Môn Thần

Nhân Danh Trái...

2024-10-09 09:53:10

Năng lượng màu đỏ rực trong đôi bàn tay, Lê Nhật bước từng bước tiến đến gần Ngạo Chân, cả hai chỉ cách nhau một sải tay. Hắn đứng đối diện, cao hơn Ngạo Chân một cái đầu mà nhìn xuống với ánh mắt khinh bỉ.

Ngạo Chân vẫn với phong thái thần tiên, vuốt râu định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã ngay lập tức bị một lực lượng khổng lồ cuốn đi, hộ tráo tan nát, lăn lộn mấy vòng bay lên trời cao.

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Lê Nhật đã như bóng ma đeo bám không tha, thân hình mang theo năng lượng đỏ, chỉ bằng một cú phóng lại ở trên đầu Ngạo Chân. Hai tay chắp lại làm búa, cú nện với toàn bộ lực lượng như ngọn núi lớn oanh kích xuống, không khí nổ tung, dư chấn lan tỏa trên không trung như những gợn sóng, có thể thấy bằng mắt thường.

Ngạo Chân luống cuống chỉ kịp huy động linh kiếm, tiếng va chạm đinh tai nhức óc như địa chấn vang dội núi rừng. Toàn bộ số linh kiếm vội vàng đón đỡ, chưa kịp hình thành trận hình đã bị đánh cho thành mảnh vụn, cả thân hình Ngạo Chân bị đánh bay xuống dưới. Va chạm mạnh mẽ tạo nên một cái hố to, chấn động dồn dập, khiến bụi đất lẫn với xác thịt bay tán loạn.

Cảnh tượng tại căn cứ Nga Mi Sơn, bỗng chốc rơi vào khoảng lặng của mấy trăm triệu trái tim nóng. Dân chúng, vẫn đang hoang mang, chỉ biết đứng nhìn với ánh mắt không thể tin nổi. Chỉ trong chớp mắt, chiến trường đã trở thành hiện trường của một cuộc chiến không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ vừa mới thấy hai người đứng đối diện, trong một cái chớp mắt, Ngạo Chân đã bị đánh bại thảm hại. Trong khi người kia, như một thần linh từ trên cao, ngạo nghễ giáng xuống đầy quyền lực và bí ẩn.

Những lời bàn tán của hy vọng bắt đầu lan tỏa như nắng sớm, nhanh chóng tràn lan mà vang lên trong mọi ngõ ngách của Nga Mi Sơn:

“Thần linh đó ở đâu đến? Đang chiến đấu vì chúng ta. Có hy vọng rồi, xin ngài, hãy đánh chết tên ác ma đó, cứu rỗi cho chúng sinh.”

“Xin ngài, hãy cứu vớt chúng tôi.”

Nhân loại là vậy, yếu đuối và không thể tự cứu mình. Một người quỳ gối, kéo theo hàng nghìn người khác cùng quỳ xuống, tạo nên một biển người quỳ lạy.

Những khuôn mặt hốc hác vì sợ hãi, và mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn dường như bừng sáng một cách kỳ diệu khi họ nhìn thấy tia hy vọng le lói.

Những tiếng khóc nức nở pha lẫn với tiếng cầu nguyện không ngớt. Họ nắm chặt tay nhau, đôi bàn tay run rẩy, và những đôi môi khô ráp cố gắng thì thầm lời khẩn cầu với một thần linh mà họ chưa từng biết đến.

Ở chiến trường, những binh sĩ đầy bùn đất và máu me, với sự khổ đau và tuyệt vọng sâu thẳm trong mắt, bắt đầu ngước nhìn lên trời, lặng lẽ cầu nguyện.

Trong những hầm trú ẩn chật chội, những người mẹ ôm con vào lòng, che chở cho chúng khỏi bóng ma sợ hãi. Những đứa trẻ thì thào những lời khẩn thiết mà chúng đã học từ khi còn nhỏ, giọng nói tràn đầy khao khát sống.

Những nơi bí mật đang quan sát qua màn hình ảo, từ những chỉ huy đến các kỹ sư, tất cả cùng chắp tay cầu nguyện. Họ cầu nguyện cho một phép màu, cho sự cứu rỗi mà họ không thể tự mình giành lấy.

Trong khoảnh khắc này, mọi hy vọng của họ dồn cả vào lời cầu nguyện, như một ngọn đèn le lói trong bóng tối. Họ hy vọng rằng, sự thành tâm và đồng lòng của mình sẽ tiếp thêm sức mạnh cho vị thần mới đến, để ngài có thể cứu rỗi họ khỏi thảm họa đang bao trùm.

Nhìn lại nơi chiến trường, Lê Nhật bước từng bước trong biển máu, mang theo sức mạnh dị năng khổng lồ mà tiến tới. Hắn không nghĩ trận đấu sẽ kết thúc dễ dàng như vậy, Ngạo Chân, một kẻ đến từ Tu Tiên Giới, đã sống qua hàng trăm năm, không thể chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh. Dù nóng đầu đến đâu cũng không khinh địch, cẩn thận chậm rãi mà quan sát.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, từ sâu trong lớp cát bụi mịt mù, vô số phi kiếm kéo nhau thành đàn mà tấn công đến, rít rào xé nát không khí. Dù đã có chuẩn bị, Lê Nhật vẫn không sao thoát khỏi tầm tấn công của chúng, chỉ có thể gồng người chống đỡ.

Ánh kiếm mang theo pháp lực của Ngạo Chân không phải chuyện đùa, công kích đã từng dễ dàng oanh tạc cả một đạo quân trang bị tối tân của căn cứ Trung Quốc. Lúc này, chỉ thấy mỗi ánh kiếm bắn lên người Lê Nhật tạo thành những vụ nổ vang trời, cơn mưa công kích như cuồng phong bão tố ập đến, chôn vùi hắn vào bên trong khói bụi và xà bần.

Công kích của Ngạo Chân liên miên bất tận, đứng đằng sau lớp bụi đất đang từ từ tan ra, hắn một tay điểm chỉ, không ngừng huy động phi kiếm. Tay còn lại ôm lấy một bên trán đang rỉ máu vài giọt, ướt xuống đến cả bạch bào, đầu tóc rối loạn.

Vẻ đẹp tiêu sái biến mất, để lại một thân chật vật, dường như một phần nội tạng cũng bị đánh cho nháo nhào bên trong mất rồi.

Ngạo Chân cắn răng, nghiến từng chữ:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hừ, tên tiểu nhân bỉ ổi, thừa lúc ta không kịp chuẩn bị mới đắc thủ. Đáng hận mà, ta phải băm ngươi ra thành vạn mảnh mới hả dạ.”

Phi kiếm dưới sự điều động của Ngạo Chân oanh tạc vào mặt đất, đào ra một cái hố to, xóa sổ mọi thứ, biến chúng thành bột mịn.

Ngạo Chân bất chợt cảm thấy không đúng, liền ngừng tay, dưới chân đạp nhẹ một cái, phi kiếm đã đưa hắn lên cao nhanh như cắt. Dù vậy cũng không kịp né tránh một bàn tay như từ hư không sinh ra, mạnh mẽ nắm lấy một chân của hắn.

Thì ra Lê Nhật từ khi nào đã thoát khỏi công kích, như bóng ma lẻn ra phía sau lưng Ngạo Chân, chuẩn bị một kích tất sát. Cử động đạp kiếm lên không chưa kịp thi triển, đã bị Lê Nhật phá từ trong trứng.

Cờ đến thì phải phất, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua, dùng tất cả sức mạnh Lê Nhật quật Ngạo Chân điên cuồng xuống nền đất đá, tạo ra những cú va chạm chấn động cả căn cứ. Mặt đất như không chịu nổi sức nặng tột độ này, run lên bần bật, nhiều kiến trúc rung rinh, lay chuyển.

Lại một lần nữa ký ức ùa về, dư âm hậu quả cuộc chiến ở Spatium vẫn đeo bám Lê Nhật. Khiến trong đầu không khỏi có suy nghĩ, phải mang chiến sự đi nơi khác.

Nghĩ là làm, cú quật điên cuồng cuối cùng bắt trớn, như một cái chong chóng quay nhanh, năng lượng tế bào như sóng vỡ bờ bạo phát, quăng thân hình Ngạo Chân đi xa tít tắp hướng về phía rừng cây.

Chân đạp mạnh như động cơ đẩy của hỏa tiễn, để lại một hố sâu khổng lồ trên mặt đất. Thân hình Lê Nhật lao đi như một viên đạn pháo, tốc độ nhanh đến mức phá vỡ cả giới hạn âm thanh, tạo ra một tia chớp đỏ chói lóa, khắc sâu vào tâm trí người chứng kiến.

Ngạo Chân bị đánh đến mức không biết trời đất, thân thể dù cho là tiên phong đạo cốt, chịu tổn thương ở mức độ này cũng không thể cử động dễ dàng. Cả người bất lực bị quán tính quăng đi, miễn cưỡng xoay người lại cũng là lúc Lê Nhật ập đến. Nhanh đến mức muốn huy động linh kiếm phi hành cũng không kịp, chỉ có thể dùng kiếm tạo thuẫn đón đỡ.

Một đấm kinh thiên động địa, tựa như thiên lôi đánh xuống, va chạm với kiếm thuẫn vang lên vô số tiếng đứt gãy của kim thiết. Lê Nhật như ma thần đòi mạng, lại đánh văng Ngạo Chân đi xa tận chân trời.

Như một quả bóng bị đánh bay liên tục không thể trở tay, Ngạo Chân sắc mặt đỏ lên vì thẹn. Cảm giác bị một kẻ vô danh ở Trái Đất đánh cho lên bờ xuống ruộng thật quá nhục nhã đối với hắn.

Ngạo Chân gào lên trong lửa giận ngập trời:

“Thật xem ta là quả hồng mềm, muốn nắn sao cũng được? Tên phàm nhân đáng chết, dám chọc giận bản tọa.”

Những lời của hắn chỉ là sự trống rỗng, khi sự thật lại hoàn toàn khác biệt. Đã ba lần liên tiếp, hắn bị Lê Nhật đánh bay, và mỗi lần cú đánh lại mạnh mẽ hơn. Lần này, hắn bị đẩy văng ra ngoài căn cứ, lao vào rừng cây, tốc độ tăng vọt đến mức không thể nào kịp phản ứng.

Ngạo Chân hít hà lấy hơi cũng không được, chỉ kịp liếc mắt, lại thấy thân hình cao to của Lê Nhật điên cuồng áp sát. Năng lượng màu đỏ kỳ quái lại ập đến như thác lũ, một kích thứ tư này mạnh bạo tuyệt luân, như hàng trăm quả đạn pháo dồn nén cùng nổ, thổi bay một góc rừng cây, biến mọi thứ thành tro bụi trong bán kính hàng trăm mét.

Trong lớp bụi đất và hàng tấn mảnh gỗ vụn li ti, bóng dáng Lê Nhật bước ra, cơ bắp đẹp tuyệt trần. Gương mặt vẫn hồng hào tràn đầy sức sống, không hề có dấu hiệu đuối sức.

Hắn chỉ dừng lại vì trước khi bị đánh bay, Ngạo Chân đã rút ra một vật thể kỳ quái để đón đỡ. Mặc dù chưa thể xác định đó là gì, nhưng lực phản hồi từ cú đấm khiến tay Lê Nhật vẫn còn tê dại, không dám liều lĩnh tiếp tục tấn công.

Ngạo Chân cũng không phải đơn độc ở Trái Đất, đồng bọn của hắn, Thanh Yến đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Điều này như một mũi tên trong bóng tối trực chờ xuyên tâm, khiến Lê Nhật chưa thể tung hết sức chiến đấu.

Ánh mắt Lê Nhật ngó dáo dác, muốn tìm kiếm một dấu hiệu khả nghi, cẩn thận dùng cả dị năng cảm nhận cũng không phát hiện dấu vết nào của Thanh Yến.

Bất ngờ, Lê Nhật lớn tiếng cười nhạo nói:

“Ngươi là cái loại thần tiên gì? Chẳng phải cũng bị ta chà đạp hay sao? Có tự thấy nhục nhã không. Ha ha ha! Thật là ô nhục Tu Tiên Giới mà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Câm miệng cho ta.” Tiếng Ngạo Chân quát lớn, từ trong khói bụi lần nữa bước ra. “Ngươi, một con kiến hôi mà thôi. Biết gì về Tu Tiên Giới mà dám ngông cuồng?”

Ngạo Chân toàn thân đã nhiễm đỏ máu tươi, đạo bào rách nát, một cánh tay còn khó khăn chống đỡ, cả người run rẩy. Chỉ thấy quanh người xuất hiện một thuẫn bài quái lạ, đang liên tục phiêu phù lên xuống, vầng hào quang màu đen hắc ám từ đó phát ra, như có như không bao phủ lấy hắn.

Lo lắng tên ma thần kia lại áp sát tung ra công kích cuồng bạo, Ngạo Chân đạp kiếm bay lên, lơ lửng giữa trời cao mà giữ khoảng cách. Uống vội một ngụm nước quý trong hồ lô, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt dè chừng chưa dám công kích.

Lê Nhật vỗ vỗ cái đầu trọc, một ngón tay chỉ thẳng mặt Ngạo Chân quát lớn:

“Tu Tiên Giới đến đây bao nhiêu người? Đã có ai thảm hại như ngươi chưa? Không phải ô nhục thì là cái gì?”

Ngạo Chân bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, lại hét lên:

“Phàm nhân ti tiện. Đừng vội đắc ý. Thanh Yến muội, còn muốn xem kịch đến bao giờ?”

Như một hiệu lệnh, sau lời nói của Ngạo Chân, từ trên cao, một làn sương khói mờ ảo màu hồng nhạt phủ xuống. Lê Nhật đã đoán biết trước, từ đầu đã không ngừng đề cao cảnh giác. Cả người như cơn gió lùi lại, kịp thời né tránh độc công.

Bóng người Thanh Yến như từ hư vô bước ra, giọng thanh tao nói:

“Người này không dễ đối phó, Ngạo Chân huynh cẩn thận.”

Ngạo Chân hừ một tiếng, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Yến nói:

“Thanh Yến muội, núp lâu như vậy lại chỉ xuất một chiêu đơn giản thôi sao? Lại còn nói những lời thừa thãi? Ngươi và tên đầu trọc này không phải có quen biết đấy chứ?”

Thanh Yến vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của mình, đôi mắt lấp lánh như làn nước hồ thu phản chiếu dưới ánh trăng mờ ảo. Khẽ nghiêng đầu, môi mỏng cong lên một nụ cười dịu dàng, nhưng thoáng ẩn chứa chút gì đó mơ hồ, khó đoán.

Giọng Thanh Yến vang lên mềm mại như tiếng nhạc, đầy vẻ yểu điệu nhưng lại có phần mỉa mai:

“Ngạo Chân huynh lại đa nghi rồi. Tài nghệ tiểu muội chỉ có như vậy, nào được thần thông vô địch như huynh. Ta và hắn hoàn toàn không quen biết.”

Thanh Yến khẽ chớp mắt, ánh nhìn trở nên sâu lắng hơn. Bầu không khí như lắng đọng lại trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn tiếng gió khẽ rít qua những tán cây xung quanh, tạo thành một giai điệu rì rào. Thanh Yến đứng yên, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc.

Ngạo Chân sắc lạnh trừng mắt, lạnh lùng nói:

“Nếu vậy thì tốt, kể từ giờ hãy cùng ta liên thủ. Tiêu Dao Phái, Kiếm Vũ Môn như cây liền cành.”

Lê Nhật lặng người quan sát, một mình Ngạo Chân không phải vấn đề, nhưng nếu thêm một Thanh Yến với khả năng phát tán độc tố xuất quỷ nhập thần thì lại khác. Trực giác mách bảo, Thanh Yến càng thâm sâu khó lường hơn Ngạo Chân.

Dẫu vậy Lê Nhật cũng không có ý định thối lui, tinh thần bất khuất thể hiện qua ánh mắt bừng sáng, như thẩm phán tuyên bố, chỉ mặt cả Ngạo Chân và Thanh Yến quát lớn:

“Lũ Tu Tiên Giới các ngươi, tội ác chồng chất tận trời cao. Trước vong linh của vô số nhân loại. Hôm nay, ta nhân danh Trái Đất, tuyên bố… đánh các ngươi thành cặn bã.”

Theo từng lời nói, chỉ thấy khắp người Lê Nhật bừng lên năng lượng rực cháy, Trạng Thái Sinh Tồn cấp hai kích hoạt. Dao động năng lượng dạt dào như sóng vỗ, khiến Ngạo Chân và Thanh Yến cũng phải kiêng dè, e sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Môn Thần

Số ký tự: 0