, xách bao bọc lên rồi quay về sân.
“Làm sao lại có nhiều hải sản hàng khô như vậy?”
Tiếng Tống Đông Dương từ phòng khách truyền tới, đầy ngạc nhiên.
“Ngươi nữ nhi và con rể từ hải đảo gửi về, còn có cả trái cây hàng khô nữa.
Thư chúng ta đã xem qua rồi, chờ ngươi về là được.
Đọc xong thư này rồi thì cất đi nhé.”
Tô Lan Hương mỉm cười đưa thư cho Tống Đông Dương.
Trong thư, chữ viết rõ ràng là của con rể.
Lối chữ uốn lượn mạnh mẽ, cứng cáp đầy sức lực.
Chữ viết như người, vừa nhìn vào là có thể thấy ngay sự quyết đoán, mạnh mẽ trong hành động.
Chữ viết của khuê nữ giống như chó viết, trừ nàng ra, người khác rất khó nhận ra.
Có lẽ sợ các nàng nhận không ra, nên mới nhờ con rể viết giúp? Tống Đông Dương mở phong thư ra, đọc qua nhanh chóng rồi mỉm cười vui vẻ.
Nội dung chính là: Hải đảo rất tốt, nhà cửa điều kiện tốt, sản vật phong phú, mọi người trong nhà đều khỏe mạnh, không cần phải lo lắng.
“Mẹ, con muốn ăn xoài khô!”
“Mẹ, con muốn ăn chuối khô!”
Hai đứa song sinh nuốt nước miếng nhìn trái cây khô, trong nhà rất ít khi mua trái cây ăn.
Trước kia, khi có trái cây, đại đa số đều là để cho tỷ tỷ ăn.
Bây giờ tỷ tỷ gửi trái cây về, cũng đến lúc bọn chúng được ăn rồi.
“Ăn cơm xong rồi sẽ phân chia, tỷ tỷ các ngươi đã nói, sau này còn sẽ gửi, các ngươi vội cái gì.”
“Tỷ tỷ, muội muội các ngươi đối với các ngươi thật tốt, sau này nếu có bị ức hiếp, các ngươi phải giúp đỡ nàng.”
Tô Lan Hương thu gọn tất cả hải sản hàng khô lại, lâu lâu sẽ lấy ra dùng để cải thiện bữa ăn.
……………………………….
“Con trai ngươi vào quân ngũ đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nghĩ tới việc gửi đồ về, đúng là cưới vợ rồi khác hẳn.”
Lâm Mộng Vân đã kiểm kê hết hải sản, lấy ra một miếng xoài khô ăn.
“Những trái cây từ hải đảo ấy, ngươi cứ giữ lại ăn, hải sản hàng khô chia làm mấy phần, nhờ Lục đệ mang một phần qua cho ta.”
Cố Minh Hào ăn một miếng chuối khô, vừa lòng gật gù nói.
“Nhà hắn không phải có con gái ở hải đảo sao? Chắc là con gái gửi về mấy thứ này rồi, cũng chẳng sao cả.
Đây là lần đầu tiên con trai ngươi hiếu kính với chúng ta, ta không cho đâu, lần sau lại nói.”
Lâm Mộng Vân liếc mắt trừng Cố Minh Hào, rồi thu hết chuối khô trong tay hắn lại.
……………………………….
Liền tại đây người nhà trong viện mặt, đồ vật giao cho thu hóa người sau, hắn lập tức liền đi xuống một nhà đưa hóa cùng tin.
“Như vậy một đại bao, là ai cho ngươi gia gửi?”
Hàng xóm gia mới vừa tan tầm người nhà, đầy mặt tò mò hỏi.
“Tin là từ hải đảo gửi tới, kia khẳng định là nữ nhi của ta gửi tới.”
Tô Lan Hương nhìn thoáng qua phong thư thượng dấu bưu kiện, đĩnh đĩnh ngực kiêu ngạo nói.
“Vậy ngươi nữ nhi cũng thật hiếu thuận, lúc này mới vừa đến địa phương, liền cho các ngươi thu nạp như vậy hàng khô, gửi hồi Yến Kinh.”
Hàng xóm gia có chút hâm mộ, phía trước nàng còn cảm thấy Tô Lan Hương như vậy kiều dưỡng nữ nhi, vai không thể gánh, tay không thể đề, liền cơm đều sẽ không làm, gả chồng đều khó.
Ai ngờ đến mới gả chồng không đến một tháng, Tô Lan Hương liền thu được nữ nhi hiếu kính.
“Nữ nhi của ta từ nhỏ liền hiếu thuận, trước kia trên người không có tiền phiếu mà thôi, nhà ta con rể còn không có kết hôn, cũng đã đem tiền tiết kiệm cùng lương du bổn giao cho ta nữ nhi.”
“Không còn sớm, ta về trước xem thử, nữ nhi của ta đã viết gì trong thư.”
Tô Lan Hương chỉnh lại bao bọc, phát hiện không còn gì động đậy, liền bỏ thư vào túi, xách bao bọc lên rồi quay về sân.
“Làm sao lại có nhiều hải sản hàng khô như vậy?”
Tiếng Tống Đông Dương từ phòng khách truyền tới, đầy ngạc nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi nữ nhi và con rể từ hải đảo gửi về, còn có cả trái cây hàng khô nữa.
Thư chúng ta đã xem qua rồi, chờ ngươi về là được.
Đọc xong thư này rồi thì cất đi nhé.”
Tô Lan Hương mỉm cười đưa thư cho Tống Đông Dương.
Trong thư, chữ viết rõ ràng là của con rể.
Lối chữ uốn lượn mạnh mẽ, cứng cáp đầy sức lực.
Chữ viết như người, vừa nhìn vào là có thể thấy ngay sự quyết đoán, mạnh mẽ trong hành động.
Chữ viết của khuê nữ giống như chó viết, trừ nàng ra, người khác rất khó nhận ra.
Có lẽ sợ các nàng nhận không ra, nên mới nhờ con rể viết giúp? Tống Đông Dương mở phong thư ra, đọc qua nhanh chóng rồi mỉm cười vui vẻ.
Nội dung chính là: Hải đảo rất tốt, nhà cửa điều kiện tốt, sản vật phong phú, mọi người trong nhà đều khỏe mạnh, không cần phải lo lắng.
“Mẹ, con muốn ăn xoài khô!”
“Mẹ, con muốn ăn chuối khô!”
Hai đứa song sinh nuốt nước miếng nhìn trái cây khô, trong nhà rất ít khi mua trái cây ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước kia, khi có trái cây, đại đa số đều là để cho tỷ tỷ ăn.
Bây giờ tỷ tỷ gửi trái cây về, cũng đến lúc bọn chúng được ăn rồi.
“Ăn cơm xong rồi sẽ phân chia, tỷ tỷ các ngươi đã nói, sau này còn sẽ gửi, các ngươi vội cái gì.”
“Tỷ tỷ, muội muội các ngươi đối với các ngươi thật tốt, sau này nếu có bị ức hiếp, các ngươi phải giúp đỡ nàng.”
Tô Lan Hương thu gọn tất cả hải sản hàng khô lại, lâu lâu sẽ lấy ra dùng để cải thiện bữa ăn.
……………………………….
“Con trai ngươi vào quân ngũ đã nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nghĩ tới việc gửi đồ về, đúng là cưới vợ rồi khác hẳn.”
Lâm Mộng Vân đã kiểm kê hết hải sản, lấy ra một miếng xoài khô ăn.
“Những trái cây từ hải đảo ấy, ngươi cứ giữ lại ăn, hải sản hàng khô chia làm mấy phần, nhờ Lục đệ mang một phần qua cho ta.”
Cố Minh Hào ăn một miếng chuối khô, vừa lòng gật gù nói.
“Nhà hắn không phải có con gái ở hải đảo sao? Chắc là con gái gửi về mấy thứ này rồi, cũng chẳng sao cả.
Đây là lần đầu tiên con trai ngươi hiếu kính với chúng ta, ta không cho đâu, lần sau lại nói.”
Lâm Mộng Vân liếc mắt trừng Cố Minh Hào, rồi thu hết chuối khô trong tay hắn lại.
……………………………….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro