Không Có Sự Cố...
2024-10-09 09:53:10
Làn khói tím phía sau lưng là uy hiếp to lớn nhất lúc này, không phải suy nghĩ nhiều, Lê Nhật lấy hết tốc độ, chạy về hướng quái thú Cordyceps.
Cái đầu ve sầu khổng lồ của nó rít lên một tiếng chói tai, hàng loạt xúc tu màu vàng to lớn phủ đầy bầu trời giáng xuống, đan xen nhau như thiên la địa võng. Mỗi cái xúc tu đập lên mặt đất tạo nên chấn động lan tỏa ra xung quanh, khiến cho Lê Nhật phải chật vật lắm mới có thể né được.
Len lỏi qua chúng, hắn thành công kéo gần khoảng cách giữa quái thú Cordyceps và Tom. Khiến chúng phải ở thế đối đầu nhau, nhưng đắc ý cũng là lúc ăn trái đắng, từ sau lưng, bên dưới mặt đất từ khi nào đã trồi lên hàng loạt xúc tu khác, quấn lấy Lê Nhật, siết chặt, nghiền ép.
Tình huống lúc này là con quái thú Cordyceps khổng lồ một bên đã bắt được Lê Nhật, bên kia thì làn khói tím ác độc lan đến, rất nhiều xúc tu của nó đã bị ăn mòn.
m thanh rít rào lại vang lên chấn động màng nhĩ, máu từ hai lỗ tai Lê Nhật chảy đầm đìa, khoảng cách gần như lúc này mới thấy thứ âm thanh đó đáng sợ nhường nào. Lực siết từ các xúc tu rất lớn, nếu không phải nó bị phân tâm từ phía của Tom, lúc này Lê Nhật đã bị ép thành bánh thịt là điều hiển nhiên.
Con quái vật như đống thịt bầy nhầy đã từng là Tom ngày một to lớn, càng ăn mòn nhiều xúc tu nó càng bằng tốc độ nhanh chóng phình to, lũ hoa mặt người bên trong không ngừng thả ra bột phấn màu tím.
Sức ăn mòn nhanh chóng tiêu hủy một phần ba số xúc tu vàng. Cordyceps rít lên đau đớn, âm thanh chọc vào não Lê Nhật, xé toang màng nhĩ vừa lành. Cordyceps vội bỏ chạy về phía hồ nước, kéo theo Lê Nhật lao xuống. Mặt hồ lại phẳng lặng như chưa có gì xảy ra.
Đống thịt bầy nhầy, tanh tưởi với tầng tầng lớp lớp hoa mặt cười, dần dần không đi nổi nữa, phải lăn như một quả banh thịt. Dù vậy, tốc độ vẫn tăng lên chút ít. Quả bóng thịt khổng lồ lao thẳng xuống hồ nước tĩnh lặng, rơi mà không tạo ra tiếng động, như thể hồ nước nuốt chửng mọi thứ vào trong.
Lúc này Lê Nhật đã gần như bất tỉnh, thứ nước này lạnh đến mức như đóng băng mọi thứ, nhưng lạ thay các vết thương của hắn đang dần dần bình phục, chậm chạp nhưng sinh lực đang trở lại với hắn.
Việc của hắn lúc này là kiên nhẫn nín thở, chờ đợi thời cơ đến, nếu vùng vẫy chỉ càng làm cho tình hình xấu đi. Lực siết của mấy cái xúc tu thì vẫn như cũ, không hề buông tha hắn một chút nào.
Nước trong hồ vốn dĩ rất nhiều, nhưng sau khi quả cầu thịt rơi xuống, phun ra hàng tấn bột ăn mòn thì lúc này đang sôi trào lên, bốc hơi.
Hơi nước như sương mù, nhanh như một vụ núi lửa phun trào, chỉ bằng vài hơi thở đã bao trùm cả mặt hồ. Rồi lan nhanh ra cánh rừng, khiến cho mọi thứ lúc này từ trên cao nhìn xuống là tràn cảnh huyền bí, ánh trăng huyền ảo tỏ sáng trong dải sương mù trắng xoá.
Nước trong hồ không biết là thành phần gì, vừa bổ sung năng lượng tế bào cho Lê Nhật, lại có khả năng chống trả với thứ bột màu tím. Thế giằng co kéo dài, sương mù từ lúc tản mạng, thưa thớt giờ đã dày đặc như một bức tường.
"Sắp không xong rồi, qua lâu như vậy lực siết vẫn như cũ."
Lê Nhật thầm nghĩ, tình thế không ổn một chút nào, hắn đã nín thở khá lâu rồi. Thời gian trôi qua ước chừng khoảng hơn 30 phút, sắp chạm đến điểm giới hạn, nếu không có cách nào khác thì chết ngạt là điều chắc chắn.
Trên mặt hồ sôi sục, hai con quái vật khổng lồ tạo ra một lốc xoáy cuốn nước lên không trung, hình thành cột nước khổng lồ. Cordyceps vươn xúc tu quấn lấy khối thịt khổng lồ. Nhờ nước hồ, khả năng ăn mòn của làn khói tím bị hạn chế, khiến nó tạm thời thất thế.
Trong tự nhiên, nhiều loài dùng môi trường để bảo vệ mình, như dê núi thoát khỏi kẻ săn mồi nhờ vách núi hiểm trở, hay thằn lằn sa mạc trốn vào cát. Cordyceps cũng vậy, lợi dụng hồ nước quỷ dị để phục hồi và mọc lại xúc tu, dần lấn lướt quả cầu thịt thối.
Như một đoạn phim chiếu nhanh xẹt qua ý thức, Lê Nhật không khỏi suy nghĩ:
"Tình huống không có lợi cho ta, con quái xúc tu càng mạnh thì khả năng chết của ta càng lớn. Cần phải nghĩ cách mau chóng thoát khỏi đây."
Lê Nhật bất chợt lại nhớ về lời của huấn luyện viên trong khu đặc huấn dị năng:
"Khi đối mặt với nguy hiểm, bản năng sinh tồn của con người được kích hoạt, giúp cơ thể và tâm trí hoạt động ở mức tối đa để vượt qua nguy hiểm. Cơ thể sản sinh ra adrenaline, một hormone giúp tăng cường phản ứng. Adrenaline làm tăng nhịp tim, tăng cường lượng máu và oxy đến cơ bắp, và giảm cảm giác đau, giúp con người có thể sử dụng tối đa sức mạnh cơ bắp của họ trong thời gian ngắn. Đó gọi là Trạng Thái Sinh Tồn!"
"Vậy làm sao để đạt được Trạng Thái Sinh Tồn?"
Vị huấn luyện viên lại cười bảo:
"Trạng Thái Sinh Tồn là cơ chế sinh tồn tự nhiên của con người, có người sẽ tự nhiên mà đạt được khi nguy cấp, ngược lại có người có chết rồi cũng không thể chạm được vào nó. Nhưng cách tốt nhất để đạt được nó chính là… ý chí muốn sống."
"Ý chí muốn sống sao, ta khao khát được sống hơn bất kỳ ai."
Mọi thứ lướt qua đầu Lê Nhật trong chớp mắt, những lời huấn luyện viên dạy hắn vẫn nhớ như in. Mấy ngày qua, hắn đã nhiều lần cận kề cái chết, nhưng chưa bao giờ tăng thêm chút sức mạnh nào. Rõ ràng, hắn thuộc nhóm người không thể chạm đến Trạng Thái Sinh Tồn dù có chết đi chăng nữa.
"Con mẹ nó, ta không tin, muốn sống… muốn sống… ta muốn sống."
Trong đầu Lê Nhật không ngừng gầm thét. Lại có thứ gì đó vừa lóe lên, như khi ở trong hang chuột chũi, thứ gì đó trong đầu hắn như mơ như thật vừa xuất hiện.
Bởi vì hắn không thể nào nhìn thấy tình trạng hiện tại của bản thân, nên cũng không biết được cơ thể đang xảy ra những thay đổi. Nhiệt độ cơ thể của hắn tăng cao lên rất nhanh, cả người có cảm giác nóng rang trong lòng ngực, tim đập nhanh gấp mấy lần, theo đó năng lượng tuôn trào, gồng hết tất cả sức mạnh phá tan từng cái xúc tu dễ như bức những sợi dây thun.
Bằng ý chí như sắt đá, Lê Nhật cưỡng ép bản thân đến tận cùng, tuyệt đối trước giờ chưa từng ai làm được, adrenaline như dòng nước chảy xiết, cuồn cuộn xuyên suốt cơ thể, kích hoạt Trạng Thái Sinh Tồn một cách chủ động.
Thoát khỏi xúc tu, đầu óc như một siêu máy tính, tự động tính toán đường thoát thân. Nửa tích tắc là đã hoàn thành, sau đó như một con rái cá điêu luyện hắn luồn lách qua các kẽ hở của hàng ngàn xúc tu, đạp vào xúc tu, Lê Nhật dễ dàng mượn lực thả người vào vùng lốc xoáy, sức nước cuốn thân thể lên cao rời khỏi mặt hồ.
Bên trong vòi rồng, thân thể như chiếc lá vô định, bị cuốn đi lên cao, không chỉ có nước mà còn rất nhiều xúc tu quái dị kia, chúng quay nhanh, khuấy đảo, lực tác động càng lúc càng mãnh liệt.
Lợi dụng một xúc tu, Lê Nhật đạp vào mượn lực bắn ra ngoài vòi rồng khi đã lên đến điểm cao nhất, khiến hắn lúc này thấy được rất rõ ràng.
Trăng như ngọc, huyền ảo trên cao, tầng tầng sương mù bên dưới, Lê Nhật ở giữa như cánh chim trong trời đêm. Chỉ một giây đó thôi như đã rút hết toàn bộ thể lực của hắn, còn chưa rơi xuống cả người đã nổ đôm đốp, máu bắn thành huyết vũ.
Trạng Thái Sinh Tồn vừa kích hoạt được vài giây đã bị khai trừ. Lê Nhật gần như bất tỉnh ngay cả khi còn ở không trung, gánh nặng không tưởng từ việc cưỡng ép Trạng Thái Sinh Tồn, đang vắt kiệt từng chút một năng lượng bên trong mỗi tế bào.
"Cảm giác thật tệ, như bị xé ra từng mảnh vậy. Nhưng đây không phải lúc để buông lỏng, với độ cao này mà rơi xuống không cẩn thận là thịt nát xương tan."
Gió ập vào mặt, cú rơi xuyên qua tầng tầng sương mù, va đập vào hàng loạt cây cối khiến cho hắn hết lần này đến lần khác phải khó khăn bảo vệ những chỗ hiểm.
Quả nhiên không có sự cố gắng nào là vô ích, cú rơi may mắn giảm lực từ những tán lá và cành cây. Vòi rồng từ giữa hồ không ngờ cong cong vẹo vẹo lại quăng Lê Nhật vào cánh rừng bên cạnh, nếu lại rơi vào hồ nước thì không biết chừng lại bị mấy xúc tu kia quấn lấy, biến mọi cố gắng thành công cóc.
Lê Nhật cố gắng cắn vào đầu lưỡi để đầu óc tỉnh táo sau cú rơi, chấn động làm đầu óc hắn đang mông lung, cơ thể như tan ra từng mảnh, chỉ việc không ngất đi lúc này cũng phải cố gắng hết sức.
Bên kia, hướng về phía cái hồ, âm thanh chiến đấu mỗi lúc một dữ dội, nước hồ bởi vì lốc xoáy to lớn kia mà như cơn mưa rãi ra khắp nơi, một số ít đến chỗ Lê Nhật.
Như cây cỏ khô héo đón cơn mưa rào, mỗi giọt nước hồ bị cơ thể hắn hấp thu nhanh chóng, năng lượng tế bào vì vậy thoi thóp tỉnh lại. Chỉ cần có thế, khả năng khôi phục trở lại, các vết thương do va đập nhanh chóng được chữa trị, bên trong nội tạng cũng dần dần ổn định, hô hấp có phần dễ dàng hơn. Tuy nhiên sức nặng từ việc cưỡng ép đi vào Trạng Thái Sinh Tồn không ngờ quá lớn, tạm thời tính mạng được đảm bảo nhưng cử động thập phần khó khăn, các sớ thịt trên người vẫn không ngừng nổ tung, máu như huyết vũ liên miên không dứt.
"Mỗi một đời người thường chỉ có một lần sử dụng được Trạng Thái Sinh Tồn. Có người sẽ chết ngay sau đó, có người sẽ bại liệt hoặc trở thành người thực vật. Chưa từng có tiền lệ khác."
Lê Nhật cười khổ nhớ lại lời của vị huấn luyện viên, Trạng Thái Sinh Tồn khiến cho một bà lão sáu mươi tuổi có thể nhấc bổng cả một ô tô, từ đó thấy được trạng thái này là vượt ngoài hiểu biết của con người.
Dưới góc nhìn của khoa học nó như một phép màu, còn dưới sự dạy bảo của đặc khu nó là chiêu cuối của một chiến sĩ dị năng. Thời đại thay đổi rồi, Lê Nhật cũng không phải người bình thường, nếu chưa có tiền lệ thì hắn sẽ tạo ra, ý chí sắt đá lại lần nữa kiên định, suốt mấy giờ liền hắn cố gắng đưa tâm trí vào việc đẩy mạnh chữa trị.
Đây là lần đầu tiên hắn không để cho năng lực của bản thân tự động khôi phục, mà chủ đích điều khiển nó, như một cái máy soi xét hết các thương tổn của cơ thể, hắn bỏ qua hết các thương tổn bên ngoài, tập trung vào chữa trị bên trong nội tạng trước.
Tình hình cơ thể của Lê Nhật rất không ổn, nội tạng dập nát là điều hắn lo sợ nhất nên tất cả sự tập trung chữa trị vào đó, ngoài ra xương khắp người đã gãy nát gần hết, vết thương ngoài da nhiều vô số kể.
Dưới cơn mưa do hai con quái thú khổng lồ chiến đấu tạo nên, Lê Nhật vừa kiên cường hấp thụ từng giọt nước bắn tới, vừa điều khiển tâm trí chữa trị cơ thể bị cắn trả bởi Trạng Thái Sinh Tồn.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi cơn mưa chấm dứt, âm thanh chiến đấu im bặt đi thì Lê Nhật vẫn chưa hoàn thành việc chữa trị, vẫn nằm im đó, mắt nhắm nhưng tâm trí không ngừng thúc đẩy năng lượng tế bào, mãi đến khi trời sáng hắn mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy.
Cái đầu ve sầu khổng lồ của nó rít lên một tiếng chói tai, hàng loạt xúc tu màu vàng to lớn phủ đầy bầu trời giáng xuống, đan xen nhau như thiên la địa võng. Mỗi cái xúc tu đập lên mặt đất tạo nên chấn động lan tỏa ra xung quanh, khiến cho Lê Nhật phải chật vật lắm mới có thể né được.
Len lỏi qua chúng, hắn thành công kéo gần khoảng cách giữa quái thú Cordyceps và Tom. Khiến chúng phải ở thế đối đầu nhau, nhưng đắc ý cũng là lúc ăn trái đắng, từ sau lưng, bên dưới mặt đất từ khi nào đã trồi lên hàng loạt xúc tu khác, quấn lấy Lê Nhật, siết chặt, nghiền ép.
Tình huống lúc này là con quái thú Cordyceps khổng lồ một bên đã bắt được Lê Nhật, bên kia thì làn khói tím ác độc lan đến, rất nhiều xúc tu của nó đã bị ăn mòn.
m thanh rít rào lại vang lên chấn động màng nhĩ, máu từ hai lỗ tai Lê Nhật chảy đầm đìa, khoảng cách gần như lúc này mới thấy thứ âm thanh đó đáng sợ nhường nào. Lực siết từ các xúc tu rất lớn, nếu không phải nó bị phân tâm từ phía của Tom, lúc này Lê Nhật đã bị ép thành bánh thịt là điều hiển nhiên.
Con quái vật như đống thịt bầy nhầy đã từng là Tom ngày một to lớn, càng ăn mòn nhiều xúc tu nó càng bằng tốc độ nhanh chóng phình to, lũ hoa mặt người bên trong không ngừng thả ra bột phấn màu tím.
Sức ăn mòn nhanh chóng tiêu hủy một phần ba số xúc tu vàng. Cordyceps rít lên đau đớn, âm thanh chọc vào não Lê Nhật, xé toang màng nhĩ vừa lành. Cordyceps vội bỏ chạy về phía hồ nước, kéo theo Lê Nhật lao xuống. Mặt hồ lại phẳng lặng như chưa có gì xảy ra.
Đống thịt bầy nhầy, tanh tưởi với tầng tầng lớp lớp hoa mặt cười, dần dần không đi nổi nữa, phải lăn như một quả banh thịt. Dù vậy, tốc độ vẫn tăng lên chút ít. Quả bóng thịt khổng lồ lao thẳng xuống hồ nước tĩnh lặng, rơi mà không tạo ra tiếng động, như thể hồ nước nuốt chửng mọi thứ vào trong.
Lúc này Lê Nhật đã gần như bất tỉnh, thứ nước này lạnh đến mức như đóng băng mọi thứ, nhưng lạ thay các vết thương của hắn đang dần dần bình phục, chậm chạp nhưng sinh lực đang trở lại với hắn.
Việc của hắn lúc này là kiên nhẫn nín thở, chờ đợi thời cơ đến, nếu vùng vẫy chỉ càng làm cho tình hình xấu đi. Lực siết của mấy cái xúc tu thì vẫn như cũ, không hề buông tha hắn một chút nào.
Nước trong hồ vốn dĩ rất nhiều, nhưng sau khi quả cầu thịt rơi xuống, phun ra hàng tấn bột ăn mòn thì lúc này đang sôi trào lên, bốc hơi.
Hơi nước như sương mù, nhanh như một vụ núi lửa phun trào, chỉ bằng vài hơi thở đã bao trùm cả mặt hồ. Rồi lan nhanh ra cánh rừng, khiến cho mọi thứ lúc này từ trên cao nhìn xuống là tràn cảnh huyền bí, ánh trăng huyền ảo tỏ sáng trong dải sương mù trắng xoá.
Nước trong hồ không biết là thành phần gì, vừa bổ sung năng lượng tế bào cho Lê Nhật, lại có khả năng chống trả với thứ bột màu tím. Thế giằng co kéo dài, sương mù từ lúc tản mạng, thưa thớt giờ đã dày đặc như một bức tường.
"Sắp không xong rồi, qua lâu như vậy lực siết vẫn như cũ."
Lê Nhật thầm nghĩ, tình thế không ổn một chút nào, hắn đã nín thở khá lâu rồi. Thời gian trôi qua ước chừng khoảng hơn 30 phút, sắp chạm đến điểm giới hạn, nếu không có cách nào khác thì chết ngạt là điều chắc chắn.
Trên mặt hồ sôi sục, hai con quái vật khổng lồ tạo ra một lốc xoáy cuốn nước lên không trung, hình thành cột nước khổng lồ. Cordyceps vươn xúc tu quấn lấy khối thịt khổng lồ. Nhờ nước hồ, khả năng ăn mòn của làn khói tím bị hạn chế, khiến nó tạm thời thất thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tự nhiên, nhiều loài dùng môi trường để bảo vệ mình, như dê núi thoát khỏi kẻ săn mồi nhờ vách núi hiểm trở, hay thằn lằn sa mạc trốn vào cát. Cordyceps cũng vậy, lợi dụng hồ nước quỷ dị để phục hồi và mọc lại xúc tu, dần lấn lướt quả cầu thịt thối.
Như một đoạn phim chiếu nhanh xẹt qua ý thức, Lê Nhật không khỏi suy nghĩ:
"Tình huống không có lợi cho ta, con quái xúc tu càng mạnh thì khả năng chết của ta càng lớn. Cần phải nghĩ cách mau chóng thoát khỏi đây."
Lê Nhật bất chợt lại nhớ về lời của huấn luyện viên trong khu đặc huấn dị năng:
"Khi đối mặt với nguy hiểm, bản năng sinh tồn của con người được kích hoạt, giúp cơ thể và tâm trí hoạt động ở mức tối đa để vượt qua nguy hiểm. Cơ thể sản sinh ra adrenaline, một hormone giúp tăng cường phản ứng. Adrenaline làm tăng nhịp tim, tăng cường lượng máu và oxy đến cơ bắp, và giảm cảm giác đau, giúp con người có thể sử dụng tối đa sức mạnh cơ bắp của họ trong thời gian ngắn. Đó gọi là Trạng Thái Sinh Tồn!"
"Vậy làm sao để đạt được Trạng Thái Sinh Tồn?"
Vị huấn luyện viên lại cười bảo:
"Trạng Thái Sinh Tồn là cơ chế sinh tồn tự nhiên của con người, có người sẽ tự nhiên mà đạt được khi nguy cấp, ngược lại có người có chết rồi cũng không thể chạm được vào nó. Nhưng cách tốt nhất để đạt được nó chính là… ý chí muốn sống."
"Ý chí muốn sống sao, ta khao khát được sống hơn bất kỳ ai."
Mọi thứ lướt qua đầu Lê Nhật trong chớp mắt, những lời huấn luyện viên dạy hắn vẫn nhớ như in. Mấy ngày qua, hắn đã nhiều lần cận kề cái chết, nhưng chưa bao giờ tăng thêm chút sức mạnh nào. Rõ ràng, hắn thuộc nhóm người không thể chạm đến Trạng Thái Sinh Tồn dù có chết đi chăng nữa.
"Con mẹ nó, ta không tin, muốn sống… muốn sống… ta muốn sống."
Trong đầu Lê Nhật không ngừng gầm thét. Lại có thứ gì đó vừa lóe lên, như khi ở trong hang chuột chũi, thứ gì đó trong đầu hắn như mơ như thật vừa xuất hiện.
Bởi vì hắn không thể nào nhìn thấy tình trạng hiện tại của bản thân, nên cũng không biết được cơ thể đang xảy ra những thay đổi. Nhiệt độ cơ thể của hắn tăng cao lên rất nhanh, cả người có cảm giác nóng rang trong lòng ngực, tim đập nhanh gấp mấy lần, theo đó năng lượng tuôn trào, gồng hết tất cả sức mạnh phá tan từng cái xúc tu dễ như bức những sợi dây thun.
Bằng ý chí như sắt đá, Lê Nhật cưỡng ép bản thân đến tận cùng, tuyệt đối trước giờ chưa từng ai làm được, adrenaline như dòng nước chảy xiết, cuồn cuộn xuyên suốt cơ thể, kích hoạt Trạng Thái Sinh Tồn một cách chủ động.
Thoát khỏi xúc tu, đầu óc như một siêu máy tính, tự động tính toán đường thoát thân. Nửa tích tắc là đã hoàn thành, sau đó như một con rái cá điêu luyện hắn luồn lách qua các kẽ hở của hàng ngàn xúc tu, đạp vào xúc tu, Lê Nhật dễ dàng mượn lực thả người vào vùng lốc xoáy, sức nước cuốn thân thể lên cao rời khỏi mặt hồ.
Bên trong vòi rồng, thân thể như chiếc lá vô định, bị cuốn đi lên cao, không chỉ có nước mà còn rất nhiều xúc tu quái dị kia, chúng quay nhanh, khuấy đảo, lực tác động càng lúc càng mãnh liệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lợi dụng một xúc tu, Lê Nhật đạp vào mượn lực bắn ra ngoài vòi rồng khi đã lên đến điểm cao nhất, khiến hắn lúc này thấy được rất rõ ràng.
Trăng như ngọc, huyền ảo trên cao, tầng tầng sương mù bên dưới, Lê Nhật ở giữa như cánh chim trong trời đêm. Chỉ một giây đó thôi như đã rút hết toàn bộ thể lực của hắn, còn chưa rơi xuống cả người đã nổ đôm đốp, máu bắn thành huyết vũ.
Trạng Thái Sinh Tồn vừa kích hoạt được vài giây đã bị khai trừ. Lê Nhật gần như bất tỉnh ngay cả khi còn ở không trung, gánh nặng không tưởng từ việc cưỡng ép Trạng Thái Sinh Tồn, đang vắt kiệt từng chút một năng lượng bên trong mỗi tế bào.
"Cảm giác thật tệ, như bị xé ra từng mảnh vậy. Nhưng đây không phải lúc để buông lỏng, với độ cao này mà rơi xuống không cẩn thận là thịt nát xương tan."
Gió ập vào mặt, cú rơi xuyên qua tầng tầng sương mù, va đập vào hàng loạt cây cối khiến cho hắn hết lần này đến lần khác phải khó khăn bảo vệ những chỗ hiểm.
Quả nhiên không có sự cố gắng nào là vô ích, cú rơi may mắn giảm lực từ những tán lá và cành cây. Vòi rồng từ giữa hồ không ngờ cong cong vẹo vẹo lại quăng Lê Nhật vào cánh rừng bên cạnh, nếu lại rơi vào hồ nước thì không biết chừng lại bị mấy xúc tu kia quấn lấy, biến mọi cố gắng thành công cóc.
Lê Nhật cố gắng cắn vào đầu lưỡi để đầu óc tỉnh táo sau cú rơi, chấn động làm đầu óc hắn đang mông lung, cơ thể như tan ra từng mảnh, chỉ việc không ngất đi lúc này cũng phải cố gắng hết sức.
Bên kia, hướng về phía cái hồ, âm thanh chiến đấu mỗi lúc một dữ dội, nước hồ bởi vì lốc xoáy to lớn kia mà như cơn mưa rãi ra khắp nơi, một số ít đến chỗ Lê Nhật.
Như cây cỏ khô héo đón cơn mưa rào, mỗi giọt nước hồ bị cơ thể hắn hấp thu nhanh chóng, năng lượng tế bào vì vậy thoi thóp tỉnh lại. Chỉ cần có thế, khả năng khôi phục trở lại, các vết thương do va đập nhanh chóng được chữa trị, bên trong nội tạng cũng dần dần ổn định, hô hấp có phần dễ dàng hơn. Tuy nhiên sức nặng từ việc cưỡng ép đi vào Trạng Thái Sinh Tồn không ngờ quá lớn, tạm thời tính mạng được đảm bảo nhưng cử động thập phần khó khăn, các sớ thịt trên người vẫn không ngừng nổ tung, máu như huyết vũ liên miên không dứt.
"Mỗi một đời người thường chỉ có một lần sử dụng được Trạng Thái Sinh Tồn. Có người sẽ chết ngay sau đó, có người sẽ bại liệt hoặc trở thành người thực vật. Chưa từng có tiền lệ khác."
Lê Nhật cười khổ nhớ lại lời của vị huấn luyện viên, Trạng Thái Sinh Tồn khiến cho một bà lão sáu mươi tuổi có thể nhấc bổng cả một ô tô, từ đó thấy được trạng thái này là vượt ngoài hiểu biết của con người.
Dưới góc nhìn của khoa học nó như một phép màu, còn dưới sự dạy bảo của đặc khu nó là chiêu cuối của một chiến sĩ dị năng. Thời đại thay đổi rồi, Lê Nhật cũng không phải người bình thường, nếu chưa có tiền lệ thì hắn sẽ tạo ra, ý chí sắt đá lại lần nữa kiên định, suốt mấy giờ liền hắn cố gắng đưa tâm trí vào việc đẩy mạnh chữa trị.
Đây là lần đầu tiên hắn không để cho năng lực của bản thân tự động khôi phục, mà chủ đích điều khiển nó, như một cái máy soi xét hết các thương tổn của cơ thể, hắn bỏ qua hết các thương tổn bên ngoài, tập trung vào chữa trị bên trong nội tạng trước.
Tình hình cơ thể của Lê Nhật rất không ổn, nội tạng dập nát là điều hắn lo sợ nhất nên tất cả sự tập trung chữa trị vào đó, ngoài ra xương khắp người đã gãy nát gần hết, vết thương ngoài da nhiều vô số kể.
Dưới cơn mưa do hai con quái thú khổng lồ chiến đấu tạo nên, Lê Nhật vừa kiên cường hấp thụ từng giọt nước bắn tới, vừa điều khiển tâm trí chữa trị cơ thể bị cắn trả bởi Trạng Thái Sinh Tồn.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi cơn mưa chấm dứt, âm thanh chiến đấu im bặt đi thì Lê Nhật vẫn chưa hoàn thành việc chữa trị, vẫn nằm im đó, mắt nhắm nhưng tâm trí không ngừng thúc đẩy năng lượng tế bào, mãi đến khi trời sáng hắn mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro