Môn Thần

Đi Ăn Sáng Ở Im...

2024-10-09 09:53:10

Dưới trời tuyết lất phất, Lê Nhật đứng cạnh ao cá, nhìn những sinh vật bình thường mà lòng tràn đầy cảm khái. Hắn đang đợi cha mẹ thức giấc, hôm nay muốn dẫn họ đi ăn một bữa sang chảnh, tận hưởng thứ gọi là cao lương mỹ vị thật sự tại Spatium.

Khi cha vừa thức, động tĩnh tuy nhỏ nhưng Lê Nhật hoàn toàn nắm bắt, mỉm cười quay lưng lại, cũng là lúc ông bước ra. Vẻ mặt vẫn còn ngáy ngủ, ông Quốc cười hiền hòa bảo:

“Trời phật, hôm nay thức sớm vậy con? Lâu lâu mới có ngày phép, không ngủ thêm chút đi.”

Lê Nhật chậm rãi tiến tới, ôm lấy cha, lễ phép nói:

“Con thức sớm quen rồi, giờ có nằm xuống cũng không ngủ được cha ơi. Mẹ cũng thức rồi, cha mẹ mau chuẩn bị. Hôm nay con sẽ dẫn hai người đi ăn uống một bữa ngon lành.”

“Thôi đi con, cha mẹ có thiếu thốn cái gì đâu.” Ông Quốc xua tay bảo, lắc đầu nói, một vẻ mặt tiếc của thể hiện ra rõ ràng. “Không cần ra ngoài ăn làm gì, vừa tốn kém lại không ngon bằng chúng ta tự nấu.”

Lê Nhật hiểu rõ, cha mẹ sống cơ hàn, tiết kiệm mọi thứ từ lâu đã thành thói quen. Mấy mươi năm chưa biết đi ra ngoài ăn là như thế nào, chính vì vậy hắn muốn hôm nay, nhất định là hôm nay, chiêu đãi cha mẹ một bữa thịnh soạn.

Ánh mắt hắn dâng trào một niềm xúc động, cảm xúc đau lòng mà thương, liền nói:

“Cha à, con vừa hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng khá nhiều điểm. Cha đừng lo, hiện tại chúng ta đã có kinh tế ổn định. Không phải chắt mót từng đồng như trước nữa.”

Nhìn cậu con trai cứ quyết liệt muốn làm, ông Quốc cũng không cản được nữa, vội vàng đi chuẩn bị. Cũng vừa lúc vợ ông vừa bước ra khỏi phòng, bà cũng nghe được loáng thoáng liền hiền hòa bảo:

“Thì con trai nó muốn báo hiếu một bữa. Cái ông này, cứ vui vẻ mà đi thôi. Đúng không con trai ngoan của mẹ. Bỏ cái thói tiếc rẻ từng đồng đi nha.”

Lê Nhật cười hạnh phúc, tiến tới ôm lấy mẹ, nhìn thấy bà có da thịt hơn xưa trong lòng cũng trở nên dễ chịu.

“Bộ trợ lực này, mẹ thấy thế nào?” Hắn ân cần hỏi, cúi xuống kiểm tra thiết bị cơ khí bao bọc lấy đôi chân của mẹ, đó là những mảnh ghép kim loại và những sợi cơ nhân tạo mà thành. “Có cần con đổi cho mẹ một bộ mới không?”

“Không cần, không cần. Đừng tốn kém vì mẹ nữa, cái này là quá tốt rồi con.”

Bà Thị cười tươi như hoa nói, lâu lắm rồi bà mới lại có thể vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Kể từ khi có nhà riêng, không gian sống quen thuộc lại có cả cậu con trai tưởng như đã mất quay về. Ngày nào bà cũng cười như mở hội, thoáng cái như trẻ ra thêm vài tuổi.

“Đấy, bà cũng tiếc của như tôi mà lại.”

Tiếng của ông Quốc vọng ra từ nhà vệ sinh, ông đang ngậm cái bàn chải đánh răng nên nói ngọng nghịu, nhưng quyết không chịu thua bà vợ.

Cả nhà lại cười vui như tết, Lê Nhật hiểu rõ, cha mẹ vô cùng trân quý mọi thứ mà hắn làm ra, dù chỉ là cành cây ngọn cỏ trong sân vườn cũng được họ chăm sóc cẩn thận. Chỉ đợi con trai đi công tác về, được hưởng thụ cảnh vật tự nhiên một cách sạch sẽ, gọn gàng nhất có thể. Đến mấy con cá trong ao, cho ăn đến mập mạp, bơi lội còn phải cố gắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Nhật đưa cha mẹ đi bằng xe riêng, hắn cố gắng hạn chế tối thiểu để không bị chú ý. Cha mẹ vẫn chưa biết, hiện tại hắn có vô hạn điểm quy đổi tại Spatium. Tướng Hank xem đó như một đặc quyền mà hắn xứng đáng được thưởng, dù cho hắn không hề yêu cầu.

Đó chỉ là một chiếc xe điện cơ bản, được AI điều khiển, có thể nói bất kỳ nhà nào, chỉ cần là công dân cấp C trở lên cũng đều có khả năng sở hữu lấy một chiếc. Giá chỉ từ một ngàn điểm quy đổi mà thôi.

Chỉ mất khoảng 20 phút để đi đến một nhà hàng mười sao, đó cũng là do giao thông Spatium vô cùng thông thoáng. Lê Nhật cẩn thận đỡ cha mẹ xuống, đứng trước một tòa kiến trúc có thể nói là nguy nga không khác gì cung điện trong truyện cổ tích.

Trước mặt, Imperium Heights sừng sững như một tòa tháp, là một nhà hàng đẳng cấp hoàng gia với quy mô vĩ đại, nổi bật bởi kiến trúc sang trọng, hoành tráng trải dài qua hàng trăm tầng. Đây không chỉ là một nhà hàng mà còn là một biểu tượng về quyền lực, giàu có, và đẳng cấp vượt thời gian.

Những kiến trúc thế này, khi xưa chỉ có hoàng tộc mới có thể hưởng thụ, Spatium có tất cả. Với công nghệ xây dựng tiên tiến của họ, việc xây một công trình hàng trăm tầng lầu chỉ mất không đến mười ngày.

“Trời phật ơi!”

Hai vợ chồng ông Quốc cùng thốt lên, kinh ngạc đã khiến tâm trí họ sững sờ giây lát, cứng cả lưỡi mà không thốt ra được lời nào nữa.

Lê Nhật cười, đứng giữa choàng lấy vai cả hai người, với thái độ trấn an mà nói:

“Cha mẹ đừng lo, mà nên tập làm quen thôi. Bất kể khi nào hai người muốn, con đều có thể dẫn hai người đến đây ăn no nê. Đi thôi, đi thôi nào.”

“Thật… thật sự người ta sẽ cho chúng ta vào chứ. Nhìn quần áo chúng ta mặc… họ không đuổi mình ra chứ con?” Bà Thị thật sự lo lắng mà hỏi, dù bà đã cố gắng mặc một bộ đồ đẹp nhất, nhưng đó cũng chỉ là bộ quần áo bình thường ở Spatium mà thôi.

“Mẹ, làm ơn tin con.”

Lê Nhật cười đáp, lại phải lôi kéo một lúc hai ông bà mới chịu đi theo mà vào. Vừa bước vào cổng, hai người máy bảo vệ từ xa đã quét được sinh trắc học, vội vàng cung kính mà mời vào.

Khoảnh khắc đó đơn giản nhưng đối với ông bà Quốc thì như một bước chuyển mình, họ nuốt ực một cái hết hồn, tưởng đâu sẽ bị chúng đuổi ra.

Lê Nhật cười lớn bảo:

“Con đã đặt bàn rồi, sẽ không có ai đuổi chúng ta ra đâu. Cha mẹ đừng lo mà. Tin con đi mà.”

Cả nhà bước lên những bậc thang nguy nga đầu tiên, Imperium Heights được xây dựng như một tòa tháp chọc trời với hơn 100 tầng, mỗi tầng được thiết kế theo chủ đề khác nhau, tạo nên một trải nghiệm đa dạng về văn hóa ẩm thực và nghệ thuật kiến trúc.

Người máy lễ tân dẫn họ đi vào, đập vào mắt là một sảnh rộng lớn hoành tráng. Sảnh chính của Imperium Heights là hiện thân của sự lộng lẫy và uy quyền, một không gian hoành tráng phản ánh tầm cỡ của một nhà hàng hoàng gia đẳng cấp thế giới.

Sảnh được thiết kế với trần nhà cao gần 30 mét, kết thúc bằng một mái vòm tráng lệ được dát vàng và trang trí bằng những bức tranh nghệ thuật mô phỏng trận chiến thế kỷ của Spatium. Khiến cho Lê Nhật nhìn vào cũng dâng lên một loại cảm giác hào hùng khi đó.

Hai bên sảnh là những hàng cột đá cẩm thạch trắng tinh khôi, chạm khắc các hoa văn hoàng gia phức tạp. Mỗi cột được đính các mảnh đá quý như hồng ngọc, ngọc bích và thạch anh, tạo ra ánh sáng lấp lánh khi phản chiếu với ánh sáng tự nhiên và đèn chùm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Nhật dẫn cha mẹ đi vào, theo sự hướng dẫn của người máy lễ tân mà chậm rãi đi trên sàn đá hoa cương đen với các đường chỉ vàng, tạo thành các hoa văn đối xứng đầy nghệ thuật. Trung tâm sảnh có một logo biểu tượng của nhà hàng, hình một chiếc vương miện dát vàng, biểu thị sự quyền uy và tinh tế của nơi đây.

Từ trên trần cao, một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo xuống, được tạo thành từ hàng nghìn mảnh pha lê Swarovski trong suốt, chiếu rọi ánh sáng ấm áp và lấp lánh xuống toàn bộ sảnh. Ánh sáng dịu nhẹ nhưng lung linh, tôn lên sự xa hoa của không gian.

Ông bà Quốc cứ nhìn ngó đông tây, liếc mắt đến đâu trầm trồ đến đó, khiến cho không ít những người xung quanh chú ý đến. Bọn họ đa phần đều hiện lên vẻ khó hiểu xen lẫn với khó chịu. Thậm chí một số còn trầm trồ, chỉ trỏ bàn tán:

“Imperium Heights từ khi nào lại cho công dân hạng C vào đây vậy… hai người kia còn là công dân hạng D. Ta có hoa mắt không vậy?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi. Spatium hiện giờ rồng rắn lẫn lộn, đừng có vội xem thường người khác.”

“Đúng vậy, vào được đây đều đã qua sự kiểm tra của nhà hàng. Tuyệt đối không phải người dễ động vào đâu.”

Ở đây, công dân hạng A là thấp nhất, thường chỉ là người hầu đi theo chủ, đa số đều thuộc hạng S hoặc SS. Những người này có rất nhiều đặc quyền, hàng ngày họ dễ dàng lui tới những địa điểm sang trọng như Imperium Heights để tận hưởng cuộc sống.

Tất nhiên không phải toàn bộ, nhưng đa phần, sự khinh miệt người khác đã thấm vào máu, đến mức ngay cả sau hai vụ thảm sát gần đây cũng không làm họ thay đổi. Họ chỉ trở nên kín đáo hơn đôi chút, nhưng tận sâu trong lòng, sự phân biệt giai cấp vẫn luôn hiện hữu. Đối với họ, chỉ cần hít thở chung bầu không khí với người dân bình thường đã đủ ăn uống không ngon miệng.

Lê Nhật thu hết vào trong mắt, mỗi cử động của họ đều không qua khỏi sự cảm nhận của hắn. Chỉ cười cười cho qua, hắn không phải loại cậy quyền thế mà động chút là xù lông gây chuyện.

Bỏ chút thời gian, hắn cũng theo sự hoan hỉ, náo nức của cha mẹ mà tận hưởng quan cảnh xung quanh. Các khung cửa sổ lớn chạy dọc các bức tường phía trước sảnh, từ trần đến sàn, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập không gian, làm nổi bật vẻ đẹp lộng lẫy và mở rộng không gian ra bên ngoài.

Xung quanh sảnh được bố trí các chậu cây lớn với những loài cây quý như cây olive, cây phong lan và những loại hoa tượng trưng cho sự giàu sang. Những bức tường xanh trang trí bằng hoa và dây leo, tạo ra sự hài hòa giữa thiên nhiên và kiến trúc hiện đại.

Ở trung tâm sảnh có một đài phun nước nhỏ bằng đá cẩm thạch trắng, dòng nước chảy nhẹ nhàng tạo ra âm thanh thư giãn và dễ chịu. Bên trong đài phun nước là những viên ngọc trai khổng lồ, tượng trưng cho sự thịnh vượng và phú quý.

Gia đình Lê Nhật được dẫn thẳng vào một thang máy có treo bảng VIP, lập tức lại vang lên vô số lời bàn tán:

“Cái gì, bọn chúng… vậy mà đi thẳng lên Vườn Thiên Đàng?”

“Imperium Heights từ bao giờ lại mở cửa Vườn Thiên Đàng vào ban ngày. Không thể xem thường, tuyệt đối không được đụng đến những người này.”

Bọn họ kinh ngạc là có lý do, được mệnh danh là "Vườn Thiên Đàng", tầng thượng của Imperium Heights là một khu vườn treo lơ lửng giữa trời.

Tại đây, khách hàng có thể thưởng thức bữa tối dưới bầu trời sao, bên cạnh những hồ nước và cây cối xanh tươi. Không gian này mang đậm tính nghệ thuật, với sự kết hợp giữa tự nhiên và hiện đại, mang lại cảm giác hòa quyện cùng trời đất.

Trong lịch sử Imperium Heights, chưa từng mở cửa tầng này vào buổi sáng!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Môn Thần

Số ký tự: 0