Ngưng Chấn, Âm...
2024-10-09 09:53:10
Dẫn Động Thuật, về nguyên tắc cơ bản, tận dụng dao động từ năng lượng đá Cor để tạo ra và điều khiển sức mạnh. Bình thường, một viên đá Cor chỉ đóng vai trò như một nguồn năng lượng thụ động, không phát ra dao động hay tương tác mạnh với cơ thể con người.
Tuy nhiên, khi Lê Nhật hấp thụ viên đá Cor, năng lượng bên trong nó trải qua một sự biến đổi bất thường và không thể giải thích được bằng lý thuyết khoa học thông thường. Sự biến đổi này giống như việc viên đá Cor được tái sinh thành một nguồn năng lượng sống động, phóng thích các tần số dao động tương thích với cơ thể và tâm trí của hắn.
Lê Nhật đã từng đặt ra vô số giả thuyết về vấn đề này. Sau cùng, chỉ có một khả năng duy nhất là khả thi, năng lượng đá Cor và ý thức của hắn đã đồng hóa.
Bản thân năng lượng đá Cor, sau khi được hấp thụ vào cơ thể Lê Nhật, không chỉ là nguồn năng lượng đơn thuần mà đã trở thành một phần của hắn, hòa quyện sâu sắc với ý thức và cơ thể.
Trong quá trình này, Lê Nhật nhận ra rằng khả năng điều khiển Dẫn Động Thuật không chỉ dựa vào năng lượng mà còn phụ thuộc rất nhiều vào ý chí của bản thân.
Trong khoảnh khắc đối mặt với Thiên Mạch, Lê Nhật như đang đứng giữa cơn bão ma pháp dữ dội. Tầng tầng lớp lớp ma pháp ập đến, chồng chất như những làn sóng biển, mạnh mẽ và không có dấu hiệu dừng lại.
Những kẻ khác chắc chắn sẽ hoảng loạn mà tìm cách né tránh, nhưng Lê Nhật lại hành động ngược lại. Hắn đứng vững, đôi mắt sáng quắc, tập trung tinh thần và huy động toàn bộ sức mạnh của Dẫn Động Thuật.
Thay vì tránh né, Lê Nhật mượn chính lực lượng ma pháp của Thiên Mạch để phản công. Hắn tận dụng nguyên tắc "mượn lực đả lực", chuyển hóa áp lực từ các đợt tấn công thành năng lượng có lợi cho mình.
Bằng cách này, hắn không chỉ chống lại được sức mạnh của Thiên Mạch mà còn tăng cường Dẫn Động Thuật một cách vượt bậc. Những ma pháp ẩn chứa trong từng đợt tấn công, khi va chạm với Dẫn Động Thuật của Lê Nhật, không thể đâm thủng lớp phòng ngự mà lại bị chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần, xâm nhập vào cơ thể hắn.
Điều kỳ diệu xảy ra trong cơ thể Lê Nhật. Nguồn năng lượng ma pháp của Thiên Mạch như dòng chảy cuồn cuộn, tràn vào cơ thể hắn, trở thành dòng chảy thứ ba giúp hắn đả thông các vách ngăn.
Các vách ngăn bị phá vỡ dần, năng lượng chảy đều từ điểm này sang điểm khác, tạo thành một luồng sức mạnh hoàn toàn mới, mạnh mẽ hơn và nhanh nhạy hơn.
Dù bên trong cơ thể xảy ra diễn biến nghiêng trời lệch đất, nhưng ngoài mặt Lê Nhật không ngừng diễn xuất tinh tế trong từng cái nhăn mặt, từng biểu cảm kiệt quệ. Hắn không ngừng hét lớn thảm thiết:
“Á, chết ta rồi.”
Trong khi Thiên Mạch vẫn tiếp tục tung ra các đợt tấn công ma pháp dồn dập, Lê Nhật càng ngày càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Sức mạnh của hắn được củng cố và mở rộng từng giây. Những làn sóng ma pháp đã trở thành công cụ để hắn khai phá năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể, biến điểm yếu của mình thành lợi thế.
Hàng triệu công kích đánh đến mới có một cái thật sự xuyên phá được Dẫn Động Thuật, trực tiếp đánh lên cơ thể Lê Nhật tạo thành tổn thương. Nhưng chỉ không đến vài hơi thở lại được dị năng chữa trị hoàn hảo.
Hắn dần trở thành một nguồn lực không thể lay chuyển, và giờ đây, thay vì chịu đựng những đợt công kích, Lê Nhật có thể phản công mạnh mẽ.
Nhưng hắn vẫn chưa muốn, thầm nghiền ngẫm trong lòng:
“Vách ngăn bị phá vỡ khoảng 48%, dòng chảy năng lượng trong cơ thể lưu thông nhanh hơn gấp mấy lần.”
“49%... chỉ một chút nữa thôi sẽ đạt đến cửa ải quan trọng.”
Giây phút Dẫn Động Thuật triệt để bước qua 50% vách ngăn, một chấn động khổng lồ khiến cho Lê Nhật bấn loạn, kèm theo đó là tiếng nổ ầm vang. Một cánh tay của hắn bị nổ tung, máu thịt và xương trắng đồng loạt hóa thành bột mịn.
“Không xong!”
Lê Nhật thốt lên, lần này là thật sự đau đớn mà mất kiểm soát, không phải giả vờ. Tâm trí hắn chia làm hai, một vẫn cố thủ từng đợt công kích ma pháp của Thiên Mạch. Phần còn lại chú tâm xem xét điều gì vừa xảy ra bên trong cơ thể.
“Tiến độ lại bị bức lùi xuống 49%... đây quả nhiên là một cái vách ngăn kiên cố. Dường như không thể mượn ngoại lực mà phá vỡ được.”
Lê Nhật thầm nghĩ, trong lòng không khỏi tiếc nuối, kế hoạch mượn lực đả lực câu thông toàn bộ vách ngăn dòng chảy, tiến thẳng đến Bản Tôn xem như phá sản. Cánh tay vỡ nát được dị năng khôi phục chữa trị, từ bả vai mọc ra xương trắng, gân cốt và máu thịt theo đó cố định lại hình dạng chỉ trong chốc lát.
Hắn cũng đã chán giả vờ, từng luồng khí mạnh bạo trong cơ thể bộc phát, biến đổi thành một cơn lốc sức mạnh xoáy quanh hắn. Thiên Mạch lúc này cũng đã nhận ra sự khác biệt, nhưng đã quá muộn. Lê Nhật giờ đây không còn là kẻ yếu đuối trong cơn bão nữa, mà là một cơn bão khủng khiếp hơn cả nó.
“Giờ thì đến lượt ta.” Lê Nhật nói, giọng lạnh lùng như băng, ánh mắt sắc bén đầy sự nghiêm trọng. Ánh sáng mờ từ trời đêm phản chiếu vào đôi mắt đó, càng làm nổi bật sự uy nghiêm của hắn. "Thiên Mạch, nếu đây là tất cả những gì ngươi có, thì số phận của ngươi đã được định đoạt."
Không gian xung quanh như bị bóp nghẹt. Tất cả ma pháp mà Thiên Mạch thi triển ra không thể tiến gần hắn, bị triệt tiêu hoàn toàn bởi Dẫn Động Thuật. Vòng bảo hộ vô hình xung quanh Lê Nhật không chỉ cản trở mọi đòn tấn công, mà còn tỏa ra những dao động thần bí, tạo thành một trường lực không thể xuyên thủng. Gió bão cuồng nộ cũng không thể chạm đến hắn.
Lê Nhật từ từ nâng một bàn tay lên, động tác tưởng như nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sức mạnh vô song. Dù không có bất kỳ ánh sáng hay dao động nào thể hiện rõ ràng, nhưng chỉ mình hắn hiểu, hàng ngàn dao động năng lượng mạnh mẽ đang cuồn cuộn tụ lại bên trong, dồn nén từ trái tim, cơ bắp, và linh hồn của hắn.
Năng lượng ấy tuôn chảy qua từng mạch máu, tràn đến đầu ngón tay, nơi mà không khí xung quanh dường như bị bẻ cong bởi sức mạnh không thể nhìn thấy. Bất ngờ, bàn tay hắn căng cứng lại, và một chưởng lực vô thanh được đánh ra. Mọi thứ vẫn tĩnh lặng, đến mức Thiên Mạch ngờ vực mà cười, giọng nói vang lên trong những gợn sóng không gian:
“Kẻ xâm phạm ngông cuồng. Ngươi đang chọc cười ta sao?”
Nhưng chưa kịp cười hết câu, nụ cười ấy hóa thành sự bàng hoàng tột độ. Ma pháp trận của Thiên Mạch bất ngờ vỡ tan như thủy tinh bị nghiền nát. Cả cơ thể đồ sộ của nó run rẩy khi một thứ sát thương vô hình, từ sâu thẳm bên trong, đang lan rộng và phá hủy từng tế bào của nó.
Thiên Mạch như con diều đứt dây, bị đánh văng lên trời cao, xoay cuồng giữa mây mù, không thể kiểm soát cơ thể. Tiếng gào thét của nó vang vọng, được phụ họa bởi đất trời và sấm chớp.
Sức mạnh vô hình từ chưởng lực của Lê Nhật đã xuyên phá lớp vỏ phòng thủ của nó, tấn công trực tiếp vào các cơ quan nội tạng mà nó hoàn toàn không hề hay biết.
Khi cái đầu khổng lồ của Thiên Mạch phát nổ trong một đám mây máu và tàn dư, chỉ còn lại một dấu vết nhỏ trước ngực, một vết lõm tưởng chừng không đáng kể. Nhưng đó chính là nơi nguồn sát thương kinh khủng nhất đã bắt đầu, lặng lẽ nhưng chết chóc.
“Thấy thế nào?”
Lê Nhật cất lời, giọng điệu bình thường nhưng chứa đựng uy thế vô song. Hắn đứng giữa không trung, hai tay chấp sau lưng, không thèm liếc nhìn đối thủ vừa bị nghiền nát.
Chiêu thức vừa rồi của hắn có tên đầy đủ là Ngưng Chấn, Âm Sát, Phá Nguyên Chưởng.
Giai đoạn đầu tiên, Ngưng Chấn, là quá trình tích tụ năng lượng. Mọi dao động được dồn nén đến cực hạn, chuẩn bị cho sự bùng nổ.
Tiếp theo, Âm Sát chưởng lực được phóng ra một cách vô hình, xâm nhập vào cơ thể đối phương mà không để lại dấu vết nào, giống như cái chết đến trong im lặng.
Cuối cùng là Phá Nguyên, sức mạnh thẩm thấu qua từng tế bào, phá hủy đối phương từ bên trong ra ngoài, không để lại cơ hội chống trả hay đỡ đòn.
Chưởng lực tuy quỷ dị, mạnh mẽ, nhưng hậu quả lại ập đến nhanh chóng. Bàn tay của Lê Nhật, sau khi thi triển chiêu thức, đột ngột mất hết cảm giác. Những dòng chảy năng lượng bên trong cơ thể hắn trở nên rối loạn, như một cỗ máy bị gãy nhịp. Cảm giác tê dại từ bàn tay lan rộng dần lên cánh tay, làm cả cơ thể như bị trì trệ. Lê Nhật nhíu mày, nhận ra mình không thể ngay lập tức tung ra một chiêu thức tiếp theo.
"Dẫn Động Thuật… vẫn còn quá non nớt." Hắn thầm nghĩ, cảm nhận rõ sự giới hạn của mình. Miễn cưỡng tung ra một sát chiêu mạnh như vậy đã là quá sức đối với hắn. "Nếu có thể liên tục đánh ra… thì chẳng khác nào nghịch thiên rồi sao?"
Hắn nhìn xuống bàn tay không còn cảm giác, các ngón tay khẽ run rẩy. Một nụ cười thoáng qua trên môi hắn, dù mệt mỏi nhưng vẫn đầy kiêu ngạo mà nói:
“Sát chiêu quả nhiên là sát chiêu, không thể tùy tiện sử dụng.”
Lê Nhật tự nói với bản thân, trong lúc cơ thể hắn từ từ hạ xuống mặt đất, nơi Thiên Mạch vừa nổ tung thành từng mảnh vụn. Tất cả những dấu vết của nó vẫn còn đó, máu trắng và mảnh thịt rải rác khắp nơi, nhưng điều kỳ lạ là Ma Pháp Giới, vùng không gian đầy sức mạnh mà Thiên Mạch thống trị, vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn. Điều này chỉ có thể có một nghĩa duy nhất: Thiên Mạch chưa chết.
Không gian bất ngờ chuyển động, một thứ gì đó đen tối, tàn bạo lại bắt đầu xuất hiện. Ba vòng xoáy như những hố đen khổng lồ từ từ hình thành, từ bên trong tỏa ra năng lượng u tối, không gian xung quanh như bị hút vào. Chỉ trong chốc lát, ba Thiên Mạch to lớn, không chút tổn hại, bước ra từ vòng xoáy, bao vây lấy Lê Nhật từ mọi phía.
Lê Nhật khẽ cười, đôi mắt lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ thản nhiên.
“Có chiêu số gì hay, thì mau dùng đi.” Hắn nói, giọng điệu bình tĩnh đến khó tin, như thể ba kẻ khổng lồ trước mặt chẳng là gì. “Nếu ngươi quá vô dụng, ta chẳng còn hứng thú mà thu phục ngươi. Chắc sẽ phải trực tiếp nghiền nát ngươi thôi.”
Sự kiêu ngạo của Lê Nhật không chỉ là sự tự tin, mà là uy quyền. Tuy nhiên, Thiên Mạch, với bản chất là hạch tâm của một thế giới, đã được dưỡng dục qua vô số năm tháng, dù chỉ mới sinh ra nhưng sức mạnh tiềm ẩn của nó giống như một hành tinh già cỗi trong vũ trụ, ngầm chứa sự tàn bạo và cơn thịnh nộ vô biên.
Bị một kẻ xâm nhập coi thường, Thiên Mạch dâng trào sự tức giận không thể kìm nén. Tiếng gầm của nó không chỉ là âm thanh mà còn là sự chấn động của không gian. Trời đất như đang phụ họa theo cơn cuồng nộ của nó, khi cả bầu trời và mặt đất rung chuyển dữ dội. Từng mảng không gian bị xé toạc, tan vỡ như những mảnh gương vỡ vụn, để lộ đằng sau là hư không tối đen vô tận, một khoảng trống không thể hồi phục.
Không gian quanh Lê Nhật trở nên méo mó, sự ổn định dần biến mất. Trước mặt hắn giờ đây là ba Thiên Mạch, những thực thể hiện thân của cơn giận dữ và sức mạnh hủy diệt. Mỗi bước chân của chúng đều tạo ra những cơn chấn động khiến không gian nứt toác. Cảm giác áp lực từ không gian bị phá vỡ lan tỏa, làm cho tất cả như chìm vào hư vô.
Lê Nhật khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vẫn không một chút dao động, cẩn trọng nói:
"Ma Pháp Giới này… thú vị hơn ta nghĩ."
Bên trong hắn, năng lượng lại lần nữa cuộn trào, nhưng lần này, sự mất cân bằng đang dần khiến cơ thể hắn mệt mỏi. Những dòng chảy hỗn loạn trong người không còn theo nhịp điệu vốn có.
Dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, từ khi tung ra Phá Nguyên Chưởng, Lê Nhật đã phải dồn hết sức để kiểm soát những dòng năng lượng hỗn loạn trong cơ thể.
Hắn khéo léo che giấu sự kiệt quệ bên trong bằng một vỏ bọc thâm sâu, khó đoán, nhằm đánh lừa Thiên Mạch, không để lộ điểm yếu. Mục tiêu chính là câu giờ để tranh thủ tự chữa trị, một chiến lược có thể gọi là "hư trương thanh thế".
Hắn hiểu rõ, nếu không kiểm soát được, chính sức mạnh đó sẽ quay lại hủy hoại mình. Nhưng giờ đây, đối mặt với Thiên Mạch, hắn chẳng còn lựa chọn nào khác.
Tuy nhiên, khi Lê Nhật hấp thụ viên đá Cor, năng lượng bên trong nó trải qua một sự biến đổi bất thường và không thể giải thích được bằng lý thuyết khoa học thông thường. Sự biến đổi này giống như việc viên đá Cor được tái sinh thành một nguồn năng lượng sống động, phóng thích các tần số dao động tương thích với cơ thể và tâm trí của hắn.
Lê Nhật đã từng đặt ra vô số giả thuyết về vấn đề này. Sau cùng, chỉ có một khả năng duy nhất là khả thi, năng lượng đá Cor và ý thức của hắn đã đồng hóa.
Bản thân năng lượng đá Cor, sau khi được hấp thụ vào cơ thể Lê Nhật, không chỉ là nguồn năng lượng đơn thuần mà đã trở thành một phần của hắn, hòa quyện sâu sắc với ý thức và cơ thể.
Trong quá trình này, Lê Nhật nhận ra rằng khả năng điều khiển Dẫn Động Thuật không chỉ dựa vào năng lượng mà còn phụ thuộc rất nhiều vào ý chí của bản thân.
Trong khoảnh khắc đối mặt với Thiên Mạch, Lê Nhật như đang đứng giữa cơn bão ma pháp dữ dội. Tầng tầng lớp lớp ma pháp ập đến, chồng chất như những làn sóng biển, mạnh mẽ và không có dấu hiệu dừng lại.
Những kẻ khác chắc chắn sẽ hoảng loạn mà tìm cách né tránh, nhưng Lê Nhật lại hành động ngược lại. Hắn đứng vững, đôi mắt sáng quắc, tập trung tinh thần và huy động toàn bộ sức mạnh của Dẫn Động Thuật.
Thay vì tránh né, Lê Nhật mượn chính lực lượng ma pháp của Thiên Mạch để phản công. Hắn tận dụng nguyên tắc "mượn lực đả lực", chuyển hóa áp lực từ các đợt tấn công thành năng lượng có lợi cho mình.
Bằng cách này, hắn không chỉ chống lại được sức mạnh của Thiên Mạch mà còn tăng cường Dẫn Động Thuật một cách vượt bậc. Những ma pháp ẩn chứa trong từng đợt tấn công, khi va chạm với Dẫn Động Thuật của Lê Nhật, không thể đâm thủng lớp phòng ngự mà lại bị chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần, xâm nhập vào cơ thể hắn.
Điều kỳ diệu xảy ra trong cơ thể Lê Nhật. Nguồn năng lượng ma pháp của Thiên Mạch như dòng chảy cuồn cuộn, tràn vào cơ thể hắn, trở thành dòng chảy thứ ba giúp hắn đả thông các vách ngăn.
Các vách ngăn bị phá vỡ dần, năng lượng chảy đều từ điểm này sang điểm khác, tạo thành một luồng sức mạnh hoàn toàn mới, mạnh mẽ hơn và nhanh nhạy hơn.
Dù bên trong cơ thể xảy ra diễn biến nghiêng trời lệch đất, nhưng ngoài mặt Lê Nhật không ngừng diễn xuất tinh tế trong từng cái nhăn mặt, từng biểu cảm kiệt quệ. Hắn không ngừng hét lớn thảm thiết:
“Á, chết ta rồi.”
Trong khi Thiên Mạch vẫn tiếp tục tung ra các đợt tấn công ma pháp dồn dập, Lê Nhật càng ngày càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Sức mạnh của hắn được củng cố và mở rộng từng giây. Những làn sóng ma pháp đã trở thành công cụ để hắn khai phá năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể, biến điểm yếu của mình thành lợi thế.
Hàng triệu công kích đánh đến mới có một cái thật sự xuyên phá được Dẫn Động Thuật, trực tiếp đánh lên cơ thể Lê Nhật tạo thành tổn thương. Nhưng chỉ không đến vài hơi thở lại được dị năng chữa trị hoàn hảo.
Hắn dần trở thành một nguồn lực không thể lay chuyển, và giờ đây, thay vì chịu đựng những đợt công kích, Lê Nhật có thể phản công mạnh mẽ.
Nhưng hắn vẫn chưa muốn, thầm nghiền ngẫm trong lòng:
“Vách ngăn bị phá vỡ khoảng 48%, dòng chảy năng lượng trong cơ thể lưu thông nhanh hơn gấp mấy lần.”
“49%... chỉ một chút nữa thôi sẽ đạt đến cửa ải quan trọng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây phút Dẫn Động Thuật triệt để bước qua 50% vách ngăn, một chấn động khổng lồ khiến cho Lê Nhật bấn loạn, kèm theo đó là tiếng nổ ầm vang. Một cánh tay của hắn bị nổ tung, máu thịt và xương trắng đồng loạt hóa thành bột mịn.
“Không xong!”
Lê Nhật thốt lên, lần này là thật sự đau đớn mà mất kiểm soát, không phải giả vờ. Tâm trí hắn chia làm hai, một vẫn cố thủ từng đợt công kích ma pháp của Thiên Mạch. Phần còn lại chú tâm xem xét điều gì vừa xảy ra bên trong cơ thể.
“Tiến độ lại bị bức lùi xuống 49%... đây quả nhiên là một cái vách ngăn kiên cố. Dường như không thể mượn ngoại lực mà phá vỡ được.”
Lê Nhật thầm nghĩ, trong lòng không khỏi tiếc nuối, kế hoạch mượn lực đả lực câu thông toàn bộ vách ngăn dòng chảy, tiến thẳng đến Bản Tôn xem như phá sản. Cánh tay vỡ nát được dị năng khôi phục chữa trị, từ bả vai mọc ra xương trắng, gân cốt và máu thịt theo đó cố định lại hình dạng chỉ trong chốc lát.
Hắn cũng đã chán giả vờ, từng luồng khí mạnh bạo trong cơ thể bộc phát, biến đổi thành một cơn lốc sức mạnh xoáy quanh hắn. Thiên Mạch lúc này cũng đã nhận ra sự khác biệt, nhưng đã quá muộn. Lê Nhật giờ đây không còn là kẻ yếu đuối trong cơn bão nữa, mà là một cơn bão khủng khiếp hơn cả nó.
“Giờ thì đến lượt ta.” Lê Nhật nói, giọng lạnh lùng như băng, ánh mắt sắc bén đầy sự nghiêm trọng. Ánh sáng mờ từ trời đêm phản chiếu vào đôi mắt đó, càng làm nổi bật sự uy nghiêm của hắn. "Thiên Mạch, nếu đây là tất cả những gì ngươi có, thì số phận của ngươi đã được định đoạt."
Không gian xung quanh như bị bóp nghẹt. Tất cả ma pháp mà Thiên Mạch thi triển ra không thể tiến gần hắn, bị triệt tiêu hoàn toàn bởi Dẫn Động Thuật. Vòng bảo hộ vô hình xung quanh Lê Nhật không chỉ cản trở mọi đòn tấn công, mà còn tỏa ra những dao động thần bí, tạo thành một trường lực không thể xuyên thủng. Gió bão cuồng nộ cũng không thể chạm đến hắn.
Lê Nhật từ từ nâng một bàn tay lên, động tác tưởng như nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sức mạnh vô song. Dù không có bất kỳ ánh sáng hay dao động nào thể hiện rõ ràng, nhưng chỉ mình hắn hiểu, hàng ngàn dao động năng lượng mạnh mẽ đang cuồn cuộn tụ lại bên trong, dồn nén từ trái tim, cơ bắp, và linh hồn của hắn.
Năng lượng ấy tuôn chảy qua từng mạch máu, tràn đến đầu ngón tay, nơi mà không khí xung quanh dường như bị bẻ cong bởi sức mạnh không thể nhìn thấy. Bất ngờ, bàn tay hắn căng cứng lại, và một chưởng lực vô thanh được đánh ra. Mọi thứ vẫn tĩnh lặng, đến mức Thiên Mạch ngờ vực mà cười, giọng nói vang lên trong những gợn sóng không gian:
“Kẻ xâm phạm ngông cuồng. Ngươi đang chọc cười ta sao?”
Nhưng chưa kịp cười hết câu, nụ cười ấy hóa thành sự bàng hoàng tột độ. Ma pháp trận của Thiên Mạch bất ngờ vỡ tan như thủy tinh bị nghiền nát. Cả cơ thể đồ sộ của nó run rẩy khi một thứ sát thương vô hình, từ sâu thẳm bên trong, đang lan rộng và phá hủy từng tế bào của nó.
Thiên Mạch như con diều đứt dây, bị đánh văng lên trời cao, xoay cuồng giữa mây mù, không thể kiểm soát cơ thể. Tiếng gào thét của nó vang vọng, được phụ họa bởi đất trời và sấm chớp.
Sức mạnh vô hình từ chưởng lực của Lê Nhật đã xuyên phá lớp vỏ phòng thủ của nó, tấn công trực tiếp vào các cơ quan nội tạng mà nó hoàn toàn không hề hay biết.
Khi cái đầu khổng lồ của Thiên Mạch phát nổ trong một đám mây máu và tàn dư, chỉ còn lại một dấu vết nhỏ trước ngực, một vết lõm tưởng chừng không đáng kể. Nhưng đó chính là nơi nguồn sát thương kinh khủng nhất đã bắt đầu, lặng lẽ nhưng chết chóc.
“Thấy thế nào?”
Lê Nhật cất lời, giọng điệu bình thường nhưng chứa đựng uy thế vô song. Hắn đứng giữa không trung, hai tay chấp sau lưng, không thèm liếc nhìn đối thủ vừa bị nghiền nát.
Chiêu thức vừa rồi của hắn có tên đầy đủ là Ngưng Chấn, Âm Sát, Phá Nguyên Chưởng.
Giai đoạn đầu tiên, Ngưng Chấn, là quá trình tích tụ năng lượng. Mọi dao động được dồn nén đến cực hạn, chuẩn bị cho sự bùng nổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo, Âm Sát chưởng lực được phóng ra một cách vô hình, xâm nhập vào cơ thể đối phương mà không để lại dấu vết nào, giống như cái chết đến trong im lặng.
Cuối cùng là Phá Nguyên, sức mạnh thẩm thấu qua từng tế bào, phá hủy đối phương từ bên trong ra ngoài, không để lại cơ hội chống trả hay đỡ đòn.
Chưởng lực tuy quỷ dị, mạnh mẽ, nhưng hậu quả lại ập đến nhanh chóng. Bàn tay của Lê Nhật, sau khi thi triển chiêu thức, đột ngột mất hết cảm giác. Những dòng chảy năng lượng bên trong cơ thể hắn trở nên rối loạn, như một cỗ máy bị gãy nhịp. Cảm giác tê dại từ bàn tay lan rộng dần lên cánh tay, làm cả cơ thể như bị trì trệ. Lê Nhật nhíu mày, nhận ra mình không thể ngay lập tức tung ra một chiêu thức tiếp theo.
"Dẫn Động Thuật… vẫn còn quá non nớt." Hắn thầm nghĩ, cảm nhận rõ sự giới hạn của mình. Miễn cưỡng tung ra một sát chiêu mạnh như vậy đã là quá sức đối với hắn. "Nếu có thể liên tục đánh ra… thì chẳng khác nào nghịch thiên rồi sao?"
Hắn nhìn xuống bàn tay không còn cảm giác, các ngón tay khẽ run rẩy. Một nụ cười thoáng qua trên môi hắn, dù mệt mỏi nhưng vẫn đầy kiêu ngạo mà nói:
“Sát chiêu quả nhiên là sát chiêu, không thể tùy tiện sử dụng.”
Lê Nhật tự nói với bản thân, trong lúc cơ thể hắn từ từ hạ xuống mặt đất, nơi Thiên Mạch vừa nổ tung thành từng mảnh vụn. Tất cả những dấu vết của nó vẫn còn đó, máu trắng và mảnh thịt rải rác khắp nơi, nhưng điều kỳ lạ là Ma Pháp Giới, vùng không gian đầy sức mạnh mà Thiên Mạch thống trị, vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn. Điều này chỉ có thể có một nghĩa duy nhất: Thiên Mạch chưa chết.
Không gian bất ngờ chuyển động, một thứ gì đó đen tối, tàn bạo lại bắt đầu xuất hiện. Ba vòng xoáy như những hố đen khổng lồ từ từ hình thành, từ bên trong tỏa ra năng lượng u tối, không gian xung quanh như bị hút vào. Chỉ trong chốc lát, ba Thiên Mạch to lớn, không chút tổn hại, bước ra từ vòng xoáy, bao vây lấy Lê Nhật từ mọi phía.
Lê Nhật khẽ cười, đôi mắt lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ thản nhiên.
“Có chiêu số gì hay, thì mau dùng đi.” Hắn nói, giọng điệu bình tĩnh đến khó tin, như thể ba kẻ khổng lồ trước mặt chẳng là gì. “Nếu ngươi quá vô dụng, ta chẳng còn hứng thú mà thu phục ngươi. Chắc sẽ phải trực tiếp nghiền nát ngươi thôi.”
Sự kiêu ngạo của Lê Nhật không chỉ là sự tự tin, mà là uy quyền. Tuy nhiên, Thiên Mạch, với bản chất là hạch tâm của một thế giới, đã được dưỡng dục qua vô số năm tháng, dù chỉ mới sinh ra nhưng sức mạnh tiềm ẩn của nó giống như một hành tinh già cỗi trong vũ trụ, ngầm chứa sự tàn bạo và cơn thịnh nộ vô biên.
Bị một kẻ xâm nhập coi thường, Thiên Mạch dâng trào sự tức giận không thể kìm nén. Tiếng gầm của nó không chỉ là âm thanh mà còn là sự chấn động của không gian. Trời đất như đang phụ họa theo cơn cuồng nộ của nó, khi cả bầu trời và mặt đất rung chuyển dữ dội. Từng mảng không gian bị xé toạc, tan vỡ như những mảnh gương vỡ vụn, để lộ đằng sau là hư không tối đen vô tận, một khoảng trống không thể hồi phục.
Không gian quanh Lê Nhật trở nên méo mó, sự ổn định dần biến mất. Trước mặt hắn giờ đây là ba Thiên Mạch, những thực thể hiện thân của cơn giận dữ và sức mạnh hủy diệt. Mỗi bước chân của chúng đều tạo ra những cơn chấn động khiến không gian nứt toác. Cảm giác áp lực từ không gian bị phá vỡ lan tỏa, làm cho tất cả như chìm vào hư vô.
Lê Nhật khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vẫn không một chút dao động, cẩn trọng nói:
"Ma Pháp Giới này… thú vị hơn ta nghĩ."
Bên trong hắn, năng lượng lại lần nữa cuộn trào, nhưng lần này, sự mất cân bằng đang dần khiến cơ thể hắn mệt mỏi. Những dòng chảy hỗn loạn trong người không còn theo nhịp điệu vốn có.
Dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, từ khi tung ra Phá Nguyên Chưởng, Lê Nhật đã phải dồn hết sức để kiểm soát những dòng năng lượng hỗn loạn trong cơ thể.
Hắn khéo léo che giấu sự kiệt quệ bên trong bằng một vỏ bọc thâm sâu, khó đoán, nhằm đánh lừa Thiên Mạch, không để lộ điểm yếu. Mục tiêu chính là câu giờ để tranh thủ tự chữa trị, một chiến lược có thể gọi là "hư trương thanh thế".
Hắn hiểu rõ, nếu không kiểm soát được, chính sức mạnh đó sẽ quay lại hủy hoại mình. Nhưng giờ đây, đối mặt với Thiên Mạch, hắn chẳng còn lựa chọn nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro