Người Chết Trở...
2024-10-09 09:53:10
Không thể đếm xuể Spatium đã có bao nhiêu người nằm xuống, đến mức họ phải dựng lên một bia đá khổng lồ nơi trung tâm hai vụ nổ. Trên đó khắc lên vô số tên những người đã hy sinh, hoa viếng chất thành những núi nhỏ xung quanh, mỗi ngày đều có người đến khóc than.
Quang cảnh tan thương kéo dài suốt mấy tháng liền, dọc các con đường dẫn đến bia tưởng niệm, tiếng chuông nhà thờ vang lên không ngừng nghỉ. Tiếng khóc than hòa lẫn với tiếng gió rít qua những tòa nhà đổ nát. Những lá cờ tang bay phất phới trong cơn gió buốt, như đang hát lên bản nhạc không lời đầy đau khổ của những người đã khuất. Khắp các góc phố, từng đống hoa và nến xếp đầy dưới các biển tên khắc sâu vào bia đá, tạo nên một bức tranh toàn cảnh của nỗi đau tập thể không thể đo đếm.
Tuyết rơi nhẹ như những cánh hoa băng mỏng manh, phủ lên từng bậc thềm một màu trắng tinh khôi. Dấu chân chồng lên nhau tạo thành một mạng lưới phức tạp, như những vết thương chưa khép miệng trong lòng người còn sống. Mỗi bước chân của khách viếng như chìm vào cõi u mê, một hành trình đi tìm lại ký ức đã mất của những người thân yêu.
Bia đá khổng lồ đã chật kín chỗ, lực lượng chức năng vì vậy phải thi công thêm một bia tưởng niệm kế bên, cũng to lớn không kém là bao.
Ông Quốc ôm vợ trong lòng, nước mắt rưng rưng nhìn lên bia mộ mới, nơi dòng chữ mới tinh vừa được khắc, vẫn còn nóng, ghi họ tên Lê Nhật. Bà Thị đã khóc rất nhiều, nấc nghẹn hỏi:
“Con trai… mình chưa chết phải không ông?”
Nước mắt chảy dài trên gò má ông Quốc, mỗi giọt là một tia hy vọng đang dần tắt đi trong lòng ông. Ông cảm nhận được sự bất lực và mệt mỏi, cảm giác như ngực bị đè nén bởi nỗi đau khôn cùng. Ánh mắt nhìn vào dòng tên vừa khắc trên bia, môi mấp máy không rõ ràng:
“Bà à, tôi cũng tin con mình chưa chết… nhưng tại sao nó không trở về? Đã ba tháng rồi… Mỗi ngày trôi qua, tôi lại sợ ngày mai không còn niềm tin nào nữa.”
Ở trong vòng tay chồng, bà Thị níu lấy, bám chặt cánh tay ông, cố hết sức nói:
“Ông đừng có nói quở… Thằng Nhật nó sẽ về mà. Con tôi nhất định sẽ trở về.”
Kể từ cái hôm đó, ông bà không sao ngủ được. Đêm nào cũng chỉ mong đến sáng để ra đây nhìn xem tên con trai có bị khắc lên bia mộ chưa. Hôm nào không thấy thì vui không sao tả xiết. Hy vọng le lói kéo dài đến lúc này bị dập tắt vào một ngày tuyết rơi đến đau lòng, lại càng trở nên xúc động mãnh liệt.
Một bàn tay nhè nhẹ vỗ lấy tấm lưng của ông Quốc, tiếng nói nhẹ nhàng vang lên cùng sự nghẹn ngào:
“Cô chú xin đừng quá đau thương. Trời bắt đầu rơi thêm nhiều tuyết, xin hãy quay về, giữ gìn sức khỏe.”
Ông Quốc nhận ra người đó, ngày nào cũng đến cùng một lúc với ông. Saori Himoji, cô bé đứng đằng sau từ khi nào, chiếc ô trong tay cố gắng nhóm người che cho hai vợ chồng ông Quốc.
“Saori Himoji à, cháu cũng đến rồi à? Satano cũng đến rồi nhỉ. Chà hôm nay nhóc con lại lớn thêm một tí rồi.”
Ông Quốc cố nén xúc động nói, âm thanh vì vậy bị bóp méo không được tự nhiên, chú ý nhìn về phía sau lưng Saori Himoji. Cậu nhóc Satano nắm lấy tay chị mình, khép nép thưa:
“Cháu chào cô chú ạ. Hôm nay cháu không có mang theo hoa cho anh Lê Nhật… Cháu chỉ có mấy viên kẹo thôi… không biết anh Lê Nhật có thích kẹo không ạ?”
Bà thị vỡ ào vừa khóc to vừa bảo:
“Có… có chứ. Thằng Nhật… nhà cô hảo ăn lắm… cái gì nó cũng ăn được hết.”
“Vậy cháu để đây nhé!”
Satano nói xong nhanh nhẹn tiến tới phía dưới bệ đá khổng lồ, cẩn thận đặt mấy viên kẹo xuống. Hai tay nhỏ xíu ửng đỏ vì lạnh chấp lại, không ngừng nói thì thầm:
“Cầu cho anh Lê Nhật được lên thiên đàng.”
Bà Thị thấy cảnh này lại khóc to hơn nữa, khiến cho ông Quốc cũng phải ngại ngùng vừa kìm nén đau thương, vừa dỗ vợ, lại phải xin lỗi những người xung quanh. Gần đó, cũng rất nhiều cảnh tương tự, đa số đều vừa chứng kiến tên người thân của mình khắc lên bia tưởng niệm.
Trong lúc cảnh tượng bi ai đó kéo dài, ở phía Bắc Spatium, nơi mà bức xạ gamma đạt mức báo động. Đến nỗi Spatium phải dựng thêm những hàng rào cảnh báo. Phía dưới lớp bụi đất một bàn tay trồi lên như thây ma sống lại, cánh tay thon dài, mạnh mẽ dễ dàng tách đất đá, cả thân thể được nâng lên khỏi mặt đất.
Người thanh niên vừa chui lên từ lòng đất, dáng người cao ráo, ánh mắt tinh kỳ như những vì sao đêm, liếc nhìn xung quanh rồi lại nhìn về phía bản thân.
“Ta… không chết?”
Lê Nhật tự hỏi trong lúc đầu có vô số nghi hoặc, thoáng nhớ lại khoảnh khắc trước lúc vụ nổ nhiệt hạch kích hoạt. Một ý tưởng điên rồ được hắn triển khai trong một sát na, cắt đứt toàn bộ liên kết với lò phản ứng. Sau đó lại huy động toàn bộ số da thịt như ma thần tạo thành một lớp lá chắn trước mặt. Cho dù là vậy nhưng vụ nổ đã nuốt chửng tất cả, trong trí nhớ da thịt hắn đã bị bao trùm bên trong và gần như hóa thành tro bụi.
Nhìn lại cơ thể mình, cảm giác vừa quen thuộc lại như xa lạ. Vẫn là hắn, một thanh niên chưa tròn mười chín tuổi. Nhưng vẻ ngây thơ trên mặt gần như đã mất hết, thay vào đó là một khí chất thành thục, trưởng thành, phong sương.
Kiểm tra lại nửa gương mặt đã bị đồng hóa với dị vật ngoài hành tinh, lúc này hoàn toàn bình thường. Không có dấu hiệu của các xúc tu, da thịt săn chắc kỳ dị, cơ bắp thon gọn tràn trề sức sống.
“Thật kỳ lạ, từ lúc có lại ý thức đã luôn cảm thấy không đúng. Dị năng tự khôi phục đã giúp mình tái tạo lại thân thể hay sao? Phải kiểm chứng một chút mới được.”
Lê Nhật thầm nghĩ, lực lượng cánh tay vận chuyển, nắm đấm tung ra hời hợt. Tiếng gió rít lên như một quả đạn pháo được bắn khỏi nòng, tiếng nổ siêu thanh điếc tai chấn động xung quanh, kinh động vô số động vật nhỏ. Chấn động không khí làm tóc hắn bắn ngược ra sau, để lộ một gương mặt cương nghị, can trường.
Cú đánh đơn giản đó không ngờ thổi bay một tảng đá lớn, biến nó thành ngàn mảnh nhỏ li ti, chỉ thiếu chút nữa là thành bột mịn. Một sức mạnh hủy diệt, như dời non lấp biển dâng trào trong cơ thể khiến Lê Nhật không khỏi hoảng hốt.
“Đây là… sức mạnh này quá mức khủng bố. Đến chính bản thân mình cũng không thể kiểm soát nó được, nếu chẳng may… thì hậu quả khó lường. Không biết còn có thể sử dụng khả năng đồng hóa được nữa hay không?”
Suy nghĩ vừa hiện, hắn lập tức tiến về một thân cây lớn, đặt một bàn tay lên lớp vỏ sần sùi. Cảm nhận được cơ thể và thân cây đang hòa làm một, không mạnh mẽ như lúc còn dị vật ngoài hành tinh bên trong não bộ. Suy giảm đi nhiều, khiến cho quá trình đồng hóa cũng trở nên lâu hơn. Mùi vị của gỗ tràn ngập trong khoang miệng, miễn cưỡng chịu được, còn đỡ hơn lúc đồng hóa với quái thú và kim loại.
Thân cây to lớn nhưng Lê Nhật chỉ đồng hóa một phần nhỏ vỏ, nhánh và lá vừa đủ để tạo thành một bộ quần áo cho bản thân. Hít sâu cảm nhận khí trời, tuyết rơi bám lên đầu tóc, trên nền đất nhưng hắn không cảm thấy lạnh. Thân thể mới này dường như có giới hạn chịu đựng cao hơn rất nhiều.
“Không biết đã bị vụ nổ thổi bay đến đâu rồi? Nhưng dường như có một thứ kỳ lạ bên trong não bộ.”
Lê Nhật tự nói với bản thân, nhắm mắt cảm nhận dòng chảy năng lượng của cơ thể. Bên trong não bộ có một điểm sáng kỳ lạ như một cái đèn tín hiệu, không ngừng chớp tắt liên tục. Khu vực đó rất nhỏ, nằm sâu trong đại não, nếu không dùng khả năng quan sát nội tạng bằng năng lượng tế bào của Lê Nhật, hoàn toàn có thể không phát hiện ra.
“Đây là gì? Sao lại cho cảm giác nó ẩn chứa một nguồn năng lượng khác lạ. Vừa giống với dị vật ngoài hành tinh, lại có cảm giác tia bức xạ của đá Cor. Rốt cuộc vụ nổ đó đã biến mình thành thứ quái quỷ gì rồi?”
Điểm sáng trong não đó có cảm giác như lan tỏa ra một làn mỏng manh năng lượng, bao bọc, lượn lờ xung quanh người Lê Nhật. Như có như không, như một mảnh vải vô hình quấn lấy hắn.
“Thật lạ, dù lý do gì đi nữa… Cơ thể này hoàn toàn vượt trội một con người bình thường. Chỉ cần nhắm mắt cảm nhận, không ngờ có thể như đưa ý thức đi xa, xác định được cả phương hướng trở lại Spatium. Mọi thứ xung quanh như một bản đồ, mặc dù chưa cụ thể rõ ràng nhưng để dò tìm thì đúng là dư khả năng.”
Ngạc nhiên nối tiếp nhau đến, thay vì lo lắng như trước thì hiện tại Lê Nhật lại cảm thấy một sự vững vàng đáng kinh ngạc. Trải qua cuộc chiến kinh thiên động địa đó, tâm lý và cả bản lĩnh của hắn đều được tăng tiến lên một tầm cao mới.
“Phải quay về thôi, không biết mọi người ra sao rồi. Thật nóng lòng muốn gặp lại cha mẹ.”
Lê Nhật vui mừng tự nói với bản thân, bước chân phóng nhẹ, cả người như chim nhạn bay lên cao, mượn những chiếc lá trên ngọn cây mà đi. Mỗi cú đạp đều dễ dàng mượn lực đi băng băng, tiếng xé gió như tên bắn.
Trong lúc Lê Nhật sống lại và đang bằng tốc độ chóng mặt trở về Spatium, một hôn lễ trang trọng đang được cử hành. Mặc cho hầu hết dân chúng đang khóc thương chưa nguôi, tại nơi cao nhất của tòa tháp duy nhất còn sót lại, rất đông người đang cười nói rôm rả.
“Chúc mừng, chúc mừng. Hôm nay đúng là ngày vui trọng đại của Spatium. Hai gia tộc lớn thông gia với nhau, ha ha. Alexander Whitmore, chúc mừng cậu.”
Người nói chuyện là một lão già trong bộ vest sang trọng, có vẻ như là khách mời. Gương mặt ú nu như heo lại thêm nụ cười nửa miệng, ngậm xì gà phì phà không khác gì chủ nhân bữa tiệc.
Alexander Whitmore trong bộ lễ phục Spatium, với mái tóc màu vàng bóng bẩy đầy kiêu ngạo, xiểm nịnh nói:
“Cảm ơn ông, chủ tịch King. Được một người đức cao vọng trọng như ông chủ trì tiệc cưới, thật sự là vinh hạnh cho gia tộc Alexander. Tôi xin đại diện cho gia tộc, tuyên bố liên kết thành một với quý công ty. Như là cây liền cành, cùng nhau phát triển, hưng thịnh vượt trên tất cả.”
“Nói hay lắm, ha ha. Alexander Whitmore, cậu ngày càng có phong thái của trưởng tộc rồi đó.” Chủ tịch King vỗ vai Alexander Whitmore, không ngừng cười khoái trí nói. “Số thuốc mà cậu đặt, ngày mai sẽ giao đến.”
“Cảm ơn chủ tịch. Gia tộc chúng tôi đã chuẩn bị sẵn số lượng nguyên liệu trao đổi mà ngài cần.” Alexander Whitmore vẫn với giọng điệu bề dưới nói, hai ngón tay búng nhẹ, một ngọn lửa từ không khí xuất hiện, cung kính châm lửa điếu xì gà mới cho tên chủ tịch. “Ngài quản lý SHARK cũng mệt rồi, hao tâm tổn lực bấy lâu nay hay là cân nhắc để Tommy tiếp ngài một tay. Hắn dù sao cũng rất giỏi bày mưu tính kế, sẽ không làm ngài phải thất vọng.”
King liếc xéo một cái, cái bụng to tướng bị cái quay người kéo theo, như một tảng thịt mỡ rung lắc mấy cái. Nhận lấy điếu xì gà mới từ Alexander Whitmore, thái độ dửng dưng nói:
“Alexander Whitmore, cậu cũng bớt mèo khen mèo dài đuôi đi. Tôi còn tỉnh táo lắm, Tommy đúng là tên được việc. Tuy nhiên gia tộc của cậu chiếm quyền hành Spatium cũng đủ nhiều rồi. Bớt dòm ngó SHARK của tôi lại, kẻo tham quá thì thâm đấy. À mà nói nãy giờ, cô dâu của cậu đâu rồi nhỉ?”
“Mới nhắc đã đến rồi kìa.”
Alexander Whitmore nói, trong lúc không khí buổi tiệc sôi nổi, một đoàn người đang được hộ tống đi vào sảnh.
Ánh sáng từ đèn nhiều màu, làn khói mờ ảo khiến cho quang cảnh lãng mạn lại càng tăng thêm nét huyền ảo như trong tiên cảnh. Tuy nhiên nhìn lại sắc mặt cô dâu trong bộ lễ cưới thì nỗi u sầu hiện rõ. Đó chính là Magie với mái tóc xanh rêu nổi bật, hai tay lúc này đang bị khóa lại bởi chiếc còng to tướng, khiến cho không khí xung quanh vang lên từng đợt bàn tán.
Loại còng có những đường viền màu đỏ chạy xuyên suốt, là thiết bị tối tân của Spatium chuyên dùng để hạn chế dị năng. Ánh mắt Magie đượm buồn, gương mặt xinh xắn quý phái vì vậy cũng trở nên ảm đạm, ai nhìn vào cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vóc người cao lớn của Magie không thua gì nam nhân, lại thêm đường cong quyến rũ, đúng là chỉ vừa xuất hiện liền chiếm lấy hết ánh nhìn.
Magie với chiếc sống mũi nhỏ nhắn, thẳng và mảnh mai hít hà, hét lớn:
“Ta có chết cũng không lấy ngươi!”
Tiếng thét kinh ngạc mấy trăm quan khách, Magie với tư thế đã có chuẩn bị, lao đi như một cánh cò trắng híu. Tiếng cửa kính đổ vỡ khi cô nàng lao đầu vào đó, cả thân người đầy máu đỏ thắm gieo mình từ độ cao hơn trăm tầng lầu mà rơi xuống. Những giọt máu đó hòa lẫn với nước mắt, trong cơn bĩ cực Magie chỉ mỉm cười tự nói với bản thân:
“Lê Nhật, cậu đã chuyển kiếp chưa? Nếu chưa hãy chờ tôi, tôi đến với cậu đây.”
Quang cảnh tan thương kéo dài suốt mấy tháng liền, dọc các con đường dẫn đến bia tưởng niệm, tiếng chuông nhà thờ vang lên không ngừng nghỉ. Tiếng khóc than hòa lẫn với tiếng gió rít qua những tòa nhà đổ nát. Những lá cờ tang bay phất phới trong cơn gió buốt, như đang hát lên bản nhạc không lời đầy đau khổ của những người đã khuất. Khắp các góc phố, từng đống hoa và nến xếp đầy dưới các biển tên khắc sâu vào bia đá, tạo nên một bức tranh toàn cảnh của nỗi đau tập thể không thể đo đếm.
Tuyết rơi nhẹ như những cánh hoa băng mỏng manh, phủ lên từng bậc thềm một màu trắng tinh khôi. Dấu chân chồng lên nhau tạo thành một mạng lưới phức tạp, như những vết thương chưa khép miệng trong lòng người còn sống. Mỗi bước chân của khách viếng như chìm vào cõi u mê, một hành trình đi tìm lại ký ức đã mất của những người thân yêu.
Bia đá khổng lồ đã chật kín chỗ, lực lượng chức năng vì vậy phải thi công thêm một bia tưởng niệm kế bên, cũng to lớn không kém là bao.
Ông Quốc ôm vợ trong lòng, nước mắt rưng rưng nhìn lên bia mộ mới, nơi dòng chữ mới tinh vừa được khắc, vẫn còn nóng, ghi họ tên Lê Nhật. Bà Thị đã khóc rất nhiều, nấc nghẹn hỏi:
“Con trai… mình chưa chết phải không ông?”
Nước mắt chảy dài trên gò má ông Quốc, mỗi giọt là một tia hy vọng đang dần tắt đi trong lòng ông. Ông cảm nhận được sự bất lực và mệt mỏi, cảm giác như ngực bị đè nén bởi nỗi đau khôn cùng. Ánh mắt nhìn vào dòng tên vừa khắc trên bia, môi mấp máy không rõ ràng:
“Bà à, tôi cũng tin con mình chưa chết… nhưng tại sao nó không trở về? Đã ba tháng rồi… Mỗi ngày trôi qua, tôi lại sợ ngày mai không còn niềm tin nào nữa.”
Ở trong vòng tay chồng, bà Thị níu lấy, bám chặt cánh tay ông, cố hết sức nói:
“Ông đừng có nói quở… Thằng Nhật nó sẽ về mà. Con tôi nhất định sẽ trở về.”
Kể từ cái hôm đó, ông bà không sao ngủ được. Đêm nào cũng chỉ mong đến sáng để ra đây nhìn xem tên con trai có bị khắc lên bia mộ chưa. Hôm nào không thấy thì vui không sao tả xiết. Hy vọng le lói kéo dài đến lúc này bị dập tắt vào một ngày tuyết rơi đến đau lòng, lại càng trở nên xúc động mãnh liệt.
Một bàn tay nhè nhẹ vỗ lấy tấm lưng của ông Quốc, tiếng nói nhẹ nhàng vang lên cùng sự nghẹn ngào:
“Cô chú xin đừng quá đau thương. Trời bắt đầu rơi thêm nhiều tuyết, xin hãy quay về, giữ gìn sức khỏe.”
Ông Quốc nhận ra người đó, ngày nào cũng đến cùng một lúc với ông. Saori Himoji, cô bé đứng đằng sau từ khi nào, chiếc ô trong tay cố gắng nhóm người che cho hai vợ chồng ông Quốc.
“Saori Himoji à, cháu cũng đến rồi à? Satano cũng đến rồi nhỉ. Chà hôm nay nhóc con lại lớn thêm một tí rồi.”
Ông Quốc cố nén xúc động nói, âm thanh vì vậy bị bóp méo không được tự nhiên, chú ý nhìn về phía sau lưng Saori Himoji. Cậu nhóc Satano nắm lấy tay chị mình, khép nép thưa:
“Cháu chào cô chú ạ. Hôm nay cháu không có mang theo hoa cho anh Lê Nhật… Cháu chỉ có mấy viên kẹo thôi… không biết anh Lê Nhật có thích kẹo không ạ?”
Bà thị vỡ ào vừa khóc to vừa bảo:
“Có… có chứ. Thằng Nhật… nhà cô hảo ăn lắm… cái gì nó cũng ăn được hết.”
“Vậy cháu để đây nhé!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Satano nói xong nhanh nhẹn tiến tới phía dưới bệ đá khổng lồ, cẩn thận đặt mấy viên kẹo xuống. Hai tay nhỏ xíu ửng đỏ vì lạnh chấp lại, không ngừng nói thì thầm:
“Cầu cho anh Lê Nhật được lên thiên đàng.”
Bà Thị thấy cảnh này lại khóc to hơn nữa, khiến cho ông Quốc cũng phải ngại ngùng vừa kìm nén đau thương, vừa dỗ vợ, lại phải xin lỗi những người xung quanh. Gần đó, cũng rất nhiều cảnh tương tự, đa số đều vừa chứng kiến tên người thân của mình khắc lên bia tưởng niệm.
Trong lúc cảnh tượng bi ai đó kéo dài, ở phía Bắc Spatium, nơi mà bức xạ gamma đạt mức báo động. Đến nỗi Spatium phải dựng thêm những hàng rào cảnh báo. Phía dưới lớp bụi đất một bàn tay trồi lên như thây ma sống lại, cánh tay thon dài, mạnh mẽ dễ dàng tách đất đá, cả thân thể được nâng lên khỏi mặt đất.
Người thanh niên vừa chui lên từ lòng đất, dáng người cao ráo, ánh mắt tinh kỳ như những vì sao đêm, liếc nhìn xung quanh rồi lại nhìn về phía bản thân.
“Ta… không chết?”
Lê Nhật tự hỏi trong lúc đầu có vô số nghi hoặc, thoáng nhớ lại khoảnh khắc trước lúc vụ nổ nhiệt hạch kích hoạt. Một ý tưởng điên rồ được hắn triển khai trong một sát na, cắt đứt toàn bộ liên kết với lò phản ứng. Sau đó lại huy động toàn bộ số da thịt như ma thần tạo thành một lớp lá chắn trước mặt. Cho dù là vậy nhưng vụ nổ đã nuốt chửng tất cả, trong trí nhớ da thịt hắn đã bị bao trùm bên trong và gần như hóa thành tro bụi.
Nhìn lại cơ thể mình, cảm giác vừa quen thuộc lại như xa lạ. Vẫn là hắn, một thanh niên chưa tròn mười chín tuổi. Nhưng vẻ ngây thơ trên mặt gần như đã mất hết, thay vào đó là một khí chất thành thục, trưởng thành, phong sương.
Kiểm tra lại nửa gương mặt đã bị đồng hóa với dị vật ngoài hành tinh, lúc này hoàn toàn bình thường. Không có dấu hiệu của các xúc tu, da thịt săn chắc kỳ dị, cơ bắp thon gọn tràn trề sức sống.
“Thật kỳ lạ, từ lúc có lại ý thức đã luôn cảm thấy không đúng. Dị năng tự khôi phục đã giúp mình tái tạo lại thân thể hay sao? Phải kiểm chứng một chút mới được.”
Lê Nhật thầm nghĩ, lực lượng cánh tay vận chuyển, nắm đấm tung ra hời hợt. Tiếng gió rít lên như một quả đạn pháo được bắn khỏi nòng, tiếng nổ siêu thanh điếc tai chấn động xung quanh, kinh động vô số động vật nhỏ. Chấn động không khí làm tóc hắn bắn ngược ra sau, để lộ một gương mặt cương nghị, can trường.
Cú đánh đơn giản đó không ngờ thổi bay một tảng đá lớn, biến nó thành ngàn mảnh nhỏ li ti, chỉ thiếu chút nữa là thành bột mịn. Một sức mạnh hủy diệt, như dời non lấp biển dâng trào trong cơ thể khiến Lê Nhật không khỏi hoảng hốt.
“Đây là… sức mạnh này quá mức khủng bố. Đến chính bản thân mình cũng không thể kiểm soát nó được, nếu chẳng may… thì hậu quả khó lường. Không biết còn có thể sử dụng khả năng đồng hóa được nữa hay không?”
Suy nghĩ vừa hiện, hắn lập tức tiến về một thân cây lớn, đặt một bàn tay lên lớp vỏ sần sùi. Cảm nhận được cơ thể và thân cây đang hòa làm một, không mạnh mẽ như lúc còn dị vật ngoài hành tinh bên trong não bộ. Suy giảm đi nhiều, khiến cho quá trình đồng hóa cũng trở nên lâu hơn. Mùi vị của gỗ tràn ngập trong khoang miệng, miễn cưỡng chịu được, còn đỡ hơn lúc đồng hóa với quái thú và kim loại.
Thân cây to lớn nhưng Lê Nhật chỉ đồng hóa một phần nhỏ vỏ, nhánh và lá vừa đủ để tạo thành một bộ quần áo cho bản thân. Hít sâu cảm nhận khí trời, tuyết rơi bám lên đầu tóc, trên nền đất nhưng hắn không cảm thấy lạnh. Thân thể mới này dường như có giới hạn chịu đựng cao hơn rất nhiều.
“Không biết đã bị vụ nổ thổi bay đến đâu rồi? Nhưng dường như có một thứ kỳ lạ bên trong não bộ.”
Lê Nhật tự nói với bản thân, nhắm mắt cảm nhận dòng chảy năng lượng của cơ thể. Bên trong não bộ có một điểm sáng kỳ lạ như một cái đèn tín hiệu, không ngừng chớp tắt liên tục. Khu vực đó rất nhỏ, nằm sâu trong đại não, nếu không dùng khả năng quan sát nội tạng bằng năng lượng tế bào của Lê Nhật, hoàn toàn có thể không phát hiện ra.
“Đây là gì? Sao lại cho cảm giác nó ẩn chứa một nguồn năng lượng khác lạ. Vừa giống với dị vật ngoài hành tinh, lại có cảm giác tia bức xạ của đá Cor. Rốt cuộc vụ nổ đó đã biến mình thành thứ quái quỷ gì rồi?”
Điểm sáng trong não đó có cảm giác như lan tỏa ra một làn mỏng manh năng lượng, bao bọc, lượn lờ xung quanh người Lê Nhật. Như có như không, như một mảnh vải vô hình quấn lấy hắn.
“Thật lạ, dù lý do gì đi nữa… Cơ thể này hoàn toàn vượt trội một con người bình thường. Chỉ cần nhắm mắt cảm nhận, không ngờ có thể như đưa ý thức đi xa, xác định được cả phương hướng trở lại Spatium. Mọi thứ xung quanh như một bản đồ, mặc dù chưa cụ thể rõ ràng nhưng để dò tìm thì đúng là dư khả năng.”
Ngạc nhiên nối tiếp nhau đến, thay vì lo lắng như trước thì hiện tại Lê Nhật lại cảm thấy một sự vững vàng đáng kinh ngạc. Trải qua cuộc chiến kinh thiên động địa đó, tâm lý và cả bản lĩnh của hắn đều được tăng tiến lên một tầm cao mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phải quay về thôi, không biết mọi người ra sao rồi. Thật nóng lòng muốn gặp lại cha mẹ.”
Lê Nhật vui mừng tự nói với bản thân, bước chân phóng nhẹ, cả người như chim nhạn bay lên cao, mượn những chiếc lá trên ngọn cây mà đi. Mỗi cú đạp đều dễ dàng mượn lực đi băng băng, tiếng xé gió như tên bắn.
Trong lúc Lê Nhật sống lại và đang bằng tốc độ chóng mặt trở về Spatium, một hôn lễ trang trọng đang được cử hành. Mặc cho hầu hết dân chúng đang khóc thương chưa nguôi, tại nơi cao nhất của tòa tháp duy nhất còn sót lại, rất đông người đang cười nói rôm rả.
“Chúc mừng, chúc mừng. Hôm nay đúng là ngày vui trọng đại của Spatium. Hai gia tộc lớn thông gia với nhau, ha ha. Alexander Whitmore, chúc mừng cậu.”
Người nói chuyện là một lão già trong bộ vest sang trọng, có vẻ như là khách mời. Gương mặt ú nu như heo lại thêm nụ cười nửa miệng, ngậm xì gà phì phà không khác gì chủ nhân bữa tiệc.
Alexander Whitmore trong bộ lễ phục Spatium, với mái tóc màu vàng bóng bẩy đầy kiêu ngạo, xiểm nịnh nói:
“Cảm ơn ông, chủ tịch King. Được một người đức cao vọng trọng như ông chủ trì tiệc cưới, thật sự là vinh hạnh cho gia tộc Alexander. Tôi xin đại diện cho gia tộc, tuyên bố liên kết thành một với quý công ty. Như là cây liền cành, cùng nhau phát triển, hưng thịnh vượt trên tất cả.”
“Nói hay lắm, ha ha. Alexander Whitmore, cậu ngày càng có phong thái của trưởng tộc rồi đó.” Chủ tịch King vỗ vai Alexander Whitmore, không ngừng cười khoái trí nói. “Số thuốc mà cậu đặt, ngày mai sẽ giao đến.”
“Cảm ơn chủ tịch. Gia tộc chúng tôi đã chuẩn bị sẵn số lượng nguyên liệu trao đổi mà ngài cần.” Alexander Whitmore vẫn với giọng điệu bề dưới nói, hai ngón tay búng nhẹ, một ngọn lửa từ không khí xuất hiện, cung kính châm lửa điếu xì gà mới cho tên chủ tịch. “Ngài quản lý SHARK cũng mệt rồi, hao tâm tổn lực bấy lâu nay hay là cân nhắc để Tommy tiếp ngài một tay. Hắn dù sao cũng rất giỏi bày mưu tính kế, sẽ không làm ngài phải thất vọng.”
King liếc xéo một cái, cái bụng to tướng bị cái quay người kéo theo, như một tảng thịt mỡ rung lắc mấy cái. Nhận lấy điếu xì gà mới từ Alexander Whitmore, thái độ dửng dưng nói:
“Alexander Whitmore, cậu cũng bớt mèo khen mèo dài đuôi đi. Tôi còn tỉnh táo lắm, Tommy đúng là tên được việc. Tuy nhiên gia tộc của cậu chiếm quyền hành Spatium cũng đủ nhiều rồi. Bớt dòm ngó SHARK của tôi lại, kẻo tham quá thì thâm đấy. À mà nói nãy giờ, cô dâu của cậu đâu rồi nhỉ?”
“Mới nhắc đã đến rồi kìa.”
Alexander Whitmore nói, trong lúc không khí buổi tiệc sôi nổi, một đoàn người đang được hộ tống đi vào sảnh.
Ánh sáng từ đèn nhiều màu, làn khói mờ ảo khiến cho quang cảnh lãng mạn lại càng tăng thêm nét huyền ảo như trong tiên cảnh. Tuy nhiên nhìn lại sắc mặt cô dâu trong bộ lễ cưới thì nỗi u sầu hiện rõ. Đó chính là Magie với mái tóc xanh rêu nổi bật, hai tay lúc này đang bị khóa lại bởi chiếc còng to tướng, khiến cho không khí xung quanh vang lên từng đợt bàn tán.
Loại còng có những đường viền màu đỏ chạy xuyên suốt, là thiết bị tối tân của Spatium chuyên dùng để hạn chế dị năng. Ánh mắt Magie đượm buồn, gương mặt xinh xắn quý phái vì vậy cũng trở nên ảm đạm, ai nhìn vào cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vóc người cao lớn của Magie không thua gì nam nhân, lại thêm đường cong quyến rũ, đúng là chỉ vừa xuất hiện liền chiếm lấy hết ánh nhìn.
Magie với chiếc sống mũi nhỏ nhắn, thẳng và mảnh mai hít hà, hét lớn:
“Ta có chết cũng không lấy ngươi!”
Tiếng thét kinh ngạc mấy trăm quan khách, Magie với tư thế đã có chuẩn bị, lao đi như một cánh cò trắng híu. Tiếng cửa kính đổ vỡ khi cô nàng lao đầu vào đó, cả thân người đầy máu đỏ thắm gieo mình từ độ cao hơn trăm tầng lầu mà rơi xuống. Những giọt máu đó hòa lẫn với nước mắt, trong cơn bĩ cực Magie chỉ mỉm cười tự nói với bản thân:
“Lê Nhật, cậu đã chuyển kiếp chưa? Nếu chưa hãy chờ tôi, tôi đến với cậu đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro